Chương 100: Cãi nhau như trẻ con
Trọng điểm nội dung:
Ta chỉ muốn ở bên người có tiền.
-----------------------
Tư Vũ Phi cắn bánh, thân thể bất giác lắc lư theo, tóc buộc đuôi ngựa lại khẽ đong đưa.
Hiểu Mộc Vân đứng nhìn hắn, cười không ngừng.
"Sư huynh bảo ta cẩn thận một chút thì tốt hơn." Tư Vũ Phi liếc mắt nhìn hắn, thành thật khuyên.
"Cẩn thận cái gì?" Hiểu Mộc Vân mơ hồ không hiểu.
Tư Vũ Phi buông chiếc bánh xuống một tay, chỉ tay về phía hắn.
"Ta?" Hiểu Mộc Vân nghi hoặc nhìn lại, học theo dáng vẻ của hắn, chỉ vào chính mình, giọng điệu không dám tin.
Tư Vũ Phi gật đầu.
Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ đưa tay lên trán, cười khổ: "Toàn bộ Tu Tiên giới này, thật sự không ai có thể thân thiện và vô hại hơn ta nữa."
"Sư huynh nói, người nào vừa mới quen biết đã đòi thành thân, chắc chắn rất có vấn đề." Tư Vũ Phi từ góc độ này mà nói, cảm thấy Phi Khấp Triều cũng không phải hoàn toàn vô lý.
"Thời gian ta quen biết ngươi thật sự ngắn sao?" Hiểu Mộc Vân tỏ vẻ kinh ngạc.
Tư Vũ Phi giơ tay đếm đếm, bản thân hắn không để tâm đến thời gian dài ngắn, nhưng xét từ góc độ khách quan, đúng là không lâu.
"Đúng thật." Hiểu Mộc Vân gật đầu thừa nhận.
"Đúng vậy." Tư Vũ Phi lại cắn thêm một miếng bánh.
"Bởi vì thời gian bên ngươi quá vui vẻ, ta còn chưa kịp phản ứng, ngày tháng đã trôi qua nhanh chóng." Hiểu Mộc Vân thở dài. "Những lúc tâm trạng không tốt, một ngày dài như một năm. Nhưng khi trân trọng thời gian, nó lại như bóng câu qua cửa sổ."
Tư Vũ Phi: "..."
Hắn suýt nữa cắn nhầm vào đầu lưỡi mình.
Thật đúng là một tên đàn ông dẻo miệng.
Nhìn thấy khóe miệng Tư Vũ Phi khẽ giật, Hiểu Mộc Vân cười lớn.
"Nói chuyện cho đàng hoàng." Tư Vũ Phi nhắc nhở hắn.
"Ta nói thật mà." Hiểu Mộc Vân nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Tư Vũ Phi. "Nếu Phi Phi đói bụng mà nhìn thấy món ăn yêu thích, ngươi sẽ làm gì?"
Tư Vũ Phi vừa cắn bánh vừa đáp: "Ăn."
Hiểu Mộc Vân tiếp tục: "Nếu ngươi lạnh khi ngủ, mà phòng bên có chăn ấm, ngươi sẽ làm sao?"
Tư Vũ Phi ngẩng đầu suy nghĩ, cảm thấy câu hỏi không có bẫy, liền mạnh dạn trả lời: "Lấy về đắp."
"Thế còn nếu trước mặt ngươi là một ma vật xấu xí, làm nhiều điều ác, ngươi sẽ làm sao?" Hiểu Mộc Vân hỏi thêm câu thứ ba.
"Chém!" Tư Vũ Phi không chút chần chừ.
"Thế sự khó lường như bàn cờ, nên sống vui vẻ khi còn có thể. Món ăn yêu thích thì phải ăn ngay, việc cần làm thì phải nhanh chóng thực hiện, người mình thích thì phải nắm lấy cơ hội... À không, là phải bày tỏ tình cảm. Ta thấy đây đều là những điều rất đỗi bình thường." Hiểu Mộc Vân cười cúi đầu. "Hơn nữa, ta cũng không đối xử với người khác như vậy, nên ta không phải kẻ tùy tiện."
"Nếu ngươi nói ngươi chỉ ham mê sắc đẹp của ta, ngươi có gì phản bác không?" Tư Vũ Phi truy hỏi.
Hiểu Mộc Vân nhận ra Phi Khấp Triều đúng là đã nói khá nhiều chuyện với Tư Vũ Phi.
