Chương 171. Nhân Gian Kiếm, Sinh Tử Tái Hiện
Nội dung trọng tâm:
Mọi thứ đều có thể chia sẻ cùng ngươi một nửa.
••••••••
Phi Phi vì muốn bên ta cả đời, nên mới giáng sinh.
Sợi tơ hồng kết nối vận mệnh hai ta, vĩnh viễn không thể đứt đoạn.
Tư Vũ Phi nghe hắn bổ sung rằng bản thân mình sinh ra là để gặp gỡ mọi người, nhưng ngay sau đó lại thấy hắn nhão nhoẹt bám lấy mình, không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói ấy, liền cảm thấy khinh thường. Miệng lưỡi khéo léo, nhưng cứ nhây mãi thì đúng là khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Hiểu Mộc Vân từ nhỏ đã là kẻ miệng lưỡi sắc sảo, tuổi trẻ càng thích cãi vã. Nhìn thấy ai không hài lòng liền phải buông vài câu lẩm bẩm. Nhưng hắn thực ra chỉ là người thích tranh luận đơn thuần. Sau này trưởng thành, bề ngoài hắn đã học được vẻ lễ phép hơn nhiều, tuy vẫn giữ cái phong thái khéo léo ấy. Nhưng trên thực tế, trước khi gặp Tư Vũ Phi, hắn chưa từng dùng những lời ngọt ngào như thế với ai khác.
Hắn thật lòng nói với Phi Phi, đáng tiếc Phi Phi chẳng chịu tin a.
Tư Vũ Phi ngoài miệng thì chê bai, nhưng trong thâm tâm lại lặng lẽ đưa tay ra. Hắn nhìn bàn tay trống rỗng của mình dưới ánh trăng sáng, khẽ cử động ngón tay.
Giá như thật sự có thể nhìn thấy sợi tơ hồng ấy thì tốt biết bao.
Nếu nhân duyên này thực sự là vĩnh viễn không kết thúc, thì cũng tốt biết bao.
Nếu đôi tay này có thể nắm giữ một điều gì đó... Tư Vũ Phi hy vọng đời này không phải buông tay nữa.
Thần thụ hấp thụ linh khí của đất trời, lan tỏa hơi thở ấm áp. Những tia sáng nhỏ li ti vây lấy Tư Vũ Phi. Trong Thần thụ, một số linh hồn dường như đang quanh quẩn bên cạnh hắn, v**t v* khuôn mặt hắn, hy vọng hắn tỉnh lại.
Họ cố truyền linh khí của mình vào cơ thể Tư Vũ Phi, nhưng không thể quyết định được mình thuộc về ai. Hơn nữa, cơ thể Tư Vũ Phi đã hoàn toàn trống rỗng.
Một người đã chết không thể hấp thụ linh khí.
Hắn là một thân xác đã chết, nhưng hồn phách lại chẳng thấy đâu.
Thí Thần Kiếm và Trảm Ma Kiếm bị bẻ gãy, những mảnh kim loại bị ném xuống đất, phản chiếu ánh sáng chói lòa dưới mặt trời.
Tư Vũ Phi cứ thế nằm bất động, đôi mắt vô hồn nhìn vào hư không đen tối. Gương mặt hắn bình tĩnh, mái tóc bạc trải dài trên mặt đất. Dây buộc tóc màu vàng lỏng lẻo rơi xuống.
Tựa như sợi tơ hồng đã bị tháo gỡ.
"A a a a a!!!"
Tiếng gào thét cuồng loạn quen thuộc vang lên, nhưng không lọt nổi vào tai hắn. Hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt ngây dại ấy, mái tóc bạc bị gió thổi tung, lướt qua gương mặt không cảm xúc.
Vô số dây leo từ Thần thụ rủ xuống, muốn bắt lấy hắn, nhưng những tia sáng nhỏ nhoi lại điên cuồng chiến đấu để tranh giành.
Khổng Quỳnh Ngọc nhìn sang phía Tư Vũ Phi, trong tay hóa ra một thanh chủy thủ, phóng thẳng về phía trái tim của hắn.
Khi lưỡi dao sắp đâm trúng trái tim Tư Vũ Phi, những tia sáng đã ngăn cản nó.
"Vô ích thôi." Khổng Quỳnh Ngọc để mặc những tia sáng chống cự, rồi ung dung bước đến bên Thần thụ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Hiểu Mộc Vân đang lao tới phía này. Trên khuôn mặt hắn là vẻ hoảng loạn chưa từng xuất hiện trước đây. Hắn không dùng bất kỳ pháp thuật nào để bảo vệ bản thân, chỉ một mực chạy tới.
Khổng Quỳnh Ngọc cuối cùng cũng cảm nhận được kh*** c*m, lòng hắn lâu lắm rồi mới tràn ngập niềm vui sướng.
