Chương 115: Đại sư huynh sổ thu chi
Nội dung trọng điểm:
Đoạt lại Thí Thần Kiếm
••••••••
Ngày hè oi ả, ve sầu kêu râm ran không ngớt. Ánh mặt trời như thiêu đốt, không chút nào nương tay, phủ rạng khắp mặt đất. Ven đường, một quán nhỏ dựng lên, chủ quán bày vài chiếc bàn ghế đơn sơ, chào đón người qua đường ghé lại nghỉ chân, tiện thể bán chút đồ ăn và nước mát.
Sinh ý của hắn xưa nay không tệ. Bàn ghế hắn bày ra, nước lạnh cũng để người tự do lấy.
Chủ quán là người hào phóng, nhưng hôm nay, hiếm lắm hắn mới có ý kiến với một người qua đường.
Sáng nay, vừa dọn dẹp bàn ghế xong chưa được bao lâu, hắn đã thấy một nam tử bước vào tiệm. Người ấy vận y phục màu tử đàn, dung mạo tuấn lãng, vẻ ngoài thành thục. Những kẻ bề ngoài ưu tú luôn dễ dàng khiến người khác sinh thiện cảm, lão bản lập tức bước đến chào đón.
"Lão bản, không cần tiếp đãi." Hắn cất lời, giọng có chút khổ sở. "Ta không có nhiều tiền."
"Nơi này có bàn ghế miễn phí, cũng có nước lạnh tự do lấy uống." Lão bản thản nhiên đáp. "Ra ngoài đời, ai mà chẳng có lúc khó khăn? Công tử không cần bận tâm."
Người thanh niên đeo kiếm nghe vậy, khuôn mặt nghiêm túc bỗng trở nên xúc động, nét mặt thoáng vẻ bối rối.
Lão bản thầm nghĩ, giờ bọn họ mới quen biết chưa đầy thời gian uống một chén trà, nếu nói thêm đôi ba câu nữa, e rằng thanh niên này sẽ không kìm được mà ôm chầm lấy mình mất.
"Công tử xưng hô thế nào?" Lão bản tiện miệng hỏi.
"Kẻ hèn họ Công Tôn, tên Minh Nhật." Công Tôn Minh Nhật đáp, trên môi nở nụ cười tiêu sái, đầy vẻ tùy ý.
"Cái tên này... hơi kỳ lạ." Lão bản vốn định nói là "kỳ quái", nhưng vì giữ phép lịch sự, đành chọn từ ngữ dễ nghe hơn.
Công Tôn Minh Nhật thản nhiên khoát tay, chẳng mấy để tâm. Hắn ngồi xuống ghế, tựa lưng vào thành ghế, chân đạp nhẹ xuống sàn khiến ghế lay động nhè nhẹ. Ngước mắt nhìn trời xanh, hắn cười, giọng điệu thoải mái: "Ta vốn không tên như vậy. Đây là tên sư phụ ta đặt, ý muốn nhắn nhủ rằng dù thế nào cũng còn có ngày mai, muốn làm gì cũng không muộn."
Lão bản chẳng ngờ câu nói bâng quơ của mình sẽ dẫn đến tai họa, liền tùy ý đáp lại: "Quả là một vị sư phụ không tồi."
"Nàng tốt sao?" Giọng Công Tôn Minh Nhật đột ngột cao vút, đầy vẻ kích động, gần như hét lên.
Lão bản không nhịn được phải đưa tay bịt tai.
"Cái bà già chết tiệt đó, từng tuổi này rồi mà còn thích chạy rong ngoài đời, hết làm chuyện này đến chuyện kia! Ta đã bảo bà ấy sớm về hưu, ở yên trong viện mà tận hưởng cơm ngon rượu ngọt, thế mà đâu có chịu nghe. Ta khuyên bao nhiêu lần, cũng chỉ như gió thoảng qua tai! Đã vậy, bà ta đi biệt tăm, chẳng buồn gửi lấy một lời nhắn, hại ta phải chạy khắp nơi tìm kiếm. Thế rồi còn gặp phải đủ loại chuyện quái gở! Ta thật sự không thể nhịn nổi nữa!"
Công Tôn Minh Nhật vừa nói vừa hậm hực, nhưng trong mắt lão bản, hắn càng nói lại càng chẳng đâu vào đâu.