Hắn đáp: "Nếu ta thật sự chỉ ham mê sắc đẹp của ngươi, thì ngay lần đầu gặp ngươi ta đã thích ngươi rồi, nhưng không phải vậy."
"Có vẻ cũng đúng." Tư Vũ Phi nhớ lại lần đầu tiên và cũng là duy nhất hắn đọc được tiếng lòng của Hiểu Mộc Vân. Ngoài việc khen hắn đẹp, không có ý niệm nào khác.
Hiểu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy chẳng phải ngay từ đầu ngươi không thích ta?" Tư Vũ Phi lập tức nhận ra điểm này.
Hiểu Mộc Vân nhắm mắt đau đầu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Tư Tiểu Phi, ngươi có phải đặc biệt thích nhắm vào ta?"
Tư Vũ Phi vui vẻ đáp: "Cũng có một chút."
Hiểu Mộc Vân càng đau đầu hơn.
Tư Vũ Phi nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng.
Hiểu Mộc Vân đưa tay ra, đôi tay duỗi về phía mặt hắn.
Tư Vũ Phi vội vàng nuốt bánh xuống bụng.
Hắn cứ tưởng Hiểu Mộc Vân muốn chạm vào mặt mình, nhưng thực ra, Hiểu Mộc Vân chỉ dùng hai tay giữ lấy mặt hắn, sau đó mạnh mẽ x** n*n.
"Ưm ưm." Khuôn mặt Tư Vũ Phi bị bóp đến biến dạng.
"Tư Tiểu Trư, ngươi nghĩ ta không biết ngươi rất đẹp sao? Ta không biết có người vừa gặp ngươi đã si mê ngươi sao? Ta thích ngươi, thích khuôn mặt này, cũng thích con người ngươi, thì làm sao chứ?" Hiểu Mộc Vân càng nghĩ càng tức, không hiểu vì sao hắn lại không rõ. "Lại nói, một người khi muốn chọn người mình thích thì cũng nên xem xét điều kiện của đối phương. Rõ ràng là ta thích ngươi hơn, hơn nữa điều kiện của ta cũng tốt hơn hẳn."
Tư Vũ Phi cố gắng mở miệng, muốn nói với hắn: "Ta thật ra cũng không cần phải thành thân."
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân tức đến phát điên, quay người bỏ chạy.
Hắn chạy nhanh đến nỗi lập tức vượt qua cả Sư Bạch Ngọc và Phi Khấp Triều, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Tư Vũ Phi tìm kiếm tung tích của hắn, bước tới đứng giữa hai người kia.
"Nếu các ngươi cãi nhau, muốn chia rẽ đi riêng, ta sẽ theo người kia." Sư Bạch Ngọc giơ ngón tay, chỉ về phía Hiểu Mộc Vân vừa biến mất.
"Tại sao?" Tư Vũ Phi không hiểu.
"Cảm giác người kia có vẻ giàu hơn, theo hắn thì đời sống có lẽ sẽ sung sướng hơn." Sư Bạch Ngọc nói rất thẳng thắn, thành thật vô cùng.
Nghe vậy, Tư Vũ Phi đưa tay túm lấy đầu Sư Bạch Ngọc, sau đó xoay đầu hắn về phía bức tường bên cạnh.
"Tham ăn lười làm, không được! Qua kia đứng diện bích suy nghĩ lại cho ta." Tư Vũ Phi nghiêm khắc nói.
"Kỳ Lân Sơn thiếu chủ làm sao vậy?" Phi Khấp Triều tò mò hỏi.
"Bị ta làm tức đến phát khóc." Tư Vũ Phi đáp.
Phi Khấp Triều nghe xong, mặt lộ vẻ kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Mặc dù Hiểu Mộc Vân không thực sự khóc, nhưng chắc chắn là đã bị đả kích, nếu không thì cũng sẽ không bỏ chạy ngay lập tức như vậy.
Tư Vũ Phi dẫn hai người rời khỏi thôn, rồi nhìn thấy Hiểu Mộc Vân đang chờ họ ở cổng thôn. Khi nhìn thấy ba người xuất hiện, hắn cầm cây quạt trong tay, cố ý phe phẩy quạt gió, làm ra vẻ ngây ngô như thể hành động mất mặt vừa rồi chưa từng xảy ra.
