5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 166

Chương 166: Ở Kỳ Lân Sơn

 

Nội dung lược thuật trọng điểm:

 

Nhi tử a, ngươi thật là ta thân nhi tử

 

••••••••

 

Tư Vũ Phi vùi đầu vào ngực hắn, giấu kín khuôn mặt, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng hiện tại. Nhưng dù hắn cố che giấu, nước mắt vẫn không ngừng nhỏ xuống, thấm ướt y phục của Hiểu Mộc Vân.

 

Đây là người mà Tư Vũ Phi đã băng qua vạn dặm đường, cực kỳ mong muốn gặp.

 

Hiểu Mộc Vân cảm nhận từng giọt nước mắt rơi xuống. Từ nhỏ, hắn đã được dạy rằng: nếu muốn hiểu rõ vận mệnh, phải học cách đứng ngoài cuộc. Phải nhìn đời từ một góc độ thuần khiết, không bị chi phối bởi cá nhân hay sinh tử của người khác. Cuộc đời là vô biên, duyên khởi duyên diệt, sống để tiến gần cái chết, chết thì không thể hồi sinh.

 

Chính vì thấu hiểu điều đó, Hiểu Mộc Vân không bao giờ sợ hãi cái chết của chính mình.

 

Nhưng... chỉ là...

 

Hắn không thể nào ngăn được việc đồng cảm với Tư Vũ Phi, như thể bản thân mình cũng đang chịu đựng nỗi đau ấy.

 

Hắn vui khi người kia vui, buồn khi người kia buồn.

 

Hà cớ gì phải ép mình đứng ngoài thế gian này? Vui, buồn, giận, thương vốn là bản năng của con người.

 

Hiểu Mộc Vân siết chặt vòng tay, một tay đặt lên đầu Tư Vũ Phi, ôn nhu nhẹ nhàng v**t v*.

 

Tư Vũ Phi trong vòng tay hắn cố gắng rút người vào sâu hơn, như muốn chui hẳn vào lòng hắn. Nhưng hai người đã ôm chặt đến mức chẳng còn không gian nào để gần gũi hơn nữa.

 

Trời cao tạo ra phàm nhân, thật là sinh vật thấp bé nhất.

 

Người yêu người, giữa họ luôn trao đi và nhận lại tình yêu, nhưng vẫn bị ngăn cách bởi da thịt và xương cốt.

 

Mãi mãi chẳng thể hoàn toàn để hai trái tim dính liền nhau.

 

Hiểu Mộc Vân luôn ôm chặt Tư Vũ Phi, nhưng hôm nay, bị người kia cọ mãi, hắn bất giác lùi lại.

 

Bước chân lùi dần, đến khi không cẩn thận đã đứng trước mặt cha mình và các trưởng lão cách vách. Hắn quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt hồn phi phách tán của họ.

 

Khi trước, họ đối mặt với bạch tuộc khổng lồ, tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng biểu cảm cũng không kinh hoàng như lúc này.

 

Hiểu Mộc Vân nhìn họ, dùng ánh mắt ra hiệu, hy vọng bọn họ rời đi.

 

Nhưng đệ tử Kỳ Lân Sơn đã bị chấn động tâm lý quá lớn, không còn hiểu được ánh mắt của hắn.

 

Bất đắc dĩ, Hiểu Mộc Vân đành mở miệng: "Cha, ngài dẫn mọi người đi kiểm tra kết giới Kỳ Lân Sơn, phòng khi Khổng Quỳnh Ngọc còn để lại hậu chiêu."

 

Tư Vũ Phi muốn hắn yên tâm, liền ngoan ngoãn nói: "Hẳn là không có việc gì, ta đã thanh trừ hết những trở ngại bên ngoài rồi mới tiến vào."

 

"Vậy sao? Phi Phi làm rất tốt." Hiểu Mộc Vân lại v**t v* mái đầu bạc của người trong lòng.

 

Tư Vũ Phi tiếp tục ủy khuất mà ở trong lòng ngực hắn cọ tới cọ đi.

 

Hiểu Mộc Vân giơ tay, làm một động tác thất lễ với các trưởng lão lớn hơn mình mấy chục tuổi.

 

Phất tay đuổi người.

 

Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là Hiểu Tinh Trú phản ứng nhanh nhạy, dùng thủ thế dẫn đệ tử rời đi sau núi.

 

Khi nơi này chỉ còn lại hai người, Hiểu Mộc Vân cúi lưng, ôm Tư Vũ Phi lên.

 

Tư Vũ Phi ôm chặt cổ hắn, tựa vào ngực hắn, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi không ngừng.

