Chương 134: Hảo!
Nội dung trọng điểm:
Trước tiên đi vô thượng pháp môn
----------------------
Xe ngựa chở ba người, phi nhanh về Liêm Châu.
Vừa xuống xe, Sư Bạch Ngọc liền chống hông, đứng trước mặt hai người kia.
Vẻ mặt đầy tự mãn của hắn khiến Hiểu Mộc Vân nhìn mà ngứa ngáy tay.
"Nếu Lưu Phi Quang muốn gấp rút rời đi, vậy cũng đành chịu. Hai người các ngươi đã nhận thù lao của hắn, nhất định phải có một người dẫn ta đi ăn ngon uống tốt." Sư Bạch Ngọc nói với vẻ lo lắng, "Tu tiên gì đó, ta thật sự không thấy hứng thú lắm, ta muốn đến một nơi tương đối nhiều tiền. Tuy hiện tại ta còn nhỏ tuổi, nhưng sau này lớn lên nhất định cũng có vài phần tư sắc, có hay không chỗ nào bao nuôi trọn đời, chỉ cần khiến ta sống thoải mái dễ chịu là được."
Giữa Phục Hi Viện và Kỳ Lân Sơn, tất nhiên Kỳ Lân Sơn giàu có hơn.
Hiểu Mộc Vân nhìn Sư Bạch Ngọc, nói với giọng điệu uyển chuyển: "Phục Hi Viện thì ta không rõ lắm. Còn nếu ngươi muốn đến Kỳ Lân Sơn, ta có thể sắp xếp. Nhưng chỉ để chơi đùa thì không được."
Đừng nhìn vẻ ngoài của hắn mà nhầm lẫn, thực ra Kỳ Lân Sơn rất nghiêm khắc với đệ tử.
Sư Bạch Ngọc hớn hở quay sang nhìn Tư Vũ Phi.
"Nhìn ta làm gì?" Tư Vũ Phi không hiểu ánh mắt của hắn có ý gì.
"Đến lượt ngươi giới thiệu Phục Hi Viện." Sư Bạch Ngọc đầy đắc ý nói, "Ta rất được trọng vọng, các ngươi phải cố gắng tranh thủ ta."
Phản ứng của Tư Vũ Phi là một cú đấm thẳng tới.
"A!" Sư Bạch Ngọc bị đánh trúng, lập tức nổi giận.
Hắn định lao đến trước mặt Tư Vũ Phi để bày tỏ sự phẫn nộ, nhưng chỉ cần một ánh nhìn từ Tư Vũ Phi, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, không thể nhúc nhích. Chỉ có thể đứng tại chỗ, giơ nắm đấm lên về phía Tư Vũ Phi.
Những người khác không nhìn thấy Sư Bạch Ngọc bị định trụ, chỉ thấy hắn giương nanh múa vuốt trước mặt Tư Vũ Phi, trông như đang khiêu khích.
Đúng lúc này, Công Tôn Minh Nhật và Trọng Tư Hành từ bên ngoài trở về khách đ**m, liền thấy cảnh này.
Trọng Tư Hành thoáng kinh ngạc, chưa kịp suy nghĩ tại sao Sư Bạch Ngọc lại có mặt ở đây, thì Công Tôn Minh Nhật đã lao tới.
"Thằng nhóc chết tiệt! Ngươi dám bắt nạt Phi Phi của ta!" Công Tôn Minh Nhật vung tay đánh một cái.
Sư Bạch Ngọc lập tức lảo đảo, ngã ngồi xuống đất.
Sự xuất hiện đột ngột của Công Tôn Minh Nhật khiến cả Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi đều ngỡ ngàng.
"Phi Phi!" Công Tôn Minh Nhật nhân cơ hội lao tới, ôm chầm lấy Tư Vũ Phi, đau lòng v**t v* gáy y. "Phi Phi của ta, sư huynh rời ngươi một chút, ngươi liền bị khi dễ."
Nói đến đây, Công Tôn Minh Nhật trừng mắt nhìn Hiểu Mộc Vân đứng bên cạnh.
Hiểu Mộc Vân bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, Công Tôn Minh Nhật chỉ thẳng vào hắn, bĩu môi nói: "Ngươi lựa chọn nam nhân tệ quá. Thôi thì quay về Phục Hi Viện với các sư huynh, ăn uống vui vẻ chẳng phải tốt hơn sao?"
Tư Vũ Phi bị Công Tôn Minh Nhật ôm, không phản kháng, để mặc hắn v**t v* gáy mình.
Trọng Tư Hành bất đắc dĩ bước nhanh tới, sau đó bế thẳng Sư Bạch Ngọc lên.
