5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 175

Chương 175: Phiên ngoại tuổi tác thay đổi

 

Nội dung lược thuật trọng điểm:

 

Tư Vũ Phi trưởng thành + thiếu niên Hiểu Mộc Vân.

 

Tiểu Tư Vũ Phi + đại Hiểu Mộc Vân

 

••••••••

 

1. Nếu hiện tại Tư Vũ Phi và thiếu niên Hiểu Mộc Vân ở chung một phòng

 

Nguyên nhân bắt đầu là do Tư Vũ Phi trong lúc dọn dẹp tàng bảo khố của Phục Hi Viện, phát hiện một món bảo vật thời thượng cổ tỏa ra hơi thở kỳ lạ, liền tiện tay mang về sân nghiên cứu.

 

Hắn loay hoay với món bảo vật suốt nửa ngày. Đến chạng vạng, trong sân có một vị khách đến.

 

"Phi Phi, hôm nay ta đi ngang qua gần đây, nên đã xin Phạm Đan cho nghỉ một ngày để ghé thăm ngươi." Thanh âm Hiểu Mộc Vân truyền vào tai Tư Vũ Phi.

 

Nghe thấy giọng Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi theo bản năng ngẩng đầu, còn chưa kịp nở nụ cười thì ngón tay hắn vô tình chạm vào một điểm nào đó trên bảo vật.

 

Ngay lập tức, từ bảo vật truyền ra một tiếng gầm rú điên cuồng.

 

Khi Tư Vũ Phi cúi đầu nhìn lại, một luồng ánh sáng trắng chói mắt từ trong bảo vật phát ra.

 

Lúc hắn lấy lại tinh thần, liền nhận ra mình đang ở trong một không gian đen ngòm.

 

Hắn ngẩn người, sau đó tiện tay vung lên, một lá hỏa phù kẹp trong tay lập tức bốc cháy.

 

Ánh lửa dâng cao, bên trong ngọn lửa hiện ra hai khuôn mặt. Một là Tư Vũ Phi với chiếc mặt nạ, người còn lại rõ ràng là Hiểu Mộc Vân khi còn thiếu niên.

 

"A." Tư Vũ Phi trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc.

 

Trong bóng tối, thiếu niên Hiểu Mộc Vân ra tay tấn công hắn. Phương thức công kích của Hiểu Mộc Vân không dựa vào tốc độ, Tư Vũ Phi nhìn rõ ràng động tác của hắn, dễ dàng đưa tay ra, giữ chặt lấy bàn tay của đối phương.

 

Hiểu Mộc Vân kinh ngạc khi thấy đòn tấn công của mình bị hóa giải dễ dàng, liền tung một cước về phía trước.

 

Tư Vũ Phi chỉ khẽ liếc mắt, niệm lực lập tức trói chặt thân thể thiếu niên, đè hắn sát xuống mặt đất.

 

"Ưm!" Hiểu Mộc Vân cố sức giãy giụa.

 

Niệm lực nếu bị nhận ra sẽ dễ dàng hóa giải, nhưng Tư Vũ Phi rất khéo léo. Sau khi dùng niệm lực áp chế Hiểu Mộc Vân, hắn còn thi triển một pháp thuật mạnh mẽ để phong tỏa hoàn toàn đối phương. Khi đã chắc chắn Hiểu Mộc Vân không thể động đậy, Tư Vũ Phi đặt lá hỏa phù xuống sàn, ngón tay khẽ búng một cái.

 

Trong nháy mắt, ánh lửa bùng lên rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ nơi đây.

 

Chỗ này hóa ra là một căn phòng, bốn phía đều là tường kín, ngoài hai người họ ra, chẳng còn gì khác.

 

"Oa." Tư Vũ Phi cũng bò trên mặt đất, chỉ vì muốn tiến lại gần để nhìn rõ thiếu niên trước mặt.

 

Hiểu Mộc Vân, không rõ vì sao lại xuất hiện ở nơi này, còn bị một con quái vật mặt đen đánh bại, giờ đây chỉ biết nhìn chằm chằm hắn với gương mặt cau có, đầy vẻ khó chịu.

 

Chỉ riêng việc Tư Vũ Phi tùy tiện dùng pháp thuật khiến ngọn lửa bừng sáng mạnh hơn cũng đã cho thấy người này không phải kẻ tầm thường.

