5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 151

Chương 151. Vô tình nói đại thành giả

 

Nội dung trọng điểm:

 

Ổ Thanh Ảnh và Khổng Quỳnh Ngọc.

 

-----------------------

 

Tại Kỳ Lân Sơn, thực ra vẫn còn việc cần Hiểu Mộc Vân xử lý. Khi nghe Phục Hi Viện bảo hắn "lăn đi", hắn liền thuận thế từ biệt, quay người rời đi qua cửa sau.

 

Không phản bác thêm lời nào, hắn rời đi, để lại Công Tôn Minh Nhật với vẻ mặt kinh ngạc. Hắn hỏi những người khác: "Ta nói quá đáng lắm sao?"

 

Trọng Tư Hành cố ý trêu chọc hắn, cười quay đầu: "Ta không biết, dù sao chúng ta mấy người cũng không làm sai chuyện gì."

 

Công Tôn Minh Nhật ngồi xổm trong một góc, áy náy tự trách.

 

Thi Quả và Phi Khấp Triều nhìn dáng vẻ buồn bã của Công Tôn Minh Nhật, bất lực liếc Trọng Tư Hành. Ngươi thích hắn như vậy, vì sao cứ phải đùa giỡn hắn mãi?

 

Trọng Tư Hành vô tội nhún vai. Bọn họ không hiểu rằng vẻ đáng thương của Công Tôn Minh Nhật chính là điều thú vị nhất.

 

"Hắn cố ý." Tư Vũ Phi an ủi Công Tôn Minh Nhật, vươn tay vỗ nhẹ vai hắn, sau đó bước nhanh rời sân, đuổi theo Hiểu Mộc Vân.

 

Nghe tiếng bước chân, Hiểu Mộc Vân vốn định ra cửa nhưng dừng lại nhìn. Hắn thấy Tư Vũ Phi chạy về phía mình, liền đắc ý ngoắc ngón tay.

 

Tư Vũ Phi chạy đến trước mặt hắn.

 

Hiểu Mộc Vân chờ hắn đứng vững, liền vươn tay kéo chiếc mặt nạ của Tư Vũ Phi lên.

 

Tư Vũ Phi không ngờ Hiểu Mộc Vân lại làm như vậy, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

Hiểu Mộc Vân cầm mặt nạ trong một tay, tay còn lại đặt lên vai Tư Vũ Phi, nghiêng người tiến sát.

 

Tư Vũ Phi bị hôn, mũi còn bị chạm nhẹ.

 

"Tướng công, đêm nay thật đáng tiếc." Hiểu Mộc Vân thở dài, lộ rõ sự tiếc nuối.

 

"Cũng không còn cách nào khác." Tư Vũ Phi xoa mũi.

 

"A." Hiểu Mộc Vân bật cười, sau đó đưa trả mặt nạ cho hắn.

 

Tư Vũ Phi đưa tay nhận lấy.

 

"Nếu có việc thì tìm ta." Hiểu Mộc Vân khẽ chạm vào mặt hắn, giọng nói đầy vẻ tủi thân, "Ta đi đây."

 

Hắn vốn chỉ định ở lại một thời gian ngắn, không bao lâu nữa phải trở về. Kết quả là vừa mới cởi áo Tư Vũ Phi, hai người còn chưa làm gì thì Tư Vũ Phi đã phải đi theo một đám người. Đợi hắn quay lại, cả hai lại bị sư huynh sư tỷ kéo theo gây náo loạn.

 

"Được." Tư Vũ Phi đứng đó, nhìn theo bóng dáng hắn đi xa.

 

Hiểu Mộc Vân quyến luyến không nỡ. Trước khi rời đi, hắn còn ngoái đầu nhìn lại một lần.

 

Sau cánh cửa vòm, bốn đệ tử của Phục Hi Viện đang trốn phía sau. Người ngồi xổm, kẻ đứng cao, họ ló đầu ra ngoài cửa nhìn theo Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân.

 

"Đến bây giờ ta vẫn không hiểu." Thi Quả cau mày, tỏ vẻ khó hiểu. "Đó là Tư Vũ Phi, làm sao mà... vừa ra khỏi Phục Hi Viện đã có thể cùng người khác yêu đương?"

 

Tư Vũ Phi chẳng phải người luôn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, không bao giờ nhân nhượng trước mặt thiên hạ sao? Cớ gì lại có thể qua lại với một nam nhân khác?

 

"Phi Phi vừa đẹp vừa đáng yêu, ra khỏi cửa liền bị mấy tên nam nhân xấu xa nhìn trúng. Thật dễ dàng bị theo đuổi!" Công Tôn Minh Nhật nghiến răng, cắn chặt tay áo.

 

"Dơ muốn chết." Trọng Tư Hành hất tay hắn ra.

 

Phi Khấp Triều thành thật: "Ta cũng nghĩ mãi mà không hiểu."

 

Tư Vũ Phi nghe tiếng họ bàn tán, bất ngờ xoay người lại.

 

Bọn họ bị dọa cho một phen. Dù khuôn mặt ẩn sau mặt nạ của Tư Vũ Phi rất đẹp, nhưng đôi mắt đen nhánh sắc bén cùng vẻ mặt lạnh lùng của hắn vẫn khiến người ta rùng mình, không khỏi cảm thấy áp lực vô hình, làm cho lòng người chấn động.

 

"Là hắn yêu cầu ta ở bên nhau, được không?" Hắn cảm thấy ý của các sư huynh sư tỷ dường như ám chỉ rằng chính hắn chủ động theo đuổi Hiểu Mộc Vân.

 

Các sư huynh sư tỷ: "Không cần nghi ngờ, chúng ta đều nghĩ là vậy."

 

"Phi Phi, tên nam nhân kia chỉ là thấy sắc nổi lòng tham! Đừng để mắc mưu a!" Công Tôn Minh Nhật quyết tâm ngăn cản mối tình này.

 

"Hắn còn chưa thấy mặt ta đã thích ta rồi." Tư Vũ Phi nói thật. Lần đầu tiên nhìn thấy mình, ngoài việc không ngớt lời tán thưởng, Hiểu Mộc Vân chẳng có ý nghĩ dư thừa nào khác.

 

"Cái gì? Hắn còn dám có ý kiến về diện mạo ngươi sao?" Công Tôn Minh Nhật giận dữ.

 

Trọng Tư Hành phục hắn: "Ngươi làm sao mà lúc nào cũng tìm được góc độ để ghét Mộc Vân vậy?"

 

Công Tôn Minh Nhật nghe thế, quay đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm: "Ngươi gọi hắn là Mộc Vân, ta lại càng thấy ghét."

 

"Cái gì?" Trọng Tư Hành không nghe rõ.

 

"Không có gì." Công Tôn Minh Nhật bướng bỉnh đáp lại.

 

Trọng Tư Hành bất đắc dĩ cười nhìn hắn.

 

Công Tôn Minh Nhật quay đầu, không cẩn thận lại chạm ánh mắt Trọng Tư Hành.

 

Trọng Tư Hành đưa tay xoa đầu hắn.

 

"Được rồi."

 

Công Tôn Minh Nhật trừng mắt nhìn hắn, sau đó cúi gằm mặt xuống, không nói lời nào.

 

Tư Vũ Phi vẫn đang tức giận vì bị bọn họ trêu chọc, mặt đỏ bừng.

 

Nhưng ai cũng biết, Tư Vũ Phi da mặt mỏng, điều này là sự thật không thể chối cãi.

 

Phi Khấp Triều nhìn tất cả trước mắt, không khỏi nghĩ thầm: Nếu thế giới này giống như Phục Hi Viện thì tốt biết bao. Dù có ồn ào náo loạn, mọi người vẫn sống hòa thuận, yêu thương lẫn nhau.

 

Dù đôi lúc có xung đột, nhưng cuối cùng vẫn sẽ làm lành.

 

Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị sự thật tàn khốc xóa tan vào ngày hôm sau.

