Chương 105: Là lưỡng tình tương duyệt
Nội dung lược thuật trọng điểm:
Bằng không thì sao.
-----------------------
Nghĩ một chút, Hiểu Mộc Vân lại cắn chặt răng, không muốn nói thêm một chữ nào.
Có những lời tiên đoán có thể nói, nhưng cũng có những tiên đoán không thể nói ra.
Một số kẻ bói toán, dù tính được điều gì, cũng có thể nói thẳng không chút kiêng kỵ. Nhưng tiên đoán của Hiểu Mộc Vân, nếu nói ra, ngay lập tức sẽ tạo nên một loại thúc đẩy không mong muốn.
Ổ Thanh Ảnh, vận mệnh tựa như nghiêng về phía cái chết, nhưng đó chỉ là xu hướng. Nếu hắn mở miệng, kết cục sẽ vô cùng gần với sự hủy diệt.
Sư huynh và sư tỷ khác của Tư Vũ Phi đều đã ẩn giấu tung tích, chỉ riêng Ổ Thanh Ảnh thì không. Tuy vậy, Hiểu Mộc Vân đối với Tư Vũ Phi vẫn không làm ra sự phân biệt giữa bọn họ, nguyên nhân chính là điểm này.
Hắn không thể nói ra.
"Nếu có thể xác định lời sư phụ nói về Vô Thượng Pháp Môn, thì hiện tại chỉ còn lại Đại sư huynh." Tư Vũ Phi nhớ đến một người.
Nhắc đến Công Tôn Minh Nhật, Trọng Tư Hành, người từ khi xuất hiện trước mặt bọn họ đến giờ vẫn luôn giữ được cảm xúc ổn định, không nhịn được mà đảo mắt một cái đầy chán ghét.
"Nói tới Đại sư huynh, ta thật là... bất lực đến cực điểm a." Trọng Tư Hành vẻ mặt đau đầu, gõ gõ trán mình. "Dựa theo năng lực và tốc độ của hắn, ta đoán hẳn là hắn đang ở ngay gần đây thôi. Ta đã dùng đủ mọi cách để lại tin tức, nhưng kết quả là hắn chẳng có bất kỳ phản hồi nào. Có lần hiếm hoi hắn đáp lại, ta vội chạy đến, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy gì cả. Ta thật sự nghi ngờ, không biết có phải hắn đã ăn nhầm thứ gì rồi chết dọc đường luôn rồi không."
Ăn nhầm đồ trên đường mà chết thì có vẻ rất hoang đường, nhưng nếu là Đại sư huynh nói ra, vậy lại thấy vô cùng hợp lý.
Nhớ đến người bạn từ nhỏ cùng tu luyện và chơi đùa với mình, Trọng Tư Hành quay sang liếc nhìn Tư Vũ Phi lần nữa.
Phát hiện ánh mắt của Trọng Tư Hành một lần nữa đặt lên mình, Tư Vũ Phi lập tức chớp chớp mắt với hắn, cuối cùng làm ra vẻ vô tội hết sức điêu luyện.
"Sư huynh của ngươi đâu phải là ông già cũ kỹ." Trọng Tư Hành bật cười.
Tư Vũ Phi thở phào một hơi.
"Nhưng hắn là Đại sư huynh của ngươi." Trọng Tư Hành có vẻ ngập ngừng, "Ngươi tốt nhất nên sớm nghĩ cách ứng phó hắn."
"Đại sư huynh nói, không có gì liên quan." Tư Vũ Phi tự tin khi đối mặt với Công Tôn Minh Nhật, cảm giác như nắm chắc phần thắng. Nói đi cũng phải nói lại, hắn trước nay chưa từng nghĩ việc đối phó với mấy vị sư huynh sư tỷ này là khó khăn. Chỉ là Trọng Tư Hành bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, đưa ra một câu hỏi làm hắn nhất thời không thể trả lời, đầu óc trống rỗng, mới bị Trọng Tư Hành nắm thóp.