 

Từ khi sinh ra, đặc biệt là những năm thơ ấu, Tư Vũ Phi hiếm khi rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, dường như để bù lại những bi thương vô tri hồi nhỏ, hắn không ngừng khóc thút thít.

 

Đôi khi ngay cả bản thân mình đang nghĩ gì, hắn cũng không còn nhớ rõ, thế nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.

 

Hiểu Mộc Vân ôm lấy hắn, tựa vào một gốc cây rồi chậm rãi ngồi xuống.

 

Lúc này vẫn là đêm khuya, một khoảng yên tĩnh, chỉ có nỗi bi thương lặng lẽ bao trùm.

 

Nhật nguyệt sao trời, không rõ vui buồn tan hợp.

 

Hiểu Mộc Vân ngồi trên bãi cỏ. Tư Vũ Phi vẫn như cũ ôm lấy cổ hắn, gương mặt tựa vào lồng ngực của y. Hắn như thể đã quên mất phản ứng tự nhiên của thân thể mình. Nếu Hiểu Mộc Vân không dẫn dắt hay lay động hắn, Tư Vũ Phi cũng sẽ không thay đổi tư thế.

 

"Kỳ Lân Sơn đường đi vốn không dễ, ngươi không lạc đường chứ?" Hiểu Mộc Vân khó mà tưởng tượng nổi, một người cầm trong tay bản đồ tỉ mỉ như Tư Vũ Phi, vẫn không thể tìm được đích đến, lại có thể lần mò từ Phục Hi Viện mà tới được Kỳ Lân Sơn.

 

"Ta đi theo linh khí của đại địa, dựa vào đó suy đoán vị trí Kỳ Lân Sơn, rồi cưỡi kiếm bay tới." Đối với Tư Vũ Phi lúc này, so với bản đồ, dòng chảy của linh khí lại là thứ dễ dàng xác định hơn.

 

"Tuy rằng ta nghe không hiểu, nhưng chắc chắn là không hề dễ dàng." Hiểu Mộc Vân hoàn toàn không có cách nào lý giải được việc hắn dựa vào cái gọi là linh khí đại địa mà tìm đến được nơi này. Nhưng nhìn vào dáng vẻ hiện giờ của Tư Vũ Phi, y biết rõ rằng trên đường đi, hắn đã chịu không ít cực khổ.

 

Nghe giọng nói dịu dàng của Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi ngẩng đầu nhìn hắn, bặm môi lại, không nói một lời.

 

"Được rồi, được rồi." Hiểu Mộc Vân không khỏi xót xa. Y nhẹ nhàng vén những sợi tóc ánh bạc vương trên trán hắn sang một bên. Dù y đã sớm dự liệu rằng Tư Vũ Phi có thể trở thành dáng vẻ này, nhưng khi chính mắt nhìn thấy, trái tim vẫn không khỏi đau như cắt.

 

Tư Vũ Phi ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng mở miệng, muốn kể về chuyện của các sư huynh, sư tỷ, thế nhưng vừa mở miệng, hắn lại không thể đối diện với thực tại, một chữ cũng không thốt nên lời.

 

"A... a..."

 

Nhìn bộ dạng của hắn, Hiểu Mộc Vân đau lòng không thôi. Y cúi xuống, siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy hắn hơn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần phải nói."

 

"Tất cả là do ta... Tất cả là do ta không tốt!" Tư Vũ Phi vươn tay, gắt gao ôm lấy lưng y, cuối cùng bật khóc nức nở, "Là do Phi Phi không tốt, là do Phi Phi không tốt!"

 

Chỉ một động tác ôm đơn giản, nhưng với Tư Vũ Phi lúc này, lại phải dốc toàn bộ sức lực.

 

Hiểu Mộc Vân bị hắn siết chặt đến mức không thở nổi trong chốc lát, nhưng y không hề vùng vẫy, cứ mặc hắn ôm chặt như vậy.

 

"Là do Phi Phi không tốt..." Tư Vũ Phi, chỉ khi còn rất nhỏ, mới tự xưng mình như thế. Hắn đối diện Hiểu Mộc Vân, đôi tay nắm chặt thành quyền, yếu ớt buông thõng trên người y. Trong lòng hắn bất giác hiện lên ký ức thuở nhỏ, cảm giác bất lực khi đối diện với những yêu ma khổng lồ trong mộng, cùng nỗi thống khổ và trống rỗng sau khi tỉnh lại.

 

Nhìn hắn khóc đến không thở nổi, cuối cùng Hiểu Mộc Vân cũng đưa tay lên, kéo hắn ra một chút, dùng tay áo lau nước mắt cho hắn.