"A a a! Ta chẳng gửi được một tin nhắn nào về viện, lại còn thấy tín hiệu của tên Tư Hành trên đường. Hắn chắc chắn cũng đang chạy ra ngoài tìm ta và cái bà sư phụ chết tiệt kia!" Nghĩ đến cảnh phải đối mặt với Trọng Tư Hành, Công Tôn Minh Nhật sợ đến mức đầu đau như búa bổ, chỉ muốn đập đầu vào cột mà chết quách đi cho xong. "Ta sẽ bị mắng chết! Trên đời này, sao lại có chuyện đáng sợ như vậy? Thật là ngột ngạt, thật là đau khổ! Ta rời Phục Hi Viện, chỉ ôm theo mỗi Phi Phi, muốn an ủi tâm hồn mình một chút mà cũng không thể. Uất ức quá, thật đáng thương mà!"
Hắn huyên thuyên đủ điều, khiến lão bản bắt đầu cảm thấy đau đầu. Tuy nhiên, vẫn còn một điều khiến lão bản tò mò: "Tư Hành là nương tử của công tử sao?"
Nghe giọng điệu của Công Tôn Minh Nhật khi nhắc đến Trọng Tư Hành, lão bản không khỏi liên tưởng đến cách mình thường nhắc đến nương tử ở nhà.
Đặc biệt là sau một ngày bày quán chẳng kiếm được bao nhiêu, nghĩ đến việc phải về đối mặt với thê tử nghiêm khắc, trong lòng cũng chẳng khác gì.
"Không phải nương tử của ta." Công Tôn Minh Nhật sắp khóc đến nơi. "Hắn là sư đệ của ta."
Vì cớ gì mà Trọng Tư Hành đối với Tư Vũ Phi, Phi Khấp Triều và Thi Quả thì dịu dàng chu đáo, còn đối với mình thì hoặc là nghiêm khắc yêu cầu phải làm gương, hoặc là tỏ vẻ chán ghét?
Thật không công bằng! Chỉ vì mình lớn tuổi hơn sao? Đúng là tiểu hài tử rất đáng yêu, hắn cũng rất thích các sư đệ, sư muội, nhưng chẳng lẽ hắn cũng không thể được yêu thương ư?
Càng nghĩ, hắn càng thấy tủi thân. Nếu chẳng may gặp Trọng Tư Hành ngoài đường, chắc chắn sẽ bị mắng thậm tệ. Công Tôn Minh Nhật dần dần từ bỏ hy vọng sống sót.
Nhìn bộ dạng ủ rũ của hắn, lão bản bắt đầu lo sợ, chỉ sợ hắn sẽ tự sát ngay trong tiệm.
Nhưng chưa kịp lo đến cùng, Công Tôn Minh Nhật bỗng bật cười cuồng loạn, rồi lại lẩm bẩm điều gì đó một cách âm trầm, sau đó ôm lấy chính mình, tự vỗ về như thể đang sưởi ấm cho bản thân.
Thế gian này thật chẳng đáng để sống.
Lão bản đứng trong phòng, qua khung cửa sổ yên lặng nhìn hắn phát điên.
Dẫu vậy, một công tử ngọc thụ lâm phong ngồi trước tiệm cũng thu hút không ít khách qua đường. Có thêm chút thu nhập, lão bản tạm thời chẳng buồn để ý đến việc bị Công Tôn Minh Nhật dọa một phen.
Qua một thời gian, lão bản mang lên một ít món điểm tâm đặc sắc của quán để cảm tạ hắn.
Khi chỉ có một mình, Công Tôn Minh Nhật biểu hiện rất kỳ quặc, nhưng hễ gặp lão bản là hắn lập tức thu lại vẻ rối loạn, cố gắng tỏ ra như một người bình thường.
Lão bản nhìn hắn, thầm nghĩ muốn nhắc nhở rằng đã quá muộn – mọi hành động trước đó đều đã bị thu hết vào mắt mình.
"Công tử, mời dùng." Lão bản đặt đĩa điểm tâm xuống trước mặt hắn.
"Đa tạ." Công Tôn Minh Nhật lễ phép cảm ơn, rồi tiêu sái bốc một miếng ăn.
Lão bản quan sát hắn.
"Ngon lắm!" Công Tôn Minh Nhật lộ ra vẻ mặt cảm động.