Nhưng Trọng Tư Hành làm sao lại biết chuyện hắn cùng Hiểu Mộc Vân hôn nhau?
Trong lòng Tư Vũ Phi có một nỗi nghi hoặc, không cách nào giải đáp được.
"Ta sẽ lập tức chuẩn bị cách thức mới để tạ lỗi..." Hiểu Mộc Vân đã dần quen với chuyện này.
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến ngươi, tiểu tử Kỳ Lân Sơn." Trọng Tư Hành trấn an hắn, "Chỉ là cái tên kia đầu óc có vấn đề mà thôi."
Nói xong, Trọng Tư Hành đứng dậy, phủi phủi quần áo, rồi nói với bọn họ: "Được rồi, ta phải về ngủ. Ta cảm thấy nơi này có chút vấn đề, các ngươi phải cẩn thận. Nếu có chuyện gì gấp thì lập tức báo cho ta biết."
Vì ngày mai phải dậy sớm, Trọng Tư Hành không định ở lại lâu.
"Sư huynh còn phải làm việc ở đây sao?" Ánh mắt Tư Vũ Phi dõi theo từng động tác của hắn.
"Đúng vậy, ta cảm thấy Ngọc Các Các Chủ sau khi trở về từ Thượng Pháp Môn đã có gì đó không ổn. Ta muốn bí mật điều tra thêm." Trọng Tư Hành nói rõ kế hoạch của mình.
Trọng Tư Hành rời đi vội vã, mọi người chỉ có thể tiễn hắn ra ngoài.
"Cẩn thận một chút." Trọng Tư Hành dặn dò Tư Vũ Phi và Phi Khấp Triều. Hắn cảm nhận được đây có thể là một âm mưu nhằm vào Phục Hi Viện, ít nhất... Những người đã rời khỏi Phục Hi Viện như bọn họ sẽ không dễ dàng được tha.
Hai người gật đầu nghe theo lời dặn.
Trọng Tư Hành xoa đầu Tư Vũ Phi, rồi lại xoa mặt Phi Khấp Triều, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía hai người khác không liên quan lắm.
"Cảm ơn tiểu công tử đã chuẩn bị ghế cho ta." Trọng Tư Hành mỉm cười nói.
"Không cần khách sáo." Sư Bạch Ngọc rất muốn hỏi Trọng Tư Hành rằng liệu có phải hắn đã nhập sai môn phái hay không, bởi vì rõ ràng hắn và những người khác hoàn toàn không hợp nhau.
Trọng Tư Hành liếc nhìn Hiểu Mộc Vân một cái.
Hiểu Mộc Vân chạm mắt với hắn, mỉm cười.
Hắn quả thật có thể giữ được sự bình tĩnh trong những tình huống khó xử.
Trọng Tư Hành nghĩ thầm: Thôi, để lần sau nói sau. Hiện tại vẫn là về ngủ thì hơn. Có người muốn lợi dụng Tư Vũ Phi, e rằng cũng không dễ dàng thành công.
"Ta đi đây." Trọng Tư Hành cuối cùng chỉ nói một câu chào tạm biệt, rồi bước ra khỏi cửa phòng.
Sau khi Trọng Tư Hành rời đi, Sư Bạch Ngọc lập tức không nể nang gì mà hỏi hai người: "Vị sư huynh này của các ngươi, có phải có lý do khó nói nên mới gia nhập môn phái các ngươi không?"
Tư Vũ Phi, Phi Khấp Triều: "..."
Phi Khấp Triều trả lời: "Sư huynh là do bị truy sát, sau đó được Đại sư huynh đưa về Phục Hi Viện."
Sư Bạch Ngọc gật gù tỏ vẻ hiểu rõ, nói: "Vậy thì ta có thể lý giải được."
"Chúng ta không phải là người kỳ quái đâu!" Phi Khấp Triều phản bác, "Chỉ là... Ta không giỏi giao tiếp với người khác thôi."