 

"Có cần lau cả nước mũi không?" Giọng nói của Hiểu Mộc Vân nhẹ nhàng như sợ chỉ cần hơi lớn tiếng cũng sẽ làm hắn tổn thương.

 

Tư Vũ Phi khẽ gật đầu.

 

"Lại đây." Hiểu Mộc Vân nói với hắn.

 

"Ừ."

 

Bị Tư Vũ Phi giày vò như vậy, chiếc áo ngoài của y giờ không thể nào dùng lại được. Hiểu Mộc Vân dứt khoát cởi áo ngoài ra, dùng nó để lau nước mắt cho hắn.

 

Thế nhưng, lúc này, dường như nước mắt của Tư Vũ Phi chẳng bao giờ ngừng tuôn.

 

Nhìn hắn khóc đến quặn thắt tâm can, Hiểu Mộc Vân cũng không kìm được mà nước mắt rơi xuống.

 

Ánh trăng chiếu rọi, đôi dòng lệ của y tựa như những viên châu trong suốt, lặng lẽ lăn dài.

 

"Không phải lỗi của Phi Phi." Hiểu Mộc Vân cẩn thận an ủi hắn.

 

"Là do ta không cứu được sư huynh và sư tỷ." Tư Vũ Phi nghẹn ngào, hối hận đến không thể tha thứ cho chính mình.

 

"Phi Phi đã cứu ta." Hiểu Mộc Vân nhấn mạnh điều đó.

 

Tư Vũ Phi nhìn y, rồi lại siết chặt vòng tay ôm lấy.

 

Cho nên, ngươi cũng có thể rời xa ta.

 

Hoặc nói là, ngươi đã từng rời xa ta một lần.

 

Hiểu Mộc Vân một tay ôm lấy Tư Vũ Phi, tay kia chống xuống mặt đất.

 

Ánh trăng vẫn dịu dàng phủ xuống.

 

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Tư Vũ Phi cuối cùng cũng ngừng lại.

 

Hiểu Mộc Vân vỗ nhẹ lưng hắn, giúp hắn điều hòa hơi thở.

 

"Sao ngươi lại..." Tư Vũ Phi chậm rãi mở miệng.

 

"Cái gì?"

 

"Trên người có một mùi chua rất khó ngửi." Tư Vũ Phi kéo cổ áo của y, vụng về lay người y qua lại.

 

Với sự chênh lệch dáng vóc giữa hai người, bình thường Tư Vũ Phi vốn không thể lay động được Hiểu Mộc Vân. Thế nhưng, chỉ cần hắn muốn, Hiểu Mộc Vân liền thuận theo, để mặc hắn lắc qua lắc lại. Mái tóc vốn đã lỏng lẻo của y, giờ đây lại càng rối tung.

 

Khi Tư Vũ Phi dừng tay, cây trâm trên tóc Hiểu Mộc Vân đã rơi xuống mặt đất.

 

"Đồ lôi thôi." Tư Vũ Phi buông lời, rồi ngay lập tức lại vòng tay ôm lấy y.

 

"Được được, quỷ lôi thôi phải đi tắm rửa, ngươi có muốn đi cùng không?" Hiểu Mộc Vân hỏi hắn.

 

Tư Vũ Phi gật đầu.

 

Hiểu Mộc Vân đợi một lát.

 

Tư Vũ Phi hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi?"

 

Hiểu Mộc Vân liếc nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói, nếu ngươi không chịu rời khỏi người ta, thì bọn ta làm sao có thể rời khỏi đây?

 

Tư Vũ Phi, với đôi mắt đẫm lệ tựa hoa lê trong mưa, chỉ khẽ mím môi nhìn y.

 

"Thôi được, thôi được." Hiểu Mộc Vân tự nhận mình hết cách, vươn tay, một tay ôm lấy đùi hắn, tay kia đỡ lấy eo, dùng sức nhấc bổng hắn lên.

 

Nếu để người khác ở Kỳ Lân Sơn nhìn thấy cảnh này, e rằng một thời gian dài y sẽ bị trêu chọc không ngừng.

 

"Nếu ngươi ở Kỳ Lân Sơn sống không vui, có thể đến Phục Hi Viện." Tư Vũ Phi tiếp lời.

 

Phục Hi Viện làm gì có tiền mà nuôi thêm người bên ngoài a.

 

"Chưởng môn tướng công cũng không được sao?"

 

Hiểu Mộc Vân khẽ cười, cúi đầu hôn hắn một cái.