Hắn đã đói rất lâu rồi.
"Xin mời." Lão bản liền đẩy cả đĩa cho hắn.
"Lão bản, ngươi đúng là người tốt." Công Tôn Minh Nhật đón lấy đĩa bằng một tay, tay còn lại khẽ chạm vào tay lão bản.
Lão bản dù đã có tuổi, bị một tiểu soái ca nhìn như vậy cũng không khỏi đỏ mặt.
Dẫu sao, soái ca thì vẫn là soái ca, kể cả khi đầu óc có chút vấn đề.
"Thật sự ngon quá." Công Tôn Minh Nhật hài lòng nhìn đĩa điểm tâm trước mặt. "Ta nên mua thêm một ít mang về Phục Hi Viện cho Phi Phi ăn."
Chỉ cần nhìn Tư Vũ Phi ăn, cũng đủ khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
"Phi Phi là ai vậy?" Lão bản chú ý thấy Công Tôn Minh Nhật nhắc đến nhiều người, nào là sư phụ, nào là sư đệ, giờ lại thêm một người tên Phi Phi.
"Là tiểu sư đệ của ta, lớn lên đáng yêu lắm." Công Tôn Minh Nhật hơi cúi đầu, nở nụ cười ôn hòa.
Tư Vũ Phi thật sự khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Bình thường, tuy rằng hắn hay dọa người khác, nhưng lại rất đáng mến. Mỗi lần Công Tôn Minh Nhật bị các sư đệ, sư muội khác ghét bỏ, chỉ có Tư Vũ Phi là nguyện ý đi theo bên cạnh hắn.
Oa oa oa.
Phi Phi.
Sư huynh sẽ đối tốt với ngươi cả đời.
Nghĩ đến Tư Vũ Phi, Công Tôn Minh Nhật cẩn thận bọc nửa đĩa điểm tâm lại, sau đó lấy một chiếc túi Càn Khôn mang theo bên người, cho tất cả vào.
"Đây là vật gì thần kỳ vậy?" Lão bản không ngờ chiếc túi nhỏ kia lại có thể chứa cả đĩa điểm tâm lớn như vậy. "Công tử là người tu tiên sao?"
Hiện nay, người tu tiên ở khắp nơi đều xuất hiện, ném một viên đá lung tung cũng có thể trúng ba người tu tiên. Lão bản tuy ở thâm sơn cùng cốc, nhưng cũng không còn lạ lẫm với những người này.
"Nội có càn khôn, túi Càn Khôn." Công Tôn Minh Nhật mỉm cười giới thiệu. "Bên trong chứa rất nhiều thứ ta muốn mang về, đặc biệt là cho Phi Phi."
Công Tôn Minh Nhật mua rất nhiều đồ cho Tư Vũ Phi, không vì lý do gì khác. Ở Phục Hi Viện, tuy có nhiều đệ tử, nhưng chỉ riêng Tư Vũ Phi chưa từng bước chân ra khỏi viện, không biết bên ngoài có những thứ gì. Những người khác ít nhiều đều từng trải, nên chẳng mấy để tâm đến đồ đạc bên ngoài, chỉ có Tư Vũ Phi, hễ nhận được quà, đôi mắt sẽ lấp lánh sáng lên.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Minh Nhật suýt nữa muốn rơi lệ.
Quả nhiên, tiểu sư đệ của hắn là đáng yêu nhất.
"Ta mua thịt bò khô cho Phi Phi, ta mua kẹo cho Phi Phi, ta mua điểm tâm cho Phi Phi, ta mua thịt khô cho Phi Phi, ta mua..." Công Tôn Minh Nhật mải miết lục lọi trong túi, miệng lẩm bẩm.
Lão bản đứng bên cạnh nghe hắn nói, khóe miệng không khỏi khẽ co giật.
Sao toàn là đồ ăn thế này?
"Đáng tiếc bây giờ ta trong túi không còn tiền, không thể mua thêm gì nữa cho Phi Phi." Công Tôn Minh Nhật thở dài, tiếc nuối đến mức giậm chân.
Lão bản rất muốn nói với hắn, sở dĩ ngươi nhanh hết tiền như vậy, là vì ngươi đã mua quá nhiều đặc sản rồi.
