Chương 158: Phân Cho Ngươi Một Nửa
Nội dung lược thuật trọng điểm:
Ta cho dù chết, cũng sẽ đem ngươi mang đi
••••••••
Vô Thượng Pháp Môn nhanh chóng bị nước biển bao phủ. Vì bên ngoài đã sớm dựng kết giới, nước biển không tràn ra ngoài. Từ trên cao nhìn xuống, nơi này tựa như một vùng biển xuất hiện giữa không trung, mặt nước vừa yên tĩnh vừa dậy sóng. Khi mọi người sơ ý, một con cự thú khổng lồ đột ngột trồi lên từ lòng nước. Thân hình nó giống như một khối thịt lớn, toàn thân phủ đầy đầu và xúc tu. Chỉ cần một phàm nhân nhìn thoáng qua cũng đủ bị ảnh hưởng tâm trí.
Không ai dám nhìn thêm. Người dẫn đầu nhóm Thiên Đạo Viện vội vàng mở ra một lộ tuyến an toàn. Những người tu tiên còn sống cùng nhau ngự kiếm rời đi.
Khi Tiên Linh Đại Hội vừa được triệu khai, Triều Hải Thành đã trở nên náo nhiệt bởi sự xuất hiện của những người tu tiên từ phương xa. Nhưng giờ đây, khi rời khỏi nơi này, chỉ cần vài người ngự kiếm cũng đủ mang mọi người đi.
Thân kiếm khổng lồ, mọi người tụ tập ngồi sát bên nhau. Họ vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng sau bi kịch lớn. Ai nấy đều cúi đầu, vai co rúm. Rõ ràng trên thanh kiếm đông người là vậy, nhưng không một ai lên tiếng.
Riêng Tư Vũ Phi nhẹ nhõm hơn tất cả. Bởi trên thân kiếm của hắn chỉ có một hành khách.
Hiểu Mộc Vân, người duy nhất ở đây vì sử dụng linh khí quá độ mà cơ thể trống rỗng, vừa có chút thời gian liền lập tức ngồi xếp bằng, cố gắng chữa trị những tổn hao trong cơ thể và triệu hồi lại linh khí.
Đây là lần đầu tiên hắn hao hết linh khí. Hắn không ngờ cảm giác trống rỗng này lại đáng sợ đến vậy.
Sinh ra để tu luyện, vậy mà giờ đây, chỉ cần mất đi khả năng này một ngày, hắn đã cảm thấy mờ mịt biết bao.
"Có gì đáng để mờ mịt? Chỉ cần sống tốt, còn rất nhiều chuyện có thể làm. Ngươi có thể buôn bán, làm nông, hoặc dựa vào những kỹ năng đã học để hành nghề đoán mệnh. Nếu như vẫn muốn thử thách những điều người thường không làm được, ngươi có thể tự mình dùng đôi chân, trèo lên núi cao. Hoặc chẳng phải chỉ cần cưỡi một con thuyền, ngao du khắp đại giang nam bắc cũng rất tốt sao?" Thanh âm của Tư Vũ Phi vang lên bên tai Hiểu Mộc Vân.
Hắn mở mắt.
Tư Vũ Phi ngồi đối diện, chiếc mặt nạ đáng sợ che kín gương mặt, đôi mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Phải rồi, ta hiện tại không còn linh lực, ngươi có thể đọc được tiếng lòng của ta." Hiểu Mộc Vân bừng tỉnh. Trước đây, hắn có thể ngăn cản Tư Vũ Phi nhìn trộm nội tâm mình nhờ vào tâm pháp Kỳ Lân Sơn. Nhưng giờ đây, linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt, hắn chẳng khác nào một phàm nhân bình thường, để mặc Tư Vũ Phi đọc được suy nghĩ.
"Ừ hứ." Tư Vũ Phi hừ đắc ý.
Dù hắn không lấy việc đọc được suy nghĩ của người khác làm thú vui, nhưng không thể phủ nhận, việc hiểu rõ suy nghĩ của Hiểu Mộc Vân lại khiến hắn cảm thấy mới mẻ.
Nhìn dáng vẻ của Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân không nhịn được nghĩ: Thật là quá đáng yêu.