Sư Bạch Ngọc nhìn sang Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi chỉnh lại mặt nạ của mình, chớp mắt, đôi con ngươi xoay tròn.
Sư Bạch Ngọc suýt chút nữa ngã nhào vì sợ.
Tư Vũ Phi ung dung thu lại động tác, buông tay xuống, đôi mắt trở lại bình thường.
Sư Bạch Ngọc hoàn toàn chắc chắn: Đây đúng là một nhóm người kỳ quái!
"Đúng rồi." Phi Khấp Triều đột nhiên nhớ ra chuyện chưa nói, "Chúng ta giám sát được trung tâm của Thần Vực, nó nằm ngay tại Ngọc Các."
Nghe tin này, Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Những chuyện khác, không có gì đáng để nói thêm vào lúc nửa đêm. Vì đây là phòng của Sư Bạch Ngọc và Phi Khấp Triều, nên Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng, Tư Vũ Phi liền đi thẳng về phòng mình. Hành động quyết đoán của hắn khiến Hiểu Mộc Vân, vốn định đề nghị hắn sang ngủ nhờ phòng mình, còn chưa kịp mở miệng.
Chỉ mấy bước, Tư Vũ Phi đã đứng trước cửa phòng mình, hơn nữa còn đi vào. Đến lúc chuẩn bị đóng cửa, hắn mới nhận ra Hiểu Mộc Vân đã theo sát phía sau, hiện tại đang đứng ngay trước cửa phòng.
"Phòng của ngươi không ở bên này đâu." Tư Vũ Phi nhắc nhở hắn.
Đối với Tư Vũ Phi, nếu có chuyện cần nói, họ có thể ghé thăm phòng nhau. Nhưng thực tế, hiện tại mỗi người đều có phòng riêng để ở một mình.
Hiểu Mộc Vân chỉ mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt đầy ý nhị.
Tư Vũ Phi suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ngươi không cần nghĩ cách tạ lỗi nữa, để ta xử lý là được. Nhị sư huynh nhìn thì nghiêm khắc vậy thôi, chứ thật ra rất dễ nói chuyện. Hôm nay hắn làm người ta sợ, chắc là vì dạo này quá chán mà thôi."
Người của Phục Hi Viện vốn có tính cách khác người, nhưng lại rất hòa hợp với nhau. Họ cơ bản đều cảm thấy rằng chỉ có những người trong nhà kỳ quặc và hay bộc phát những ý nghĩ khác thường mới có thể đối phó nổi tính cách của nhau.
Tuy rằng bọn họ cơ bản không giao tiếp với người ngoài, nhưng không hiểu sao lại tự có lòng tin như vậy.
Lâu không giao du với đồng bạn, liền sẽ nhàn rỗi đến mức hoảng loạn.
Cho nên hiện tại khi thấy được vị sư đệ đã lâu không gặp, Trọng Tư Hành liền trở nên bướng bỉnh đôi chút.
"Ra là vậy sao." Hiểu Mộc Vân đưa tay lên, như thể lau đi mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán.
"Ừ." Đôi mắt Tư Vũ Phi ánh lên ý cười.
Có lẽ hắn nghĩ rằng đeo mặt nạ thì người khác không thể nhìn thấy biểu cảm của mình, nên quên mất rằng đôi mắt của hắn vẫn biết cười.
"Ngươi cười cái gì vậy?" Hiểu Mộc Vân nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi ngốc quá." Tư Vũ Phi bật cười.
"Nếu ta ngốc, ta còn ngồi bên cạnh ngươi làm gì?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy hắn đã hiểu lầm mình, "Ta thích sự quyết đoán của ngươi, rõ ràng là luôn tiến thẳng không lùi bước."
Tư Vũ Phi ngượng ngùng, khẽ đá chân xuống sàn nhà.
Hiểu Mộc Vân mím môi nở một nụ cười nhẹ.
"Ngươi còn có chuyện gì sao?" Tư Vũ Phi ngẩng đầu hỏi hắn.