Phi Khấp Triều và Sư Bạch Ngọc ghé vào nhau bàn bạc: "Ngươi đi hòa giải đi."
"Tại sao lại là ta?" Sư Bạch Ngọc khó hiểu.
Phi Khấp Triều cũng rất khổ sở, hắn nói: "Ta không khéo giao tiếp với người khác. Phi Phi thì không ngại lạ, nhưng lại nói chuyện chậm quá."
Vì nhiều lý do, Phi Khấp Triều không thể không đặt hy vọng lên một thiếu niên còn chưa trưởng thành.
Sư Bạch Ngọc quyết định rằng, nếu sau này mình lớn lên, nhất định sẽ không trở thành một người phiền phức như vậy.
Khi Phi Khấp Triều đang định nhờ Sư Bạch Ngọc đi nói vài lời với Hiểu Mộc Vân để xoa dịu không khí, thì Tư Vũ Phi đã bước nhanh tới trước mặt Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân giả vờ nhìn cây quạt trong tay, không biết phải giải thích thế nào về hành động ấu trĩ vừa rồi của mình.
Tư Vũ Phi đưa tay ra cho hắn.
Hiểu Mộc Vân ngập ngừng rồi nắm lấy cánh tay hắn.
"Ta không cố ý làm ngươi tức giận." Tư Vũ Phi nghiêm túc nhìn hắn.
"Ta đâu có giận..." Hiểu Mộc Vân điên cuồng phe phẩy cây quạt, ánh mắt nhìn đông rồi lại tây, chỉ là không dám đối diện với Tư Vũ Phi.
Chẳng qua là cảm thấy bản thân có chút mất mặt mà thôi.
Tư Vũ Phi nhón chân, tiến sát lại gần hắn.
Hiểu Mộc Vân bất ngờ nhìn thẳng vào mặt hắn, cây quạt vốn đang phe phẩy liền theo bản năng dừng lại, rồi dịch lên phía trước, che đi nửa khuôn mặt bên dưới của hắn, giả bộ như mình vẫn còn đang đeo mặt nạ.
"Mặt nạ của ngươi đâu?" Hiểu Mộc Vân chợt nhớ ra.
"Ở đây." Tư Vũ Phi giơ tay lên.
"Mau mang vào đi, lát nữa chúng ta phải lên đường."
Tư Vũ Phi hạ chân xuống, thuần thục đeo mặt nạ vào.
Trong lúc hắn đeo mặt nạ, Hiểu Mộc Vân vẫn nắm chặt cánh tay hắn. Chờ Tư Vũ Phi đeo xong, hắn tiến lên một bước, nắm chặt tay hắn hơn nữa.
Hai người họ đi trước, Phi Khấp Triều và Sư Bạch Ngọc tự giác giữ khoảng cách xa một chút, tránh trường hợp nếu hai người phía trước cãi nhau thì họ sẽ bị vạ lây. Sư Bạch Ngọc chỉ đơn thuần không muốn dính líu, còn Phi Khấp Triều thì chưa từng đối mặt với tình huống phức tạp thế này. Nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, bởi tối qua khi nghe Tư Vũ Phi kể, hắn vẫn lo lắng Hiểu Mộc Vân có mưu đồ gì. Giờ thì xem ra, vấn đề của sư đệ hắn còn lớn hơn nữa!
Bọn họ cứ thế, mang theo bầu không khí kỳ quặc, tiến đến thành thị gần nhất dưới sự quản hạt của Ngọc Các.
Khi Thần vực mở ra, phạm vi ảnh hưởng rất lớn, ngay cả nơi này, dù gần với Ngọc Các, cũng không ngoại lệ.
Vì lý do đó, các cửa tiệm buôn bán rất ít mở cửa, trên đường phố cũng hiếm thấy bóng người.
Bọn họ tìm được một quán ăn còn hoạt động, gọi một bàn đầy đồ ăn, tính ăn no trước rồi mới quyết định chuyện tiếp theo.
Hiểu Mộc Vân chỉ ngồi một bên nhìn, quan sát ba người còn lại đang ăn như quỷ đói vừa được thả ra, từng miếng thịt, từng cọng rau đều bị nhét vào miệng. Hắn cảm thấy Sư Bạch Ngọc thực sự có thể cân nhắc gia nhập Phục Hi Viện, vì dáng vẻ ăn uống của cả ba người này rất phù hợp với ấn tượng hắn có về những người trong đó.