Trong quán vẫn còn vài vị khách lác đác, nhưng lão bản chưa từng gặp ai như Công Tôn Minh Nhật, không khỏi tò mò, cứ tiếp chuyện với hắn mãi.
Nhưng nói chuyện nhiều rồi, lão bản lại bắt đầu hối hận.
Công Tôn Minh Nhật thật sự rất giỏi than phiền.
Ban ngày mùa hạ kéo dài.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân rung chuyển.
Lão bản cùng các khách nhân giật mình, vội vàng đứng vững.
"Động đất! Động đất!" Các khách nhân không ngờ lại gặp động đất bất ngờ, hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Ban đầu, Công Tôn Minh Nhật cũng tưởng là động đất, đang định tìm một chỗ trống trải để ngồi xuống cho an toàn. Nhưng rồi hắn phát hiện, từ xa trong không khí, một mùi hương kỳ lạ khác thường đang lan tới.
Công Tôn Minh Nhật nhíu mày.
"Ầm!" Đất rung núi chuyển, dãy núi chấn động, tai họa từ trên trời giáng xuống.
"A a a a a!" Người xung quanh không biết chuyện gì, chỉ cảm thấy đó là dấu hiệu của điềm dữ, khiến họ kinh hồn bạt vía.
"Chạy mau a!" Một vị khách đứng xa hét lớn về phía Công Tôn Minh Nhật và lão bản.
Lão bản còn chưa kịp hiểu chuyện gì, vẫn bị động đất làm cho sợ hãi. Đột nhiên, bên tai hắn nghe thấy một tiếng ồn ào càng lúc càng gần. Bản năng thúc đẩy hắn ngẩng đầu, ngay sau đó, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hai chân run rẩy, mất hết khả năng di chuyển, chỉ biết hét lên.
Từ đỉnh núi, một tảng đá khổng lồ lăn xuống, càng lăn càng nhanh, nhắm thẳng về phía lão bản.
Không thể nào tránh kịp nữa.
Lão bản theo bản năng ôm đầu, nhắm chặt mắt.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, con người ta luôn cho rằng, chỉ cần không nhìn thấy, không nghe thấy, không nghĩ đến, thì có thể lừa dối chính mình.
Lão bản không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận cái chết đang đến gần.
Nhưng rồi, hắn ôm đầu chờ mãi, vẫn không có gì xảy ra. Tiếng đá lăn cũng đã biến mất, hắn vẫn còn sống.
Lão bản run rẩy mở mắt.
"Thần thánh phương nào dám quấy nhiễu chúng sinh nơi đây."
Công Tôn Minh Nhật bay lên không trung, một tay cầm kiếm, mũi kiếm nhọn hoắt nâng đỡ tảng đá khổng lồ, ngăn không cho nó lăn xuống.
Lão bản kinh ngạc nhìn Công Tôn Minh Nhật.
Công Tôn Minh Nhật hơi dùng sức, tảng đá khổng lồ bay lên. Hắn vung tay, thanh kiếm lao tới.
Chỉ vài đường kiếm sắc bén, tảng đá khổng lồ đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Thêm vài nhát nữa, cả tảng đá lớn chỉ còn lại những hòn đá nhỏ.
Công Tôn Minh Nhật phất tay, những hòn đá nhỏ lăn xuống chân núi, rải đều thành một con đường đá nhỏ gọn gàng. Hắn giơ hai ngón tay, chỉ vào thanh kiếm, kiếm lập tức quay về vỏ.
Hắn hạ xuống đất, vạt áo khẽ tung bay.
"Công tử, đa tạ ân cứu mạng!" Lão bản vẫn chưa hoàn hồn, toàn thân còn đang run rẩy.
Giữa lúc hai người nói chuyện, mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển, núi đá rung lắc ngày càng dữ dội.
"Các ngươi mau đến chỗ bằng phẳng." Công Tôn Minh Nhật chỉ huy.
Nghe vậy, mọi người lập tức đỡ nhau bỏ chạy.
Công Tôn Minh Nhật nhìn thấy họ tạm thời an toàn, lập tức hướng ánh mắt về phương xa.
"Hơi thở này thật kỳ lạ." Công Tôn Minh Nhật nhíu mày, dùng thuật ngự phong, bay lên không.
Theo quy tắc của Thiên Đạo Viện, người tu tiên không được phép tùy ý sử dụng pháp thuật tại nơi đông người, tránh gây hoảng loạn cho dân chúng. Công Tôn Minh Nhật nghĩ đến quy định này, trong lòng thầm tự điều chỉnh.