"Chúng ta và bọn họ, không có duyên phận." Khổng Quỳnh Ngọc như đang tự than thở điều gì, đưa tay lên chạm vào thân Thần thụ.
"A Vân, đừng qua đó!!!" Hiểu Tinh Trú không kịp giữ lấy hắn, chỉ có thể thét lên tuyệt vọng, cố cứu lấy mạng sống duy nhất của con mình.
"Khoảnh khắc này, hôm nay, ta sẽ thành thần!" Khổng Quỳnh Ngọc mạnh mẽ đập tay vào thân Thần thụ.
Thần thụ rung chuyển bởi hành động của hắn. Linh khí bên trong bỗng chốc bùng nổ, phát ra ánh sáng chói lòa, đồng thời nén chặt lại rồi lan tỏa khắp bốn phương tám hướng. Sức mạnh cuồng bạo này phá hủy mọi thứ, từ đá đến cây cối.
Hiểu Mộc Vân dốc hết pháp lực để chống đỡ, bước đi khó nhọc tới chỗ Tư Vũ Phi. Hắn bị cơn lốc linh khí cuốn lấy, không thể kiểm soát cơ thể, đành phải bò trên mặt đất.
Những người tu tiên đứng cách xa cũng bị cuốn bay.
Thí Thần Kiếm và Trảm Ma Kiếm bị cơn lốc thổi văng, lăn lóc khắp nơi.
Hiểu Mộc Vân nghiến chặt răng, pháp lực đã cạn kiệt. Hắn dùng tay bấu chặt đất, mái tóc dường như bị ai đó kéo ngược lại, muốn cuốn hắn đi khỏi trung tâm cơn lốc.
Môi dưới của hắn bị cắn đến bật máu. Hiểu Mộc Vân chật vật, bụi bặm, kiệt sức. Trong cơn cuồng phong, hắn vẫn cố gắng bò đến bên cạnh Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi vẫn mỹ lệ như thế. Hắn lặng lẽ nằm dưới tán cây, bên dưới bóng của Thần thụ, nơi không có gió nhiễu động. Hắn cứ thế yên tĩnh mà quan sát thế giới này, tựa như một đứa trẻ mới sinh.
Hiểu Mộc Vân bất giác nhớ lại lần đầu tiên hắn ôm Tư Vũ Phi khi y mới hai tháng tuổi. Khi ấy, biểu cảm của y cũng như bây giờ.
Những ký ức từ thuở trước hiện lên rõ ràng trước mắt, khiến Hiểu Mộc Vân càng thêm cố gắng. Nhưng linh khí loạn lưu điên cuồng đã gây thương tổn cho hắn. Sau khi miễn cưỡng vượt qua được một đoạn đường ngắn, hắn cuối cùng không thể tiến lên thêm một bước nào nữa. Hiểu Mộc Vân quỳ rạp xuống mặt đất, hít sâu một hơi, rồi đưa tay ra, cố gắng chạm đến bàn tay của người trước mặt.
Ngón tay hắn chạm vào đầu ngón tay của Tư Vũ Phi, lạnh lẽo như tuyết trắng.
Hiểu Mộc Vân sửng sốt.
Khổng Quỳnh Ngọc, đang hấp thụ linh khí trên cây, vốn không định để ý đến câu chuyện sinh tử lay động lòng người ở ngay cạnh, nhưng vẫn không hiểu sao mở mắt, nhìn xuống một cái.
Hắn và Hiểu Mộc Vân từng nhiều lần đối diện, trong lòng hiểu rõ con người này. Chính là một vị công tử từ đầu đến cuối đều không che giấu bản chất. Dẫu rằng Hiểu Mộc Vân từ nhỏ đã bôn ba khắp nơi, trải qua đủ loại cực khổ, sống ở những nơi đơn sơ tồi tàn, vẻ ngoài toát lên dáng vẻ không màng đến cẩm y ngọc thực xa hoa. Nhưng thực chất, tận sâu trong nội tâm, hắn vẫn là một thiếu gia thực thụ.
Hắn luôn muốn sống tốt hơn, ăn mặc sạch sẽ, dù có chết cũng không thể chết trong bộ dạng quá mức khó coi.
Sự cầu toàn ấy là bởi gia thế và giáo dưỡng mà thành.
Khổng Quỳnh Ngọc cũng từng oán hận, từng ganh ghét. Nếu ngươi khởi điểm chỉ cần thê thảm bằng nửa phần của ta, ngươi làm sao còn dám nói, mình có thể không chút do dự mà hy sinh tất cả, lựa chọn Tư Vũ Phi sao?