 

Tư Vũ Phi gần như muốn đem mặt nạ dí sát vào mặt Hiểu Mộc Vân. Ánh lửa có thể xua tan bóng tối, nhưng lại không thể soi rõ đôi mắt sâu thẳm, đen tuyền của thiếu niên này.

 

Hiểu Mộc Vân bị sự kỳ lạ ấy làm cho bối rối, bất giác nhìn chằm chằm vào mắt Tư Vũ Phi.

 

"Ngươi là thứ gì?" Hiểu Mộc Vân tuy rằng thân thể bị trói buộc, nhưng miệng vẫn không chịu yên, "Mang ta đến nơi quỷ quái này là có mục đích gì? Còn nữa, làm ơn tránh xa ta một chút."

 

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Tư Vũ Phi cảm thấy giọng điệu bừng bừng lửa giận này nghe có chút quen thuộc.

 

"Hừ, nhàm chán." Hiểu Mộc Vân dời ánh mắt, không buồn trả lời.

 

Nhìn bộ dáng khinh thường của hắn, Tư Vũ Phi không nhịn được vươn tay bóp lấy mũi Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân: "..."

 

Là định làm hắn nghẹt thở hay sao? Nhưng hắn vẫn có thể thở bằng miệng mà?

 

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh, không chịu khuất phục của Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi bất giác nhớ lại chuyện từng gặp thiếu niên này trước đây. Một Hiểu Mộc Vân khi ấy nhìn có vẻ còn nhỏ hơn bây giờ, gương mặt tròn trịa.

 

"Ngươi thật béo." Dĩ nhiên hắn không thực sự béo, nhưng so với dáng vẻ trưởng thành sau này, quả thực có chút đầy đặn hơn.

 

"A a a a!" Bị chê bai ngoại hình, Hiểu Mộc Vân lập tức mất bình tĩnh.

 

Muốn giết thì giết, đừng sỉ nhục hắn như vậy!

 

"Thật là ồn ào." Tư Vũ Phi miệng nói vậy, nhưng trong lòng tự nhủ phải kiên nhẫn hơn với một đứa trẻ.

 

Dù nói thế, nhưng thiếu niên Hiểu Mộc Vân tuyệt đối không phải kiểu trẻ con dễ thương mà người ta sẽ thích.

 

Hắn mở miệng, không chút kiêng dè mà công kích Tư Vũ Phi: "Ngươi mang cái mặt nạ rách nát này, chắc chắn là rất xấu xí, còn dám nói ta béo."

 

Tư Vũ Phi ngồi xổm trên sàn nhà, nghe hắn nói năng l* m*ng, lại không thèm đáp trả.

 

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hiểu Mộc Vân dần bình tĩnh lại.

 

Hắn cố gắng muốn nói chuyện tử tế với Tư Vũ Phi, nhưng ngay câu tiếp theo của đối phương đã khiến hắn nổi giận.

 

"Tướng công của ngươi." Tư Vũ Phi thản nhiên đáp.

 

"Chậc." Hiểu Mộc Vân khinh khỉnh đảo mắt.

 

"Không lễ phép." Tư Vũ Phi đưa tay, gõ nhẹ lên đầu hắn.

 

Hiểu Mộc Vân khiêu khích: "Nếu ngươi không xấu, tại sao phải mang mặt nạ?"

 

Hắn chỉ ghét những điều không rõ ràng, nếu biết được diện mạo của Tư Vũ Phi, hắn mới có thể rời khỏi nơi này, tìm ra manh mối để điều tra chuyện đã xảy ra.

 

Tư Vũ Phi nghe vậy, liền giơ tay lên tháo mặt nạ, tay còn lại kéo dây buộc ở phía sau đầu.

 

Hiểu Mộc Vân thấy thế, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, sợ rằng sẽ phải nhìn thấy một khuôn mặt quái dị.

 

Tư Vũ Phi đã quyết định tháo mặt nạ thì không hề do dự, động tác dứt khoát. Hắn đem gương mặt mình lộ ra trước mắt Hiểu Mộc Vân, không chút che giấu hay thêm thắt bất kỳ ảo thuật nào.

 

"Oa..." Hiểu Mộc Vân theo bản năng thốt lên, sau đó lập tức cắn đầu lưỡi, ngăn mình phát ra âm thanh khó hiểu.

 

Thấy phản ứng đó, khóe miệng Tư Vũ Phi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười. Hắn thương lượng: "Ta sẽ giải pháp thuật trên người ngươi, nhưng ngươi không được tấn công ta nữa."