"Có, nhớ tới quên trả lời ngươi Nhị sư huynh một vấn đề." Hiểu Mộc Vân vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, "Muốn đem lời nói nói cho ngươi, làm ngươi thay chuyển cáo."
"Có thể." Tư Vũ Phi tự hào mà nói, "Ta từ nhỏ đã được giáo dục, muốn xem việc giúp người làm niềm vui."
Lời này khiến Hiểu Mộc Vân không khỏi nhớ tới năm đó Ổ Thanh Ảnh hay nói những điều kỳ quặc, muốn đem Tư Vũ Phi bồi dưỡng thành một người lạc quan, thiện tâm, sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Xem ra, giáo dục ấy quả thật rất thành công.
"Cho nên ngươi muốn ta truyền lời gì?" Đã hóa thân thành người truyền tin, Tư Vũ Phi nghiêm túc chuẩn bị ghi nhớ từng lời hắn nói.
Hiểu Mộc Vân khom lưng tới gần, vươn tay, đặt bên tai Tư Vũ Phi.
Hắn thoạt nhìn nghiêm túc đến mức kỳ lạ.
Quả nhiên là chuyện bí mật sao?
Tư Vũ Phi lập tức dựng thẳng tai, chờ đợi.
"Hắn không phải tò mò nhà hắn Phi Phi thân thiết hay không thân thiết sao?" Hiểu Mộc Vân không nhịn được bật cười, dù cố gắng đến mấy vẫn lộ ra cảm xúc, "Liền giúp ta chuyển lời đáp án, thực sự là rất thân thiết."
Tư Vũ Phi nghe vậy, lập tức cảm thấy sự sốt sắng của mình thật buồn cười, đưa tay ra, liền vỗ ngay lên mặt hắn.
"A!" Hiểu Mộc Vân lập tức ôm mặt, ngồi xổm xuống sàn nhà kêu đau.
Tư Vũ Phi khinh bỉ nhìn hắn.
Ta căn bản đâu có dùng sức!
Hiểu Mộc Vân vẫn ngồi xổm trên sàn, giả vờ r*n r* đáng thương. Dù trong lòng cả hai đều hiểu rõ, nhưng Hiểu Mộc Vân vẫn tiếp tục giả ngu, chỉ chờ xem Tư Vũ Phi sẽ đáp lại thế nào.
Tư Vũ Phi vẻ mặt ghét bỏ, đưa tay ra cho hắn.
Hiểu Mộc Vân quá cao lớn, cứ ngồi xổm trước cửa như vậy thật mất mặt.
Hiểu Mộc Vân nắm tay hắn, nhưng không chịu đứng lên.
"Ngươi mau đứng dậy đi." Tư Vũ Phi giục.
"Chân đau." Hiểu Mộc Vân đau thương mà nói.
"Ta có đá ngươi đâu? Ngươi đúng là kẻ đại lừa đảo!" Tư Vũ Phi lớn tiếng lên án.
"Vừa rồi trên nóc nhà, trượt chân một chút." Nếu nói đến việc bịa cớ, Hiểu Mộc Vân quả thật vô tận sáng tạo.
"Thật sao?" Tư Vũ Phi tỏ vẻ nghi ngờ.
"Đúng vậy." Hiểu Mộc Vân khẳng định, sau đó còn dùng lời đạo đức ràng buộc Tư Vũ Phi, "Ngươi không phải nói ngươi thích giúp đỡ mọi người sao? Hiện tại ta đang ở trước mặt ngươi, cần sự giúp đỡ, ngươi lại không giúp, chẳng phải lời ngươi vừa nói đều là dối trá sao? Ngươi mới là kẻ lừa đảo!"
Tư Vũ Phi chưa từng gặp người nào nói được một tràng dài như vậy. Hắn đành chặt chẽ nắm lấy tay Hiểu Mộc Vân, dùng sức kéo hắn đứng lên.