 

Tối qua, dù Tư Vũ Phi đã giải thích rằng mình không hề là hung thủ giết người, nhưng tin đồn vẫn lan đi nhanh chóng.

 

Trong chớp mắt, mọi người đều coi hắn là kẻ gây họa – Thí Thần Trảm Ma Giả, kẻ mang đến tai ương, khiến dư luận dậy sóng.

 

"Chúng ta đã giải thích rằng ngươi vô tội, nhưng không hiểu vì sao sáng nay lời đồn lại biến thành như vậy." Một người tu tiên từng có mặt tại hiện trường tối qua tìm đến Tư Vũ Phi, muốn làm rõ tình hình. Nhưng hiện thực trước mắt hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của họ.

 

"Không sao." Tư Vũ Phi bình thản đi ngang qua hắn, bước lên lôi đài.

 

Trên pháp đàn, một người đã rút kiếm, chỉ thẳng vào Tư Vũ Phi, phẫn nộ hét: "Ngươi dám làm hại đồng đạo, ta sẽ thiên đao vạn quả ngươi!"

 

"Hảo khí phách." Tư Vũ Phi khen, sau đó nhìn về phía dưới đài, nơi Công Tôn Minh Nhật đang đứng. "Như vậy thì mượn kiếm sư huynh dùng một chút."

 

Ngày hôm qua, trong trận xa luân chiến, không ít người đã sớm nhận ra rằng kiếm của hắn không thể gây thương tích cho ai. Nếu hắn mượn kiếm, điều đó chứng tỏ Tư Vũ Phi không hề có ý định nương tay.

 

Công Tôn Minh Nhật từ trước đến nay luôn tận sức đáp ứng yêu cầu của các sư đệ, sư muội, huống chi lần này chỉ là muốn mượn một thanh kiếm. Hắn đưa tay ra, thực chất là lấy từ túi Càn Khôn ra thanh Sương Mai Kiếm, rồi ném về phía Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi dùng niệm lực điều khiển thanh kiếm, khiến nó trực tiếp bay tới trước mặt mình.

 

Sương Mai Kiếm có kích cỡ nằm giữa Thí Thần Kiếm và Trảm Ma Kiếm. So với Trảm Ma Kiếm, nó uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn, nhưng so với Thí Thần Kiếm, nó lại trầm trọng hơn một chút.

 

Tư Vũ Phi đưa tay, nắm lấy chuôi kiếm, rút Sương Mai Kiếm ra khỏi vỏ.

 

Kiếm như người. Sương Mai Kiếm thoạt nhìn là một thanh kiếm bình thường với vỏ khiêm tốn, nhưng khi rời khỏi vỏ, sát khí lạnh lẽo lập tức lan tỏa, chấn động toàn trường.

 

Tay cầm thanh kiếm ánh tím, Tư Vũ Phi bị khí thế của nó ảnh hưởng, thoạt nhìn lãnh khốc, vô tình, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể cướp đi mạng sống của kẻ địch đứng trước mặt.

 

Người tu tiên đối diện cảm thấy bị uy h**p, theo bản năng lùi lại một bước.

 

"Nếu đạo hữu chí khí lăng vân, ta cũng nên toàn lực ứng phó." Tư Vũ Phi vung trường kiếm, ánh sáng tím lóe lên, vẽ ra sát ý sắc bén.

 

Người tu tiên kia lại lùi thêm một bước. Cảnh tượng Tư Vũ Phi bạo hành ngày hôm qua đột nhiên hiện rõ trong đầu hắn, khiến hắn nhận ra dáng vẻ kêu gào của mình thực sự không nên xuất hiện tại đây.

 

Tiếng chiêng trống vang lên, báo hiệu lôi đài hôm nay bắt đầu.

 

Tư Vũ Phi vung Sương Mai Kiếm.

 

Chỉ trong chốc lát, một thân thể người tu tiên đã bị hất bay ra khỏi lôi đài.

 

"Ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc ngồi trong căn phòng bí ẩn, hai ngày nay vẫn luôn ở đó để quan sát.

 

Phía sau hắn, vô số xúc tu đang giật giật kích động. Một con nhện với những móng vuốt to lớn bám trên vách tường, bò tới bò lui. Một khối thịt ở giữa những xúc tu không ngừng co giãn, mỗi khi xoay về một hướng lại lộ ra một cặp mắt.

 

Khổng Quỳnh Ngọc dựa lưng lên những xúc tu, thoải mái thưởng thức trái cây trong chén, đồng thời nhìn ngắm dáng vẻ không ai địch nổi của Tư Vũ Phi trên lôi đài.

 

Nơi này, ai muốn làm gì cũng có thể, bởi tất cả đều chỉ là niềm vui trước khi chết.

 

Hắn nghĩ vậy, đôi mắt dần trợn to, thân thể bắt đầu dị biến.

 

"Cốc cốc cốc." Bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

 

Người gõ cửa kiên nhẫn đợi một hồi lâu, bên trong vẫn không có ai đáp lại. Hắn cảm thấy kỳ lạ, liền dùng sức đẩy cửa vào.

 

"Quấy rầy rồi." Hiểu Mộc Vân bước qua ngưỡng cửa, lịch sự nói.

 

"Tịnh Vân Quân, đã lâu không gặp." Tiếng cười của Khổng Quỳnh Ngọc truyền đến.

 

Hiểu Mộc Vân ngẩng đầu nhìn, chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra ngay Khổng Quỳnh Ngọc đang ngồi trên ghế, ánh mắt hướng về phía đấu Tr**ng X* xa. Trong phòng chỉ có một mình hắn, nhưng khi Hiểu Mộc Vân đẩy cửa vào, tấm rèm khẽ lay động, trong không khí thoáng lan tỏa mùi ẩm ướt và tanh nồng.

 

"Không biết môn chủ tìm ta có việc gì?" Hiểu Mộc Vân đứng ở cửa, không dám tùy tiện bước vào.

 

"Tịnh Vân Quân, mời vào." Nếu Khổng Quỳnh Ngọc thật sự muốn giết hắn ngay lúc này, Hiểu Mộc Vân căn bản không có sức phản kháng.

 

Hiểu Mộc Vân hiểu rõ đạo lý này, đành phải làm theo lời của Khổng Quỳnh Ngọc, bước vào phòng.

 

Khổng Quỳnh Ngọc không quay đầu lại, chỉ phất tay một cái, cửa phòng lập tức đóng kín.

 

Hiểu Mộc Vân bước đến gần.

 

"Nơi này là vị trí tốt nhất để quan sát đấu trường." Khổng Quỳnh Ngọc chỉ tay ra ngoài, "Vũ Hiết Quân, tư thế oai hùng của hắn thật khiến người ta nhìn mãi không chán."

 

Hiểu Mộc Vân cười nhạt, không đưa ra đánh giá.

 

"Phục Hi Viện, thật đáng ngẫm." Khổng Quỳnh Ngọc không khỏi cảm thán, "Ta rất thích một môn phái như thế. Một môn phái bị giam cầm bởi luân hồi và số mệnh, ngàn năm vạn năm cũng không thể thoát khỏi. Họ mang trên mình vận mệnh đáng sợ, nhưng bên trong lại toàn những kẻ vô ưu vô lo, hưởng thụ niềm vui thuần khiết nhất. Ngươi có biết không? Những người bước vào Phục Hi Viện, sau khi chết, đầu thai cũng dễ dàng trở lại Phục Hi Viện một lần nữa."

 

"Ta đã từng nghe nói." Bởi vì chưởng môn của Phục Hi Viện tiếp quản vực sâu, toàn bộ môn phái đã bị nguyền rủa bởi hung thú nơi vực sâu, đời đời kiếp kiếp dây dưa không dứt.

 

"Cho nên ta luôn chú ý đến Phục Hi Viện. Thật ra, là vì chờ mong một người trở về." Đôi mắt Khổng Quỳnh Ngọc thoáng trầm xuống.