Hiểu Mộc Vân lúc này đang trong bộ dạng thảm hại chưa từng có. Y phục của hắn đã sớm bị bụi bặm và vết rách làm bẩn, bị linh khí loạn lưu làm hỏng. Trong môi trường hỗn loạn ấy, pháp thuật không thể sử dụng, chỉ khiến hắn càng thêm khốn đốn. Hắn phải dùng tay bới đất, khiến bàn tay trầy xước, máu chảy ra không ngừng. Gương mặt hắn méo mó vì đau đớn, toàn bộ sức lực dồn vào việc bò đến trước mặt Tư Vũ Phi, chỉ để nắm lấy bàn tay y.
Cuối cùng, đúng như mong đợi, hắn đã chạm được đầu ngón tay của Tư Vũ Phi. Nhưng để nắm lấy toàn bộ bàn tay, hắn buộc phải buông đầu ngón tay ra trước.
"A a." Nước mắt của Hiểu Mộc Vân bị gió cuốn đi, lại rơi xuống gương mặt của Tư Vũ Phi.
Hắn biết rõ, nếu buông đầu ngón tay của Tư Vũ Phi ra, có lẽ sẽ không bao giờ nắm được nữa.
"A a." Hiểu Mộc Vân chăm chú nhìn gương mặt của y, cảm giác thân thể mình dần bị gió cuốn đi. Hắn không thể tiến lên thêm, thậm chí không còn đủ sức giữ lấy đầu ngón tay của y.
"Phi Phi của ta, của ta..." Hiểu Mộc Vân dốc toàn bộ sức lực, muốn giữ lại chút gì đó thuộc về Tư Vũ Phi. Sự chấp niệm đó khiến hắn, giữa cơn cuồng phong, bị loạn thạch đập trúng, bị cát bụi che mờ mặt mũi, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay.
Khổng Quỳnh Ngọc liếc nhìn hắn một cái.
Linh khí của Thần thụ tràn ra mạnh mẽ hơn.
Không thể sử dụng pháp lực, cuối cùng Hiểu Mộc Vân bị cuồng phong nhấn chìm. Lực bám của tay hắn không còn tác dụng, hắn vẫn bị gió cuốn bật đi.
Ngón tay hắn cuối cùng chỉ kịp cọ qua lòng bàn tay của Tư Vũ Phi, rồi bị tách rời.
Như thể sợi tơ hồng của vận mệnh đã đứt đoạn.
Ánh mắt của Khổng Quỳnh Ngọc rời đi, hướng trở lại trời cao.
"A Vân." Thấy Hiểu Mộc Vân bị cuồng phong tàn phá, Hiểu Tinh Trú lập tức ra tay. Trong cơn lốc, hắn cứu lấy Hiểu Mộc Vân rồi mang hắn vào kết giới được đệ tử Phục Hi Viện tạo ra.
"Nôn." Lục phủ ngũ tạng bị thương, Hiểu Mộc Vân quỳ gục trên mặt đất, nôn mửa không ngừng.
Trâm cài của hắn sớm đã bị gió cuốn đi. Lúc này, y phục hắn rách nát, tóc tai bù xù. Mái tóc rũ xuống che khuất gương mặt hắn, theo từng cử động. Hắn vừa nôn mửa, vừa rơi nước mắt.
Đôi tay run rẩy không ngừng.
"Ta... Ta ta ta ta nhìn thấy kiếm của chưởng môn trong gió, nhặt về!" Một đệ tử Phục Hi Viện ôm hai thanh đoạn kiếm, vội vàng đưa cho những người xung quanh.
Có còn dùng được không? Có còn hữu dụng không?
Hiểu Tinh Trú nhìn bộ dạng của hắn, ánh mắt đầy thương xót, nhẹ nhàng đè tay hắn xuống.
Vô dụng. Khi kiếm đã gãy, thì chính là gãy.
Không phải cứ chữa lành là mọi chuyện sẽ ổn. Kiếm gãy không chỉ là tổn hại vật chất, mà còn là sự đoạn tuyệt khế ước giữa kiếm và chủ nhân.
"Ta và Phi Phi là..." Nhân duyên trời định, sẽ cùng đầu bạc đến già.
Để không sụp đổ, Hiểu Mộc Vân liên tục lặp lại câu nói này.
Chiếc ngọc bội trên cổ hắn trượt ra khỏi y phục, nước mắt rơi từng giọt xuống bề mặt của nó.
"Đừng tiếc thương Tư Vũ Phi nữa, hãy tự đau lòng cho chính ngươi đi." Thanh âm của Khổng Quỳnh Ngọc vang lên trong tai mọi người.
Cơn cuồng phong dần dừng lại. Ngoại trừ Hiểu Mộc Vân, tất cả đều nhìn về phía trước.
Thần thụ cao vút tận trời đột nhiên thu nhỏ lại kịch liệt, chỉ còn kích thước của một cây bình thường. Tán cây rậm rạp bắt đầu khô héo, cây đã chết. Linh khí trên cây bị Khổng Quỳnh Ngọc hấp thụ toàn bộ. Hắn hít sâu một hơi, rồi mở mắt.