"Sư huynh, ta không biết điều này có đáng tin cậy hay không." Hiểu Mộc Vân không nhịn được nữa, cuối cùng cũng đưa tay lay Công Tôn Minh Nhật, muốn tách hai người bọn họ ra, "Ngươi có biết chia rẽ nhân duyên của người khác là bị trời phạt không? Phi Phi và ta tình ý hòa hợp, hơn nữa ta cũng là hiếm có một thanh niên tài tuấn, ngươi không cần phải chọn lựa nữa. Quan trọng nhất là, hiện tại đang giữa mùa hè, không cần ôm Phi Phi, quá nóng, ngươi mau buông tay ra đi."
Công Tôn Minh Nhật không muốn buông tay, thậm chí còn than thở: "Phi Phi, mèo con của ta, làm sao có thể để ngươi đi theo người khác được."
Hiểu Mộc Vân tức tối, đưa tay định chuẩn bị tung cước.
Trọng Tư Hành nâng Sư Bạch Ngọc dậy, bảo vệ hắn bên mình, sau đó nhìn Công Tôn Minh Nhật, khẽ mỉm cười, nhưng giọng nói lại đầy uy h**p: "Buông Phi Phi ra cho ta."
Công Tôn Minh Nhật nghe hắn nói, cả người run lên.
"Ngay bây giờ." Trọng Tư Hành cảm thấy tốt nhất là hắn không nên chọc giận mình, thời tiết này rất dễ làm người ta nổi nóng.
"Nhưng ta đã mấy ngày không gặp Phi Phi! Ngươi không cho ta ôm, tiểu Triều cũng không cho ta ôm!" Nhắc đến đây, Công Tôn Minh Nhật vừa nói vừa ấm ức, ánh mắt đầy vẻ tủi thân nhìn Trọng Tư Hành.
Trọng Tư Hành hoàn toàn phớt lờ màn than thở của hắn, nghiến răng, từng chữ một rõ ràng và dứt khoát: "Buông. Tay. Ra!"
Công Tôn Minh Nhật bị hắn quát, tuy không cam tâm nhưng đành nghẹn ngào buồn bã mà buông Tư Vũ Phi ra.
Tư Vũ Phi còn chưa kịp thở phào, ngay lập tức đã bị Hiểu Mộc Vân ôm chặt lấy.
Bị Hiểu Mộc Vân cưỡng ép ôm vào lòng, mặt nạ của hắn cũng bị ép đến méo lệch, dây buộc tóc lỏng ra, đuôi tóc rối tung.
"Phi Phi, Tiểu Trư của ta." Hiểu Mộc Vân áp cằm lên đầu hắn.
Tư Vũ Phi: "..."
"Ngươi đừng náo loạn nữa, đây là cổng lớn." Trọng Tư Hành nhìn thấu tâm tư của Hiểu Mộc Vân. Hắn chỉ muốn chọc tức Công Tôn Minh Nhật, đồng thời công khai thể hiện quyền sở hữu Tư Vũ Phi. Nhưng hai người họ cũng không biết chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, dù sao đây cũng là đường phố, nơi người qua lại tấp nập. Chuyện đùa cợt của bọn họ đã khiến người đi đường dừng lại xem náo nhiệt.
Trọng Tư Hành cũng thích xem kịch vui, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân không được trở thành nhân vật chính của trò hề.
"Vậy vào trong trước đi." Công Tôn Minh Nhật thỏa hiệp, nhưng lại đưa ra một yêu cầu, "Tên tiểu tử này cũng phải buông Phi Phi ra."
Trọng Tư Hành nhìn về phía Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân im lặng lắc đầu, vẻ mặt tỏ rõ sự không cam tâm, vẫn ôm chặt Tư Vũ Phi.
"Phi Phi." Trọng Tư Hành gọi.
Tư Vũ Phi đặt tay lên cánh tay của Hiểu Mộc Vân, sau đó khéo léo gỡ tay hắn ra, tự mình thoát khỏi vòng ôm.
"Phi Phi, Đại sư huynh mua đồ ăn cho ngươi." Thấy Tư Vũ Phi thoát thân, Công Tôn Minh Nhật không chần chừ tiến tới, khoác vai hắn rồi dẫn vào khách đ**m.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Hiểu Mộc Vân cười nhưng trong lòng đầy lạnh lùng, quay đầu lại chỉ về phía họ, hỏi Trọng Tư Hành: "Nhị sư huynh, ta có thể hỏi ngươi một câu được không?"
Trọng Tư Hành đang phủi bụi trên quần áo của Sư Bạch Ngọc, nghe vậy liền quay mặt lại, nhìn hắn.