Hiểu Mộc Vân liền thuận lực đạo, trực tiếp nhào vào lòng ngực Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi bị hắn ôm, trọng lượng ép xuống khiến hắn lảo đảo, lúc này mới nhận ra rằng Hiểu Mộc Vân không biết đã bao nhiêu lần dùng chiêu trò vụng về này để lừa mình.
Hiểu Mộc Vân ôm lấy hắn, cuối cùng hỏi một vấn đề đã giấu trong lòng: "Đêm nay ngươi tại sao không tới phòng ta?"
"Kia... Vậy sao ngươi lại không cho ta ánh mắt ám chỉ." Tư Vũ Phi nhớ lại, trước khi rời phòng, rõ ràng đã nhìn Hiểu Mộc Vân, nhưng hắn lại đang ngẩn người, nên Tư Vũ Phi liền quyết đoán rời đi.
Hiểu Mộc Vân thở dài sâu kín.
"Ngươi có ý gì?" Tư Vũ Phi quay đầu lại, vốn định nhìn biểu cảm Hiểu Mộc Vân để đoán ý tứ, nhưng vì hai người ôm chặt, hắn căn bản không thể nhìn thấy mặt đối phương. Dù vậy, Tư Vũ Phi đại khái đoán được: "Chúng ta không phải tối qua đã..."
"Hả?"
"Ngươi đúng là đại dâm ma!" Tư Vũ Phi bừng tỉnh, không tiếp lời mà quay sang mắng.
"Vậy thì sao?" Hiểu Mộc Vân lớn tiếng đáp, không thấy hổ thẹn mà còn lấy làm tự hào.
"Khuya rồi, ngươi rốt cuộc muốn về ngủ hay không?" Tư Vũ Phi hỏi.
Hiểu Mộc Vân thất vọng, buồn bã, ôm hận vỗ nhẹ lưng hắn, vẻ như muốn nói "đi thì đi", nhưng hắn nào có ý định rời đi.
"Hay là..." Tư Vũ Phi hơi ngập ngừng, "Ngươi đêm nay muốn ngủ ở đây sao?"
"Có thể chứ?" Hiểu Mộc Vân hớn hở hỏi lại.
"Tại sao không thể?" Tư Vũ Phi ngây thơ hỏi lại, tựa hồ cảm thấy câu hỏi của Hiểu Mộc Vân thật buồn cười.
"Tốt." Hiểu Mộc Vân mừng rỡ, liền vươn chân, sau đó một cước đá cửa đóng lại.
Nhìn thấy động tác này, Tư Vũ Phi nghi hoặc: "Ngươi không phải nói chân bị thương sao?"
"Trượt chân không phải chân này." Hiểu Mộc Vân cười đáp.
"Nhàm chán."
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, dù Hiểu Mộc Vân thật sự là dâm ma, hắn cũng muốn ngủ sớm. Dù không làm chuyện phong nguyệt, Hiểu Mộc Vân vẫn thích ở bên cạnh Tư Vũ Phi. Hắn mặc áo trong, lăn qua lộn lại trên giường, sau đó hưng phấn vỗ vỗ chỗ trống.
Tư Vũ Phi vừa gấp quần áo xong, quay đầu lại liền thấy dâm ma kia vẻ mặt đầy ý đồ.
Đúng là chịu không nổi.
Tư Vũ Phi tháo mặt nạ xuống, đặt lên quần áo, thong thả nằm xuống giường.
Hiểu Mộc Vân kéo chăn đắp cho hắn, mặt mày hớn hở, vươn tay đặt lên ngực hắn.
Tư Vũ Phi vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng Hiểu Mộc Vân sẽ động tay động chân, nhưng hắn chỉ đơn thuần muốn đắp chăn, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Tư Vũ Phi rồi nói: "Ta cảm thấy có thể ngủ."
Tư Vũ Phi thầm nghĩ: Ngủ cái gì chứ?