Một cái chớp mắt thành tiên thì đã sao?
Phải là một cái chớp mắt thành thần.
Mây đen lại kéo đến, che khuất ánh mặt trời. Trong khoảnh khắc, nhật nguyệt như đảo ngược. Thiên giới phát hiện sự ra đời của một vị tân thần tại thế gian, không khỏi chấn động. Vì sự lay động ấy, quỹ đạo của những vì sao bị thay đổi trong âm thầm.
Ngôi sao mới xuất hiện, linh khí mới tràn ngập khắp đại địa.
Trong phạm vi mười dặm, sự sống gần như biến mất. Hoa cỏ héo tàn, cây cối chết đi, chim muông rơi khỏi bầu trời, thú vật chạy trốn tán loạn.
Tại vực sâu mà phàm nhân không thể chạm tới, những hung thú còn chưa từng xuất hiện bắt đầu trỗi dậy, lao vào nhau trong bóng tối.
Mới, mới, mới.
Kẻ thù mới, đối thủ mới, nguồn sống mới...
Tiếng sấm nổ vang trên không trung, nhưng tia chớp lại bị áp chế.
Mọi thứ khác thường không ngừng xuất hiện, đều là vì sự ra đời của vị tân thần.
"A a a a!!!" Những người ở đó đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng mà cả đời họ cũng không thể quên.
Khổng Quỳnh Ngọc nhanh chóng phình to, thân thể lại một lần nữa biến thành một quái vật với những xúc tua khổng lồ. Nhưng khác với lần trước, lần này hắn mang trên mình một lớp giáp cứng rắn, sáng loáng như sắt thép. Thần thụ đứng cạnh hắn, giờ đây trông nhỏ bé chẳng khác nào một ngọn cỏ dại. Hắn hân hoan vươn những xúc tua dài ngoằng của mình, khiến cả khu vực lập tức chìm vào bóng tối. Hắn đưa tay lên, định chạm vào bầu trời và mở ra một cánh cửa lớn.
"Ngăn cản hắn!"
"Mau lên!"
"Ngăn cản hắn ngay! Nếu không, chúng ta sẽ bị ảnh hưởng bởi d*c v*ng vô đáy, sa vào bóng tối."
"Mau lên! Không thể để con đường nối giữa Thiên giới và Nhân giới được mở ra!"
"Người đâu?"
"Thí Thần Trảm Ma Giả đâu rồi?"
"Đã chết!"
"Sao cơ? Sao lại chết được?"
Chúng thần hoảng loạn, tiếng nói của họ vốn chỉ thuộc về Thiên giới, nay thông qua khe cửa, vang vọng rõ ràng bên tai những người đang ở Kỳ Lân Sơn.
"Thần đang ở đâu?"
"Ở sau cánh cửa! Chỉ cần cửa mở ra, thần sẽ xuất hiện tại phàm giới."
"Vậy còn không mau..."
Những người ở đây cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của trận chiến này, cũng như lý do Thí Thần Trảm Ma Giả được sinh ra. Nhưng đáng tiếc, Tư Vũ Phi đã chết, mà ngay cả thi thể của hắn, họ cũng không thể mang về.
"Nếu đã vậy..." Đệ tử Phục Hi Viện từng người rút ra vũ khí của mình.
"Đừng đi! Chúng ta không phải đối thủ của thần!" Người Kỳ Lân Sơn nhận thấy hành động của họ, lập tức lên tiếng ngăn cản, không muốn họ uổng mạng.
"Nếu bây giờ không ngăn chặn tất cả chuyện này, sớm muộn gì cũng chết thôi." Đệ tử Phục Hi Viện tiến lên không chút do dự. "Chúng ta hãy thực hiện lời hứa của mình, thay thế chưởng môn mà chiến đấu!"
Nói xong, các đệ tử Phục Hi Viện không chút chần chừ lao ra ngoài kết giới.
Khổng Quỳnh Ngọc chuẩn bị mở ra cánh cửa lớn dẫn đến Thiên giới, chợt một luồng sức mạnh kéo lấy xúc tua của hắn.
Hắn sửng sốt.
Một đệ tử Phục Hi Viện nhặt lên Tiêu Hồn Đề Hồn liên của Hiểu Mộc Vân, giữa không trung vung dây xích kéo dài vô tận, không ngừng tiêu hao linh khí của bản thân. Dây xích vươn đến tận chân trời, quấn chặt lấy xúc tua của thần minh.
Tiêu Hồn Đề Hồn liên, tuy không thể sánh ngang với Thí Thần Kiếm, nhưng vẫn là một vũ khí có khả năng gây ảnh hưởng đến thần.
Sau khi trói chặt xúc tua, đệ tử Phục Hi Viện ném mạnh đầu dây xuống đất.