"Đại sư huynh nhà chúng ta, chắc chắn là không có ý gì khác với Phi Phi của ta đúng không?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy hoài nghi điều này cũng không phải không có lý, thái độ của Công Tôn Minh Nhật đối với Tư Vũ Phi thật sự rất khác với những người khác.
"Ta cũng từng nghi ngờ chuyện này." Trọng Tư Hành chỉnh lại quần áo cho Sư Bạch Ngọc xong thì đứng dậy, "Nhưng ngươi yên tâm, đến ngày mai ngay cả chút tình ý cũng không còn."
Công Tôn Minh Nhật quá mức dựa dẫm vào người khác, khiến người ta cảm thấy phiền lòng. Vừa hay, Tư Vũ Phi lại là người thờ ơ với bên ngoài, nhưng đối với người mình yêu thích thì lại khoan dung quá mức, vì thế Công Tôn Minh Nhật mới luôn quấn lấy hắn để thỏa mãn cảm giác lệ thuộc.
Hiểu Mộc Vân nghe vậy liền đáp: "Ta hiểu rồi."
Tuy lời nói như vậy, nhưng hắn lại lập tức bước nhanh đuổi theo Tư Vũ Phi, dáng vẻ đầy quyết tâm chen vào giữa hai người, bất chấp mối quan hệ của họ là gì.
Nhìn một người đi, hai người đi, ba người cũng đi, Sư Bạch Ngọc hoang mang chỉ vào mình, bất mãn nói: "Vậy rốt cuộc ai sẽ đưa ta đi đây?"
Trọng Tư Hành liếc nhìn Sư Bạch Ngọc, khẽ mỉm cười, đặt tay lên vai hắn, giọng điệu ôn hòa: "Trước tiên vào uống một ly trà đã, ngươi lặn lội đường xa, thời tiết nóng bức, hẳn đang khát."
Sư Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn Trọng Tư Hành, phát hiện bản thân có cảm tình khá tốt với người này.
Trọng Tư Hành thấy ánh mắt hắn như vậy, nụ cười càng tươi hơn.
Hắn nghe Sư Bạch Ngọc nhắc đến việc Phục Hi Viện gần đây không chiêu sinh được, liền nghĩ cách từ bên ngoài kéo vài đệ tử về.
Sư Bạch Ngọc hoàn toàn không lường được mưu tính trong lòng Trọng Tư Hành, vì quá có cảm tình với hắn, nên chủ động nắm lấy tay hắn.
Trọng Tư Hành vừa nói vừa cười dẫn hắn vào trong.
Khi hai người bước vào, liền thấy ba người vừa rời đi lúc nãy vẫn đang ồn ào náo loạn ở bên kia. Nụ cười của Trọng Tư Hành thoáng chững lại, sau đó, hắn dẫn Sư Bạch Ngọc ngồi xuống một bàn khác, gọi chủ quán mang trà, điểm tâm và nước đường lên.
"Tiểu Bạch, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Chỉ cần một câu mở đầu, Trọng Tư Hành đã bắt đầu lừa gạt tiểu hài tử.
"Ngươi uống chút nước đường đi, trẻ con đều thích đồ ngọt mà."
"À, ra vậy, phụ thân ngươi hy vọng ngươi đi theo chúng ta sao."
"Kỳ Lân Sơn quả thật giàu có, nhưng việc tu luyện bên trong..." Hắn thở dài, "Thật sự rất gian khổ."
"Phục Hi Viện à... Ta rất thích Phục Hi Viện, nhưng cả môn phái đều quá lười biếng, mỗi ngày chỉ ăn uống, chơi bời, thật sự không ra gì."
"Ha hả, tiểu hài tử thích chơi đùa là chuyện rất bình thường. Nói ngắn gọn, ta thấy ngươi có thể cân nhắc kỹ lưỡng hơn một chút, không cần vội vã quyết định nơi đi. Lần sau đến Phục Hi Viện chơi đi, ta sẽ chiêu đãi ngươi."
Trọng Tư Hành nhẹ nhàng buông lời, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào nội tâm của Sư Bạch Ngọc.
Sư Bạch Ngọc ngượng ngùng nhìn Trọng Tư Hành, trong lòng chỉ thiếu chút nữa muốn hỏi ngay: "Ngươi có thể thu nhận ta không?"
Hắn thật sự không chịu nổi hai kẻ tùy hứng lại keo kiệt ở bên kia. So ra, vẫn là ở bên một người trưởng thành, biết suy nghĩ như Trọng Tư Hành thì tốt hơn.