 

"Ai?" Hiểu Mộc Vân biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

 

"Ha." Khổng Quỳnh Ngọc không trả lời.

 

Đến lúc này, Hiểu Mộc Vân rốt cuộc có thể xác định được sự sống chết của Ổ Thanh Ảnh.

 

Chỉ có những người đã chết mới có khả năng chuyển sinh.

 

"Thật ra..." Khổng Quỳnh Ngọc cầm lấy chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm rồi chậm rãi mở lời, chuyển sang một chủ đề khác. "Ngay từ đầu, ta thật sự rất thích ngươi."

 

"Đa tạ môn chủ ưu ái." Hiểu Mộc Vân khách sáo đáp, giọng điệu dửng dưng.

 

Khổng Quỳnh Ngọc giơ tay lên, ngăn lại những lời xã giao vô nghĩa.

 

"Ta từng nghĩ rằng chúng ta rất giống nhau." Khổng Quỳnh Ngọc nói ra suy nghĩ tận sâu trong lòng, "Giống nhau ở chỗ cậy tài khinh người, giống nhau ở chỗ căm phẫn với thế gian bất công này, giống nhau ở chỗ để tâm đến những thứ không thể có được. Ta từng cảm thấy chúng ta thật sự rất giống. Nhưng rồi ta quên mất một điều kiện quan trọng để so sánh."

 

"Có thể được môn chủ nhận xét giống nhau, đó là vinh hạnh của ta." Hiểu Mộc Vân khéo léo chen vào một câu khen ngợi.

 

Khổng Quỳnh Ngọc phớt lờ lời nói của hắn, tiếp tục: "Nhưng ta quên rằng, ngay từ đầu, ngươi đã là thiên chi kiêu tử, là con cưng của Kỳ Lân Sơn, được khí vận che chở. Những lựa chọn bày ra trước mặt ngươi nhiều hơn người bình thường cả trăm cả ngàn lần. Còn ta thì sao? Ta chỉ có thể đau khổ giằng co giữa lương tâm và năng lực, dùng những cách thức thấp hèn nhất để đạt được thứ ta muốn. Nhưng ngươi thì khác. Dù ngươi có từ bỏ đi bao nhiêu, ngươi vẫn dễ dàng có được quyền lực để lựa chọn."

 

Có lẽ, đây chính là lý do mà Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân, hai kẻ có số phận chẳng khác nhau là mấy, vẫn có thể ở bên nhau. Trong khi đó, Ổ Thanh Ảnh thì bị hắn vứt bỏ, mà hắn cũng từng bị nàng từ bỏ.

 

"Ta thật sự rất hâm mộ ngươi." Ngay từ đầu đã có nhiều lựa chọn hơn hắn.

 

Hiểu Mộc Vân nhìn hắn một cái, những lời giả dối đầy hoa mỹ chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng tan biến. Hắn đáp: "Nhân tính dễ đoán, nhưng lòng người khó lường."

 

"Ồ?" Khổng Quỳnh Ngọc hứng thú nhìn hắn.

 

"Nếu ta trở thành kẻ xấu, chỉ sợ hôm nay môn chủ cũng chẳng muốn nói chuyện cùng ta." Hiểu Mộc Vân mỉm cười.

 

Những lời này thoạt nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng thực tế lại ẩn chứa hàm ý sâu xa. Trong Kỳ Lân Sơn, Hiểu Nguyệt Ngao đã sớm quy thuận Khổng Quỳnh Ngọc. Điều này chứng tỏ, không phải ai sống trong nhung lụa cũng thuần khiết, không tranh quyền đoạt lợi. Những kẻ mà Khổng Quỳnh Ngọc thu nhận đều có khốn cảnh riêng, Hiểu Mộc Vân cũng không ngoại lệ. Hắn từng vi phạm tín ngưỡng của chính mình, làm tổn hại thanh âm của Thiên Đạo, bị đồng môn ruồng bỏ, bị người đời phỉ nhổ.

 

Nếu Hiểu Mộc Vân chịu ngoan ngoãn giao ra lương tâm của mình từ sớm, hắn căn bản đã không cần phải sống suốt hai mươi năm trong nghi ngờ và mịt mờ.

 

Nếu hắn không từng chống lại dụ hoặc, thì giữa hắn và Tư Vũ Phi, cuộc đời sẽ chỉ như hai đường thỉnh thoảng giao nhau, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng hề có mối liên hệ thực sự.

 

Nếu hết thảy đều thay đổi, hắn và Tư Vũ Phi đến chết cũng sẽ chẳng có chút quan hệ nào. Cũng vì thế, Khổng Quỳnh Ngọc mới cảm thấy hứng thú với hắn.

 

Nhìn thì có vẻ như Hiểu Mộc Vân có nhiều lựa chọn dễ dàng, nhưng thực chất, hắn đã từ bỏ tất cả những con đường tắt để đi đến ngày hôm nay. Chính vì thế, mới có cuộc đối thoại này với Khổng Quỳnh Ngọc.

 

"Đây là ý trời sao?" Khổng Quỳnh Ngọc cười hỏi.

 

"Đôi khi, có lẽ chỉ là lòng người." Hiểu Mộc Vân khẽ mỉm cười.

 

Khổng Quỳnh Ngọc cười nhạt.

 

Hắn cười bởi vì, từ nhiều năm trước, hắn đã sớm nhận ra một điều: hắn đã không còn nhân tâm.

 

"Không bàn những chuyện vô nghĩa này nữa." Khổng Quỳnh Ngọc chuyển chủ đề, "Thí Thần Trảm Ma Giả cuồng vọng như thế, năm đó khi vừa xuất hiện, Kỳ Lân Sơn không làm gì sao?"

 

"Môn chủ muốn hỏi về phương diện nào?" Hiểu Mộc Vân hỏi lại.

 

"Ngày mai tại Kỳ Lân Sơn, người đối chiến với Tư Vũ Phi, ai sẽ đứng trên lôi đài?" Khổng Quỳnh Ngọc tò mò hỏi, trong lòng chỉ muốn biết, trước khi những kẻ này chết, liệu mình có cơ hội xem thêm một màn kịch thú vị hay không.

 

Hiểu Mộc Vân đáp: "Ta sẽ ra tay."

 

Hắn chưa từng làm việc gì trông có vẻ nghiêm túc, đến mức các trưởng lão trong môn phái của hắn sắp phát điên vì thất vọng.

 

"Tốt lắm!" Khổng Quỳnh Ngọc dường như chỉ chờ câu trả lời đó để bắt đầu màn kịch, "Tịnh Vân Quân, nếu ngươi thắng, ta sẽ đem lại cho Kỳ Lân Sơn một ưu đãi."

 

"Ưu đãi gì?" Hiểu Mộc Vân tò mò hỏi.

 

"Ngươi không cần biết." Khổng Quỳnh Ngọc ném hạt đậu phộng trong tay trở lại đĩa, "Chỉ cần nhớ rằng lời ta nói ra, bốn ngựa cũng khó kéo lại."

 

Hiểu Mộc Vân gật đầu, nhưng thực chất không mấy để tâm đến lời của hắn.

 

"Nhắc mới nhớ, đã bao nhiêu năm rồi, người của Phục Hi Viện không xuất hiện tại Vô Thượng Pháp Môn." Khổng Quỳnh Ngọc chậm rãi nói. "Mấy thập niên trước, Ổ Thanh Ảnh đã không đặt chân tới vùng đất này. Ngươi có biết tại sao Ổ Thanh Ảnh chưa bao giờ đến đây không?"

 

"Ta từng nghe một lý do." Hiểu Mộc Vân đáp.

 

Khổng Quỳnh Ngọc ngẩng đầu, chờ đợi hắn hé lộ bí mật.

 

"Nghe nói là vì Ổ Thanh Ảnh không thích ăn hải sản, mà Vô Thượng Pháp Môn lại nằm ven biển." Lý do này vốn là do Tư Vũ Phi nói ra.

