365 Ngày Hôn Nhân

Chương 286

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Lãnh Tử Tình giật nảy mình, do dự không biết có nên nghe hay không.

Ngừng một lúc, vẫn là đi qua: "A lô, xin chào, đây là văn phòng thư ký tổng tài Tập đoàn Kiêu Dương!"

"Đưa trà qua đây!" Sau đó, tút tút cúp điện thoại.

Lãnh Tử Tình sửng sốt, trừng mắt nhìn điện thoại. Đưa trà, hay là đưa cô qua? Hắn hiện giờ đang đói khát như vậy, cô qua đó, không bị hắn ăn càng triệt để sao?! Mặc dù cửa phòng hắn là cửa kính, mặc dù đây là công ty! Nhưng mà, trong thang máy hắn cũng không để ý, huống chi là văn phòng?! Không, không được, cô cũng không thể chui đầu vào lưới.

Lập tức bấm điện thoại nội tuyến, giao cho một nữ thư ký! Nếu hai người có tình có ý, thì cứ việc làm! Dù sao cô cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ!

Ngồi ở đó không đến năm phút đồng hồ, điện thoại lại kêu, gấp gáp chẳng khác nào tính cách nóng như lửa của Lôi Tuấn Vũ. Kỳ thật, theo hiểu biết của cô đối với hắn, hắn trên công việc luôn trầm tĩnh ổn định. Mà lúc trước khi bọn họ chưa có gần gũi xác thịt, hắn dường như không phải cái dạng này. Nhưng, vì sao mỗi lần đối với mình, giống như là đời trước thiếu nợ hắn vậy, chưa từng thấy hắn có thái độ tốt!

Chậm rãi nhấc ống nghe, không đợi cô lên tiếng, đối phương đã bắt đầu rống lên: "Lãnh Tử Tình! Anh đếm tới ba, nếu em không xuất hiện, anh sẽ ở ngay chỗ này cho em biết cái gì gọi là thư ký "bên người"! Một!"

Lãnh Tử Tình buông điện thoại xuống, liền vọt ra khỏi phòng, nhanh như chớp chạy đến văn phòng của hắn. Chẳng phải chỉ là cách vách thôi sao! Nếu không phải cửa bị cô khóa trái, cô có thể xuất hiện ngay khi hắn dài giọng đếm đến hai!

Thấy cô đứng trước mặt hắn, hắn lạnh lùng phun ra tiếng "Ba!" Rất tốt, cô vẫn ở trong lòng bàn tay hắn.

Năm phút đồng hồ trôi qua, đủ để tan rã lửa dục của hắn! Lòng tràn đầy vui mừng nhìn bóng dáng đang tiến vào, nhưng lại là một thư ký! Cô thật sự là săn sóc hắn!

"Lãnh Tử Tình, em đây là đã muốn còn chối sao?" Lôi Tuấn Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Lôi tổng, xin hỏi có gì dặn dò không?" Lãnh Tử Tình chỉ làm việc công, dáng vẻ không nói chuyện không liên quan đến công việc!

"Anh đã nói rồi, anh không hề có lỗi với em! Chẳng lẽ em thà tin tưởng lời dèm pha của một cô gái, cũng không chịu tin tưởng anh sao?" Giọng nói Lôi Tuấn Vũ đầy nhẫn nhịn.

"Lôi tổng, nếu không có việc gì, tôi phải đi nhà ăn!" Lãnh Tử Tình bình thản nói. Cô đương nhiên biết Lôi Tuấn Vũ giận dữ đến mức nào. Nhưng lúc này trong lòng cô cũng có chút không thoải mái. Nếu không nhắc đến cô gái kia, cô có thể sẽ không như vậy. Bản lĩnh nói dối của hắn thật sự là tột bậc rồi!

"Em…" Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt lại! Cô nghe thấy tiếng khớp ngón tay hắn kêu răng rắc. Tiếp theo là một tiếng: "Cút!"

Cô ngây người, sau đó xoay người rời đi.

Buổi tối, ngồi trên giường, Lãnh Tử Tình vẫn có chút băn khoăn. Dù sao thì hôm nay hắn đi công tác, cô với danh nghĩa thư ký bên người cũng được, với danh nghĩa vợ cũng được, tiễn cũng không tiễn, hỏi thăm cũng không có!

Còn hắn thì sao? Cả một buổi chiều dường như đã mai danh ẩn tích. Ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô một lần, an tĩnh hiếm có.

Cô lại kiềm chế không được, thuận miệng hỏi qua lễ tân, được biết Lôi tổng ba giờ đã đi sân bay rồi.

Khe khẽ thở phào một hơi, cô đang nghĩ ngày mai có nên đi bệnh viện hay không! Không thể cứ hỗn loạn như vậy nữa!

Mở máy tính ra, lên QQ, Lãnh Tử Tình bắt đầu xử lý tin nhắn của độc giả. Thấy biểu tượng của Thiên đạo thù cần u ám, lại cảm thấy mất mát. Tiếp đó, liền bắt đầu tĩnh tâm viết truyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cô đắm chìm trong thế giới của nhân vật nam nữ chính, ở đó có hình bóng của cô và Lôi Tuấn Vũ! Vui vẻ, buồn phiền, tất cả ào ào tuôn chảy dưới ngòi bút của cô.