Hiểu Mộc Vân ôm hắn, an tâm nhắm mắt, cọ cọ trên vai rồi ngủ luôn.
Tư Vũ Phi đợi một lúc, phát hiện hơi thở bên cạnh đã trở nên đều đặn.
Không ngờ thật sự chỉ ngủ thôi.
Tư Vũ Phi không suy nghĩ thêm, điều chỉnh tư thế, rồi cũng ngủ.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, tiếng chim ríu rít vang lên, tranh nhau kêu không ngớt.
Đương lúc Tư Vũ Phi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai nằm.
Hắn mơ màng ngồi dậy, đưa mắt nhìn lướt qua căn phòng trống trải.
Hiểu Mộc Vân đã rời giường từ sớm, thậm chí còn rời khỏi ngôi nhà này.
Không hiểu vì sao, Tư Vũ Phi dường như có thể đoán được hành động của hắn, thế nên mái tóc đen rối tung vẫn chưa được chải chuốt, hắn cứ ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc lâu.
Hắn chưa ngồi bao lâu, tiếng bước chân đã từ xa đến gần, rồi dừng trước cửa phòng hắn.
Người bước vào khẽ đẩy cửa, trên người mặc bộ viện phục màu lam trắng mà Tư Vũ Phi vừa nhìn là thấy ghét. Sau khi đóng cửa lại, người ấy xoay người, trên tay mang theo một chiếc khay, bên trên đặt bữa sáng.
"Ngươi tỉnh rồi?" Hiểu Mộc Vân bước vào, "Ta mang bữa sáng đến. Hiện tại đã muộn, nếu đói bụng thì mau rửa mặt rồi tới ăn đi."
"Hiểu Mộc Vân." Tư Vũ Phi gọi tên hắn.
"Ừm?" Hiểu Mộc Vân đặt khay lên bàn.
"Nếu ta nói ta không muốn động đậy, ngươi có thể giúp ta rửa mặt súc miệng không?" Tư Vũ Phi đột nhiên tùy hứng đưa ra yêu cầu.
"Tướng công, ngươi lại làm nũng à." Hiểu Mộc Vân bật cười, "Được thôi, để ta giúp ngươi. Tiện thể thay quần áo cho ngươi luôn."
"Không cần đâu." Tư Vũ Phi tự mình bước xuống giường.
"Thật sao? Phi Phi của ta đúng là giỏi ghê." Hiểu Mộc Vân khẽ khen, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nước rửa mặt đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh. Tư Vũ Phi rửa mặt xong, lấy y phục từ túi Càn Khôn rồi chậm rãi thay.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn c** s*ch quần áo, chống tay lên đầu, bất đắc dĩ hỏi: "Trước kia ta đã muốn hỏi, trên người ngươi sao lại có nhiều vết thương đến vậy?"
Những vết thương trên người Tư Vũ Phi, nhìn qua là biết đều do chính hắn tự làm ra.
Những vết cào đêm qua do Hiểu Mộc Vân để lại trên người hắn, so với những vết sẹo cũ và vết thương mới kia, thật sự chẳng đáng kể.
"Không đau." Tư Vũ Phi trấn an hắn.
Có điều, thay vì nói không đau, chi bằng nói rằng sức chịu đựng của hắn với đau đớn ngày càng cao.
"Nếu ngươi thích đau, sao không để ta giúp? Hà tất phải tự hành hạ bản thân, dù sao ngươi cũng không thấy đau mà." Hiểu Mộc Vân cố ý đùa.
Tư Vũ Phi đang buộc tóc, môi ngậm dây buộc, hai tay vòng qua vòng lại trên đầu. Nghe lời Hiểu Mộc Vân nói, hắn khẽ liếc mắt nhìn.
Hiểu Mộc Vân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, bất động như tảng đá, không rõ là hắn đang đùa hay nghiêm túc.
"Sao thế?" Hiểu Mộc Vân nhận ra ánh mắt của hắn dừng trên người mình quá lâu.