Ăn xong, Hiểu Mộc Vân giữ lời hứa, tìm một cửa hàng mua thêm hai bộ y phục cho Sư Bạch Ngọc.
"Có thể đổi một bộ nam trang không?" Sư Bạch Ngọc đột nhiên lấy ra một bộ váy vừa chọn.
"Không cần đổi, ngươi cứ chọn thêm một bộ quần áo nữa đi." Hiểu Mộc Vân bảo chủ tiệm chọn thêm một bộ khác cho hắn.
"Có lúc cần hoạt động, ta vẫn muốn mặc thứ gì tiện lợi một chút." Sư Bạch Ngọc vội vàng giải thích.
"Được." Hiểu Mộc Vân cầm lấy bộ quần áo, gói lại rồi đưa cho Sư Bạch Ngọc. "Đồ của mình thì tự mang lấy."
Sư Bạch Ngọc vui vẻ, hài lòng cõng tay nải trên lưng.
Hiểu Mộc Vân thấy hắn gói ghém hành lý cẩn thận, liền ra hiệu bảo hắn ra ngoài hội hợp cùng Tư Vũ Phi và những người khác. Sư Bạch Ngọc hớn hở nhảy ra ngoài, nhưng vừa đặt chân ra cửa, ngay lập tức ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Hắn lập tức cảnh giác, ngẩng đầu lên.
Một bóng dáng quen thuộc, mang theo vẻ thất vọng, lướt qua nhanh như chớp, ẩn mình vào con hẻm nhỏ.
Sư Bạch Ngọc mím môi.
"Đồ đạc chúng ta cũng đã thu xếp xong." Tư Vũ Phi cùng Phi Khấp Triều tiến đến hội hợp với bọn họ.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, Sư Bạch Ngọc lập tức dời ánh mắt, làm bộ như chưa nhìn thấy gì.
"Đây là cho ngươi." Tư Vũ Phi đưa tay ra, đưa cho Sư Bạch Ngọc một vật.
Đó là một cây trâm mới tinh.
Ánh mắt Sư Bạch Ngọc sáng lên, không kìm được lập tức vươn tay nhận lấy.
"Sao ngươi lại thích mặc nữ trang đến thế?" Tư Vũ Phi hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng như đang bàn chuyện thời tiết.
"Hồi trước, khi ta bị bỏ lại nơi hoang vắng, có một tiểu cô nương đi ngang qua thấy ta. Khi ấy, quần áo ta rách nát, nàng đã đưa cho ta một chiếc váy của mình." Sư Bạch Ngọc nhìn cây trâm trong tay, vẻ mặt đầy mãn nguyện. "Đáng tiếc, sau đó chiếc váy ấy cũng bị rách, nhưng ta vẫn luôn muốn có lại một cái như vậy."
Dần dà, hắn liền quen mặc váy.
"Ngươi rất hợp." Tư Vũ Phi khen.
Sư Bạch Ngọc vóc người nhỏ nhắn, so với những đứa trẻ bình thường còn thấp hơn. Nhìn qua là biết từ nhỏ đến lớn chẳng mấy khi được ăn no. Dẫu vậy, làn da hắn vẫn trắng nõn, ngũ quan thanh tú. Nếu nói hắn là tiểu cô nương, có lẽ chẳng ai nghi ngờ.
"Ngươi hẳn cũng hợp." Sư Bạch Ngọc đáp lại bằng một lời khen.
"Phiền phức lắm, ta không thích." Tư Vũ Phi lại chuộng những bộ trang phục mộc mạc, đơn giản hơn.
Từ trong tiệm quần áo bước ra, Hiểu Mộc Vân nghe được câu nói của Tư Vũ Phi, lập tức cảm thấy bị đả kích nặng nề, liền tựa vào khung cửa, thẫn thờ tự vấn cuộc đời.
Cả ngày hôm nay, hắn cảm thấy số lần bị Tư Vũ Phi "đánh gục" đã quá nhiều.
Hắn chính là kiểu người thích mặc trang phục cầu kỳ!
Tư Vũ Phi khó hiểu, liếc nhìn Hiểu Mộc Vân, không hiểu vì sao người này đột nhiên lại trông như kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sư Bạch Ngọc dường như đoán được điều gì, trên đường đi tiếp theo, một tay hắn nắm lấy Hiểu Mộc Vân, tay còn lại nắm lấy Tư Vũ Phi, ngẩng đầu nhìn người này, lại nhìn người kia.