Những người còn lại tiếp nhận dây xích, dùng pháp thuật khiến nó cắm sâu xuống lòng đất, từng người một giữ chặt sợi dây và dồn toàn bộ pháp lực, mạnh mẽ kéo xuống.
Khổng Quỳnh Ngọc bị đòn tấn công bất ngờ, bất giác ngã xuống đất.
Thân thể khổng lồ của hắn đập mạnh xuống mặt đất, khiến cả đại địa rung chuyển dữ dội.
"Mau! Mau lên!" Đệ tử Phục Hi Viện hét lớn, thúc giục đồng đội.
Tiêu Hồn Đề Hồn liên, như thể nghe theo ý chí của chủ nhân, lập tức quấn chặt quanh thân thể của Khổng Quỳnh Ngọc, cố gắng trói buộc hắn.
Dây xích này, được làm từ chất liệu tương tự Khổn Tiên Thằng, nếu có thể trói chặt hắn, có lẽ sẽ áp chế được sức mạnh của thần minh.
Các đệ tử Phục Hi Viện dốc cạn linh khí, không ngừng truyền lực vào dây xích, hy vọng có thể nhanh chóng khống chế hắn.
"Ha ha ha ha ha..."
Khổng Quỳnh Ngọc là thật sự cảm thấy môn phái này rất có ý tứ.
Ở một góc khác, Kiều David im lặng nắm lấy nửa thanh Thí Thần Kiếm đã gãy.
Ngươi còn sẽ hữu dụng sao?
Thanh kiếm phát ra một hơi thở yếu ớt, như muốn đáp lại: vẫn còn.
Nhưng dù vậy, hiệu quả của nó không thể so sánh khi ở trong tay Tư Vũ Phi.
"Vậy thì... thử xem!" Kiều David thừa dịp Khổng Quỳnh Ngọc lơ là, dùng hết sức ném mạnh nửa thanh kiếm về phía đầu của hắn.
Thí Thần Kiếm đâm sâu vào đầu Khổng Quỳnh Ngọc.
Lập tức, thân thể khổng lồ của hắn phát ra một tiếng gào thét đau đớn.
Chỉ riêng âm thanh này cũng đủ làm tinh thần những người xung quanh rung động, khiến ý chí của họ lung lay.
Những ai không đủ mạnh mẽ, tốc độ truyền lực vào dây xích liền chậm lại.
"Không còn cách nào khác, tất cả cùng lên!" Đệ tử Kỳ Lân Sơn nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra quyết định của Phục Hi Viện là đúng. Họ đồng loạt lao ra khỏi kết giới, tham gia trận chiến.
"A Vân, chúng ta cần ngươi!" Nhìn thấy mọi người lao về phía Khổng Quỳnh Ngọc, Hiểu Tinh Trú hiểu rằng họ cần một người có khả năng điều khiển Tiêu Hồn Đề Hồn liên, bèn hướng về phía Hiểu Mộc Vân mà gọi lớn.
Hiểu Mộc Vân từ khi được cứu về vẫn nằm bất động, tóc dài phủ kín khuôn mặt, không ai thấy rõ biểu cảm của hắn. Những lọn tóc đen bết đầy bùn đất, dán chặt vào mặt hắn. Hắn nằm yên, như thể không hề nghe thấy lời gọi của Hiểu Tinh Trú.
Hiểu Tinh Trú trong lòng đau xót, không nỡ thúc giục, nhưng tình thế hiện tại thật sự rất nguy cấp.
"A Vân!"
Hiểu Mộc Vân, tâm thật sự đã chết.
Không còn cách nào khác, Hiểu Tinh Trú chỉ đành bày một lớp kết giới quanh hắn, rồi gia nhập những người khác trong trận chiến với Khổng Quỳnh Ngọc.
Thiên địa quan hệ, khắc khẩu không thôi.
Đệ tử Phục Hi Viện và Kỳ Lân Sơn cố gắng dốc hết linh khí để công kích Khổng Quỳnh Ngọc, nhưng mọi nỗ lực của họ đều như đá chìm xuống biển, chẳng hề lay chuyển được hắn.
Nhìn cảnh tượng ấy, Khổng Quỳnh Ngọc bật cười lớn, tiếng cười bén nhọn, đầy kh*ng b*.
Tiếng cười của hắn khiến cả bầu trời như tối sầm lại, mặt đất rung chuyển không ngừng.
Họ dồn toàn bộ sức lực, từng người một, truyền linh khí vào Tiêu Hồn Đề Hồn liên, hy vọng dây xích sẽ nhanh chóng trói chặt được hắn.
"Các ngươi thật... ngu ngốc." Giọng nói của Khổng Quỳnh Ngọc một lần nữa vang lên.