Trọng Tư Hành dường như nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Sư Bạch Ngọc, liền mỉm cười ôn hòa, nhưng ẩn sau đó là sự thông minh sắc bén. Sau đó, hắn còn vỗ nhẹ lên đầu Sư Bạch Ngọc.
Sư Bạch Ngọc cảm động đến mức suýt khóc.
Đúng lúc này, Hiểu Mộc Vân đang kéo tay Công Tôn Minh Nhật thì nhìn thấy cảnh tượng bên kia. Hắn dừng động tác, rồi đột nhiên hất tay Công Tôn Minh Nhật ra, đứng bật dậy, chạy thẳng về phía Trọng Tư Hành. Hắn chen vào giữa Trọng Tư Hành và Sư Bạch Ngọc, buồn bực hỏi: "Các ngươi đang nói chuyện gì? Vui vẻ như vậy, sao lại không gọi ta?"
Trọng Tư Hành nhìn thấy kế hoạch lớn của mình sắp thành công, vậy mà lại bị Công Tôn Minh Nhật chen ngang. Hắn bất đắc dĩ đẩy tay Công Tôn Minh Nhật ra, ra hiệu bảo hắn tránh đi.
"Tại sao lại không gọi ta cùng nói chuyện phiếm?" Công Tôn Minh Nhật uất ức nằm gục lên bàn, trông vô cùng chán nản.
Trọng Tư Hành mím môi, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.
Hắn thầm nghĩ, trước khi ta kéo được đứa trẻ này về, các ngươi có thể đừng làm ra mấy hành động kỳ quái như vậy được không?
"Đại ca ca, ăn điểm tâm." Sư Bạch Ngọc cầm một đĩa điểm tâm trên bàn, đưa cho Công Tôn Minh Nhật, "Vậy ngươi cũng cùng chúng ta nói chuyện phiếm đi."
"Ca ca?" Công Tôn Minh Nhật nhận lấy điểm tâm, vui mừng hỏi lại: "Ta là ca ca, không phải thúc thúc? Ngươi đúng là biết cách nói chuyện. Vừa rồi ta đá ngươi là ta không đúng. Ta cứ tưởng ngươi muốn đánh Phi Phi, mà đứa nhỏ kia thì yếu ớt, không chịu nổi bị đánh đâu."
Nghe vậy, Sư Bạch Ngọc giật mình lùi lại một bước, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc đến mức khoa trương.
Ngươi đang nói cái gì? Tư Vũ Phi bị thương nặng đến vậy mà vẫn có thể bò dậy từ sàn nhà. Trình độ đó mà gọi là yếu ớt?
"Ai, tại sao mọi người đều muốn ta đi bảo vệ chứ?" Công Tôn Minh Nhật cắn một miếng điểm tâm trong tay, vẻ mặt đầy tự mãn.
Trọng Tư Hành bất đắc dĩ nhìn hắn.
Ở một góc khác, Hiểu Mộc Vân đang giúp Tư Vũ Phi buộc lại tóc. Vì trong lúc ba người bên kia giằng co, đuôi ngựa của Tư Vũ Phi bị kéo lỏng. Hiểu Mộc Vân từ nhỏ đã quen tự chăm sóc bản thân, thật ra rất giỏi trong việc sửa sang lại tóc tai. Chỉ là gần đây, hắn cố tình mặc một bộ quần áo lôi thôi, tóc tai không buộc gọn gàng, bởi vì kiểu cách xuề xòa này đang thịnh hành.
Hừ, nhưng mấy chuyện kiểu này, thật khó mà giải thích với những người xung quanh, đặc biệt là...
Người trước mặt.
"Xong rồi." Hiểu Mộc Vân rút tay ra khỏi mái tóc của Tư Vũ Phi, sau đó ngắm nghía thành quả của mình.
Tư Vũ Phi mặc kệ để hắn làm gì, dù sao trên mặt hắn vẫn là chiếc mặt nạ đáng ghê tởm và kinh dị kia.
"Phi Phi thật đáng yêu." Hiểu Mộc Vân thẫn thờ nói, ánh mắt đầy say mê.
Tư Vũ Phi tự thấy chiếc mặt nạ này rất đáng yêu, nhưng hắn không nghĩ người khác cũng sẽ cảm thấy như vậy.
"Ta thật muốn hôn ngươi." Hiểu Mộc Vân vẫn nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ của Tư Vũ Phi, vẻ mặt mơ màng.
"Ngươi thật sự muốn hôn sao?" Tư Vũ Phi hỏi lại, giọng điệu đầy ẩn ý.
"Muốn, ta có cần hôn thử cho ngươi xem không?" Hiểu Mộc Vân không hiểu hắn đang hoài nghi điều gì.
Tư Vũ Phi suy nghĩ một chút, chậm rãi hỏi: "Hiểu Mộc Vân."