 

May mắn thay, Hiểu Mộc Vân rất quen thuộc với mọi lộ tuyến trên Kỳ Lân Sơn. Hắn dẫn Tư Vũ Phi tránh khỏi những người trên đường rồi trở về nơi ở của mình.

 

Khi đến phòng của Hiểu Mộc Vân, lúc này Tư Vũ Phi mới hiểu tại sao Hiểu Mộc Vân lại cảm thấy Phục Hi Viện không đủ sức nuôi hắn. Căn phòng này trang trí hoa lệ, tinh xảo đến mức còn vượt xa bất kỳ gian khách đ**m xa hoa nào mà hắn từng trọ.

 

"Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây." Hiểu Mộc Vân đặt hắn lên giường của mình.

 

Tư Vũ Phi chỉ nhìn hắn chăm chú.

 

"Làm sao vậy?" Hiểu Mộc Vân bật cười, đưa tay sờ lên mặt hắn.

 

"Hiểu Mộc Vân." Tư Vũ Phi gọi tên hắn.

 

"Ừ?"

 

"Ta chán ghét những kẻ phù phiếm xa hoa." Ý thức được việc Hiểu Mộc Vân khó lòng nuôi dưỡng mình, Tư Vũ Phi bỗng dưng không lý do mà bắt đầu công kích hắn.

 

"Ngươi đúng là..." Hiểu Mộc Vân bất lực đến cực điểm, dùng trán chạm nhẹ vào hắn.

 

"Ngươi đi đâu?" Thấy Hiểu Mộc Vân xoay người bước ra cửa, Tư Vũ Phi chống tay lên giường, nghiêng người về phía trước, vội vã hỏi.

 

Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ quay lại, ngồi xổm xuống trước mặt Tư Vũ Phi, kiên nhẫn giải thích: "Ta đi tắm một chút, sẽ trở lại ngay."

 

Tư Vũ Phi xụ mặt xuống, ánh mắt nhìn Hiểu Mộc Vân đầy vẻ như thể chỉ cần hắn rời đi một chút, người sẽ biến mất mãi mãi.

 

"Vậy ta tắm ở đây?" Hiểu Mộc Vân dò hỏi ý kiến hắn.

 

Tư Vũ Phi gật đầu, còn bày ra vẻ ngại ngùng nói: "Nhà ngươi lớn như vậy, tắm ở đây thì có sao?"

 

"Nhưng ta cũng phải ra ngoài gọi người chuẩn bị nước ấm, đúng không?"

 

Rõ ràng người này chính là một thiếu gia hống hách từ đầu đến cuối.

 

Hiểu Mộc Vân khó khăn lắm mới giấu được Tư Vũ Phi. Vậy mà khi hắn vừa ra ngoài tìm người giúp chuẩn bị nước ấm, Tư Vũ Phi vẫn ôm chặt tay hắn, trốn sau lưng hắn, xuất hiện trước mặt mọi người.

 

"Thiếu chủ, giờ này mà ngươi còn đòi tắm rửa, thật là quá đáng." Dù rằng nhờ sự che chở của Hiểu Mộc Vân mà họ vẫn còn sống, nhưng yêu cầu tùy hứng của hắn vẫn khiến họ sửng sốt.

 

Hiểu Mộc Vân không muốn giải thích gì thêm, chủ yếu là vì người đứng sau lưng hắn.

 

"Vậy các ngươi nói cho ta biết thau tắm ở đâu, ta tự mình chuẩn bị." Hiểu Mộc Vân không rành mấy chuyện này.

 

"Chúng ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị, nhưng hiện tại có vấn đề khác. Ngươi không thể cứ xuất hiện bên ngoài như vậy, hành vi này thật sự không phù hợp, làm tổn hại đến nề nếp của Kỳ Lân Sơn!"

 

Không còn cách nào khác, Hiểu Mộc Vân đành giới thiệu: "Đây là chưởng môn của Phục Hi Viện, Tư Vũ Phi."

 

Lời vừa dứt, các đệ tử Kỳ Lân Sơn vốn đang đứng trước mặt hắn lập tức quay người chạy mất.

 

"Thiếu chủ, chúng ta sẽ mang nước ấm tới ngay. Các ngươi đừng chạy lung tung nữa!" Tên đệ tử đã chạy xa, chỉ dám ngoái đầu lại hét lớn.

 

Tư Vũ Phi từ sau lưng Hiểu Mộc Vân ló đầu ra, vẻ mặt vô tội.

 

"Trước đây họ từng bị Ổ Thanh Ảnh trêu chọc." Hiểu Mộc Vân giải thích.