"Trên thế gian này, làm gì có nhiều kẻ thông minh như vậy." Một đệ tử Phục Hi Viện lạnh lùng đáp trả, tiếp tục dồn sức chiến đấu.
"Ta nói các ngươi ngu ngốc, không phải chỉ vì các ngươi đang làm điều vô ích, mà còn vì hành động hiện tại của các ngươi..."
Khổng Quỳnh Ngọc chưa dứt lời, thân thể khổng lồ của hắn đột ngột thu nhỏ lại, từ hình dạng quái vật trở về hình dáng con người.
Khi hắn co rụt lại thân thể nhỏ bé, lập tức thoát khỏi xiềng xích vây quanh.
"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc lơ lửng giữa không trung, chỉ tay về phía bọn họ cười lớn.
Thực ra, Tiêu Hồn Đề Hồn liên có thể áp chế hình thái, nhưng ngoài Hiểu Mộc Vân, không ai ở đây hiểu được cách sử dụng thứ vũ khí này.
Khổng Quỳnh Ngọc trôi nổi giữa không trung, vươn đôi tay, say mê hít một hơi thật sâu, cuối cùng...
Thỏa mãn d*c v*ng trong lòng.
Hắn cười rộ, vươn tay, nhẹ nhàng chạm một ngón tay xuống nền sàn của đám phàm nhân.
"Ầm!" Trong nháy mắt, mọi người đều suy sụp, không còn cách nào chống đỡ tinh thần, trực tiếp bị sức mạnh khổng lồ đè xuống, ngã quỵ trên mặt đất, hoàn toàn bất lực.
"Ha ha ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ mà cười đến mức không kiềm chế được, ôm bụng hưởng thụ cảm giác thắng lợi sau khi bố trí cục diện mấy chục năm, cuối cùng đạt được kết quả khiến hắn mãn nguyện. "Các ngươi quả thực phiền phức. Nếu biết ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, có khi còn sống thêm được chút thời gian. Nhưng nếu các ngươi đã vội vàng tìm chết, vậy ta sẽ tiễn các ngươi đi một đoạn đường. Đáp ứng nguyện cầu của phàm nhân, cũng là việc thần tiên nên làm."
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Khổng Quỳnh Ngọc say sưa thưởng thức ánh mắt sợ hãi của họ, chìm đắm trong cảm giác vô địch của bản thân.
Tuy nhiên, hắn hiện tại chỉ mới hấp thụ linh khí của Thần thụ này. Sau đó, hắn còn cần cướp nốt linh khí của tiểu Thần thụ, thêm vào đó là linh khí còn sót lại của đại địa, Kỳ Lân Sơn và Phục Hi Viện.
Hắn đã có kế hoạch, không muốn lãng phí thêm thời gian tại nơi này.
Nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn muốn để những người ở đây chìm sâu vào tuyệt vọng rồi mới chết đi. Vì vậy, hắn một lần nữa dang rộng cánh tay, lớn tiếng hỏi: "Hiện tại, còn ai có thể thí thần trảm ma?"
Cả hiện trường chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng gió rít gào bên tai.
Mọi người nhắm mắt lại, buộc phải chấp nhận kết cục của mình.
Đột nhiên...
Từ bóng tối sâu thẳm, một tia sáng tựa như đom đóm lóe lên.
"Khụ khụ." Một tiếng ho khan vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng.
Khổng Quỳnh Ngọc thoáng khựng lại.
Mọi người không dám tin, đồng loạt ngẩng đầu lên.
Từ vực sâu dưới Kỳ Lân Sơn, linh khí không ngừng dâng trào, tựa hồ đang cộng hưởng với thứ gì đó.
"Thiếu chủ!" Phạm Đan, người luôn bảo vệ bên cạnh Hiểu Mộc Vân, hoảng hốt khi chứng kiến cảnh tượng kinh hãi trước mắt.
Thân thể Hiểu Mộc Vân từ từ ngã xuống sườn, Phạm Đan vội vàng đỡ lấy hắn.
Kỳ Lân ngọc bội trên ngực Hiểu Mộc Vân, cùng với Kỳ Lân ngọc bội mà Tư Vũ Phi đeo, đang sinh ra sự cộng hưởng mãnh liệt.
Tư Vũ Phi là khí tu, một người tu tiên có khả năng gắn kết sinh mệnh và linh hồn với vũ khí của mình. Thí Thần Kiếm và Trảm Ma Kiếm chính là vũ khí của hắn.
Khối Kỳ Lân ngọc bội này đã theo Tư Vũ Phi suốt 20 năm, vốn dĩ là một phần trong số những Thần khí thuộc về hắn.
Hai khối ngọc bội, vốn là một thể.
Hiểu Mộc Vân chợt nhớ lại, khi trước hắn truyền linh khí cho Tư Vũ Phi, rõ ràng hai người là hai cá thể khác biệt, linh khí cũng khác biệt, nhưng vì sao lại có thể truyền hoàn toàn?