"Ừ?" Hiểu Mộc Vân kiên nhẫn đáp.
"Ngươi lần đầu tiên hôn ai?" Tư Vũ Phi bất ngờ đặt câu hỏi.
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân ban đầu không để tâm, nhưng ngay sau đó, một ký ức chợt ùa về khiến hắn phải đưa tay lên ôm đầu.
"Tư Tiểu Phi." Khác với việc luôn gọi đầy đủ tên của Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân đôi khi đổi cách xưng hô một cách tùy tiện, "Ngươi làm ta đau đầu thật đấy."
Tư Vũ Phi ghé sát lại, thổi một hơi vào trán hắn.
Dù hơi thở đó chỉ đánh vào chiếc mặt nạ.
"Ngươi làm gì vậy?" Hiểu Mộc Vân hỏi.
"Nơi nào đau thì thổi chỗ đó." Tư Vũ Phi nói.
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân ôm đầu, chỉ cảm thấy càng đau hơn.
Tư Vũ Phi nhìn hắn, ánh mắt chờ đợi câu trả lời.
Thấy hắn không có ý định bỏ qua, Hiểu Mộc Vân đành miễn cưỡng đáp: "Ta cảm thấy, chỉ khi hai người thực sự có tình cảm với nhau, hôn mới tính là ý nghĩa. Ngươi nghĩ sao?"
"Ta không nghĩ vậy." Tư Vũ Phi đáp, cảm giác câu trả lời của hắn vòng vo, không rõ ràng.
"Tư Tiểu Trư, đôi khi nghe ngươi nói chuyện, ta thật sự đau đầu." Hiểu Mộc Vân thẳng thắn.
Tư Vũ Phi nhìn hắn, phát hiện người này cứ vòng tới vòng lui, rõ ràng là không muốn trực tiếp trả lời câu hỏi. Trong lòng hắn thầm mắng: Chẳng lẽ khi ta nghe ngươi nói chuyện, đầu óc ta không mệt mỏi sao?
"Trước kia, khi ta còn nhỏ, có một lần..." Hiểu Mộc Vân cuối cùng cũng chịu mở miệng, tay hắn đặt lên tay áo của Tư Vũ Phi, khẽ nắm một cái, "Ta bị cha phái đi làm nhiệm vụ. Vì cãi nhau với người của môn phái khác, ta một mình đi dạo bên hồ."
Hiểu Mộc Vân thật ra vẫn nhớ rất rõ chuyện đó.
"Trên đường, ta bị một nam nhân phi lễ, khi đó bị hôn." Hiểu Mộc Vân nói tới đây, đưa tay sờ mặt đầy bực bội, "Chuyện kinh khủng không dừng lại ở đó. Ta nhớ rất rõ, tối đó ta ngủ sớm, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, lại phát hiện có người vẽ bậy lên mặt ta. Ta thậm chí không hề hay biết. Hai chuyện cộng lại, ta sợ đến mức phát sốt, nằm liệt giường hai ngày."
Lúc đó, Hiểu Mộc Vân còn nhớ rõ mình nằm trên giường, sợ đến mức hai mắt không dám nhìn thẳng, đầu óc rối loạn.
Thật sự là một ký ức mất mặt.
Mặt sau, Phạm Đan nhận được tin tức, liền trực tiếp đến khách đ**m, chăm sóc hắn chu đáo, sau đó đưa về Kỳ Lân Sơn.
Hiểu Mộc Vân tự ôm lấy chính mình, hối tiếc mà tự giễu: "Đều tại ngươi, tướng công từ nhỏ đã mang cái vẻ phong lưu phóng khoáng như vậy."
"Ngươi nói bậy, trước kia ngươi chẳng phải là một cái mặt tròn sao." Tư Vũ Phi chỉ tay vào hắn.
"Ngươi làm sao mà biết?" Hiểu Mộc Vân liếc hắn một cái, nhưng lời này dường như không có ý trách cứ, mà chỉ cảm thấy không thể nào tin nổi rằng Tư Vũ Phi lại biết dáng vẻ lúc nhỏ của mình.
"Vậy chẳng phải ngươi đã nhìn thấy rồi sao?" Tư Vũ Phi không nghĩ rằng bản thân lại làm hắn sợ đến như thế, trong lòng hơi áy náy.
"Nhìn thấy cái gì?" Hiểu Mộc Vân không để tâm, cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót thêm nước cho hắn.
"Ta tặng ngươi hoa." Tư Vũ Phi nói, "Đặt ở cạnh bút lông của ngươi."