 

Tư Vũ Phi tò mò nhìn hắn.

 

"Làm sao vậy?" Hiểu Mộc Vân cười hỏi.

 

"Không có gì." Tư Vũ Phi chỉ cảm thấy Hiểu Mộc Vân thật kỳ lạ. Vì sao hắn có thể tự nhiên nhắc đến một người quen đã khuất như vậy.

 

Chẳng mấy chốc, các đệ tử Kỳ Lân Sơn đã chuẩn bị nước ấm đầy thau tắm trong phòng của Hiểu Mộc Vân. Trước khi rời đi, họ còn lén lút liếc nhìn Tư Vũ Phi đang ngồi trên giường, rồi nhanh chóng chạy đi để bàn tán với các đệ tử khác.

 

Tư Vũ Phi nhìn thoáng qua tên đệ tử, nhưng không nói gì.

 

"Không lâu trước đây còn ngỡ rằng mình sẽ chết, không ngờ còn có thể tắm rửa được." Hiểu Mộc Vân cảm thán không thôi, mà thực ra hắn bị ép phải tắm.

 

Tư Vũ Phi nghe hắn nói vậy, lập tức mếu máo.

 

"Được rồi, được rồi. Ta không nên nói bậy." Hiểu Mộc Vân lập tức xin lỗi, sau đó đưa tay kéo đai lưng xuống một cách dứt khoát.

 

Tư Vũ Phi vẫn chăm chú nhìn hắn.

 

Hiểu Mộc Vân cởi toàn bộ quần áo, ném chúng xuống sàn nhà.

 

"Hiện tại ta không có tâm trạng làm mấy chuyện đó với ngươi." Tư Vũ Phi quay đầu, nói thẳng.

 

"Tướng công ngươi không phải là kẻ thú tính." Đã nói, hắn chỉ là đơn thuần muốn tắm rửa!

 

Hiểu Mộc Vân bước vào thau nước, nhắm mắt lại, yên lặng kiểm tra linh khí trong cơ thể.

 

"Hà." Dù linh khí tổn hao không ít, nhưng hiện tại vẫn bình thường.

 

Khi Hiểu Mộc Vân mở mắt ra, vừa đối diện ánh sáng, hắn liền giật mình đến lùi lại. Bởi vì Tư Vũ Phi không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn, cúi người sát lại gần.

 

Do linh khí trong cơ thể hắn lúc này quá yếu nên không phát hiện được Tư Vũ Phi đã tới gần.

 

Tư Vũ Phi cụp mắt xuống, hàng mi dài như hai cánh bướm khẽ rung.

 

Hiểu Mộc Vân dựa người lại gần, dùng bàn tay ướt át v**t v* khuôn mặt hắn.

 

"Ta cũng rất nhớ Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh và sư tỷ." Hiểu Mộc Vân nói.

 

"Ta cũng..." Tư Vũ Phi vội vàng đáp, "Thật sự rất nhớ họ..."

 

"Họ luôn rất yêu quý Phi Phi." Bàn tay của Hiểu Mộc Vân ngâm trong nước ấm, trở nên mềm mại vô cùng.

 

Tư Vũ Phi áp mặt vào lòng bàn tay hắn, nước mắt lại rơi, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng rất yêu quý họ, luôn luôn yêu quý."

 

Và mãi mãi sẽ như vậy.

 

Thau tắm nhỏ, nước ấm tràn ra, thấm ướt khắp sàn nhà.

 

Hiểu Mộc Vân ôm lấy Tư Vũ Phi, người cũng đã trút bỏ y phục. Tư Vũ Phi mặt dựa vào trên vai hắn, cả hai ôm nhau.

 

"Ngươi mà khóc thêm chút nữa, cả phòng này sẽ ngập nước mất."

 

"Ưm... Nói hươu nói vượn."

 

Lúc này, trời đã gần sáng.

 

Hiểu Mộc Vân không ngủ được, dưới ánh nắng len qua khe cửa sổ, chiếu sáng vào không gian mờ tối, hắn khẽ nghiêng người, chống đầu, nhìn Tư Vũ Phi đang ngủ bên cạnh, cánh tay mình thì bị hắn nắm chặt.

 

Tư Vũ Phi từ lúc xuất hiện bên, trên cơ bản là vẫn luôn khóc không ngừng. Mãi đến vừa rồi, có lẽ vì khóc mệt mỏi, lại thêm cả quãng đường đi kiệt sức, hắn mới thiếp đi ngủ say.

 

Hiểu Mộc Vân khẽ hạ mi mắt, trong lòng vẫn không sao hiểu được vì sao ông trời luôn đối xử tàn nhẫn với người của Phục Hi Viện như vậy.