Hiện tại tình huống vô cùng khẩn cấp.
Nếu còn ý kiến, cứ viết thư gửi tới Phục Hi Viện. Dù sao, hắn gần đây không xuất hiện, cũng chẳng thể nhìn thấy khiếu nại.
Công Tôn Minh Nhật nghĩ như vậy, lướt qua đám người, trực tiếp bay l*n đ*nh núi cao.
Hắn dừng bước tại đỉnh núi, đứng trên cao nhìn xa.
Bầu trời sao trải dài vạn dặm, chỉ một cái liếc mắt đã có thể thấy nơi xa nhất. Công Tôn Minh Nhật phán đoán nguồn gốc của luồng khí tức bất thường này, đôi mắt thoáng nheo lại, vẻ mặt nghiêm nghị hiện rõ.
Thì ra là Ngọc Các.
Trước đây, Công Tôn Minh Nhật từng đến gần Ngọc Các, nhưng luôn cảm thấy nơi đây có một loại khí tức kỳ quái, xen lẫn tanh hôi. Hơn nữa, sau khi tìm kiếm Trọng Tư Hành ở vùng phụ cận mà không thu được kết quả gì, hắn đã bỏ qua ý định tiếp tục quanh quẩn nơi đó. Nhưng giờ đây, toàn bộ Ngọc Các dường như đang rung chuyển dữ dội.
Tại thời điểm này, Tư Vũ Phi cùng những người khác vẫn còn bị kẹt trong Thần vực. Cùng lúc đó, trận pháp do Nguyệt Hận Viên bày bố đã phát huy hiệu lực. Thần Khu cảm ứng được tiếng gọi, liền tạo ra một số phản ứng nhỏ, khiến phạm vi mười dặm xung quanh trở nên hỗn loạn.
"Không còn cách nào khác." Thật ra, Công Tôn Minh Nhật cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với các môn phái tu tiên khác, đặc biệt là những môn phái có quan hệ sâu xa với Vô Thượng Pháp Môn. Nhưng động tĩnh từ bên kia đã lớn đến mức ảnh hưởng đến dân chúng vô tội. Dù không muốn, hắn cũng buộc phải ra tay.
Công Tôn Minh Nhật hạ quyết tâm, rút trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ. Thanh kiếm xoay một vòng trên không trung, hắn lập tức nhắm thẳng phía trước mà phi hành.
Hắn chọn thời cơ, nhảy lên chính xác.
Ngự kiếm phi hành, hắn bay thẳng về phía Ngọc Các.
Do mối duyên nào đó, người của Phục Hi Viện cuối cùng sẽ gặp nhau.
Mặt trời mùa hạ đã lặn, màn đêm buông xuống, làn gió mát đêm nay lại xen lẫn một chút âm trầm.
Sau núi Ngọc Các, trên ngọn núi cao nhất, từng cơn chấn động kịch liệt đã khiến nơi này trở thành nguồn gốc của sự rung chuyển. Nhưng kỳ lạ thay, nơi đây lại là nơi khôi phục sự yên tĩnh nhanh nhất.
Nguyệt Hận Viên cầm trong tay Thí Thần Kiếm, hai chân hóa thành thịt, dính chặt trên sàn nhà để giữ thăng bằng. Hắn mỉm cười dưới ánh trăng, nhìn xuống muôn sinh như nhìn những con kiến nhỏ bé.
Thần chỉ cần nhấc một ngón tay, không khí nơi đây đã hoàn toàn đảo lộn. Toàn bộ cây cối đột nhiên thẳng tắp mà mọc lên, như những cánh tay người vươn cao. Làn gió đổi hướng, tầng mây ngày một dày, che khuất cả bầu trời sao.
Duy chỉ còn lại một ngôi sao sáng.
Ngôi sao ấy là biểu tượng của tai họa giáng thế.
Không thể dùng ánh sao để đoán trước vận mệnh. Hiểu Mộc Vân dùng sức ôm chặt Tư Vũ Phi, người giờ đây đã hoàn toàn mất đi ý thức. Sau khi quan sát tình hình, hắn quay sang nói với Sư Bạch Ngọc: "Tiểu Bạch, lại đây chăm sóc Phi Phi."