 

Nghe vậy, Khổng Quỳnh Ngọc sững người, rồi bật cười ha hả.

 

Tiếng cười vang vọng không dứt, hắn vừa cười vừa hướng ánh mắt về phía lôi đài.

 

Trên lôi đài, Sương Mai Kiếm trong tay Tư Vũ Phi vung lên, chiêu thức hôm nay còn nặng hơn ngày hôm qua. Chỉ trong chốc lát, dưới đài đã xuất hiện một đống người tu tiên nằm la liệt, tiếng r*n r* không ngớt.

 

"Nơi này thực ra nhìn cũng không rõ lắm." Hiểu Mộc Vân nhận xét.

 

"Vậy sao? Ngày mai ta sẽ đến trước đài mà xem." Khổng Quỳnh Ngọc nhàn nhã đáp lại.

 

Hiểu Mộc Vân liếc nhìn hắn một cái.

 

Trận xa luân chiến, như thường lệ, kết thúc khi hoàng hôn buông xuống. Nhưng hôm nay Tư Vũ Phi, so với ngày hôm qua, biểu hiện ra sự mệt mỏi rõ rệt. Hắn dùng Sương Mai Kiếm chống đỡ cơ thể, đầu cúi thấp, mồ hôi từ mặt nạ nhỏ giọt xuống đất, từng giọt tí tách.

 

Nhìn trạng thái của hắn, ngày mai chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.

 

Đám người đứng xem đều có cùng nhận định như vậy.

 

Họ đã sớm mong trận chiến vô vị này kết thúc.

 

So với những gì diễn ra trên lôi đài, phần lớn người tu tiên quan tâm đến vụ án mạng xảy ra tối qua hơn. Việc này đã được báo lên Vô Thượng Pháp Môn, ngay lập tức, tuần tra trong môn phái được tăng cường.

 

Bầu không khí bất an bao trùm lên tất cả người tu tiên.

 

Chính vì tình hình này, người của Thiên Đạo Viện, Kỳ Lân Sơn và Phục Hi Viện đều không dám hành động tùy tiện. Nếu hiện tại họ ra ngoài bày trận pháp, một khi bị phát hiện, lập tức sẽ bị nghi ngờ là hung thủ giết người.

 

Huống hồ, người của Phục Hi Viện bị giám sát chặt chẽ hơn, đến mức khó lòng nhấc chân.

 

Mối uy h**p bên ngoài tuy đáng sợ, nhưng chính những biến hóa từ bên trong mới thực sự khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Ánh sáng rực rỡ bao quanh Vô Thượng Pháp Môn càng khiến nhiều người xuất hiện dị biến trong cơ thể. Không phải ai cũng nhận ra vấn đề ngay, nhưng một số người, khi phát hiện điều bất thường, đã cố chạy ra ngoài để tìm kiếm sự trợ giúp. Tuy nhiên, vận mệnh trêu ngươi, người đầu tiên phát sinh dị biến lại chính là trên đầu hắn. Một chiếc đầu cá dữ tợn đột ngột mọc ra trước mắt mọi người. Một số người không đợi hắn lên tiếng, trực tiếp ra tay, chém đầu hắn xuống.

 

Cảnh tượng này khiến những người chứng kiến kinh hãi, không còn dám hé lộ bất cứ vấn đề nào về cơ thể mình.

 

Đêm nay, lại có thêm nhiều người mất tích.

 

Nhân tâm hoang mang tột độ.

 

Họ vốn là những người tu tiên chuyên đối phó với yêu ma quỷ quái, vậy mà giờ đây, trong tình cảnh này, lại hoàn toàn bất lực.

 

Một vài người đề xuất tạm dừng các hoạt động khác của đại hội, tập trung tìm ra kẻ tác loạn trong Vô Thượng Pháp Môn.

 

Nhưng Khổng Quỳnh Ngọc, chưa xem đủ náo nhiệt, làm sao có thể để họ dễ dàng dừng lại màn kịch này.

 

Trong giữa cơn hỗn loạn, ngày thứ ba của trận xa luân chiến bắt đầu.

 

Khổng Quỳnh Ngọc cố ý bước xuống từ cao lầu, ngồi ở vị trí gần lôi đài, dẹp bỏ những kẻ đứng xem phía trước, tập trung quan sát trận đấu hôm nay.

 

Hiểu Mộc Vân từ sớm đã đứng trên lôi đài. Khổng Quỳnh Ngọc nhớ lại lời hứa của mình: nếu hôm nay Hiểu Mộc Vân thắng, hắn sẽ đem lại ưu đãi cho Kỳ Lân Sơn. Nhưng Hiểu Mộc Vân dường như không hiểu rõ giá trị thực sự của lời hứa đó. Bằng chứng là, dù vốn quen dùng Tiêu Hồn Đề Hồn liên làm vũ khí chiến đấu, giờ đây hắn lại cầm Vũ Đả Lê Hoa kiếm.

 

Thật chẳng nghiêm túc gì cả.

 

Khổng Quỳnh Ngọc bĩu môi.

 

Dưới ánh nhìn của vạn người, cuối cùng Tư Vũ Phi cũng bước lên bậc thang, xuất hiện trước mặt Khổng Quỳnh Ngọc.

 

Hắn như thường lệ, vận bộ áo đen, tay cầm Sương Mai Kiếm, gương mặt bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ quỷ đáng sợ.

 

Tư Vũ Phi có quá nhiều nét đặc trưng, đôi khi, chỉ cần nhìn một phần của hắn, cũng có thể nhận ra hắn ngay lập tức.

 

Hắn nắm chặt Sương Mai Kiếm, trên người tỏa ra khí thế khác hẳn thường ngày, đầy kiêu ngạo, chỉ thẳng về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi có chút bất an.

 

"Bắt đầu." Đệ tử của Vô Thượng Pháp Môn gõ chiêng báo hiệu.

 

Âm thanh lưu quang huyền diệu đó có thể ảnh hưởng đến tâm trí người nghe. Khổng Quỳnh Ngọc đã sớm xác định rằng Tư Vũ Phi đã trúng chiêu từ hôm qua. Vì vậy, hắn không hề bất ngờ khi hôm nay Tư Vũ Phi đối mặt với Hiểu Mộc Vân, chiêu thức nào cũng mang sức mạnh hủy diệt, từng chiêu đều đoạt mệnh.

 

Điều đáng buồn cười là Hiểu Mộc Vân, tay cầm Vũ Đả Lê Hoa kiếm, chỉ có thể từng bước phòng thủ trước những đòn tấn công của Tư Vũ Phi. Ý niệm phản công còn chưa kịp xuất hiện, hắn đã bị đẩy vào tuyệt cảnh.

 

Sương Mai Kiếm lóe lên ánh sáng tím, vẽ ra một đường kiếm sắc bén, nhắm thẳng vào đầu Hiểu Mộc Vân.

 

Đám đông đứng xem đồng loạt hít một hơi lạnh.

 

Dù thanh danh của Hiểu Mộc Vân có chút tai tiếng, nhưng phải công nhận rằng, sai lầm của hắn không phải quá nghiêm trọng. Hơn nữa, thường ngày hắn vẫn luôn tươi cười, khiến mọi người không nỡ thấy hắn gặp chuyện.

 

Hiểu Mộc Vân trong khoảnh khắc "ngàn cân treo sợi tóc" vẫn kịp dùng chiêu Tiêu Hồn Đề Hồn liên để chặn lại Sương Mai Kiếm, cố gắng xoay người và vung mạnh để đoạt kiếm.

 

Tư Vũ Phi giữ chặt chuôi kiếm, xoay cổ tay và dùng sức kéo Hiểu Mộc Vân về phía mình.

 

Thấy bản thân sắp va vào mũi kiếm, Hiểu Mộc Vân nhanh trí xoay tay, tạo thành một tấm chắn, đặt giữa thân mình và mũi kiếm của Sương Mai Kiếm.