 

Những người thuần khiết nhất, không bao giờ làm tổn thương ai, lại là những người dễ bị tổn thương nhất.

 

Trong giấc ngủ, Tư Vũ Phi vô thức siết chặt tay mình hơn, càng ôm lấy cánh tay Hiểu Mộc Vân mạnh mẽ hơn.

 

Đây là đêm mà hắn cảm thấy an tâm nhất từ ngày hôm đó đến nay.

 

Trong giấc mơ, hắn đã có thể nói ra điều mà bấy lâu nay không thể thốt thành lời: "Phi Phi luôn rất nhớ sư huynh, sư tỷ."

 

Khi Tư Vũ Phi tỉnh dậy, hắn phát hiện người của Kỳ Lân Sơn đang nghỉ ngơi, lấy lại sức.

 

Trải qua tai nạn vừa rồi, trong lòng bọn họ đều mang nặng tâm tư u ám.

 

Tư Vũ Phi hiểu rõ cảm giác này, nên cũng không nói gì, chỉ đứng tựa vào khung cửa, dõi theo người qua kẻ lại.

 

Cuối cùng, trong tầm mắt hắn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

 

Hiểu Mộc Vân bưng một khay đầy đĩa thức ăn, vẫn mặc bộ y phục thường ngày, từ phía sân ngoài đi vào, tiến về phía Tư Vũ Phi.

 

Khi hắn đến gần, Tư Vũ Phi lập tức giang hai tay, bước tới ôm lấy eo hắn.

 

Hiểu Mộc Vân khẽ nhấc tay, tránh để Tư Vũ Phi làm đổ khay thức ăn.

 

"Ta đã để khăn và nước rửa mặt trên bàn, ngươi có muốn rửa mặt không?" Hiểu Mộc Vân hỏi.

 

"Ừm, ta không giống một số người, đâu phải tên lôi thôi." Tư Vũ Phi tỏ vẻ chê bai.

 

Hiểu Mộc Vân vẫn giữ vẻ ôn hòa, không hề bận tâm đến thái độ của hắn, đáp: "Vậy để xem quỷ lôi thôi mang đồ ăn cho ngươi, ngươi có ăn không hay không ăn?"

 

Tư Vũ Phi ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu từ trong lồng ngực của hắn nhìn lên.

 

Mỗi khi Tư Vũ Phi không đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt mình, Hiểu Mộc Vân luôn cảm thấy khó lường.

 

Nhưng dù hắn có giăng bao nhiêu cái bẫy vụng về, Hiểu Mộc Vân vẫn cam tâm tình nguyện bước vào.

 

Hai người ôm nhau, cùng nhau bước vào phòng, có chút nặng nề.

 

"Ta đã để quần áo trên ghế, sao ngươi không thay?" Hiểu Mộc Vân hỏi.

 

"Bộ quần áo đó quá rộng."

 

"Vì Phi Phi còn đang trong độ tuổi đang lớn mà."

 

Khi họ bước qua cánh cửa, từ sân ngoài lập tức có một đám người chạy ra.

 

"Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Trong số đó, có người thốt lên giọng cực kỳ kinh ngạc.

 

Trong phòng, dù Tư Vũ Phi liên tục khẳng định rằng mình không đói, Hiểu Mộc Vân vẫn kiên nhẫn ép hắn ăn một chút gì đó.

 

Thật ra Tư Vũ Phi đã lâu không ăn được gì. Ở Phục Hi Viện, không có ai dám ép hắn dùng bữa, vì không muốn người khác lo lắng, hắn thường nhận đồ ăn mang vào phòng, nhưng hầu hết đều bị bỏ đi nguyên vẹn. Nhưng giờ đây, trước mặt Hiểu Mộc Vân, hắn không dám ngang nhiên không ăn, đành miễn cưỡng mở miệng.

 

Đồ ăn vị như sáp.

 

Hiểu Mộc Vân quan sát nét mặt của hắn, biết hắn thật sự không nuốt nổi, nhưng nhìn thân hình gầy đi trông thấy của Tư Vũ Phi, hắn đành nhẫn tâm ép hắn ăn thêm vài miếng.

 

"Hu..." Cảm thấy muốn nôn.

 

"Thôi, chút nữa đói thì lại ăn." Hiểu Mộc Vân buông muỗng xuống.

 

Tư Vũ Phi dùng tay che miệng, ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn, tựa như sắp khóc.

 

Hiểu Mộc Vân hướng hắn dang hai tay ra.