Tư Vũ Phi buộc tóc xong, ngồi xuống giường. Tóc đuôi ngựa mềm mại rủ xuống tấm ván gỗ, hắn khẽ hất cằm về phía Hiểu Mộc Vân, nói: "Được thôi, ngươi thử xem."
Nghe Tư Vũ Phi nói, Hiểu Mộc Vân trợn mắt há hốc mồm, tay run lên, suýt chút nữa làm rơi cả cái khay.
Tư Vũ Phi đặt hai tay lên giường, ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
"Khụ khụ." Hiểu Mộc Vân đứng dậy, bước đến trước mặt hắn, cúi xuống nói: "Vậy ngươi cũng đưa tay ra đây."
"Thế này phải không?" Tư Vũ Phi ngoan ngoãn đưa hai tay ra, duỗi về phía Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn, bật cười, khen: "Ngoan thật."
"Ừ." Hắn vốn dĩ đã rất ngoan mà.
Ngón tay Hiểu Mộc Vân chạm nhẹ vào cổ tay hắn, lập tức, hai tay Tư Vũ Phi đã bị trói chặt.
"Thật không ngờ, ngươi lại muốn thế này. Sao tối qua ngươi không nói trước?" Hiểu Mộc Vân cười cười mà đè hắn xuống giường.
Tư Vũ Phi mặt đỏ bừng, ánh mắt dõi theo nụ cười khẽ nhếch trên khóe miệng của Hiểu Mộc Vân.
Ngày cũng trôi qua nhanh chóng.
Cuối cùng, Tư Vũ Phi gom cả bữa sáng lẫn bữa trưa ăn vào giữa buổi trưa.
Hiểu Mộc Vân ngồi bên cạnh quan sát, sợ hắn ăn nhiều quá sẽ bị nghẹn.
"Hôm nay Nhị sư huynh có đến không?" Tư Vũ Phi hỏi.
"Có, bữa sáng là do hắn mang tới. Hắn nói hôm nay sẽ đi dò la tình hình, dường như không ai bàn tán về chuyện bất thường tối qua. Trừ mấy người ở Thần vực, có lẽ không ai biết hành động tối qua của chúng ta. Vì vậy, sư huynh bảo chúng ta cứ nghỉ ngơi thêm một chút."
Trọng Tư Hành quả thực là người đáng tin cậy.
"Nhưng hắn cũng mang tới một tin tức." Hiểu Mộc Vân thông báo, "Hà Dụ hình như đã khỏe hơn nhiều, tối nay muốn mời chúng ta đi ăn tối. Đến lúc đó, e rằng ta sẽ phải ra mặt. Còn các ngươi cứ giả làm đệ tử bình thường của Kỳ Lân Sơn là được."
"Chẳng lẽ còn có đệ tử không bình thường sao?" Tư Vũ Phi đôi lúc cảm thấy cách nói của Hiểu Mộc Vân thật kỳ quái.
"Ta đấy." Hiểu Mộc Vân bật cười sảng khoái.
Tư Vũ Phi thật sự không muốn đôi co.
"Phi Phi." Hiểu Mộc Vân chống cằm, ngồi bên cạnh nhìn hắn.
"Ừ?"
"Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt phải không?" Hiểu Mộc Vân hỏi.
Tư Vũ Phi ngẩng lên từ phần thức ăn, nhìn hắn.
Hiểu Mộc Vân dường như đã chuẩn bị tinh thần nghe bất kỳ câu trả lời nào, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bối rối.
"Không phải đã nói rồi sao." Tư Vũ Phi đáp với giọng hờ hững, "Là lưỡng tình tương duyệt."
Hiểu Mộc Vân khẽ cười bất đắc dĩ.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tư Vũ Phi có phần bực mình, liền hỏi: "Vậy chẳng lẽ ta tùy tiện cùng người khác hôn tới hôn lui sao?"