 

"Uy." Lúc cả hai đến gần, Hiểu Mộc Vân thì thầm, giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, mang theo chút oán trách, "Đại sư huynh, ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?"

 

"Đánh nhau thì đánh nhau, đừng lôi quan hệ vào." Từ sau chiếc mặt nạ, giọng Công Tôn Minh Nhật vọng ra. Ngay sau đó, hắn lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với Hiểu Mộc Vân.

 

Tư Vũ Phi có quá nhiều nét đặc trưng, khiến người khác dễ nhầm lẫn. Chỉ cần một người mặc đồ đen và đeo mặt nạ, thì ai cũng tin đó là hắn.

 

Công Tôn Minh Nhật đã dùng một phép thuật nhỏ để thu nhỏ thân hình mình, khiến dáng vẻ trông gần như giống hệt Tư Vũ Phi. Sau đó, hắn mặc bộ trang phục của Tư Vũ Phi và thay thế vị trí của người kia trên lôi đài.

 

Lý do Công Tôn Minh Nhật được chọn thay thế là bởi cách tấn công của hắn rất giống với Tư Vũ Phi, hơn nữa cả hai đều sử dụng kiếm.

 

Ngay khi biết mình phải đấu với Hiểu Mộc Vân, Công Tôn Minh Nhật đã không hề nương tay.

 

Kẻ bắt cóc sư đệ của ta, hãy chuẩn bị chịu chết!

 

Mang theo Sương Mai Kiếm, hắn lao tới với tốc độ sét đánh không kịp che tai.

 

Mỗi chiêu hắn tung ra đều là sát chiêu.

 

Khổng Quỳnh Ngọc đứng một bên, đương nhiên nhìn đến vui vẻ.

 

Nhưng trong đám người, chỉ có Hiểu Mộc Vân là khổ sở.

 

Trong khi mọi sự chú ý đều đổ dồn về pháp đàn, Tư Vũ Phi lại âm thầm né tránh sự kiểm tra của các đệ tử thuộc Vô Thượng Pháp Môn. Hắn di chuyển linh hoạt qua các khu vực tuần tra, tiến thẳng đến lối vào Thần Điện.

 

Muốn vào Thần Điện không hề đơn giản. Bên ngoài có một kết giới bảo vệ.

 

Vừa cảm nhận được có kẻ muốn xâm nhập, kết giới lập tức vận chuyển, một con bạch tuộc khổng lồ từ bên trong lao ra, tám xúc tu vung vẩy trong im lặng.

 

Nó đang uy h**p kẻ xâm nhập, sẵn sàng dùng chính những cánh tay của mình để xé kẻ đó thành từng mảnh.

 

Tư Vũ Phi đứng giữa trung tâm trận pháp mà Thiên Đạo Viện đã chuẩn bị từ trước.

 

Trên thực tế, việc họ làm trong suốt thời gian qua là hoàn thiện một trận pháp. Tuy nhiên, họ cố tình để lại phần mắt trận chưa kích hoạt.

 

Cách thiết kế này giúp trận pháp không khởi động, khiến người của Vô Thượng Pháp Môn không phát hiện ra điều gì bất thường.

 

Chỉ đến thời điểm cần thiết...

 

Tư Vũ Phi đứng ở vị trí mắt trận, nhanh chóng kết ấn, hoàn thiện phần cuối cùng của trận pháp.

 

Trong khoảnh khắc hắn bất động, con bạch tuộc khổng lồ đã di chuyển đến ngay trên đầu. Những xúc tua to lớn mang theo hơi thở tanh hôi, sẵn sàng đập nát Tư Vũ Phi thành một vũng máu.

 

Nhưng Tư Vũ Phi không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không có ý định né tránh. Hắn giao hai tay lại, kết thúc thủ thế cuối cùng.

 

"Phá trận!"

 

Hàng loạt trận pháp đồng loạt kích hoạt, kết nối với mắt trận trung tâm, tạo thành một vòng bao phủ khổng lồ quanh Thần Điện.

 

Trận pháp phá giải cắn nuốt trận pháp bảo hộ từ bên trong.

 

Con bạch tuộc khổng lồ hiện thân giữa không trung, ngay lập tức bị một cái miệng vô hình cắn nuốt hoàn toàn.

 

Kết giới bị phá.

 

Không còn gì cản trở, Tư Vũ Phi ngẩng đầu nhìn lên.

 

Trước mặt hắn là trăm bậc thang, tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau, tựa như con đường dẫn lên trời.

 

Tư Vũ Phi dồn lực vào hai chân, sử dụng một pháp thuật ngự phong, nhanh chóng bay lên.

 

Lần này, khi đến đỉnh, hắn tiến vào một cung điện trên đỉnh mây.

 

Trên đường bay, Tư Vũ Phi nhận thấy hai bên có vô số bức tượng hình người. Dáng vẻ của họ mỗi người một khác, sống động như thật. Nhưng tất cả đều chung một nét: tư thế trốn chạy khỏi nơi đây, miệng há hốc, mắt trợn trừng, gương mặt mang một nỗi sợ hãi chưa từng có.

 

Tư Vũ Phi quan sát, khẽ nhíu mày. Sau đó, hắn lấy từ túi Càn Khôn ra Thí Thần Kiếm và Trảm Ma Kiếm.

 

Cầm song kiếm trong tay, hắn thử nghiệm suy đoán của mình. Hắn ném hai thanh kiếm về phía trước, đồng thời điều khiển chúng bằng pháp thuật.

 

Kiếm cùng nguồn, cho nhau hưởng ứng.

 

Khi Thí Thần Kiếm cùng Trảm Ma Kiếm cùng phát ra lực lượng suối nguồn, thanh Nhân Gian Kiếm lâu ngày chờ đợi cũng lập tức đáp lại.

 

Thí Thần Kiếm, Trảm Ma Kiếm và Nhân Gian Kiếm, cộng hưởng với nhau.

 

Đại thụ che trời, bạch quang lập loè.

 

Tư Vũ Phi xác định phương hướng, thu hồi hai thanh kiếm, đặt sau lưng, tiếp tục tiến lên.

 

Sư phụ, sư phụ, sư phụ đang ở đó.

 

Tư Vũ Phi tốc độ càng lúc càng nhanh.

 

Khi chỉ còn cách Thần thụ một bước, mặt đất dưới chân bất ngờ động đậy. Một sinh vật ẩn mình trong lớp bùn bắt đầu ngo ngoe.

 

Tư Vũ Phi nhảy dựng lên.

 

Từ trong bùn, những xúc tua đen ngòm lao ra, định quấn lấy hắn.

 

Ánh mắt Tư Vũ Phi sáng lên, bắt được sát khí. Thí Thần Kiếm rời vỏ, cản lại đợt tấn công.

 

Vì hơi thở của Thí Thần Kiếm, những xúc tua bị đẩy lùi, co cụm trước Thần thụ, không ngừng cuốn mình và chuyển động.

 

Tư Vũ Phi đáp xuống mặt sàn, chỉ còn cách Thần thụ một bước.

 

"Aa.." Trong không khí truyền đến Khổng Quỳnh Ngọc thanh âm.

 

Tư Vũ Phi sửng sốt.

 

Những xúc tua đó không ngừng co rút, thu nhỏ lại. Sau đó, quái vật xấu xí kia liền biến thành Khổng Quỳnh Ngọc.

 

Tư Vũ Phi nhíu mày, nghi hoặc khó hiểu. Tại sao Khổng Quỳnh Ngọc lại ở đây? Hắn lẽ ra phải đang ở pháp đàn xem diễn mới đúng.

