365 Ngày Hôn Nhân

Chương 258

Nghe thấy quản lý gọi, lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Tiểu Mễ lập tức phấn chấn tinh thần, trời ạ! Một người đàn ông thật là cao lớn đẹp trai! Thật hết chê! Ưỡn bộ ngực đầy đặn, Tiểu Mễ lắc mông đi tới…

Lôi Tuấn Vũ không đợi cô ta dẫn đường, liền đi ở phía trước, vào một phòng bao, đây là nơi trước khi kết hôn hắn thường xuyên lui tới. Những ngày đã từng ăn chơi, đã từng kiêu ngạo, đã từng mê loạn ái tình, để lại bao nhiêu dấu ấn ở cái phòng bao này. Mà hôm nay, đột nhiên bước vào, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, cảm giác mờ ám làm cho hắn càng thêm áp lực.

"Lôi tổng, ngài muốn gọi gì?" Cô gái dịu dàng ôm lấy ngực, cố ý để lộ ra vòng một đầy đặn, đôi mắt to trong suốt đeo lông mi giả lấp lánh hướng về phía Lôi Tuấn Vũ, cười quyến rũ.

Lôi Tuấn Vũ hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn cô ta. Rút di động ra gọi số của Cổ Dương:

"Cổ, Muôn Tía Nghìn Hồng, đến đây đi."

Thanh âm lười biếng của đối phương vô cùng không tình nguyện đáp: "Hôm nay không được, hôm khác đi."

"Không được, phải là hôm nay, bây giờ, ngay bây giờ!" Lôi Tuấn Vũ có chút mất kiên nhẫn.

"Vợ và con tôi không chấp nhận tôi, tôi phải ở đây canh chừng… Được rồi, không nói nữa! Nguồn: http://truyenfull.vn

Tôi đang giám sát vợ của tôi, cô ấy dám gặp tình nhân ngay dưới mũi tôi, còn mang theo cốt nhục của tôi! Tôi phải rửa nhục!"

Dứt lời, trong di động truyền đến tiếng tút tút.

"SHIT!" Lôi Tuấn Vũ tức giận đến mức đầu muốn nổ tung! Cổ Dương này nói cái gì mà loạn xạ cả lên?! Vợ nào con nào, hắn lại còn đang giám sát một người phụ nữ?! Mẹ kiếp đúng là đồ bỏ đi! Cổ Dương hắn từ khi nào lại đến bước này?! Nghĩ đến đứa con của mình chưa chào đời đã chết yểu, nghĩ đến việc Lãnh Tử Tình dửng dưng với mình, Lôi Tuấn Vũ lại càng tức giận!

Nhanh chóng bấm một dãy số.

"Nhiễm, Muôn Tía Nghìn Hồng, đến đây chơi đi." Ngữ khí lộ vẻ gấp gáp.

Sắc mặt khó coi nghe đối phương nói một tràng từ chối, ánh mắt Lôi Tuấn Vũ càng thêm âm trầm, ném điện thoại xuống ghế sô pha!

"Chệt tiệt! Mẹ kiếp đều bận hết cả rồi!"

"Lôi tổng, tâm tình của ngài không tốt?" Tiểu Mễ vẫn duy trì tư thế kia kiên nhẫn đợi Lôi Tuấn Vũ trút giận xong.

Lôi Tuấn Vũ lúc này mới xoay người đánh giá Tiểu Mễ, trong ánh mắt nheo lại vẫn còn chưa tan hết cơn giận.

"Lôi tổng, ngài muốn gọi cái gì?" Tiểu Mễ mỉm cười thỏ thẻ, cái lưỡi phấn hồng còn cố ý liếm liếm môi, tỏ ra rất lả lơi.

Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ xấu xa nhếch lên, trong mắt lóe ra nụ cười xấu xa, túm lấy cổ cô ta, đưa môi áp lên ngực cô ta, lạnh lùng nói: "Muốn cái này!"

"Ha ha, Lôi tổng…" Tiểu Mễ từng đợt hưng phấn, không ngờ hôm nay cô ta vớ bở, có một người đàn ông lý tưởng như vậy để bầu bạn! Tuy rằng mới vào nghề không lâu, nhưng Tiểu Mễ lại nghiễm nhiên trở thành hoa khôi của Muôn Tía Nghìn Hồng. Chỉ cần quan hệ tốt với quản lý, muốn loại đàn ông nào chẳng phải là sẽ theo sở thích của cô ta sao?! Ha ha, Tiểu Mễ lập tức dựa người vào, ghé sát tai Lôi Tuấn Vũ nói những lời tình tứ.

Lôi Tuấn Vũ dường như hoàn toàn không thích nghe thấy cái gì, mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống sô pha! Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười xấu xa, bàn tay to lớn lập tức luồn vào trong quần áo cô ta, kéo quần lót của cô ta xuống.

"Á!" Dù đã trải qua vô số lần phong hoa tuyết nguyệt, Tiểu Mễ vẫn không dự đoán được người đàn ông tuấn tú này lại có hành vi thô bạo như vậy. Cô ta bất an xấu hổ, trong lúc vội vàng bất giác kẹp chặt hai chân, kẹp lấy bàn tay gây chuyện của hắn.