Phi Khấp Triều bước bên cạnh bọn họ, không cảm thấy mình bị lạc lõng. Trái lại, hắn còn nghĩ Sư Bạch Ngọc thật giỏi, vì hòa giải bầu không khí mà chịu hy sinh rất nhiều.
Trong bầu không khí kỳ lạ ấy, cuối cùng bọn họ cũng đến Ngọc Các.
Tư Vũ Phi và Phi Khấp Triều muốn giữ kín danh tính, nên Hiểu Mộc Vân liền báo tên mình, đồng thời lấy danh nghĩa đệ tử Kỳ Lân Sơn để bảo đảm vị trí cho cả ba người.
Là một môn phái có quan hệ tốt với nhiều thế lực, danh tiếng của Kỳ Lân Sơn trong Tu Tiên Giới rất cao. Hơn nữa, Hiểu Mộc Vân lại là thiếu chủ của phái, một người mà không ai dám thất lễ.
Các đệ tử canh giữ Ngọc Các lập tức dẫn bốn người bọn họ đi gặp các chủ của Ngọc Các, Hà Dụ.
Đây là lần đầu tiên Tư Vũ Phi gặp Hà Dụ, nhưng ấn tượng đầu tiên về người này lại không mấy tốt đẹp.
Không vì điều gì khác, mà bởi rất hiếm khi Tư Vũ Phi có cảm giác kỳ quái ngay từ cái nhìn đầu tiên về một người.
Hà Dụ ngồi trên ghế cao, giữa mùa hè nóng bức lại đắp một tấm thảm lông dày chắc. Hắn cơ hồ muốn chui hẳn vào trong thảm, nét mặt lộ vẻ thập phần phức tạp. Hắn vừa gặp người mới tới, đại khái hiểu rằng bọn họ sẽ thấy hắn kỳ lạ, nên biểu tình thoáng chốc trở nên khó xử. Sau chút thẹn thùng ngắn ngủi, hắn lại lấy lại vẻ vênh váo tự đắc thường ngày, đắc ý dạt dào, tựa hồ biết mình sắp sửa có được thứ gì đó ghê gớm.
Hắn thầm nghĩ, dù phải đối mặt với thiếu chủ Kỳ Lân Sơn, người này cũng không hề có vẻ gì là cúi mình nhún nhường.
"Hiểu thiếu chủ, đã lâu không gặp."
Trong những năm tháng phiêu bạt, Hiểu Mộc Vân đã quen biết rất nhiều người, bao gồm cả vị các chủ này. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa họ chỉ là xã giao. Lần này gặp lại, Hiểu Mộc Vân phát hiện Hà Dụ hiện tại và trong ký ức của hắn dường như là hai người khác nhau.
Lần trước gặp mặt, bọn họ từng cùng tham dự một hội nghị do Vô Thượng Pháp Môn tổ chức. Khi ấy, Hiểu Mộc Vân nhận ra Hà Dụ luôn toát mồ hôi lạnh, ánh mắt láo liên, trông chẳng khác nào một con vật nhỏ yếu đang đối diện với mối đe dọa sinh tử.
Nhưng hiện tại, trên mặt hắn lại mang vẻ tự mãn, thần sắc ung dung, giống như nắm chắc phần thắng trong tay. Điều này khiến Hiểu Mộc Vân suýt nữa nghĩ mình nhận nhầm người.
"Các chủ, đã lâu không gặp. Ngươi có phải không khỏe?" Ngoài lý do bệnh tật, Hiểu Mộc Vân không nghĩ ra được điều gì khác có thể khiến một người giữa mùa hè mà lại khoác lên mình một chiếc thảm lông dày cộm.
"À... dạo gần đây thời tiết thất thường, ta không cẩn thận nên bị cảm lạnh." Hà Dụ đáp.
Hắn nói dối.
Tư Vũ Phi thầm nghĩ như vậy.
Rõ ràng mồ hôi hắn chảy ròng ròng, hơn nữa đây không phải mồ hôi lạnh, mà là vì quá nóng mới đổ mồ hôi như thế.
Giữa trời đất nóng như lò lửa, người này lại chủ động khoác thảm lông.
"Các chủ nên chú ý sức khỏe, công việc cũng không nên quá lao lực." Hiểu Mộc Vân bắt đầu nói những lời khách sáo.