Hắn gọi người có sức chiến đấu yếu nhất tới đây, ý tứ rõ ràng đến không thể rõ hơn. Dưới sự sắp đặt của hắn, Sư Bạch Ngọc ôm lấy Tư Vũ Phi, trong khi ba người còn lại chuẩn bị ứng chiến.
"Không thể để kế hoạch của bọn chúng thành công." Trọng Tư Hành hiểu rõ ý của hắn, nói: "Chúng ta hai người đều là pháp tu, thể chất không mạnh, Tiểu Triều cũng tương tự."
Tình huống tệ nhất bây giờ là thiếu đi Tư Vũ Phi, người giữ vai trò chủ công. Với sự phối hợp của pháp thuật tu hành, cả ba người bọn họ đều chỉ thuộc vị trí phụ trợ.
"Nhưng thân thể của ta bây giờ không giống trước nữa, cho nên..." Trọng Tư Hành cân nhắc.
Hiểu Mộc Vân cắt ngang lời hắn: "Ta đi lấy kiếm, hai người các ngươi giết Hà Dụ."
"Ngươi nghiêm túc?" Trọng Tư Hành lo lắng hỏi.
Hiểu Mộc Vân gật đầu, giọng kiên định: "Hà Dụ nhất định phải chết, nhưng Thí Thần Kiếm chỉ cần đoạt lại."
Bởi vì thần khu vốn dĩ phải ngủ yên tại nơi đó. Nếu để Hà Dụ chiếm được thân thể của thần, sẽ dẫn đến vô số tai họa.
Chẳng khác nào năm đó Khổng Quỳnh Ngọc hóa thần, khiến cho cả môn phái và các thành trấn phụ cận chịu tổn thất nặng nề, thương vong vô số.
"Ta sẽ bảo vệ hắn." Sư Bạch Ngọc tiến tới, ôm lấy thân thể Tư Vũ Phi.
"Tiểu Bạch ngoan." Hiểu Mộc Vân liếc nhìn hắn, nói: "Nếu rảnh rỗi quá, có thể lau sạch máu trên mặt Phi Phi."
Sư Bạch Ngọc thầm nghĩ chắc mình cũng không rảnh đến mức đó.
"Được rồi. Chúng ta sẽ cố gắng giải quyết Hà Dụ, sau đó tới giúp ngươi." Trọng Tư Hành không do dự nữa: "Đừng để hắn chạy thoát. Sau khi bắt được, ta muốn thẩm vấn hắn thật kỹ, xem rốt cuộc hắn đã làm gì với Phi Phi."
Phi Khấp Triều nghe vậy, lập tức gọi ra lá cờ Dẫn Hồn.
Do cảm nhận được khí tức xung quanh thay đổi, tất cả quỷ hồn ở gần đây đều đã bỏ chạy. Hiện tại, Phi Khấp Triều chỉ có thể sử dụng những tiểu quỷ do chính mình nuôi dưỡng.
Tình huống trước mắt thật sự khiến bọn họ chán ghét. Đối thủ là hai kẻ gần như đã đạt tới thần cảnh. Giống như Trọng Tư Hành nói, bọn họ thiếu một kẻ không màng sống chết, giỏi công kích chính diện.
"Cường giả không oán trách hoàn cảnh." Trọng Tư Hành giáo huấn Phi Khấp Triều.
Phi Khấp Triều vò đầu bứt tai, thành thật đáp: "Ta vốn không phải cường giả."
"Ta cũng không phải." Trọng Tư Hành khẽ cười: "Tiểu Triều, đời người chính là trải qua những thăng trầm mới cảm nhận được dư vị sâu sắc."
Ba người họ nhìn nhau, sau đó Trọng Tư Hành và Hiểu Mộc Vân ngự phong mà bay lên. Phi Khấp Triều cầm lá cờ Dẫn Hồn, điều khiển quỷ lực, theo sát phía sau.
Nguyệt Hận Viên đang nghịch thanh Thí Thần Kiếm trong tay. Hắn nếm thử dùng pháp lực để điều khiển thanh kiếm, nhưng thanh kiếm dường như không hề có phản ứng, chẳng khác nào một thanh kiếm gãy.
Kiếm gãy ư? Nhưng khi Tư Vũ Phi cầm thanh kiếm này, lại có thể phá tan thân thể hắn vốn được coi là bất khả xâm phạm.