Tư Vũ Phi bĩu môi, khinh thường nói: "Đừng có mà làm bộ."
"Ta làm gì khiến ngươi giận vậy?" Hiểu Mộc Vân cười, ghé sát mặt vào trước mặt hắn.
Rõ ràng đó là một chiếc mặt nạ xấu xí, méo mó, nhưng vì sao hắn vẫn cảm thấy mê mẩn như vậy?
Dù có thể đọc hiểu tâm tư người khác, Tư Vũ Phi lại chẳng cách nào giải đáp nghi hoặc chính mình.
Nhìn thấy Tư Vũ Phi quay mặt đi, Hiểu Mộc Vân càng cười vui vẻ. Hắn nghiêng người về phía Tư Vũ Phi, cố ý trêu chọc: "Chúng ta đều đã làm những gì cần làm, cả những chuyện không nên làm cũng đã làm. Ngươi đỏ mặt cái gì?"
"Ta không đỏ mặt. Ta chỉ thấy ngươi rất kỳ quái." Tư Vũ Phi nhất quyết không thừa nhận mình bị dọa.
"Ta rất kỳ quái, nhưng kỳ quái là vì thích ngươi." Hiểu Mộc Vân thốt ra lời tình tứ mà không chút ngại ngùng.
Tư Vũ Phi nghĩ, trên đời này làm gì có người nào nhàm chán đến thế?
"Thật tốt quá." Hiểu Mộc Vân vươn tay, xoa nhẹ đầu Tư Vũ Phi. "Ngươi trước đó trông có gì đó không ổn, ta đã rất lo lắng."
May mà Tư Vũ Phi đã trở lại dáng vẻ ban đầu.
"Ta có gì không đúng sao?" Tư Vũ Phi hỏi.
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân thu tay từ trên đầu hắn, nắm thành quyền, đặt cạnh cằm, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi trước đó nói chuyện quá nhanh."
Nếu không phải bận tâm tình trạng cơ thể của Hiểu Mộc Vân lúc này, Tư Vũ Phi đã xách hắn lên và ném xuống từ trên không trung.
Không cần nhìn mặt Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân cũng đoán được suy nghĩ của hắn. Hắn lại vươn tay về phía Tư Vũ Phi, nắm lấy tóc hai bên mặt nạ của hắn.
Tư Vũ Phi không còn cách nào khác, đành phải cúi gần xuống.
"Tuy rằng ta rất tự tin, nhưng ta vẫn muốn nghe từ chính miệng ngươi nói ra. Như thế ta sẽ an tâm hơn nhiều." Đôi mắt nâu của Hiểu Mộc Vân gắt gao nhìn vào mắt Tư Vũ Phi, cường thế đặt câu hỏi: "Ngươi là Phi Phi của ta đúng không?"
"Vốn dĩ.." Tư Vũ Phi đáp, giọng đầy khinh thường. "Chỉ có ta."
Hiểu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm.
"Hay là ngươi đang mong chờ ai đó khác xuất hiện trước mặt ngươi?" Tư Vũ Phi bất mãn hỏi.
"Ngươi đúng là một tiểu phôi đản vô lương tâm. Ngoài ngươi, ta còn để ý đến ai khác sao?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy tình cảm của mình dành cho hắn, trời đất đều có thể chứng giám.
"Ý chí, ký ức, lực lượng, thân thể của thần đều có thể tùy ý tổ hợp." Tư Vũ Phi hiểu rõ hắn đang nghi hoặc điều gì, liền chậm rãi nói, "Ta là ý chí của Nhân Thần giáng sinh. Phần ý chí này chỉ có một mục đích duy nhất — đó là duy trì khế ước từ ngàn vạn năm trước, và trảm trừ thần ma vi phạm lời hứa. Thân thể của Nhân Thần vẫn bảo tồn một phần ký ức và năng lực, cho nên sau khi ta nhận được ngón trỏ của người ấy, ta liền kế thừa được lực lượng thẩm phán. Mà khi phần xương cốt còn lại của thân thể dần trở về bên cạnh ta, ta sẽ tiếp nhận phần ký ức và sức mạnh còn lại của Nhân Thần. Phần ký ức kia quá mức khổng lồ, vì vậy lúc ban đầu ta có chút hỗn loạn."
