365 Ngày Hôn Nhân

Chương 320

"Biết nói chuyện không?"

"Có."

"Nói với cô ấy, gần đây tôi có việc, sẽ rất lâu không lên mạng, khỏi nhớ." Giọng Lôi Tuấn Vũ

có chút khác thường, dường như không còn ác liệt như lúc nãy, hình như có chút dịu dàng.

Hắn là có ý gì?! Đây xem như sự đãi ngộ riêng của hắn đối với cô sao? Như hắn mong muốn, cô viết cho mình đúng như vậy. Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Cô hiện giờ đang nói chuyện với chính mình sao?!

"Cô ấy là?" Lãnh Tử Tình đột nhiên tò mò hỏi. Muốn xác nhận cái gì…

"Hàn tiểu thư! Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm hộ lý của cô, chẳng lẽ không biết chuyện không nên hỏi thì không thể hỏi sao?!" Lôi Tuấn Vũ lập tức thay đổi sắc mặt.

"Vâng, xin lỗi." Lãnh Tử Tình vội vàng đứng dậy, lùi sang một bên. Ở trước mặt hắn, cô có một nỗi hoảng sợ, giống như hắn lúc nào cũng có thể áp sát lại vậy. Lông tơ khắp người đều dựng đứng hết lên.

Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, nói: "Cô rất sợ tôi?"

Lãnh Tử Tình vội vàng đáp lại: "Không, thưa Lôi tiên sinh!"

Hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là vậy! Tôi không hy vọng ở chung nhà với một người nhát như thỏ đế! Pha cho tôi một chén trà, đưa qua đây."

Lôi Tuấn Vũ lại ngồi lên ghế. Lãnh Tử Tình vì thế kính cẩn xuống dưới lầu. Thành thạo pha một chén trà cho Lôi Tuấn Vũ. Điều làm cô kinh ngạc là, trong nhà hắn vẫn y như cũ. Đồ đạc vẫn đâu ra đấy. Lá trà vẫn ở chỗ cũ. Trong tủ lạnh, dùng hai lớp nilon bọc kín. Vừa nhìn, thì thế nào cũng không thể biết đó là lá trà.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lôi Tuấn Vũ rất kinh ngạc. Cô không hề hỏi hắn lá trà ở đâu, đã pha xong rồi?!

Lôi Tuấn Vũ yên lặng nếm thử một ngụm, là lá trà của hắn. Cô thế mà lại biết! Hộ lý chăm sóc đặc biệt này…

"Sao cô tìm được lá trà?"

"Hả?" Lãnh Tử Tình sửng sốt, thế mà cô lại xem nhẹ vấn đề này. Cô đối với cái nhà này dường như quá quen thuộc, khó tránh khỏi khiến Lôi Tuấn Vũ hoài nghi.

"Ừm, tôi đã từng chăm sóc một vị tướng về hưu, lá trà nhà ông ấy cũng bảo quản như vậy.

Tôi nghĩ ngài nhất định cũng rất cẩn thận…"

Lôi Tuấn Vũ khẽ hắng giọng. Khó trách, mẹ một mực tiến cử cô ta, quả là rất có kinh nghiệm! Điều này khiến hắn rất không thoải mái. Có phải là chứng tỏ, hắn hiện giờ chẳng khác nào một kẻ tàn phế?!

Lãnh Tử Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Hàn tiểu thư tạm thời hãy ngủ ở phòng dành cho khách! Cô cũng thấy đấy, công việc ở chỗ tôi hẳn là không phiền phức lắm. Cô làm việc cô phải làm. Nếu có yêu cầu, tôi sẽ gọi cô…"

Lôi Tuấn Vũ dặn dò máy móc, có chút mất kiên nhẫn.

"Xin lỗi, Lôi tiên sinh, buổi tối tôi không ở đây…"

"Rầm" một tiếng, chén trà nện xuống mặt bàn, dọa Lãnh Tử Tình lập tức im bặt. Ông trời ơi!

Hắn sao lại trở nên nóng nảy như vậy.

"Cô nói buổi tối cô không ở đây?!" Khẩu khí Lôi Tuấn Vũ âm trầm đáng sợ.

"Là… tôi… có nỗi khổ riêng…"

"Hàn tiểu thư, tôi trả cô tiền, chẳng lẽ không thể giải quyết nỗi khổ của cô sao? Nếu công việc này cô không đảm đương nổi, vậy thì rất đáng tiếc, tôi phải đổi người!" Lôi Tuấn Vũ vẫn gay gắt như vậy, hắn sẽ không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.

"Không! Xin lỗi, ý tôi là… tôi ở đây sẽ thêm phiền phức cho ngài." Lãnh Tử Tình cắn răng nói dối.

Lôi Tuấn Vũ nửa ngày không nói gì, uống hết trà, nói: "Hàn tiểu thư, tư duy của cô rất đặc biệt. Mạo muội hỏi một câu, tuổi của cô."

"Hả? Tôi… tôi ba mươi tám tuổi!" Mặt Lãnh Tử Tình lập tức đỏ lên. Nếu Lôi Tuấn Vũ có thể nhìn thấy, cô đã sớm bởi vì nói dối càn rỡ trước mặt hắn như vậy mà chết đến hàng trăm nghìn lần rồi!