Chính bởi vì cả hai người đeo ngọc bội, đều thuộc về cùng một chỉnh thể.
Thông qua ngọc bội, Hiểu Mộc Vân đã trực tiếp chuyển một nửa sinh mệnh của mình cho Tư Vũ Phi.
"Khụ khụ khụ." Tư Vũ Phi, trong nháy mắt được tiếp sinh mệnh, ngực như bị áp lực đè nặng, chưa thể lập tức thở bình thường, chỉ có thể nằm trên sàn, ho khan không ngừng, cố gắng khôi phục lại.
"Thiếu chủ, ngươi thế nào rồi?!" Phạm Đan nhìn thấy mái tóc của Hiểu Mộc Vân nhanh chóng bạc trắng một nửa, đôi mắt dần dần mất đi thần thái, thân thể cũng đang mất đi hơi ấm.
Ánh mắt Khổng Quỳnh Ngọc nhanh chóng chuyển hướng về phía Tư Vũ Phi dưới Thần thụ.
Mọi người ngẩng đầu, thấy hắn nhìn về phía Thần thụ, lập tức đoán được hắn định làm gì.
Khổng Quỳnh Ngọc lăng không bay thẳng tới.
"Giữ lấy hắn!!! Đừng để hắn đến gần Phi Phi!!! A a a a!!!"
Bọn họ dùng chút hy vọng cuối cùng, vùng thoát khỏi sự trói buộc tinh thần của Khổng Quỳnh Ngọc.
Từng người phàm nhân lao về phía hắn, nhưng lần này, Khổng Quỳnh Ngọc không còn tâm trạng đùa giỡn với họ. Hắn chỉ búng nhẹ ngón tay, linh khí b*n r* như sóng biển, trong nháy mắt quét bay tất cả.
Tư Vũ Phi nằm trên sàn, hít sâu một hơi, đôi mắt dần dần lấy lại ánh sáng.
"Lại chết một lần đi." Khổng Quỳnh Ngọc hăng hái lao về phía Tư Vũ Phi.
Ngay lúc hắn sắp tới gần Tư Vũ Phi, cây Nhân Gian Kiếm khô héo trên Thần thụ đột nhiên mở ra kết giới.
"Uỳnh!" Khổng Quỳnh Ngọc bị đánh bật ra.
Kết giới của Nhân Gian Kiếm không phải thứ có thể phá vỡ trong phút chốc.
"Ngươi dám cản ta, đến thời khắc quan trọng thế này, vẫn muốn cản trở ta?" Khổng Quỳnh Ngọc cười dữ tợn, sau đó đáp xuống mặt đất, quay đầu nhìn về phía Hiểu Mộc Vân. "Không sao, Hiểu Mộc Vân đã chết, Tư Vũ Phi cũng sẽ không sống sót."
"A Vân, A Vân!" Hiểu Tinh Trú nghe thấy lời nói ấy, vội vàng bò dậy. Bên cạnh hắn không có thí thần vũ khí, cũng chẳng có khả năng thí thần, hắn chỉ có thể lao về phía Khổng Quỳnh Ngọc, để bảo vệ con trai mình.
Khổng Quỳnh Ngọc thậm chí không buồn nhìn, chỉ vươn ngón tay, nhẹ búng một cái.
Thần tiên và phàm nhân , vốn không cùng một đẳng cấp.
Trong suy nghĩ của Khổng Quỳnh Ngọc, Hiểu Tinh Trú vẫn đứng dậy, trường kiếm trong tay vươn thẳng về phía đầu hắn.
"Nhàm chán." Khổng Quỳnh Ngọc nắm lấy thanh kiếm.
Từ trong túi Hiểu Tinh Trú, một lá bùa hóa quỷ rơi xuống mà Hiểu Mộc Vân đưa trước đó. Đây là lá bùa mà trước đó hắn từng yêu cầu Hiểu Mộc Vân đưa cho mình, nhưng chưa kịp sử dụng. Hắn dán lá bùa lên trán, dùng toàn bộ sức lực còn lại, trói buộc bước chân của Khổng Quỳnh Ngọc.
"Phạm Đan, mau mang theo Thiếu Chủ rời đi!" Những người khác cũng hiểu rõ, Khổng Quỳnh Ngọc tạm thời không thể g**t ch*t Tư Vũ Phi, hiện tại đã chuyển đầu mâu về phía Hiểu Mộc Vân.
"Vấn đề là, có thể chạy đi đâu?" Phạm Đan ôm chặt Hiểu Mộc Vân, trong lòng thực sự tuyệt vọng.
Hắn đương nhiên có thể mang Hiểu Mộc Vân bỏ chạy, nhưng vấn đề là dù chạy đến nơi nào, cũng không thể thoát khỏi phạm vi tấn công của Khổng Quỳnh Ngọc.