 

Tư Vũ Phi lập tức nhào tới ôm.

 

Nhưng thời gian để Tư Vũ Phi làm nũng không kéo dài lâu, vì hắn còn có việc cần bàn bạc với chưởng môn của Kỳ Lân Sơn.

 

Dựa theo thân phận chưởng môn hiện tại của Tư Vũ Phi tại Phục Hi Viện, yêu cầu trực tiếp đối thoại cùng chưởng môn Kỳ Lân Sơn, điều này cho thấy việc trao đổi có liên quan đến một sự kiện trọng đại.

 

Hiểu Tinh Trú được mời vào phòng của Hiểu Mộc Vân. Khi hắn đến, Tư Vũ Phi đã tháo mặt nạ, ngồi đoan chính trên ghế. Nhìn thấy Hiểu Tinh Trú xuất hiện, hắn bản năng đứng lên hành lễ.

 

"Không cần, chưởng môn khách sáo quá." Hiểu Tinh Trú nhẹ nhàng hư đỡ hắn, sau đó mời hắn ngồi xuống, "Sư phụ ngươi trước giờ chưa từng hành lễ với ta."

 

"Sư phụ và chưởng môn là ngang hàng, ta là vãn bối." Tư Vũ Phi ngoan ngoãn đáp.

 

Hiểu Tinh Trú không khỏi ngạc nhiên. Ổ Thanh Ảnh làm sao có thể dạy ra một đệ tử ngoan ngoãn như vậy, trong chuyện này chắc chắn có điều gì bất thường.

 

Sau khi cả hai ngồi xuống, Hiểu Mộc Vân ngồi ở giữa, tự tay rót trà cho họ.

 

"Còn chưa cảm tạ chưởng môn đã cứu chúng ta một mạng trước đây." Hiểu Tinh Trú vội vàng bày tỏ lòng biết ơn vì sự việc trước đó.

 

Tư Vũ Phi cúi đầu, mặt đông một chút méo, mặt tây lại méo.

 

Dù hiện tại đã là chưởng môn Phục Hi Viện, hắn vẫn chưa thành thạo trong việc giao tiếp.

 

"Đừng khiến Phi Phi phải nói những lời khó hiểu." Hiểu Mộc Vân đẩy chén trà đến trước mặt phụ thân mình.

 

Hiểu Tinh Trú: "..."

 

Những lời này có chỗ nào khó hiểu sao?

 

"Phi Phi, ngươi nói thẳng đi." Hiểu Mộc Vân mỉm cười, "Cha ta nói chuyện luôn lằng nhằng rối rắm, nói đông nói tây, nhưng không phải cố ý đâu, ngươi cứ rộng lượng bỏ qua. Dù sao, hắn làm người cũng không đến nỗi tệ, sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt, nên ngươi cứ có chuyện gì thì nói thẳng."

 

"Được." Tư Vũ Phi nghe theo lời hắn.

 

Hiểu Tinh Trú nghiêm túc tập trung lắng nghe.

 

Tư Vũ Phi nói thẳng: "Khổng Quỳnh Ngọc chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện ở đây. Các ngươi bên này người già yếu bệnh tật, không thể nghênh chiến, tốt nhất mau chóng rời đi."

 

Hiểu Tinh Trú và Hiểu Mộc Vân: "..."

 

Hắn nói thật sự trực tiếp, nhưng lại làm cho hai người đầu óc quay cuồng, chưa thể phản ứng.

 

"Trong hơn hai mươi ngày qua, ta đã rong ruổi khắp Thần Châu đại địa, bày trận pháp tại các linh khí mạch huyệt. Chẳng mấy chốc, trận pháp sẽ phát huy hiệu lực, đến lúc đó, Thần thụ không thể tiếp tục hấp thụ linh khí từ đại địa. Sau đó, đệ tử Phục Hi Viện hiện nay đều đã đến các phái gần Thần thụ, chỉ chờ tín hiệu của ta, mọi người sẽ cùng nhau nhổ tận gốc Thần thụ, qua đó triệt để loại bỏ ảnh hưởng của nó lên những người khác. Nhưng cũng vì vậy, Khổng Quỳnh Ngọc sẽ không thu được đủ linh khí, khoảng cách đến thành thần vẫn còn thiếu một bước."

 

"Đây là chuyện tốt." Hiểu Tinh Trú khẳng định kế hoạch của Tư Vũ Phi, thậm chí cảm thấy đây là một kế hoạch tài tình.