 

Khổng Quỳnh Ngọc dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, bật cười, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa vỗ ngực mình, nói: "Cũng nhờ cái phân thân xấu xí phản bội kia của ta, khiến ta phải nghiên cứu cách tạo ra một phân thân biết nghe lời. Nói thật, hôm nay ta vốn định đi xem diễn, nhưng vì một số chuyện nên đành phải ở lại đây. Không ngờ vận may lại đến, để ta bắt được ngươi. Nói ra thì, tất cả đều nhờ sư phụ ngươi phù hộ đấy."

 

"Sư phụ?" Tư Vũ Phi không hiểu ý hắn.a

 

Khổng Quỳnh Ngọc không còn ý định che giấu, hắn đứng trước mặt Tư Vũ Phi, không ngần ngại kéo áo mình ra, sau đó xoay người, để Tư Vũ Phi nhìn rõ tình trạng hiện tại.

 

Tư Vũ Phi kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

 

Phía sau lưng Khổng Quỳnh Ngọc, đúng vị trí trái tim, là một lỗ thủng lớn. Lớp da thịt bị xé rách, hòa tan, lộ ra trái tim vẫn còn đang đập mơ hồ.

 

"Sư phụ ngươi đã khoét một lỗ trên lưng ta." Khổng Quỳnh Ngọc nói, còn cười một tiếng, như thể đây là một món quà ngọt ngào, "Từ sau khi có vết thương này, ta thường xuyên không khỏe, buộc phải nghỉ ngơi. Hôm nay cũng vì bạo bệnh bất ngờ, ta mới phải ở lại đây. Nhưng ta lại rất muốn xem ngươi và Hiểu Mộc Vân quyết đấu, nên tạo ra một phân thân, phái hắn đi thay. Đợi hắn trở về, ta sẽ nuốt hắn, như vậy ký ức của hắn cũng thuộc về ta."

 

Tư Vũ Phi cau mày, sau đó, như thể đã hạ quyết tâm, hắn cuối cùng cất tiếng hỏi: "Sư phụ ta đang ở đâu?"

 

Nghe thấy câu hỏi, Khổng Quỳnh Ngọc bật cười ha hả, cúi đầu chỉnh lại áo quần.

 

Thái độ thản nhiên của hắn khiến Tư Vũ Phi càng thêm bực bội.

 

"Ngươi không tò mò về quan hệ giữa ta và sư phụ ngươi sao?" Khổng Quỳnh Ngọc có vẻ rất muốn nói ra tất cả.

 

Tư Vũ Phi khép chặt miệng, không trả lời.

 

"Phải chăng ngươi nên gọi ta là sư nương... hay sư trượng?" Khổng Quỳnh Ngọc bật cười, "Ngươi biết mà, nàng luôn thích chơi mấy trò giả dạng, ta cũng rất vui lòng chiều theo nàng."

 

Ổ Thanh Ảnh vốn chẳng màng đến ranh giới nam nữ.

 

"Tuy rằng sau này nàng có thể có rất nhiều tân hoan, nhưng ta nghĩ mình có lẽ là người đàn ông đầu tiên nàng thật lòng giao phó." Khổng Quỳnh Ngọc biết rõ sự hoa tâm của nàng, nhưng vẫn đắc ý khi nghĩ mình từng chiếm được vị trí đặc biệt trong lòng Ổ Thanh Ảnh.

 

"Sư phụ..." Tư Vũ Phi nói, "Đã từng chỉ yêu một người."

 

Nghe vậy, Khổng Quỳnh Ngọc cười càng vui vẻ hơn. Trong nụ cười ấy không hề có chút cảm xúc phức tạp nào khác ngoài niềm hân hoan thuần túy. Hắn nói: "Ngươi nói chuyện thật dễ khiến người khác vui lòng, chẳng trách lại mê hoặc được Hiểu Mộc Vân xoay quanh mình, giống hệt như ta từng bị Ổ Thanh Ảnh đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nhưng mà tình yêu ấy mà, đâu quan trọng ai đùa giỡn ai, bởi vì khi ta bị nàng nắm trong tay, vừa kêu cứu vừa không thể dừng lại việc khao khát nàng, thật khiến người ta nhớ lại quãng thời gian ấy."

 

Tư Vũ Phi im lặng, đánh giá Khổng Quỳnh Ngọc, chờ đợi khoảnh khắc hắn để lộ sơ hở, để ra tay g**t ch*t hắn.

 

"Ta thật sự thích ngươi, thật đấy, ngươi thật sự rất giống Thanh Ảnh." Khổng Quỳnh Ngọc đã đợi rất lâu để nói điều này với Tư Vũ Phi. Gương mặt hắn đầy vẻ si mê, tựa như đang hồi tưởng lại cảnh tượng bên ngoài Phục Hi Viện, nơi hắn từng ngắm nhìn đám người rời đi. Hắn chậm rãi nói: "Các sư huynh sư tỷ của ngươi rời khỏi Phục Hi Viện, ban đầu ta rất phấn khích, bởi vì bọn họ là đệ tử của Thanh Ảnh. Trời ơi, làm sao ta có thể không tham gia vào náo nhiệt này? Ta dùng linh khí khắp đại địa để phong ấn các nguyên linh khí khác nhau trong cơ thể bọn họ, rồi phái người đuổi giết. Nhìn bọn họ vùng vẫy trong tuyệt vọng, thật sự khiến ta vô cùng vui sướng! Ổ Thanh Ảnh mấy chục năm nay luôn trốn tránh ta, đây là báo ứng của nàng! Ha ha ha ha ha!"

 

"Ta không thấy gì đáng cười." Trong mắt Tư Vũ Phi ánh lên sự lạnh lẽo.

 

"Nhưng mà bọn họ cũng rất giỏi trò trốn tìm." Khổng Quỳnh Ngọc tiếc nuối. Thật ra hắn từng rất muốn bắt vài đệ tử của Ổ Thanh Ảnh để đùa giỡn, nhưng người của Phục Hi Viện rất nhanh nhận ra mình bị nhằm vào, liền giấu đi tung tích. Sau khi mất dấu họ, dù là mạng lưới tin tức rộng lớn của Vô Thượng Pháp Môn cũng không thể tìm được. "Sau đó ngươi xuất hiện, cuối cùng ta cũng biết, ngươi mới là người thích hợp nhất. Ngươi giống nàng, giống đến đáng sợ: vô tình, cố chấp, cũng dễ bị kẻ xấu mê hoặc."

 

Hắn đang nói đến chuyện giữa Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân.

 

Khổng Quỳnh Ngọc đã chú ý đến hướng đi của đệ tử Phục Hi Viện ngay từ đầu, nên hiển nhiên cũng biết mối quan hệ giữa Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân không hề nông cạn. Hắn hiểu rằng hai người ở bên nhau.

 

"Nói thật, Phi Phi, ta muốn nhất là xem cảnh Hiểu Mộc Vân vứt bỏ ngươi, ngươi chán nản tuyệt vọng. Đáng tiếc, hắn không nghe lời ta." Khổng Quỳnh Ngọc cảm thấy không được chứng kiến màn kịch đó là tiếc nuối lớn nhất của đời mình.

 

Trước hôm nay, Tư Vũ Phi chỉ đơn thuần muốn giết hắn. Nhưng giờ đây, hắn quyết định sẽ tra tấn kẻ này đến khi không chịu nổi nữa, rồi mới kết liễu.

 

Quá ghê tởm, hắn không thể chịu đựng được thêm.

 

"Ngươi muốn giết ta? Ha ha ha ha!" Khổng Quỳnh Ngọc chỉ vào hắn, cười nhạo to, "Ngươi không phải đối thủ của ta! Ta đã sớm cho ngươi biết điều này. Hiện tại, nguồn gốc linh khí trên đại địa đã lần đầu tiên được phân chia rõ ràng đến vậy, loại và cấp bậc của linh khí giờ đây quan trọng hơn bao giờ hết. Đáng tiếc, cấp bậc của ta cao hơn ngươi. Nếu ta không biết chắc rằng ngươi sẽ chết trong tay ta, làm sao ta có thể nói nhiều với ngươi như vậy?"