"Kết hôn chưa?" Lôi Tuấn Vũ dường như ngửi thấy mùi gì đó trong không khí.

Lãnh Tử Tình "ừm" một tiếng, thay cho câu trả lời.

"Rất tốt. Người nhà cô có phản đối công việc của cô không?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hỏi.

Lãnh Tử Tình thật sự đoán không ra rốt cuộc hắn muốn hỏi gì, tim thót lên một cái nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Chồng tôi đã mất, tôi sống cùng con gái."

Lôi Tuấn Vũ dường như không ngờ, sửng sốt. Khóe miệng hơi nhếch lên: "Có bạn trai không?"

"Không… không có." Lãnh Tử Tình mặt nóng bừng.

"Hàn tiểu thư, chăm sóc người như tôi, cô hẳn là rất có kinh nghiệm, cho nên, có một số việc tôi nghĩ không cần tôi lặp lại nhỉ?"

"Hả? Vâng, tôi hiểu." Kỳ thật, cô một chút cũng không hiểu hắn định nói gì. Hắn xem ra khá ổn, hoàn toàn không cần hộ lý.

"Vậy được rồi. Đỡ tôi vào phòng vệ sinh!" Nói xong, Lôi Tuấn Vũ liền đứng dậy.

Phòng vệ sinh? Vào phòng vệ sinh? Lãnh Tử Tình lập tức hiểu được ý tứ mấy câu hỏi kia của Lôi Tuấn Vũ!

Mắt hắn đã không nhìn thấy, vậy thì cô phải chăm sóc ăn ở đi lại của hắn, đương nhiên bao gồm cả chuyện đi vệ sinh! Chết thật! Nhìn thân hình cao lớn của hắn đứng trước mặt mình, tim Lãnh Tử Tình đột nhiên đập điên cuồng.

"Còn không mau lại đây!" Lôi Tuấn Vũ dựa vào sự quen thuộc đối với thư phòng, tay quờ quạng, từ ghế ngồi đi ra.

Lãnh Tử Tình vội vàng tiến lên trước, đỡ lấy cánh tay hắn.

Cánh tay mạnh mẽ cứng rắn khiến cô cả người run rẩy. Ba năm rồi, cô vẫn không thể xem nhẹ sức ảnh hưởng của thân thể này đối với cô! Ở bên cạnh hắn, có một áp lực vô hình khiến cho cô tự nhiên thấy trong lòng hoảng hốt.

Có cô dìu đỡ, Lôi Tuấn Vũ dường như bước đi tự tin hơn. Mặc kệ phía trước là cái gì, cứ thế đi thẳng.

Lãnh Tử Tình thật cẩn thận đỡ cánh tay hắn, tiến vào phòng vệ sinh.

"Xin hỏi, ngài muốn…" Lãnh Tử Tình ngập ngừng hỏi.

Ở cùng hắn nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng gần gũi như vậy ở trong phòng vệ sinh.

Lôi Tuấn Vũ sa sầm mặt, dùng chân đá khẽ trên mặt đất, tìm được vị trí bồn cầu.

Lạnh lùng nói: "Mở nắp bồn cầu!"

Lãnh Tử Tình vội vàng mở nắp bồn cầu. Vừa đứng thẳng lên, đã nhìn thấy hắn đang cởi thắt lưng!

"Á! Anh…Anh muốn làm gì?!" Lãnh Tử Tình thốt lên, khẩn trương nép sát người vào vách tường.

Lôi Tuấn Vũ không hề ngừng động tác của tay, mà châm chọc nói: "Hàn tiểu thư! Không, hẳn phải gọi cô là bà Hàn! Bệnh nhân cô chăm sóc đều không cần đi vệ sinh sao?"

Nói xong, Lãnh Tử Tình liền nhìn thấy hắn đã điềm nhiên lấy ra "cái đó" của hắn! Vội vàng giơ tay che mặt, Lãnh Tử Tình chạy ra khỏi phòng vệ sinh, cũng mặc kệ hắn có nhìn thấy hay không!

Dựa vào lan can thở dốc! Hắn lại còn có động tác như vậy ở trước mặt một người phụ nữ xa lạ?! Không thấy xấu hổ sao?! Ông trời ơi! Bỗng nhiên lại nghĩ đến hình ảnh vừa nãy, mặt của cô liền đỏ bừng lên!

Tiếng "rào rào" vang lên, là tiếng xả nước bồn cầu. Lãnh Tử Tình vội vàng xoay người thấy Lôi Tuấn Vũ đang sờ soạng cửa, đi ra. Lại đột nhiên vấp chân vào tấm thảm trải sàn, liền ngã nghiêng người về phía trước.

"Á!" Lãnh Tử Tình vội vàng tiến đến, định đỡ lấy hắn, không ngờ hắn quá nặng, đè ngã Lãnh Tử Tình xuống dưới sàn.

Lãnh Tử Tình lập tức choáng váng. Tế bào trong cơ thể giống như bị điện giật, bắt đầu tê dại.

Bình Luận (0)
Comment