Phải chăng cần một phương pháp đặc biệt nào đó?
Ngay khi Nguyệt Hận Viên còn đang nghi hoặc, luồng gió hỗn loạn bất ngờ xuất hiện. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trọng Tư Hành và Phi Khấp Triều đang lao tới, trong khi Hiểu Mộc Vân bay thẳng về phía Hà Dụ, kẻ đứng cạnh hắn.
"Ở trận pháp hoàn thành phía trước, chúng ta còn một chút thời gian, cùng các ngươi chơi đùa một phen cũng được." Nguyệt Hận Viên siết chặt thanh kiếm trong tay, "Liền dùng các ngươi thử xem uy lực của thanh kiếm này đi."
Hiểu Mộc Vân vốn dĩ lao thẳng hướng Hà Dụ, Trọng Tư Hành và Phi Khấp Triều, nhưng khi đến gần bọn họ, ánh mắt hắn sớm đã khóa chặt Nguyệt Hận Viên. Đột ngột, hắn rút ra Vũ Đả Lê Hoa, bàn tay còn lại ném ra một sợi dây xích Tiêu Hồn Đề Hồn liên, dây xích quấn lấy thân cây bên cạnh Hà Dụ. Ngay sau đó, hắn dựa vào lực kéo của dây, xoay người vòng qua thân cây như gió lốc.
Hà Dụ lập tức quay đầu, định đối phó hắn.
Hiểu Mộc Vân buông dây xích, tạo thành một quỹ đạo vòng lớn, nhanh như chớp xuất hiện phía sau Nguyệt Hận Viên.
Hà Dụ giật mình, tim đập thình thịch, vội vàng ngoảnh lại.
"A a a!" Một cái đầu lâu khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt hắn, lôi điện pháp thuật hỗn loạn chớp nháy như những vòng sáng quấn lấy nhau.
Hiểu Mộc Vân điều chỉnh tư thế cầm kiếm giữa không trung, lao về phía góc chết trong tầm mắt của Nguyệt Hận Viên, chém xuống một kiếm.
"Keng!" Nguyệt Hận Viên không thèm quay đầu lại, chỉ đơn giản nâng Thí Thần Kiếm lên đã dễ dàng chặn được đòn tấn công.
Hiểu Mộc Vân vốn cũng không nghĩ sẽ nhanh chóng đắc thủ. Cổ tay vừa xoay, kiếm thế biến đổi, nhắm thẳng vào cánh tay của Nguyệt Hận Viên.
Nhận thấy sát khí mãnh liệt từ đối phương, Nguyệt Hận Viên không còn nhàn nhã đùa bỡn nữa. Hắn lập tức xoay người, tà áo xám tung bay. Thân thể xoay tròn hòa cùng bóng kiếm, vừa hư vừa thực, xuất quỷ nhập thần.
Hắn cố ý muốn thử kiếm, nên né đi mũi nhọn của Hiểu Mộc Vân, kéo hắn vào nhịp điệu của mình.
Hiểu Mộc Vân dốc sức thoát khỏi tiết tấu của hắn, cắt ngang đường kiếm của đối phương. Đầu mũi chân đạp mạnh, như cơn gió quét tới.
"Ngươi không giỏi dùng kiếm." Phi Khấp Triều bị hắn ép lùi về sau, nhưng vẫn cố nhắc nhở.
"So với ngươi thì giỏi hơn!" Hiểu Mộc Vân đáp lại, mượn thế kiếm công kích, từ trong tay áo bay ra dây xích quấn lấy Thí Thần Kiếm.
"Nga ~" Nguyệt Hận Viên bật cười, nhận ra rằng bất kể là tính cách hay hành động, Hiểu Mộc Vân đều rất hợp với thân phận pháp tu.
Hiểu Mộc Vân dồn lực vào tay, muốn giật Thí Thần Kiếm về phía mình. Nhưng một cảm giác bất thường dần lan tỏa. Trên sợi dây xích Tiêu Hồn Đề Hồn liên bỗng xuất hiện thịt thối, từng mảng từng mảng lan ra từ chỗ của Nguyệt Hận Viên, quấn lấy dây xích, rồi cả khối thịt như sống dậy, nhào về phía hắn.