Mỗi khi Hiểu Mộc Vân bắt đầu nói những lời như vậy, ánh mắt Tư Vũ Phi nhìn hắn thường mang theo vài phần kính nể. Người này, sao có thể nói chuyện khéo léo đến thế?
"Ta sẽ sớm khỏi thôi..." Hà Dụ dường như đã đoán trước được thời gian mình sẽ hồi phục.
Tư Vũ Phi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Có lẽ vì động tác này, hoặc vì lý do nào khác, ánh mắt Hà Dụ dừng lại trên người hắn.
Thấy Hà Dụ vừa động, Hiểu Mộc Vân lập tức bước sang một bên, chắn trước mặt Tư Vũ Phi, chặn ánh mắt của Hà Dụ. Hắn nói: "Ta lần này đến gặp các chủ, là để bàn việc bày kết giới quy mô lớn của Ngọc Các."
"Chuyện này à..." Hà Dụ bắt đầu ấp úng.
Thấy thái độ do dự của hắn, Hiểu Mộc Vân khẽ sửng sốt.
Thần vực đang bộc phát tại khu vực này. Để ngăn chặn sự khuếch trương của nó, tránh ảnh hưởng đến nhiều người hơn, việc bày kết giới là điều cấp bách.
Đây hẳn là lý do phổ biến và hợp lý nhất mà Hiểu Mộc Vân có thể nghĩ đến. Thế nhưng, đối diện với câu hỏi của hắn, Hà Dụ lại không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Chính thái độ do dự này của hắn khiến Hiểu Mộc Vân bắt đầu sinh nghi.
"Ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, gần đây thân thể ta mang bệnh nhẹ, rất nhiều việc cũng không tự mình quản lý." Hà Dụ chỉ có thể nói như vậy, "Xong việc, ta sẽ đi hỏi cho rõ ràng, đến lúc đó sẽ giải thích với thiếu chủ."
"Làm phiền rồi." Hiểu Mộc Vân nở một nụ cười xã giao quen thuộc, đầy vẻ giả tạo.
Nếu không phải vị các chủ này trông quá kỳ lạ, Tư Vũ Phi đã không ngại hành động tùy tiện. Giờ đây, hắn nhất định sẽ tìm cách thăm dò, để xem sắc mặt thật sự của Hiểu Mộc Vân lúc này ra sao.
Bởi vì nụ cười giả tạo của Hiểu Mộc Vân đối lập hoàn toàn với nụ cười chân thành của hắn, khiến người khác cảm thấy thật thú vị.
Nói xong, Hiểu Mộc Vân khẽ động thân, dường như muốn nói thêm điều gì.
"Hiện tại thân thể ta không khỏe, trông có chút thất lễ, trong lòng tràn đầy áy náy. Nếu thiếu chủ và bằng hữu của ngươi không chê, liệu có thể ở lại đây một thời gian, để ta chiêu đãi các ngươi chu đáo hơn?" Hà Dụ trong lòng lo sợ Hiểu Mộc Vân sẽ nói lời từ biệt.
"Chuyện này..." Hiểu Mộc Vân lộ ra vẻ khó xử.
Biểu cảm và hành động của hắn đều cố ý làm cho người khác để ý, vì thế Hà Dụ vừa nhìn đã nghĩ rằng hắn thật sự định rời đi.
"Xin thiếu chủ nhất định lưu lại. Nơi này xảy ra chuyện, chúng ta cũng cần sự giúp đỡ từ Kỳ Lân Sơn." Hà Dụ vội vàng nghĩ ra một cái cớ.
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân trầm ngâm một lúc rồi ngượng ngùng nói: "Chỉ sợ sẽ làm phiền mọi người."
"Không phiền đâu, ta sẽ cho người đưa các ngươi đến phòng nghỉ." Hà Dụ có chút áy náy nói, "Thân thể ta không được khỏe, cần nghỉ ngơi. Nếu thiếu chủ có gì cần, cứ việc sai bảo đệ tử ở đây."
"Được thôi." Hiểu Mộc Vân trông như không thể từ chối sự nhiệt tình của Hà Dụ, cuối cùng cũng đồng ý lời mời.
Hà Dụ thở phào nhẹ nhõm.
"Đưa khách nhân đi nghỉ ngơi." Hà Dụ không muốn tiếp tục ở lại cùng bọn họ.