"Chỗ này có sạch sẽ không?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên thốt ra. Nhưng, lời vừa nói ra không chỉ có Tiểu Mễ ngây ngẩn, ngay cả hắn cũng phải chấn động! SHIT! Tới chỗ này, còn muốn kiếm sạch sẽ?! Hắn không phải là đầu óc hồ đồ rồi chứ! Hay là trong vô thức đã bị Lãnh Tử Tình truyền bệnh! Ngay cả phương diện này cũng phát bệnh ưa sạch sẽ?!

"Lôi tổng, ngài cười người ta." Tiểu Mễ rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, khuôn mặt cười tươi như hoa, đôi chân thon dài dần dần mở ra, để cho Lôi Tuấn Vũ kiểm tra.

"Vào nghề bao lâu rồi?" Lôi Tuấn Vũ rút tay lại, có chút chán ghét mở một chai bia, đổ ra tay, rửa sạch. Trừng mắt nhìn chất lỏng chảy ra từ kẽ tay mình, giống như nó là thứ vô cùng tội lỗi.

"Ưm, Lôi tổng, người ta là lần đầu tiên, còn phải dựa vào Lôi tổng đó!" Tiểu Mễ cười duyên trêu chọc, sau đó ngồi dậy, dựa cả người vào Lôi Tuấn Vũ. Một bàn tay thuận thế tì vào vai Lôi Tuấn Vũ, tay kia thì mờ ám xoa đùi Lôi Tuấn Vũ, nhẹ nhàng giống một con rắn đang trườn.

"Ha ha ha!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cười lớn. Lần đầu tiên?! Cô ta nghĩ cô ta là cô gái nhỏ thuần khiết đến chết đi được như Lãnh Tử Tình chắc! Nếu không phải là hắn bá đạo cưỡng ép cô, e là cô đã sớm bị cái tên Hoa Bá kia ăn luôn vào trong bụng rồi. Đàn bà ở đây có lần đầu tiên?! Nhìn ánh mắt và động tác thuần thục này, mẹ kiếp, lần đầu tiên, ra vẻ ngây thơ?

"Á!" Tiểu Mễ đau đến suýt rớt nước mắt! Tóc của cô ta không biết từ bao giờ đã bị người đàn ông trước mắt kéo mạnh ra, ngửa đầu liên tục kêu đau. Bàn tay như rắn trườn kia, nhanh chóng rút về túm lấy cánh tay hắn, chỉ sợ hắn lại kéo mạnh thêm.

"Lần đầu tiên?! Cô giỡn tôi?! Hả?" Lôi Tuấn Vũ vằn mắt nhìn Tiểu Mễ đau đớn đến nhăn nhó. Hắn ghét nhất là bị người ta đùa giỡn! Trong thiên hạ chỉ có cô gái nhỏ tên Lãnh Tử Tình có thể đùa giỡn hắn! Khi nào thì đến cái loại tiện nhân này?! Không biết lượng sức! Coi hắn là cái cây hái ra tiền sao?!

Cửa chợt bị đẩy ra, một cô gái trang điểm thời trang vội vã chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sửng sốt mất một lúc. Vội vàng hòa hoãn nói: "Ấy ấy, Lôi tổng à! Người ta chẳng qua chỉ muộn có một lát, sao lại đã có tiểu yêu tinh bò lên ngài rồi! Ngài thật không hổ là tình thánh nha!"

Cô gái này cười khanh khách, bước tới, dựa vào bên cạnh Lôi Tuấn Vũ, thái độ vui sướng khi người gặp họa nhìn Tiểu Mễ bị Lôi Tuấn Vũ túm tóc, còn tấm tắc nói: "Lôi tổng, đều nói thế hệ 8X thích ngược! AMAY em hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt rồi!"

Lôi Tuấn Vũ hừ lạnh một tiếng, đẩy Tiểu Mễ ra, lạnh lùng rút thuốc từ trong túi ra.

AMAY lập tức đón lấy, vô cùng quyến rũ châm thuốc cho hắn, trong phòng lập tức có khói thuốc vờn quanh.

Xuyên qua làn khói thuốc, Lôi Tuấn Vũ nhìn Tiểu Mễ đang có chút chật vật. Cô ta run run giọng nói với AMAY: "Xin lỗi, chị AMAY, em không biết là khách của chị! Vừa nãy quản lý gọi em… cho nên…"

AMAY lắc đầu thở dài nói: "Quên đi quên đi, lần sau nhớ hỏi rõ khách, đừng có ra vẻ đói khát khó nhịn như vậy. Cô cho là Lôi tổng là lão Tào của cô sao? Người ta không thiếu đàn bà! Đừng có từ sáng đến tối đem bộ ngực chảy nước của cô đi cọ khắp nơi, cẩn thận bị

thủng đó!"

Tiểu Mễ nhục nhã đến tái mặt, cắn răng xấu hổ cười cười, liền muốn đi ra ngoài.

"Đợi đã!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lạnh lùng nói.

Tiểu Mễ cứng nhắc ở đó không nhúc nhích, AMAY thì tò mò nhìn vẻ mặt âm trầm của Lôi Tuấn Vũ.

"Cởi!" Lôi Tuấn Vũ cứng rắn phun ra một chữ!

Bình Luận (0)
Comment