 

"Nhưng Khổng Quỳnh Ngọc sẽ tìm kiếm linh khí ở chỗ khác." Tư Vũ Phi nói về tình hình hiện tại, "Hiện nay, trong Tu Tiên giới, ngoài linh khí từ đại địa, chỉ còn Phục Hi Viện và Kỳ Lân Sơn là có linh khí dồi dào."

 

Nếu Khổng Quỳnh Ngọc muốn thu hoạch thêm linh khí, mục tiêu chắc chắn sẽ là một trong hai nơi này.

 

"Hắn không thể đến Phục Hi Viện." Kết giới tại đây đã được củng cố bằng hơi thở Nhân Thần, vững chắc hơn trước rất nhiều. Phi thần không thể phá vỡ, ngay cả những kẻ gần thần cũng bất lực, "Còn lại chỉ có Kỳ Lân Sơn. Đệ tử của chúng ta sắp đến nơi này rồi. Nếu ở đây có người không tiện ở lại, tốt nhất mau chóng rời đi. Hay nói đúng hơn, toàn bộ rời đi cũng được."

 

Vì chuyện này, nên mới cần thông báo cho Hiểu Tinh Trú.

 

"Người Phục Hi Viện tới đây mục đích là gì?" Hiểu Tinh Trú kỳ thực đã đoán được.

 

"Ta muốn Khổng Quỳnh Ngọc dám đến thì phải để lại mạng." Tư Vũ Phi nói với vẻ bình thản, nhưng sát ý trong lời nói lại dâng trào mãnh liệt.

 

Hiểu Tinh Trú nghĩ, quả nhiên vẫn là đệ tử của Ổ Thanh Ảnh.

 

"Ta không cố ý dẫn hắn đến Kỳ Lân Sơn, nhưng việc phong tỏa linh khí đại địa là cần thiết. Kết giới của Phục Hi Viện là tự nhiên mà thành, không phải việc ta có thể quyết định đóng hay mở." Tư Vũ Phi nhớ ra cần giải thích thêm chuyện này.

 

"Không sao, ngược lại như vậy càng tốt." Hiểu Tinh Trú là một người tu tiên đúng nghĩa. Cái gọi là lòng từ bi, sự bao dung và quyết tâm hy sinh, ở hắn thể hiện đến mức gần như hoàn mỹ. "Nếu toàn bộ Tu Tiên giới chỉ có thể giữ lại một môn phái, ta nghĩ nhất định phải là Phục Hi Viện."

 

Thần ma xâm phạm, sau đó lại có hung thú tấn công, Phục Hi Viện cần tồn tại lâu dài.

 

"Nếu có gì cần ta giúp đỡ, cứ nói thẳng." Hiểu Tinh Trú phong thái ung dung, chợt như nhớ ra điều gì, mỉm cười, "Nói thẳng là được."

 

Tư Vũ Phi cúi đầu, đá nhẹ mũi giày, đáp: "Hiện tại thì chưa có, nhưng ngươi hãy để những ai muốn rời đi đều rời đi, đừng lo lắng về việc thiếu người. Ta sẽ luôn ở đây."

 

"Được." Hiểu Tinh Trú tỏ vẻ đã hiểu.

 

Tư Vũ Phi gật đầu.

 

Hiểu Tinh Trú đưa tay về phía hắn.

 

Tư Vũ Phi nghi hoặc ngẩng đầu.

 

"Tối qua ta nhìn sắc mặt ngươi không tốt, để ta bắt mạch giúp ngươi." Hiểu Tinh Trú mỉm cười hiền từ.

 

Tư Vũ Phi vốn không thích gần gũi với người lạ, càng không nói đến hai lần gặp mặt. Nhưng người trước mắt là cha của Hiểu Mộc Vân...

 

Hắn hơi ngập ngừng, đưa tay đến gần tay Hiểu Tinh Trú.

 

Hiểu Tinh Trú bật cười, định nói với hắn rằng bắt mạch không phải như thế. Đáng tiếc, chưa kịp cười thành tiếng, một bàn tay đã mạnh mẽ vỗ vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn đau đến kêu lên, theo phản xạ rụt tay về.

 

"Người lớn tuổi thế này rồi còn trêu đùa người trẻ tuổi, không thấy xấu hổ à?" Hiểu Mộc Vân thản nhiên ấn tay Tư Vũ Phi xuống.

 

Hiểu Tinh Trú hôm nay cũng chỉ cảm thán: Con trai à, ngươi đúng là con ruột ta.

 

----------------------

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Hiểu Mộc Vân: Xem ra người Kỳ Lân Sơn vẫn chưa nhận ra chúng ta đang ở bên nhau.

 

Tư Vũ Phi: Hả?

Bình Luận (0)
Comment