Nghe lệnh, đệ tử vội tiến lên dẫn đường, đưa hai người đi.
Ra đến cửa, tay của Hiểu Mộc Vân tự nhiên đặt lên vai Tư Vũ Phi. Tư Vũ Phi không từ chối, còn cố ý đi chậm lại một bước, để Hiểu Mộc Vân tiến sát gần mình hơn.
Khi bọn họ đã đi xa, trong đại sảnh không còn ai, Hà Dụ mới dám đẩy mạnh tấm thảm dày trên người ra. Hắn vén tay áo, lau mồ hôi đầy trán.
Thời tiết ở đây khiến hắn phải đắp chăn dày, cơ thể nóng lên, mồ hôi tuôn không ngừng, thậm chí quần áo cũng bị ướt đẫm.
Hắn mạo hiểm bị cảm nắng, chỉ vì một lý do: bụng hắn to tròn, nhô cao như một thai phụ mang thai mười tháng. Hà Dụ ôm bụng mình, ngồi xuống chiếc ghế rộng lớn, cắn răng chịu đựng nỗi nhục nhã lớn lao.
Vì thành công, vì thay thế được Khổng Quỳnh Ngọc, hắn phải nhẫn nhịn con quái vật đang tồn tại trong bụng mình.
"Ta không phải quái vật, ta chính là Khổng Quỳnh Ngọc."
Trong đầu Hà Dụ, giọng nói của Khổng Quỳnh Ngọc đột ngột vang lên.
"Nhưng ngươi cứ tiếp tục hận đi. Chỉ cần nhớ rằng, kẻ ngươi hận không phải ta, mà là kẻ đang tác oai tác quái ở Vô Thượng Pháp Môn."
Đến giờ Hà Dụ vẫn không rõ rốt cuộc khối thịt trong bụng mình có lai lịch gì.
"Ta đã giải thích rất nhiều lần rồi." Giọng Khổng Quỳnh Ngọc mang theo chút bất đắc dĩ. "Còn nữa, vừa rồi ngươi biểu hiện kém cỏi quá."
Hà Dụ nhíu mày, không hiểu ý hắn.
"Ngươi bộc lộ sơ hở. Tiểu tử Kỳ Lân Sơn đã bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi." Quả thật là một kẻ thông minh và nhạy bén.
"Ta? Ta đã nói gì sai?" Hà Dụ không nghĩ rằng mình đã mắc lỗi.
Khổng Quỳnh Ngọc nghe vậy, im lặng.
Người này không đấu lại được Khổng Quỳnh Ngọc của Vô Thượng Pháp Môn là có lý do.
"Trước khi ta sắp sinh ra, ngươi cố gắng hấp thụ thêm pháp lực. Ta sẽ giúp ngươi." Khổng Quỳnh Ngọc chỉ có thể trao đổi với hắn về những chuyện thực tế và hữu ích.
"Mau ra khỏi cơ thể ta đi. Ta không dám tưởng tượng, nếu người khác biết ta mang cái bụng này, sau này ta còn mặt mũi nào gặp ai nữa." Trong khoảng thời gian này, vì sự tồn tại của Khổng Quỳnh Ngọc, Hà Dụ trở nên nóng nảy hơn hẳn.
"Chuyện sinh nở, từ xưa đến nay vẫn vậy. Ngươi cũng từ bụng mẹ ra đời đấy thôi, mang thai thì có gì mà xấu hổ." Khổng Quỳnh Ngọc bình thản nói, tư tưởng của hắn quả thật khác xa với những người phàm tục. "Còn nữa, nếu ngươi không thích, thì cho dù có người vô tình nhìn thấy ngươi lúc này, sau khi đạt được sức mạnh, ngươi hoàn toàn có thể giết sạch tất cả bọn họ."
Cách giải quyết, đơn giản như thế.
Nghe vậy, Hà Dụ nở một nụ cười âm trầm.
Nếu khối thịt này tự xưng là Khổng Quỳnh Ngọc, Hà Dụ tin rằng cách suy nghĩ của họ quả thật giống nhau.
"Vậy nên ngươi đã giết hết sư huynh đệ của mình?" Hà Dụ hỏi.
Trước đây, ở Vạn Thần Đạo Viện, Khổng Quỳnh Ngọc đã giết sạch những người từng chứng kiến trò hề của hắn.
"Đúng vậy, thì sao?" Khổng Quỳnh Ngọc chẳng mảy may để tâm.