Từ giọng nói bỗng thay đổi của Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân cảm nhận được sự thật tình, nụ cười trên mặt nàng càng thêm rạng rỡ, sau đó khẽ mắng hắn: "Tiểu trư."
Khi Trọng Tư Hành tranh thủ thời gian ghé qua sân này, hắn liền bắt gặp cảnh Tư Vũ Phi nắm mặt Hiểu Mộc Vân, ra sức kéo căng, nổi giận đùng đùng nói: "Ai là heo? Ai là heo hả? Ngươi có phải muốn chết không?"
"Ngươi một bữa ăn bằng khẩu phần hai người, không phải heo thì là gì?" Hiểu Mộc Vân nhìn đống đồ ăn trên bàn.
"Nếu không phải có kẻ hại ta không ăn được sáng, ta làm sao đến mức đói bụng?" Tư Vũ Phi nhéo má hắn, "Ngươi còn không hiểu, ai mới là heo?"
"Chẳng phải sáng nay chính ngươi đã mời ta..." Hiểu Mộc Vân thật sự oan uổng mà.
Đáng tiếc, hắn không thể phản bác, vì Tư Vũ Phi đang bóp mặt hắn, khiến hắn nói năng không rõ ràng, đành lười biếng không nói thêm lời nào.
Trọng Tư Hành liếc nhìn thoáng qua, sau đó xoay người rời đi.
Xem ra trong mối quan hệ giữa hai người này, Tư Vũ Phi có vẻ là người thích trêu chọc người khác hơn.
Trọng Tư Hành rời khỏi chỗ của Tư Vũ Phi, sau đó đi thăm Phi Khấp Triều.
Phi Khấp Triều đang ngồi tọa thiền, vận hành chân khí. Trọng Tư Hành quan sát một lúc, phát hiện hắn đang dần khôi phục công lực của mình, liền không muốn quấy rầy.
"Tiểu công tử." Hắn gọi Sư Bạch Ngọc.
Sư Bạch Ngọc từ trên giường bước xuống, chạy lại gần.
"Cái này cho ngươi ăn." Trọng Tư Hành đưa cho hắn một đĩa điểm tâm.
"Ta tên là Sư Bạch Ngọc." Sư Bạch Ngọc cảm thấy bị gọi là "tiểu công tử" thật kỳ quặc.
"Tên hay." Trọng Tư Hành khen.
"Trước đây, người đồng hành đặt tên này cho ta." Sư Bạch Ngọc nói. Cha mẹ hắn vốn dĩ không có học vấn gì để đặt được cái tên hay như vậy. "Nhưng hình như cái tên này vốn dĩ được chuẩn bị cho người khác."
"Nếu đã đặt cho ngươi, thì nó là của ngươi." Trọng Tư Hành mỉm cười, xoa đầu hắn, sau đó nói: "Ta còn có việc phải làm, giờ ta đi trước. Bọn họ đều không rảnh, nếu ngươi thấy nhàm chán, có thể ra hoa viên chơi."
"Được."
Trọng Tư Hành cứ thế rời khỏi sân. Khi hắn đội mũ của hạ nhân, như thường lệ đi đến phòng luyện đan, thì bất ngờ mọi người bên trong đều đồng loạt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sao vậy? Hay là trên mặt ta có gì à?" Trọng Tư Hành giữ vẻ bình tĩnh.
"Có người đã chạm vào lò luyện đan." Một người nói với hắn.
Trọng Tư Hành lộ vẻ kinh ngạc, khó hiểu hỏi: "Sao lại có người làm chuyện này?"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía hắn.
Đôi mắt của bọn họ như thể được đúc từ cùng một khuôn, chăm chú nhìn Trọng Tư Hành. Không rõ là họ đã có bằng chứng để xác định hắn chính là người đã động vào lò luyện đan, hay chỉ vì hắn khác biệt với những người ở đây.
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Thật là ~ ngươi thích chơi như vậy, sao không nói sớm?
Tư Vũ Phi: Có đôi lúc, ta thực sự bất lực.