Tiếng "tít tít" phá vỡ màn đêm yên tĩnh! Lãnh Tử Tình nhìn thấy biểu tượng quen thuộc đang lắc lư.

Khóe miệng cong lên, lập tức bấm lưu lại bản thảo. Tiếp đó mở khung đối thoại với Thiên đạo thù cần.

Thiên đạo thù cần: Đang làm gì?

Lãnh Tử Tình: Viết truyện thôi.

Thiên đạo thù cần: Lại viết cái gì?

Lãnh Tử Tình: Một truyện mới, không lâu nữa có thể ra mắt mọi người!

Thiên đạo thù cần: Tử Dạ, tôi sắp thôi việc. Hôm nay, đến nói lời tạm biệt với em.

Lãnh Tử Tình đột nhiên cả kinh, vội vàng hỏi: Anh muốn đổi việc sao?

Thiên đạo thù cần: Không phải đổi việc, chỉ là không muốn làm việc nữa!

Lãnh Tử Tình: Vì sao?! Muốn đi chữa bệnh sao?

Thiên đạo thù cần: Không cần phải chữa trị nữa, tôi ly hôn rồi…

Lãnh Tử Tình dường như nghe thấy tiếng trái tim đối phương đang rỉ máu. Cô vội vàng an ủi: Vậy anh nhất định rất… không thoải mái, suy nghĩ thoáng một chút nhé.

Thiên đạo thù cần: Tôi không có bạn bè, chỉ là muốn lên gặp em một chút, nói lời tạm biệt với em.

Lãnh Tử Tình cả kinh, trời ạ! Sao cô lại có cảm giác như anh ta đang giao phó chuyện hậu sự vậy! Trong lòng không khỏi gấp gáp: Anh định đi đâu?!

Thiên đạo thù cần: Ha ha.

Lãnh Tử Tình đột nhiên có một dự cảm xấu! Anh ta sẽ không phải là nghĩ quẩn chứ! Vội vàng viết: Anh đừng có nghĩ quẩn nhé! Thiên đạo thù cần, anh nhất định phải bình tĩnh, trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề!

Thiên đạo thù cần: Tôi sống… một chút giá trị cũng không có!

Lãnh Tử Tình: Sao có thể chứ?! Thiên đạo thù cần, anh đừng làm tôi sợ! Anh đang ở đâu, mau nói cho tôi biết!

Thiên đạo thù cần: Tử Dạ, tôi rất thích tiểu thuyết của em. Nếu tôi là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của em, thì người phụ nữ của tôi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ! Nhưng, tôi ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thỏa mãn được, em nói tôi sống còn có ý nghĩa gì?! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lãnh Tử Tình không khỏi có chút nghẹn ngào, cô dường như nhìn thấy nước mắt của một người đàn ông đang lặng lẽ chảy xuôi.

Lãnh Tử Tình vội vàng an ủi: Tiểu thuyết mà, đương nhiên là tốt đẹp! Thiên đạo thù cần, cuộc sống là phải dựa vào phấn đấu! Anh không thể chỉ vì một lần thất bại mà nản lòng thoái chí!

Thiên đạo thù cần: Ừm.

Không có động tĩnh! Trời ạ! Lãnh Tử Tình càng sốt ruột thêm. Sao cô lại có cảm giác như đối phương sắp làm chuyện ngốc nghếch vậy!

Lãnh Tử Tình: Thiên đạo thù cần! Anh đang ở trên mạng nào?!

Đối phương không đáp lại!

Lãnh Tử Tình nảy ra sáng kiến: Thiên đạo thù cần, anh còn chưa gặp tôi, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao?!

Lôi Tuấn Vũ nhìn di động, khóe miệng không khỏi cong lên thật lớn. Lãnh Tử Tình! Sự thiện lương của em chính là điểm yếu của em!

Lãnh Tử Tình thấy đối phương vẫn không nói năng gì, sợ anh ta lập tức thoát ra, vội gửi tiếp tin nhắn: Thiên đạo thù cần! Anh có nghe thấy không?! Tôi là Tử Dạ, chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi sao? Chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?! Thiên đạo thù cần--

Thiên đạo thù cần: Tôi sắp thoát mạng đây! Ngày mai tôi sẽ… Hiện giờ đã muộn thế này rồi, liệu em có đến gặp tôi không?

Ngày mai sẽ? Lãnh Tử Tình hốt hoảng! Cô phải đi cứu anh ta! Cô phải đi gặp anh ta! Cô phải khuyên bảo anh ta thuyết phục anh ta! Nhìn đồng hồ đeo tay, không khỏi nhíu nhíu mày!

Thế mà đã sắp nửa đêm rồi! Không khỏi do dự một lát.

Thiên đạo thù cần: Tôi ở Tiểu Kiều Nhân Gia đường Ngũ Tứ Tân Hải đợi em. Qua mười hai giờ đêm, nếu em không xuất hiện, tôi sẽ rời đi.

Lãnh Tử Tình: Đợi một chút.

Lại phát hiện biểu tượng của đối phương không thấy đâu, nhảy xuống phía dưới cùng, trở

nên u ám.

Bình Luận (0)
Comment