"Thật thần kỳ." Hiểu Mộc Vân thả người ngồi trên thanh Thí Thần Kiếm khổng lồ, cảm thán.
"Không thần kỳ chút nào. Ngươi ta đều đã thấy qua rồi." Tư Vũ Phi nhắc, "Nguyệt Hận Viên chính là một phần của Khổng Quỳnh Ngọc. Chỉ là ký ức được phân phối lại của hắn trùng hợp có liên quan đến sư phụ, hơn nữa hiểu biết về ta cũng chỉ mơ hồ."
Cho nên, Nguyệt Hận Viên biết Thí Thần Kiếm có thể g**t ch*t Khổng Quỳnh Ngọc, cũng biết Nhân Thần Cốt có thể khiến một người vĩnh viễn chìm đắm trong cảnh thẩm phán, nhưng lại không hiểu vì sao Khổng Quỳnh Ngọc muốn trộm Nhân Thần Cốt từ Phục Hi Viện, rồi đem chôn dưới Thần thụ. Hóa ra, mục đích là để khiến Tư Vũ Phi và Nhân Thần Cốt cách xa nhau muôn trùng.
"Khổng Quỳnh Ngọc biến thành bộ dạng như bây giờ chính là bởi hắn không ngừng tái tạo thân thể mình. Qua mỗi lần tái hợp, hắn vô thức mất đi một phần ý chí, một phần cảm xúc, cả một phần thân thể." Cuối cùng, hắn hóa thành một quái vật chỉ còn biết chấp niệm và hận thù.
"Nhân Thần, đây là cách ngươi thẩm phán sao?" Hiểu Mộc Vân cười nhẹ hỏi.
"Ta không phải Nhân Thần, cũng chẳng có hứng thú thẩm phán bất kỳ ai." Tư Vũ Phi vươn tay, gỡ chiếc mặt nạ, để lộ gương mặt lãnh đạm. "Thế giới này vốn không có đúng sai tuyệt đối, đen trắng chưa bao giờ phân minh rõ ràng. Mỗi người đều có lựa chọn riêng, phải gánh chịu hậu quả mà lựa chọn đó mang lại. Nhân Thần chọn cách chết đi ở thế gian, cũng có lý do. Đó là vì hắn nhận ra cái gọi là thẩm phán quá mức ngạo mạn. Khi ý niệm ấy nảy sinh, hắn đã không còn khả năng công bằng để làm một thẩm phán giả nữa."
Phần hài cốt ấy, mang theo ký ức, chính là đã truyền đạt cho Tư Vũ Phi như vậy.
Hiểu Mộc Vân định nói thêm điều gì đó, nhưng linh khí trong cơ thể hắn đột nhiên biến mất không dấu hiệu. Một luồng linh khí ập đến khiến hắn không kiểm soát nổi thân thể, ho sặc một tiếng lớn, rồi phun ra một ngụm máu tươi. Máu văng tung tóe, một vệt đọng lại trên tay áo của Tư Vũ Phi.
"Xin lỗi... Khụ khụ..." Hiểu Mộc Vân định lau sạch vết máu trên tay áo Tư Vũ Phi, nhưng cơn ho lại kéo đến, khiến hắn đành phải xoay người đi, nghiêng hẳn sang một bên, cố gắng che miệng mình lại.
Hắn hiếm khi yếu đuối đến thế. Sắc mặt tái nhợt, bộ quần áo rộng rãi thường ngày giờ đây dường như sắp đè bẹp cả thân hình hắn.
Linh lực cạn kiệt, tinh thần gần như sụp đổ, thân thể đầy thương tích.
Tư Vũ Phi thấy vậy, lặng lẽ tiến lên, đỡ lấy bờ vai hắn, mạnh mẽ xoay người hắn lại đối diện mình.
Hiểu Mộc Vân không biết hắn định làm gì, chỉ tiếp tục che miệng thật chặt, cố ngăn không để máu bắn lên người đối phương lần nữa.
Tư Vũ Phi nhìn thẳng vào hắn, truyền linh khí từ thân thể mình sang.
"Không cần." Hiểu Mộc Vân muốn ngăn cản. "Hiện tại linh khí trong cơ thể ta gần như trống rỗng, ngươi có truyền vào cũng chỉ như ném vài hạt gạo vào một cái lu to mà thôi."