Để tránh bị nuốt chửng, Hiểu Mộc Vân buộc phải dứt khoát chém đứt dây xích từ đầu ngón tay.
Mất đi sự khống chế của hắn, dây xích rơi xuống sàn.
Nguyệt Hận Viên cầm lấy khối thịt quấn trên dây xích, đắc ý lắc lắc vài cái, rồi khinh thường ném xuống.
"Ta có thể hỏi ngươi một câu không?" Nguyệt Hận Viên thoải mái hỏi, "Thanh kiếm này rốt cuộc phải dùng thế nào?"
"Ngươi không biết dùng, trả lại đây." Hiểu Mộc Vân vung kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, nét mặt vô cảm.
"A, ngươi nghĩ rằng Tư Vũ Phi bất tỉnh là vì ta lấy Thí Thần Kiếm đi sao?" Nguyệt Hận Viên tàn nhẫn nói, "Không phải. Ta đã đánh Nhân Thần Cốt vào cơ thể hắn. Ý thức của hắn hiện giờ chắc hẳn đang ở một nơi trống rỗng, không có gì cả, chờ đợi Nhân Thần thay hắn định đoạt số phận. Đáng tiếc thay, Nhân Thần đã chết từ vạn năm trước. Hắn sẽ chỉ có thể chờ đợi mãi mãi. Xin lỗi, ngươi không cần tốn công lấy lại Thí Thần Kiếm làm gì, bởi vì hắn đã không còn cứu được nữa."
"Ai sẽ tin ngươi nói!" Âm điệu của Hiểu Mộc Vân hơi cao lên, xen lẫn sự điên cuồng.
"Ta vốn không nói dối." Nguyệt Hận Viên nở một nụ cười nhạt.
Nghe những lời này, sắc mặt Hiểu Mộc Vân lập tức thay đổi. Hắn phẫn nộ tột cùng, lại bi thương đến mức cả người tựa như bị nhấn chìm trong một giọt nước mắt.
Đã biết thiên mệnh, hiểu rõ dòng nước chảy, minh bạch rằng ngôi sao rồi cũng sẽ lụi tàn.
Tại sao vẫn không thể chấp nhận số phận con người?
Nguyệt Hận Viên nghĩ rằng hắn sẽ khóc. Đã rất lâu rồi, hắn mới thấy từ một người khác thân hình đầy đau thương như vậy.
"Vậy dùng mạng ngươi để bồi đi!" Hiểu Mộc Vân thu lại biểu cảm, siết chặt lấy thanh kiếm. Hắn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
A.
Lần này, là thật sự muốn liều mạng.
Nguyệt Hận Viên khẽ mỉm cười, nhìn Hiểu Mộc Vân lao về phía mình trong vô định.
"Ai nha, khuyên không được... Đúng là muốn làm quỷ chết oan." Thân hình Nguyệt Hận Viên né tránh khéo léo. Khi Hiểu Mộc Vân áp sát, hắn cố ý lướt qua người đối phương, đồng thời nâng tay, đâm thẳng Thí Thần Kiếm vào ngực Hiểu Mộc Vân.
"Hắn tuy rằng như thế, người vẫn còn sống. Còn ngươi muốn chết, điều này không phải đã ứng với điều ta nói từ đầu rồi sao? Sinh tử cách biệt." Nụ cười của Nguyệt Hận Viên tắt ngấm, vẻ mặt lạnh lùng, hắn dồn lực, dùng Thí Thần Kiếm xuyên thấu qua thân thể đối phương. "Giờ đây, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, những hình ảnh thân mật giữa ngươi và hắn khiến người ta rất khó chịu."
Hiểu Mộc Vân ở rất gần hắn, đầu cúi thấp, khuất khỏi tầm mắt của Nguyệt Hận Viên. Biểu cảm của hắn đột nhiên thay đổi. Không chút tổn thương, hắn vươn tay nắm lấy thân kiếm của Thí Thần Kiếm.
Thí Thần Kiếm, không thể làm tổn thương người.
Giờ chính là thời cơ đoạt kiếm!
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Công Tôn Minh Nhật: Ăn một chút, mua cho Phi Phi một chút. Ăn một chút, lại mua cho Phi Phi một chút.
Trọng Tư Hành: Nếu không phải Phi Phi thích chạy tới chạy lui, ta thật sự không biết hiện giờ hắn có hình dạng gì.