Vừa nghe câu này, Hiểu Mộc Vân thoạt đầu ngơ ngác, vẻ mặt đầy khó hiểu. Sau đó, hắn chợt sững người, nước trà trong tay tràn ra khỏi ly.
Tư Vũ Phi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Cuối cùng, Hiểu Mộc Vân nhận ra nước trà đã chảy xuống mặt bàn, vội vàng dùng một pháp thuật làm nước bốc hơi. Hắn muốn suy nghĩ một hồi, nhưng không nhịn được quay đầu nhìn Tư Vũ Phi, khẽ lắc đầu, giọng đầy vẻ không tin hỏi: "A?"
Tư Vũ Phi bối rối, hai ngón tay xoắn vào nhau, ngẩng đầu nhìn Hiểu Mộc Vân, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. Hắn mở miệng, bắt chước dáng vẻ bất lực của Hiểu Mộc Vân trong đêm hôm ấy, cất tiếng: "A a a a ~"
Hiểu Mộc Vân lắc đầu một chút, rồi lại mở miệng, vẫn chỉ thốt lên một chữ: "A?"
"Ta không cố ý dọa ngươi, chỉ là lúc đó thấy ngươi quá đáng yêu, cho nên..." Tư Vũ Phi giải thích, nhưng dường như chính hắn cũng quên đi trọng tâm của câu chuyện.
"Không phải, ta chỉ tò mò, làm sao ngươi biết rằng khi đó ta đã thấy một đóa hoa bên cạnh bút lông?" Hiểu Mộc Vân hỏi. Khi ấy hắn vừa khỏi bệnh nặng, trên bàn có một đóa hoa đã khô héo. Hắn từng hỏi Phạm Đan, nhưng Phạm Đan cũng không biết ai là người để lại. Sau đó, Hiểu Mộc Vân không truy cứu thêm mà trở về nhà tĩnh dưỡng.
Khoảng thời gian ấy, cả nhà dường như không có cách nào đưa hắn rời khỏi sự u uất trong lòng.
A! Hắn chán ghét thế gian này!
Tất cả nguyên do chỉ vì đêm hôm ấy, khi hắn ngã trên đường, nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ của người qua đường kỳ lạ.
Về sau, Hiểu Mộc Vân phải rất khó khăn mới xua tan được ký ức ấy, còn cố tình quên đi. Thế nhưng không hiểu sao, hôm nay Tư Vũ Phi lại bất ngờ nhắc lại chuyện cũ.
Hắn quả thực không nhớ rõ khuôn mặt của người đó.
Chỉ nói rằng vốn dĩ hắn đã chẳng nhìn rõ, dù có thấy, Hiểu Mộc Vân cũng sẽ cố ý quên đi.
Hôm nay, khi Tư Vũ Phi nhắc lại, Hiểu Mộc Vân không thể không cố gắng lục lọi những ký ức xa xôi, mơ hồ trong đầu, để nhớ lại người đã cướp đi nụ hôn đầu của hắn.
Nếu nghĩ lại, nghĩ lại lần nữa...
Hắn dường như có thể nhớ được một vài chi tiết.
Người đó có dáng vẻ gầy gò, buộc tóc đuôi ngựa, cách nói chuyện thong thả.
Cùng với thói quen tặng hoa cho những người đang buồn bã.
Khi trước, trong khoảng thời gian hỗn loạn của không gian, Tư Vũ Phi từng có một đoạn thời gian bị đẩy về phía sau. Trong khoảng trống ấy, hắn đã đi đâu? Vì cớ gì hôm nay đột nhiên nhắc đến quá khứ của hắn?
Không phải Hiểu Mộc Vân xem nhẹ Tư Vũ Phi, mà là hắn cảm thấy nếu cả đời này không nói ra, Tư Vũ Phi có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhận ra điều ấy. Rằng trước khi gặp được người sẽ cùng hắn đi hết cuộc đời, bản thân hắn đã từng gặp qua những người liên quan đến những mảnh ghép muôn hình vạn trạng của số phận.
Chẳng lẽ...
Cuối cùng họ trở về phòng trọ.
Đêm nay, khi có thể nghỉ ngơi một mình, Tư Vũ Phi vừa tắm xong, tóc tai được chỉnh sửa qua loa, tùy ý để rối tung. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu đọc một cuốn sách vừa mua được bên đường.
Trong lúc hắn đang say sưa đọc phần hay nhất của câu chuyện, cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra.
Tư Vũ Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người bước vào, rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc, định nhanh chóng đọc xong đoạn cao trào để còn đối phó với Hiểu Mộc Vân.
"Tư... Vũ... Phi!" Hiểu Mộc Vân nghiến răng nghiến lợi, đóng cửa cái rầm.