Hà Dụ thu lại nụ cười.
Với kẻ như vậy, không cách nào nói chuyện được.
"Ta có một chuyện rất để tâm." Khổng Quỳnh Ngọc tiếp tục nói trong đầu hắn.
"Thí Thần Kiếm? Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, ngươi sẽ giúp ta. Nhưng giờ ta không thể làm gì được, vì ngươi đang ở trong bụng ta!" Hà Dụ bất lực đến cực độ.
"Chuyện này ta đã biết rồi."
"Thí Thần Trảm Ma Giả có dễ đối phó không?" Hà Dụ biết trước đó Khổng Quỳnh Ngọc đã đi thăm dò Tư Vũ Phi.
"Khó, khó như lên trời." Khổng Quỳnh Ngọc phát hiện năng lực của Tư Vũ Phi vượt xa tưởng tượng. Đến giờ hắn vẫn không hiểu làm sao Tư Vũ Phi biết được ý định đoạt Thí Thần Kiếm của hắn.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hà Dụ hiện tại vì vấn đề thân thể mà chẳng thể suy nghĩ được nhiều hơn.
"Ta chưa từng dùng pháp môn để lấy một thứ đi, chỉ là lần này mới dùng để đối phó Tư Vũ Phi." Khổng Quỳnh Ngọc lựa chọn rời khỏi Vô Thượng Pháp Môn, tất nhiên đã sớm tính toán kỹ lưỡng.
Hà Dụ trầm mặc. Hắn cuối cùng hiểu ra rằng, trong tình huống bình thường, quả thực hắn không thể nào là đối thủ của Khổng Quỳnh Ngọc.
"Là món đồ mà Khổng Quỳnh Ngọc lúc trước, khi còn qua lại thân mật với Ổ Thanh Ảnh, đã trộm từ Phục Hi Viện." Hắn nhắc đến chuyện này nhưng đột nhiên dừng lại một lúc, không rõ vì sao. "Là xương tay của Nhân Thần trong Phục Hi Viện."
"Nhân Thần?" Hà Dụ chưa từng nghe qua.
"Đem một đoạn xương tay của Nhân Thần đánh vào cơ thể Tư Vũ Phi, ta có thể bảo đảm, bất kể hắn có bao nhiêu bản lĩnh, đều sẽ bị chân khí trong cơ thể hỗn loạn, không thể kiểm soát thân thể, rơi vào trạng thái mơ hồ giữa thực và ảo. Đến lúc đó, chúng ta sẽ lấy được Thí Thần Kiếm." Đây là kế hoạch mà Khổng Quỳnh Ngọc đã sớm sắp đặt.
"Hiểu rồi." Hà Dụ đưa tay ra: "Đưa xương tay cho ta."
"Hiện giờ không thể đưa ngươi." Khổng Quỳnh Ngọc đáp.
Hà Dụ không tức giận, chỉ nói: "Chúng ta hợp tác đến mức này rồi, ngươi không định nói là giờ mới không tin ta đấy chứ?"
"Lời ngươi nói không sai." Trong lòng Khổng Quỳnh Ngọc nghĩ thầm, ta không phải bây giờ mới không tin ngươi, mà là từ trước đến nay đều chưa từng tin. "Nhưng vấn đề là đoạn xương tay đó đang ở trong cơ thể ta, trừ khi ta tự lấy ra, nếu không không thể lấy được."
"Muốn chết sao." Hà Dụ sắp bị hắn làm cho tức chết, "Vậy khi nào ngươi mới lấy ra được?"
"Cần thêm pháp lực và linh khí."
"Vậy ta sẽ ném vài đệ tử vào Thần thụ." Hà Dụ nói.
"Vậy ta sẽ chờ ngươi." Khổng Quỳnh Ngọc nói xong, bỗng nhiên nhớ đến cảnh vừa thấy trước đó. "Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi có quan hệ gì?"
Đây mới chính là vấn đề mà từ đầu hắn đã để tâm.
"Quỷ mới biết!" Hà Dụ thực sự tức giận.
Khổng Quỳnh Ngọc đành phải im lặng.
-----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Sư Bạch Ngọc: Nếu các ngươi hòa li, ta muốn ở bên người giàu có kia.
Tư Vũ Phi: Ta cũng muốn ở bên người giàu có kia.
Hiểu Mộc Vân: ...