 

"Ta không có hứng nghe ngươi lải nhải." Tư Vũ Phi giơ Thí Thần Kiếm, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi tự tin như vậy, thì cứ đến đây."

 

"Không không, để ta nói thêm một chút nữa đi." Khổng Quỳnh Ngọc đắc ý xua tay, "Ngươi không muốn biết sư phụ ngươi làm sao đến đây, giờ đang ở trong tình cảnh nào sao?"

 

Tư Vũ Phi trong lòng vẫn giữ một tia hy vọng mong manh, hy vọng rằng Ổ Thanh Ảnh vẫn còn sống.

 

Khổng Quỳnh Ngọc chỉ vì quá muốn kể lại, nên đem những chuyện cũ chôn giấu nơi đáy lòng, để chúng mục nát cùng với chính mình.

 

Đôi khi, cảm giác cô độc thật quá lớn.

 

"Ta gặp được Ổ Thanh Ảnh khi còn rất trẻ." Khổng Quỳnh Ngọc vuốt nhẹ tóc mình, mỉm cười hơi nghiêng đầu. "Khi đó, ta chỉ là một đệ tử thấp kém nhất của Vạn Thần Đạo Viện, cùng các sư huynh ra ngoài làm nhiệm vụ. Bọn họ phụ trách trảm yêu trừ ma, còn ta thì phụ trách làm theo lệnh sai bảo, bị quát tháo, bị đánh đập khi họ không vui, thậm chí đôi khi còn phải chịu những cú đòn hiểm ác."

 

Những ký ức ấy, giờ đây tựa như một giấc mộng phù du.

 

Nhắc đến quá khứ đầy chật vật và đọa đày của mình, Khổng Quỳnh Ngọc lại chẳng hề tỏ ra đau khổ hay uất ức.

 

Với hắn, điều đó không quan trọng. Loại người như hắn, lòng tự trọng vốn chẳng đáng giá bao nhiêu.

 

Hắn có thể làm một con chó, miễn là còn được ở lại Vạn Thần Đạo Viện để tu luyện.

 

Tu luyện, trước khi trở thành người đứng trên vạn kẻ khác-bất kỳ nỗi sỉ nhục nào hắn cũng đều có thể chịu đựng.

 

Ngoài việc hầu hạ các sư huynh sư tỷ, cuộc sống của hắn chỉ còn lại tu hành.

 

Cho đến lần ra ngoài đó, tất cả bọn họ đều gặp phải một con yêu ma không thể đối phó. Các sư huynh sư tỷ thương vong thảm trọng, còn hắn, vì vô dụng, lại may mắn thoát chết.

 

Hắn nghĩ cách bỏ trốn, không hề có ý định quay lại cứu bọn họ.

 

Khi hắn quay lưng về phía yêu ma, chuẩn bị rời khỏi nơi nguy hiểm, con yêu ma kia lại định móc tim của một đứa trẻ.

 

Khổng Quỳnh Ngọc vốn có thể đào tẩu, nhưng đứa trẻ kia sáng nay, khi hắn bị sư huynh đánh một trận rồi đuổi ra khỏi khách đ**m, chẳng có gì ăn, lại chia cho hắn một viên kẹo hồ lô mà nó cầm trong tay.

 

Hắn không hiểu được tại sao, nhưng lúc đó, hắn thực sự quay trở lại để cứu đứa trẻ ấy khỏi tay yêu ma.

 

Khổng Quỳnh Ngọc lộ diện trước mắt yêu ma. Con yêu ma giơ bàn tay to lớn lên, đánh thẳng tới hắn.

 

Đòn tấn công của yêu ma không chỉ là sự công phá về thể chất, mà còn mang theo ma khí dày đặc. Ma khí bao vây lấy hắn, khiến hắn không thể thoát ra, chỉ có thể bất lực nhìn bàn tay khổng lồ ấy sắp đập xuống, nghiền nát hắn.

 

Khổng Quỳnh Ngọc dùng chút sức lực cuối cùng che chở cho đứa trẻ, xoay người lại, sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình.

 

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: "Đối mặt với mỹ nhân thế này mà cũng có thể nhẫn tâm ra tay, thế nên ta mới ghét nhất là giao tiếp với yêu ma."

 

Nhân Gian Kiếm, xuất hiện nơi ranh giới sinh tử.

 

Thanh danh kiếm bay đến, tạo thành kết giới đẩy lùi yêu ma, sau đó, một người mặc bộ viện phục đã cũ của Phục Hi Viện xuất hiện trước mặt Khổng Quỳnh Ngọc.

 

Khổng Quỳnh Ngọc sững sờ.

 

"Mỹ nhân, ngươi không sao chứ?" Ổ Thanh Ảnh khẽ vuốt tóc, vẻ ngoài trẻ trung khí thịnh, mang dáng vẻ ngạo nghễ không ai bì nổi. Nàng vốn yêu thích những thứ xinh đẹp, bất kể là người hay vật. Thấy khuôn mặt thất thần của Khổng Quỳnh Ngọc, nàng cúi đầu, ánh mắt đầy thương tiếc, vươn tay chạm nhẹ lên mặt hắn.

 

Chỉ cần là kẻ xinh đẹp, dù có phải chạy mười dặm, nàng cũng sẵn lòng cứu.

 

Là chưởng môn Phục Hi Viện, năng lực của nàng chân chính bất phàm, đương nhiên tự tay tiêu diệt tà ma.

 

Ổ Thanh Ảnh làm xong chính sự, sau đó không chút chần chừ cõng kiếm rời đi.

 

Ổ Thanh Ảnh cứu hắn, nhưng cũng không để tâm.

 

Khổng Quỳnh Ngọc muốn nói lời cảm tạ, nhưng nàng đã nhanh chóng biến mất.

 

Từ miệng những sư huynh còn sống sót, Khổng Quỳnh Ngọc mới biết nàng là ai.

 

Chưởng môn đại danh đỉnh đỉnh của Phục Hi Viện.

 

Người như nàng không phải là kẻ như hắn-một con kiến hèn mọn-có thể với tới.

 

Trở về Vạn Thần Đạo Viện, hắn càng thêm dốc hết sức tu luyện. Hắn nỗ lực đến mức khiến sư phụ của mình-kẻ trước nay luôn chửi mắng hắn là phế vật-cũng phải cười nhạo.

 

"Ngươi là cái thứ tư chất gì, lại còn mơ tưởng phi thăng thành tiên? Ha ha ha ha!"

 

Phi thăng thành tiên sao?

 

Không, ngay từ đầu, mục tiêu của hắn vốn không lớn lao như vậy. Hắn chỉ biết rằng không lâu sau đó, sẽ có một Tiên Linh Hội mà mọi môn phái trong Tu Tiên giới đều tham gia-Phục Hi Viện cũng sẽ tham gia.

 

Hắn muốn đi.

 

Hắn muốn đạt được điều mình mong muốn, bất kể phải dùng thủ đoạn gì.

 

Tại Tiên Linh Hội, Khổng Quỳnh Ngọc lần nữa nhìn thấy Ổ Thanh Ảnh. Nàng vẫn giống hệt trong ký ức của hắn: kiêu ngạo, bất cần, chơi đùa thỏa thích rồi định rời đi mà chẳng bận tâm hội nghị còn chưa kết thúc.

 

Nhìn thấy nàng sắp đi, mặc kệ sư huynh quát tháo và đe dọa, hắn lén rời khỏi hội trường, vội vã đuổi theo.

 

Khổng Quỳnh Ngọc xưa nay vẫn vậy, bất kể phải trả giá ra sao, hắn cũng phải có được thứ hắn muốn.

 

Dưới những tình huống hắn cố tình sắp đặt, Ổ Thanh Ảnh đối với hắn chỉ có thể lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nhưng vẫn đầy vẻ đắc ý.

 

Trên đời này, người thông minh rất nhiều, không chỉ riêng hắn.

 

Nhưng khoảng cách giữa họ quá lớn.