"Hử?"
Hiếm khi Hiểu Mộc Vân gọi thẳng cả tên đầy đủ của hắn. Đây rõ ràng là một điềm không lành, nhưng tiếc rằng Tư Vũ Phi chẳng hề nhận ra.
Hiểu Mộc Vân nhìn dáng vẻ thờ ơ của hắn, sải bước đến gần, sau đó vươn tay giật lấy cuốn sách hắn đang đọc.
"A a..." Tư Vũ Phi cuống quýt giơ tay lên, muốn giành lại. Hắn đang đọc đến đoạn thú vị nhất.
Hiểu Mộc Vân vươn tay, bóp lấy cằm hắn, dùng chút lực nâng mặt hắn lên, chăm chú nhìn từ trái qua phải.
Tư Vũ Phi bị bóp đau, chớp mắt một cái, ngơ ngác nhìn hắn.
Hiểu Mộc Vân nghiêm túc quan sát khuôn mặt hắn, vốn định tìm kiếm chút manh mối. Nhưng nhìn lâu lại bất giác cảm thán trong lòng: Đây thật sự là một gương mặt đẹp đến mức khiến người khác không thể kìm lòng.
Nhận ra bản thân thất thần, Hiểu Mộc Vân vội vàng lắc đầu, lấy lại bình tĩnh.
"Buông tay, buông tay." Tư Vũ Phi nhăn mặt kêu đau, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay hắn.
Hiểu Mộc Vân nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được, kéo hắn về phía mình, rồi trực tiếp hôn lên môi.
Tư Vũ Phi vốn thích cảm với đau đớn, nhưng trong khoảnh khắc bị Hiểu Mộc Vân làm đau rồi lại hôn, hắn liền nghĩ rằng người kia chỉ đơn giản muốn gần gũi với mình. Hắn chậm rãi thả lỏng cơ thể, ngẩng đầu, hé môi, đáp lại nụ hôn ấy một cách tự nhiên.
Hiểu Mộc Vân hôn đến khi người kia gần như ngất đi, lúc này mới nhớ ra mục đích của mình. Hắn nghiêm giọng hỏi: "Tư Vũ Phi, ngươi tốt nhất khai thật cho ta biết, sau khi tách ra, ngươi đã làm những gì?"
Tư Vũ Phi đang đắm chìm trong cảm giác ngây ngất, chợt phát hiện Hiểu Mộc Vân dừng lại. Hắn chưa kịp suy nghĩ điều đối phương vừa nói, chỉ đơn thuần hỏi: "Không tiếp tục hôn nữa sao?"
Hiểu Mộc Vân nghe vậy, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Hắn vẫn giữ chặt cằm Tư Vũ Phi, sau đó lại cúi người sát gần hơn.
Tư Vũ Phi thấy hắn tiến lại, liền tự động hơi hé miệng.
"Trả lời câu hỏi ta vừa hỏi trước đã." Hiểu Mộc Vân dừng lại ngay trước đôi môi của hắn, giọng trầm thấp mê hoặc.
"À, chuyện đó à..." Tư Vũ Phi thoáng ngẩn người. Nếu phải suy nghĩ chuyện nghiêm túc, hắn liền không cách nào chìm đắm trong d*c v*ng được nữa. "Sau khi rời đi cùng ngươi, ta đi tìm con chó kia, rồi thấy một chiếc cầu thang thật dài. Ta liền bước xuống dưới, nơi đó có rất nhiều thi cốt. Chắc là sau khi thần thú hút linh khí, đã g**t ch*t những người tu tiên. Sau đó thì..."
Dựa vào cách kể chuyện rề rà của hắn, Hiểu Mộc Vân đoán rằng dù trời sáng cũng chẳng biết liệu mình có nhận được câu trả lời mình cần hay không. Vì vậy, hắn trực tiếp hỏi: "Là ngươi cứu ta phải không? Khi ta mười mấy tuổi."
Tư Vũ Phi nghe vậy, cả người khựng lại.
Hiểu Mộc Vân nhìn thấy phản ứng ấy, trong lòng thoáng nghi ngờ liệu có phải mình nghĩ quá nhiều.
"Ban ngày ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao?" Tư Vũ Phi đáp, trong lòng thắc mắc: đã nói rồi, sao còn hỏi lại.
"Ngươi ban ngày nói gì với ta?" Hiểu Mộc Vân cau mày.
"Ta tặng hoa cho ngươi mà." Tư Vũ Phi tiếp tục.
Hiểu Mộc Vân càng nghe càng cảm thấy rối rắm, hắn lại hỏi thêm một lần: "Là phải, hay không phải?"