Một chút ít linh khí có thể không đủ, nhưng nếu là một nửa linh khí trong cơ thể Tư Vũ Phi thì sao?
Hiểu Mộc Vân sửng sốt.
Tư Vũ Phi truyền đi gần một nửa linh khí của mình, sau đó mở mắt nhìn hắn. Đôi mắt đen tuyền, trong sáng đến mức dường như có thể nhìn thấu tận đáy. Tư Vũ Phi cứu giúp hắn mà không một chút do dự, cũng không cần bất kỳ hồi báo nào.
Hiểu Mộc Vân nhìn vào đôi mắt ấy, không hiểu vì sao lại quay đầu sang hướng khác. Hắn thì thầm lẩm bẩm: "Ngươi như vậy, chẳng phải càng khiến ta thích ngươi hơn sao?"
"Vậy hãy càng thích ta đi." Tư Vũ Phi bước đến gần hắn, cười nhẹ.
"Ồ, thật hiếm thấy." Hiểu Mộc Vân cảm thán. "Ngươi mà cũng nói được những lời này."
Cái thái độ thế này.
"Thái độ gì chứ? Ngươi muốn thích ta nhiều hơn, ta đương nhiên vui vẻ đồng ý." Trên đời này, có ai lại ghét người mình thích, để rồi theo thời gian mà tình cảm ấy không ngừng lớn dần sao?
Linh khí dần khôi phục, Hiểu Mộc Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn cúi đầu, cười khẽ, giọng có chút rầu rĩ.
"Còn một chuyện nữa." Tư Vũ Phi trầm ngâm, dường như muốn nói điều này từ lâu.
"Chuyện gì?" Hiện tại, bất kể Tư Vũ Phi nói gì, hắn đều muốn lắng nghe.
"Ngươi luôn chế nhạo ta, trách cứ ta, nói rằng ta không hiểu ngươi, còn nói ta giữa trận chiến không biết sống chết." Tư Vũ Phi nhấn từng lời. "Nhưng nhìn lại ngươi, ngươi cũng chẳng thua ta chút nào."
Hiểu Mộc Vân trước đây ở Ma Vực, sử dụng Hóa Thần Phù đến mức tựa như một kẻ không màng sống chết. Hắn là người kiểm soát Hóa Thần Phù, hơn ai hết hiểu rõ kết cục khi tinh thần bị hao mòn. Thế nhưng, ở Ma Vực, hắn chưa từng nghĩ đến việc dừng lại. Nếu có đoạn nào cần đến Hóa Thần Phù để giải quyết vấn đề, hắn chắc chắn không hề do dự.
"Ha ha ha, tướng công, xem ra chúng ta đến được với nhau là vì cả hai đều giống nhau." Hiểu Mộc Vân bật cười, không ngờ có ngày mình lại bị Tư Vũ Phi nhắc nhở như thế. Hắn không hề tỉnh táo lại, mà ngược lại, còn cười vui vẻ đến mức không ngậm miệng được. "Nhưng ngươi yên tâm, nếu có một ngày ta thực sự hóa điên, ngươi có thể bỏ ta mà đi. Ta tuyệt đối không oán trách nửa lời."
Tư Vũ Phi nghe xong, nhíu mày nhìn hắn, hiển nhiên cực độ không vui.
Hiểu Mộc Vân không nhìn thấy nét mặt hắn, vẫn chìm trong nụ cười không thể kìm nén.
"Sẽ không." Tư Vũ Phi quả quyết. "Dù ngươi có điên thật, ta vẫn thích ngươi."
Từ ánh mắt, giọng điệu đến thái độ của Tư Vũ Phi, rõ ràng không hề mang ý đùa cợt.
Hiểu Mộc Vân cười lớn hơn, xoay người đối diện Tư Vũ Phi, nâng tay hắn đặt lên má mình, cọ nhẹ rồi khẽ tuyên bố: "Yên tâm đi. Dù có chết, ta cũng sẽ kéo ngươi theo, huống chi là thành kẻ điên."
-----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Tư Vũ Phi: Suy nghĩ của ngươi thật lệch lạc.
Hiểu Mộc Vân: Ngươi có tư cách gì mà nói ta?