"Thiếu Chủ, Thiếu Chủ, xin ngài mau tỉnh lại!" Trong lúc cấp bách, việc quan trọng nhất vẫn là giữ cho Hiểu Mộc Vân có thể tỉnh táo. Phạm Đan nắm lấy vai Hiểu Mộc Vân, điên cuồng lay mạnh thân thể hắn.
"Đừng... đừng nhúc nhích..." Hiểu Mộc Vân tuy luôn giữ được ý thức, nhưng việc bị rút đi một nửa sinh mệnh đã gây thương tổn quá lớn, khiến hắn không thể kiểm soát nổi cơ thể mình.
"Thiếu Chủ, ngài mau đứng dậy chạy đi!" Phạm Đan không rõ tình trạng của Hiểu Mộc Vân, chỉ có thể vội vàng truyền đạt tin tức, "Khổng Quỳnh Ngọc muốn giết ngài!"
Hiểu Mộc Vân từ từ lắc đầu, nâng tay lên, nắm lấy ngọc bội trước ngực, ánh mắt hướng về phía Tư Vũ Phi.
"Khụ khụ... khụ khụ khụ..." Ở một góc khác, Tư Vũ Phi dần dần tỉnh lại. Hắn chống tay lên gốc Thần thụ khô khốc, chậm rãi dựa vào thân cây mà ngồi dậy.
Nhìn thấy Tư Vũ Phi khôi phục được hành động, Khổng Quỳnh Ngọc không muốn tiếp tục dây dưa với đám người này. Linh khí trên người hắn toả ra, cơn lốc mạnh mẽ lại một lần nữa cuồn cuộn xuất hiện.
Tất cả mọi người bị sức mạnh đó quật ngã, bật ra xa khỏi Khổng Quỳnh Ngọc. Kết giới do Nhân Gian Kiếm dựng nên cũng bị phá vỡ.
"Chậc!" Cuối cùng, sau nhiều lần cân nhắc, Khổng Quỳnh Ngọc vẫn lựa chọn giữa Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi, quyết định trước tiên g**t ch*t Tư Vũ Phi để tiêu trừ tận gốc mối hoạ, tránh hậu hoạ sau này.
Hắn lao thẳng về phía Tư Vũ Phi, trong tay huyễn hoá ra một thanh trường kiếm màu xám, mũi kiếm nhắm thẳng đầu Tư Vũ Phi. Lần này, hắn muốn triệt để g**t ch*t đối phương.
Vì linh khí hỗn loạn, Thần thụ không ngừng rung lắc. Nhân Gian Kiếm vốn treo trên nhánh cây cũng lung lay sắp rơi.
Tựa lưng vào thân cây, ánh mắt Tư Vũ Phi vô tình vô dục, đôi mắt đen trống rỗng nhìn Khổng Quỳnh Ngọc ngày càng tới gần.
"Phi Phi, đã đến lúc."
Thanh âm của Ổ Thanh Ảnh vọng lên trong đầu Tư Vũ Phi.
"Sư phụ đến giúp ngươi."
Kiếm của Khổng Quỳnh Ngọc đã gần kề, kiếm quang lạnh lẽo áp sát.
Tư Vũ Phi chăm chú lắng nghe lời Ổ Thanh Ảnh.
"Cơ hội chỉ có một lần, không được để vuột mất."
Tư Vũ Phi ngoan ngoãn mà đáp lại nói: "Vâng."
"A, quả nhiên là đồ đệ ngoan của sư phụ. Nào, bắt đầu thôi."
Khi Khổng Quỳnh Ngọc tiếp cận, mặt đất rung chuyển dữ dội hơn, Thần thụ lắc lư không ngừng. Lúc hắn vừa đến dưới gốc cây khô, nhánh cây treo Nhân Gian Kiếm đột ngột gãy, thanh kiếm rơi xuống.
Động tác của Khổng Quỳnh Ngọc chợt khựng lại.
Nhân Gian Kiếm rơi tự do, xoay tròn giữa không trung, phát ra ánh sáng lam rực rỡ, chiếu sáng cả vùng trời đất u tối.
Tư Vũ Phi dốc toàn lực, nâng tay lên, vững vàng đón lấy thanh trường kiếm.
Ánh sáng từ thân kiếm chiếu ra đôi mắt sát thần.
Giữa trời đất, vang vọng những thanh âm khắc khẩu không dứt.
Nhân Gian Kiếm, sinh tử tái hiện.
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Ngươi nếu muốn, ta có thể tặng ngươi bất kỳ thứ gì.
Tư Vũ Phi: Tỷ như thứ gì?
Hiểu Mộc Vân: Sinh mệnh này, ta cũng có thể trao cho ngươi nha.