Tư Vũ Phi nhìn thẳng vào mặt Hiểu Mộc Vân, đưa tay ra chạm nhẹ lên gương mặt đối phương, mỉm cười: "Đúng vậy. Lúc đi ngang qua đường, ta thấy ngươi, cảm thấy ngươi thật đáng yêu."
Hiểu Mộc Vân: "..."
Tư Vũ Phi vừa nói xong, mặt lập tức đỏ lên, ánh mắt hưng phấn nhìn đối phương.
Đến lượt ngươi khen ta rồi, mau lên!
Hiểu Mộc Vân nhìn khuôn mặt không biết hối cải kia, cuối cùng không nhịn được nữa, lập tức đè Tư Vũ Phi xuống giường.
"Trên đời này sao lại có người đáng ghét như ngươi chứ!"
Hiểu Mộc Vân vì trả thù, mạnh tay trừng trị kẻ đầu sỏ.
"Á a! Buông tay! Mau buông tay!" Tư Vũ Phi chống cự, cố đẩy người trên thân ra.
"Ban ngày ngươi chẳng phải kêu rất to sao? Ta cho ngươi cơ hội phát huy đây." Hiểu Mộc Vân gằn giọng, ánh mắt đầy vẻ hung dữ.
Tư Vũ Phi thật sự do dự không biết có nên ném hắn ra khỏi cửa hay không. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi bị ép đến thở hổn hển, hắn liền quên mất ý nghĩ đó.
Đáng tiếc, thời gian bọn họ ở lại Liêm Châu không còn nhiều.
Trong vài ngày ngắn ngủi, Phi Khấp Triều và Trọng Tư Hành đã được chữa lành thương thế. Dưới sự trợ giúp của người Kỳ Lân Sơn, họ đã liên lạc được với Thi Quả. Hiện tại, họ chuẩn bị xuất phát đến Vô Thượng Pháp Môn.
Mặc dù Hiểu Mộc Vân không mấy bận tâm, nhưng vì tình hình bên ngoài Phục Hi Viện đang rất phức tạp, người Kỳ Lân Sơn không muốn vì quan hệ giữa hắn và Tư Vũ Phi mà làm căng thẳng với các môn phái khác. Vì vậy, họ cử một đệ tử đến truyền đạt tin tức này một cách khéo léo, đồng thời yêu cầu Hiểu Mộc Vân lập tức quay về đội ngũ, dẫn mọi người xuất phát đến Tiên Linh Đại Hội của Vô Thượng Pháp Môn.
Dẫu không nỡ, nhưng Hiểu Mộc Vân vẫn có nhiệm vụ phải hoàn thành.
"Phi Phi, ta sẽ trở lại sớm thôi." Hiểu Mộc Vân không thể không rời đi trước.
"Được." Tư Vũ Phi tiễn hắn ra đến cửa.
Hiểu Mộc Vân nhìn người đứng trước mặt mình, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang.
Sao lại có thể dễ dàng gặp được người khiến lòng mình rung động đến thế, vậy mà giờ đây lại phải chia xa?
"Aiz..." Hiểu Mộc Vân thở dài, cuối cùng đưa tay vuốt nhẹ mặt nạ của Tư Vũ Phi, rồi xoay người lên xe ngựa.
Tư Vũ Phi dõi theo bóng dáng hắn rời đi, trong lòng tràn đầy lưu luyến.
"Phi Phi, chúng ta cũng sắp phải lên đường rồi." Trọng Tư Hành từ trong khách đ**m bước ra, bên cạnh hắn là Sư Bạch Ngọc.
Vì tình hình Kỳ Lân Sơn địch ta lẫn lộn, nên hắn quyết định đi cùng người của Phục Hi Viện thì an toàn hơn.
"Được." Tư Vũ Phi đáp lại.
"Phi Phi, vui lên nào. Chúng ta sắp tìm được sư phụ rồi!" Công Tôn Minh Nhật nói với vẻ đầy tin tưởng.
Nghe câu nói ấy, trong mắt Tư Vũ Phi thoáng qua một tia ảm đạm.
Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ tiêu sái của Ổ Thanh Ảnh, rồi bất giác bắt chước nàng, khoác kiếm lên lưng, mang theo hành lý. Loại bỏ do dự và bất an trong lòng, hắn càng thêm kiên định bước về phía trước. Cuối cùng, hắn cũng đáp lại Công Tôn Minh Nhật bằng một chữ: "Được!"
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường:
Hiểu Mộc Vân: Nam nhân hư, dám trêu đùa tình cảm của ta, hu hu hu.
Tư Vũ Phi: Ai mới là nam nhân hư, dám trêu đùa thân thể ta.