365 Ngày Hôn Nhân

Chương 279

Người bán hàng ghi lại, sau đó ngẩng đầu, sửng sốt: "Còn gì nữa không? Thưa quý cô?"

"Không có! Mang lên nhanh một chút là được! Anh ấy… không đợi được nữa!" Lãnh Tử Tình cười cười chỉ vào Thời Kính Nhiên đối diện. Không biết là làm sao, hôm nay gặp được Thời Kính Nhiên dường như là ông trời cố ý sắp đặt. Tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Nhân viên phục vụ sửng sốt, xấu hổ cười cười, hơi gật gật đầu rồi rời đi.

"Này!" Thời Kính Nhiên trợn mắt như nhìn quái vật nhìn Lãnh Tử Tình, "Có lầm hay không?

Tử Tình? Hai người chúng ta ăn cơm, em lại chỉ gọi có hai bát mì?!"

"Chẳng phải còn có một suất kim chi sao? Theo kiểu Hàn Quốc, ông chủ ở đây là người Hàn Quốc, rất chính tông đó!" Lãnh Tử Tình cười giải thích. Cô kỳ thật cũng chỉ muốn ăn mấy thứ này, đưa vào miệng man mát, thật là thèm.

"Không phải… Này! Tử Tình, em coi thường tôi phải không? Tôi tuy không nhiều tiền như chồng em, nhưng mời một bữa cơm cũng vẫn có thể mời được! Em cũng không cần tiết kiệm thay tôi như vậy chứ?!" Thời Kính Nhiên tỏ vẻ rất bị xúc phạm.

Nhắc tới Lôi Tuấn Vũ, sắc mặt Lãnh Tử Tình vẫn không khỏi có chút trầm xuống, tâm trạng buồn bực chợt nổi lên, vội vàng nói cho có lệ: "Chẳng phải anh nói muốn an ủi em sao? Ăn mì chẳng phải là phù hợp sao?"

"Nhưng đây là bữa cơm đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau, rất có ý nghĩa!" Thời Kính Nhiên khoa trương nói.

"Bữa cơm đầu tiên? Lúc đi du lịch không biết đã ăn bao nhiêu bữa rồi mà!" Lãnh Tử Tình không cho là đúng.

"Cái này khác! Đây là bữa cơm đầu tiên chỉ có hai người chúng ta cùng ăn! Nếu để bọn Khang Huy biết, tôi chỉ mời em ăn hai bát mì, một đĩa kim chi, em để tôi giấu mặt vào đâu đây?! Em không thấy nhân viên phục vụ vừa nãy có vẻ mặt gì sao?!" Thời Kính Nhiên đấm ngực, ra vẻ ho khan, "Tử Tình, tôi van cầu em, gọi nhiều thêm một chút đi! Trong lòng tôi thật lạnh thật lạnh đó!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ha ha ha! Anh sao vậy? Lúc đi du lịch, sao em vẫn tưởng rằng anh là một người đàn ông trầm tĩnh chứ!" Lãnh Tử Tình bị anh trêu chọc cũng hào hứng đáp lời.

"Phải không? Tôi thật sự để lại cho em ấn tượng như vậy?" Thời Kính Nhiên không giận mà lại cười, lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc.

Thật lâu sau, anh mới trầm mặt, có chút đăm chiêu hỏi: "Tâm tình tốt hơn chưa?"

Lãnh Tử Tình sửng sốt, cuống quýt nhìn xuống dưới, lo lắng nuốt nước bọt, nhếch nhếch khóe miệng: "Sao anh lại biết tâm tình của em không tốt?"

Thời Kính Nhiên lo lắng nói: "Em đã viết hết trên mặt rồi!"

"Phải không? Rõ ràng như vậy sao?" Lãnh Tử Tình sờ sờ mặt mình, chưa bao giờ biết mặt mình lại còn có chức năng dự báo thời tiết.

"Sao vậy? Cãi nhau với chồng hả?" Thời Kính Nhiên thận trọng hỏi. Tâm tình của phụ nữ đã kết hôn chủ yếu đến từ gia đình, chồng xếp vị trí thứ nhất, cũng khó trách anh hỏi như vậy.

Mà trong ấn tượng đối với chồng của Lãnh Tử Tình chính là không có cảm tình gì, dường như cảm thấy Lãnh Tử Tình hoàn toàn không phải là khẩu vị của hắn vậy! Đã từng không biết có bao nhiêu lo lắng Lãnh Tử Tình phải chịu ấm ức, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, trong lòng anh cảm thấy thật sự khó chịu.

Không nhắc tới Lôi Tuấn Vũ còn đỡ, nhắc tới, cổ họng Lãnh Tử Tình lại có chút nghẹn đắng, sức nóng liền tụ lại xung quanh mắt.

"Không có." Lãnh Tử Tình giả bộ tươi tỉnh, nhăn nhó nặn ra một nụ cười, trả lời.

"Gần đây vẫn khỏe chứ?"

"Vâng. Còn anh?" Lãnh Tử Tình nói cho có lệ.

"Tôi ư? Vẫn như cũ thôi. Từ khi đi du lịch trở về vẫn tưởng nhớ đến một người, lại không dám gọi điện thoại." Ánh mắt Thời Kính Nhiên đột nhiên trở nên chân thành.

Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, cố gắng trêu đùa: "Cho nên… vừa gặp liền đụng một chút?"

"Ha ha! Này, sao em cứ nói không đâu vào đâu thế?" Thời Kính Nhiên bị cô trêu chọc đến dở khóc dở cười. Anh nói chuyện nghiêm túc với cô, cô lại khéo léo vòng vo với anh, khiến cho anh cũng không thể nghiêm túc được.

"Đúng rồi, Thời Kính Nhiên, anh có biết lần trước em gặp phải ai ở sân bay không?" Lãnh Tử Tình bỗng nhiên nghĩ tới Mộng Ba.

"Ai? Không phải là… Khang Huy chứ?" Vừa nhắc đến sân bay, Thời Kính Nhiên liền mẫn cảm đoán ra.

"Không phải không phải, là hướng dẫn viên Mộng Ba! Cô ấy còn dắt theo một cậu bé bị lạc!

Anh có biết cậu bé kia gọi cô ấy là gì không?" Lãnh Tử Tình nghĩ đến tình tiết đó, liền có chút không nhịn được cười.

"Sẽ không phải là mẹ chứ?" Thời Kính Nhiên rất phối hợp mà đoán.

"Oa! Anh thật lợi hại đó! Thời Kính Nhiên, có lúc em thật khâm phục anh đó! Em nghi ngờ hay là anh đã từng học thuật đọc tâm!" Lãnh Tử Tình khen ngợi.

"Thôi thôi! Em đừng có cho tôi đi tàu bay giấy nữa! Nếu tôi có thể đọc hiểu được lòng em, tôi còn phải buồn rầu một mình sao?!" Thời Kính Nhiên một chút cũng không che giấu, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.

"Khụ!" Lãnh Tử Tình suýt chút bị nghẹn! Cô thật sự bội phục anh! Sao đàn ông bây giờ đều thích phụ nữ có chồng vậy? Trên mặt cô có dán mác dễ thay đổi hay là sao?! Cô rốt cuộc có chỗ nào vừa mắt anh? Người đàn ông này nói lời dối lòng mình có phải là không cảm thấy xấu hổ không?!

"Ha ha, được rồi được rồi! Em cứ coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, cái gì đã qua thì đã qua rồi! Tôi không muốn gây áp lực gì với em. Cậu bé mà em nói đó là con trai của Khang Huy!" Thời Kính Nhiên tiết lộ!

"Cái gì? Con trai của Khang… Huy?! Vậy tức là…" Lãnh Tử Tình bạo dạn đoán, chẳng lẽ nói, hai người bọn họ…

Thời Kính Nhiên cười gật gật đầu: "Cậu bé đó là do Khang Huy cố ý để nó đi lạc, sau đó ngẫu nhiên gặp Mộng Ba! Phỏng chừng, năm nay chúng ta có thể nhận được thiếp cưới của bọn họ! Đến lúc đó em nhất định phải đến dự nhé! Tôi sẽ lại mời em một bữa tử tế! Bù lại một chút tổn thất lần này!"

"Ha ha, thật không? Bọn họ thật sự cùng nhau sao? Duyên phận trên đời này đúng là không thể nói rõ nha! Anh xem, đi du lịch một chuyến, thế là liền tác thành một mối nhân duyên tốt!" Lãnh Tử Tình cảm khái tự đáy lòng.

"Đúng vậy! Lần đi du lịch này, có người mừng có người buồn nha!" Chua xót cười cười.

Lãnh Tử Tình sửng sốt, không khỏi nghĩ đến hết thảy tình cảnh cùng với Lôi Tuấn Vũ ở Vịnh Hạ Long. Mà Thời Kính Nhiên thì lại đang nhìn Lãnh Tử Tình, nghĩ đến lúc bọn họ gặp nhau, hai người trong lúc nhất thời đều rơi vào hồi ức xa xôi…

Nhân viên phục vụ lúc này đưa đến hai bát mì, một đĩa kim chi, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Tiên sinh, quý cô, đủ rồi, xin mời dùng!"

Một câu nói khiến người đang trong mộng bừng tỉnh, hai người xấu hổ gật đầu. Ở đây e là hai người bọn họ gọi món ít nhất! Chỗ ngồi thì lại là vị trí tốt nhất!

Lãnh Tử Tình nghĩ đến lại không nhịn được cười: "Mau ăn đi! Anh xem một bát to như vậy, em cũng không ăn hết được!"

Thời Kính Nhiên lắc lắc đầu thở dài: "Quên đi! Ăn thôi!"

Nhân viên phục vụ một lát sau lại quay trở lại, trong tay còn bưng một bát canh: "Tiên sinh, quý cô, quấy rầy một chút! Đây là canh thịt bò hải sản mà chủ tiệm đặc biệt tặng cho khách hàng, hôm nay là kỷ niệm tròn một năm của tiệm chúng tôi! Xin mời thưởng thức!"

Canh thịt bò hải sản nóng hôi hổi, mùi thịt bò béo ngậy bắt đầu tỏa ra khắp xung quanh.

Mặt Thời Kính Nhiên quả thực ngây như phỗng! Bọn họ chỉ gọi hai bát mì, một đĩa kim chi, thế mà lại còn được lãi thêm một bát canh!

Bình Luận (0)
Comment