 

Ổ Thanh Ảnh vốn chẳng bận tâm đến những điều đó.

 

Nhưng Khổng Quỳnh Ngọc thì không thể. Hắn càng thêm nỗ lực tu luyện. Hắn có ý chí kiên cường vượt xa người thường, chịu khổ cực không chút do dự, thậm chí hắn còn có thiên tư, chỉ là... tất cả vẫn chỉ như thế.

 

Nếu cứ để thời gian trôi qua như vậy, dưới ảnh hưởng của Ổ Thanh Ảnh, thật ra Khổng Quỳnh Ngọc có thể nhìn thấy kết cục của chính mình. Hắn hẳn là sẽ buông bỏ phần chấp niệm này, an tâm ở bên nàng.

 

Cho đến một ngày, các sư huynh phát hiện mối quan hệ thân thiết giữa hắn và Ổ Thanh Ảnh. Chúng dùng pháp thuật đánh hắn trọng thương, sau đó, khi hắn không thể cử động, đứng vây quanh mà cười nhạo.

 

"Ngươi với Ổ Thanh Ảnh? Ngươi chẳng qua chỉ là món đồ chơi của nàng mà thôi. Chơi chán rồi, nàng sẽ bỏ mặc ngươi."

 

"Nhưng ngươi thì có thể tiếp tục làm chó cho chúng ta, vì chúng ta không ngại đâu, ha ha ha ha!"

 

Khổng Quỳnh Ngọc không cần tìm cớ nữa. Lần này, những gì xảy ra không khiến hắn nhận ra rằng mình không xứng với Ổ Thanh Ảnh, mà khiến hắn nhận ra... bản thân là một kẻ ti tiện. Hắn dùng đủ mọi cách để tự làm tê liệt chính mình, tự lừa dối bản thân. Thực tế, hắn luôn coi bản thân cao hơn người khác, thậm chí tự phụ đến mức cực đoan.

 

"Ta nỗ lực hơn các ngươi, ta có thiên phú hơn các ngươi, ta còn kiên định ý chí hơn các ngươi. Nhưng chỉ vì ta sinh ra thấp kém như loài kiến, mà cả đời này phải bị các ngươi giẫm dưới chân sao?"

 

Không, không bao giờ!

 

"Ta phải trở thành kẻ đứng trên đỉnh Nhân gian, cả đời này, không một ai được phép dùng đôi giày lấm bùn mà đạp lên mặt ta nữa!"

 

Hắn nhìn vị sư phụ cả ngày chỉ biết uống rượu, bộ dạng bệ rạc, bật cười ha hả. Tiếng cười của hắn chẳng khác nào ma quỷ, đầy tà khí. Thứ mà sư phụ trao cho hắn, chính là bức tượng đá kia.

 

"Thật không tồi... Ngươi thật không tồi! Ta muốn thưởng cho ngươi một món quà, cho ngươi một cơ hội!" Sư phụ ngu ngơ cười lớn, như thể hoan nghênh Khổng Quỳnh Ngọc cùng hắn rơi vào vũng bùn không bao giờ thoát ra.

 

Về sau, hắn đã kể lại chuyện này một lần.

 

Vạn Thần Đạo Viện vốn đã hoang phế từ lâu. Để quay trở lại đỉnh cao, bọn họ luôn tìm cách đánh thức một số vị thần, rồi giao dịch với các thần để đổi lấy sức mạnh.

 

Mượn pháp, hàng thần.

 

Đó là cách Vạn Thần Đạo Viện tu luyện.

 

Nhưng từ rất lâu trước đây, chư thần đã chìm vào giấc ngủ sâu, rời xa thế gian nhân loại.

 

Cuối cùng, chỉ có một vị thần đồng ý đáp lại lời triệu hồi của họ.

 

Đại Hắc Thiên Ngũ Thông.

 

Khi thần xuất hiện, cần phải có vô số sinh mệnh và linh khí để hiến tế. Sau đó, Thần Chỉ cần một người duy nhất làm sứ giả.

 

Đối với con người, ý chí quan trọng hơn cả sức mạnh.

 

Theo lẽ thường, Khổng Quỳnh Ngọc hẳn sẽ là người được lựa chọn trong số rất nhiều kẻ khác.

 

Nhưng thật kỳ lạ, từ ngày hôm đó, hắn nhận ra rằng Ổ Thanh Ảnh chỉ là một chấp niệm của mình, không phải là trái tim của hắn.

 

"Nhưng nàng vẫn yêu ta sâu đậm." Khổng Quỳnh Ngọc ôm lấy lồng ngực trái của mình, si mê kể về tình yêu nồng cháy của Ổ Thanh Ảnh dành cho hắn. "Chính vì quá yêu ta, nàng vốn có thể g**t ch*t ta, nhưng nàng mềm lòng, nên ta mới còn sống đến hôm nay."

 

Tư Vũ Phi lạnh lùng nhìn hắn.

 

"Ngươi không tin sao?" Khổng Quỳnh Ngọc tiếc nuối, "Ngươi không thể chấp nhận rằng vị sư phụ vĩ đại của ngươi lại có tư tâm, yêu ta nhiều hơn cả việc cứu vớt thế gian này sao?"

 

Hắn đã giữ lời hứa của mình, đạt được tất cả những gì hắn muốn: vô tận linh khí, khả năng phi thăng, địa vị chí cao vô thượng, cả... tình yêu của Ổ Thanh Ảnh.

 

"Sư phụ... không thể nào vì yêu ngươi mà nương tay với ngươi." Tư Vũ Phi nói với một ý chí chưa từng kiên định đến thế.

 

"Vậy ngươi không thể chấp nhận sự thật này." Khổng Quỳnh Ngọc giữ Tư Vũ Phi lại, chỉ để khoe khoang. "Ngươi có thấy vết thương sau lưng ta không? Nàng vốn có thể xé nát trái tim ta, g**t ch*t ta. Nhưng chính vì nàng yêu ta, nên nàng đã dừng tay."

 

"Kẻ lừa đảo."

 

"Ngươi dựa vào cái gì mà chỉ trích ta là kẻ lừa đảo? Là ngươi không dám đối mặt với sự thật."

 

"Sư phụ sẽ không vì ngươi mà nương tay." Tư Vũ Phi có một bí mật chỉ mình hắn biết, điều mà hắn chưa từng nói ra. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Ổ Thanh Ảnh lại lựa chọn con đường đó. "Sư phụ đã đạt tới cảnh giới vô tình, phi thăng chỉ còn cách một ý niệm. Nàng sẽ không yêu bất kỳ người nào, càng không vì ngươi mà nương tay, cũng sẽ không để lại tai họa cho thế gian này. Bởi vì sư phụ đã đến giai đoạn cuối cùng của tu luyện, nàng chỉ yêu thế gian này, không còn tư tâm."

 

Người của Phục Hi Viện không thể chọn con đường vô tình, bởi nó quá gian nan, quá đau khổ.

 

Phi thăng thành tiên có ý nghĩa gì? Làm người vẫn tốt hơn.

 

Làm người thì vui vẻ thong dong, làm thần thì khổ đau triền miên.

 

Ổ Thanh Ảnh vì thế gian này, đã lựa chọn con đường mà chính nàng cũng không muốn.

 

Những kẻ tu luyện Vô tình đạo, không còn cảm xúc dao động.

 

Chính vì vậy, Tư Vũ Phi chưa từng nghe thấy tiếng lòng của Ổ Thanh Ảnh vào ngày hôm đó.

 

Lần cuối cùng rời khỏi Phục Hi Viện, Ổ Thanh Ảnh chỉ còn cách đạo hạnh đại thành một ý niệm.

 

Nàng mang theo trách nhiệm của chưởng môn Phục Hi Viện, đứng tại nơi này, không có chút tư tâm nào.

 

-----------------------

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Ổ Thanh Ảnh: Ta soái không?

Bình Luận (0)
Comment