 

Hiểu Mộc Vân cam đoan: "Sẽ không."

 

Hắn đã nhận ra, Tư Vũ Phi không có ý định làm hại mình.

 

Tư Vũ Phi liền giải trừ pháp thuật.

 

Hiểu Mộc Vân vừa được tự do, lập tức bò dậy, sau đó nhanh chóng chạy vào một góc, giữ khoảng cách với Tư Vũ Phi. Dù đã chắc rằng đối phương không muốn làm hại mình, nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ hoàn toàn tin tưởng người này.

 

Hắn vẫn còn quá nhiều nghi ngờ.

 

Tư Vũ Phi nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vẻ mặt không chút cảm xúc, tựa lưng vào bức tường, rồi nhắm mắt lại, dùng linh khí dò xét thế giới tối tăm xung quanh.

 

Khi sự chú ý của Tư Vũ Phi rời khỏi mình, Hiểu Mộc Vân cuối cùng mới để lộ vẻ mặt đau đớn. Tay phải hắn bất giác đặt lên ngực.

 

Cố tình là ở hôm nay xảy ra chuyện, hắn bị thương còn chưa khỏi hẳn.

 

"Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?" Tư Vũ Phi cất giọng hỏi, âm thanh vang vọng trong không gian.

 

Hiểu Mộc Vân giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn sang.

 

Tư Vũ Phi vẫn nhắm mắt, hai chân xếp bằng, ngồi yên trong tư thế tọa thiền. Hắn đang dùng linh khí thăm dò khắp nơi, vì thế đương nhiên có thể nắm rõ tình trạng cơ thể hiện tại của Hiểu Mộc Vân.

 

"Không cần ngươi lo chuyện bao đồng." Hiểu Mộc Vân quay đầu, giọng điệu lạnh lùng.

 

Lúc này, Tư Vũ Phi mở mắt, ánh nhìn dừng lại trên người Hiểu Mộc Vân.

 

Khác hẳn vẻ ngoài khôi hài và gương mặt thường trực nụ cười của những người cùng lứa, thiếu niên trước mặt giống như một con nhím kiêu ngạo, dựng đứng gai nhọn để cự tuyệt bất kỳ ai tiếp cận. Một phần do những lời phê phán mà hắn thường xuyên phải đối mặt, khiến hắn khó mà tin tưởng người khác. Một phần khác, bản tính nhạy cảm lại kiêu hãnh khiến hắn không muốn để lộ mặt yếu đuối của mình ra trước bất kỳ ai.

 

Từ nhỏ, Hiểu Mộc Vân đã được dạy rằng, đau khổ là thứ phải tự mình gánh chịu. Khóc lóc hay làm ầm ĩ chẳng những vô ích mà còn khiến người khác xem thường.

 

Những điều này dần dần hình thành nên tính cách hiện giờ của thiếu niên Hiểu Mộc Vân.

 

Hắn cúi nhẹ đầu, mái tóc đen nhánh buông xuống che khuất một phần khuôn mặt, làm sắc mặt tái nhợt của hắn càng thêm rõ ràng.

 

"Lại đây." Tư Vũ Phi cất tiếng gọi.

 

Hiểu Mộc Vân chẳng đời nào chịu nghe theo.

 

"Hay là" Tư Vũ Phi bình thản nói, "Ta dùng cách khác, ép ngươi đến?"

 

Giọng điệu của hắn không mang ý đe dọa, chỉ đơn thuần là đưa ra một lựa chọn khác. Nhưng trong mắt Hiểu Mộc Vân, người luôn suy nghĩ phức tạp, lời nói ấy lại biến thành sự cưỡng ép. Hắn biết rõ bản thân không phải đối thủ của Tư Vũ Phi, nên dù không cam lòng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, bước đến trước mặt người kia.

 

Tư Vũ Phi ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ mặt quật cường của Hiểu Mộc Vân. Hắn vỗ nhẹ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình.

 

Hiểu Mộc Vân khẽ mím môi, lòng sinh cảnh giác, nhưng vẫn chậm rãi ngồi xuống.

 

Tư Vũ Phi nghiêng người, quan sát hắn.

 

Hiểu Mộc Vân thoáng sững sờ, đầu óc bỗng chốc trống rỗng khi đối diện với gương mặt tinh tế gần như không tì vết của người kia.

 

Bất ngờ, Tư Vũ Phi đưa tay đặt lên vai Hiểu Mộc Vân, nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên. Hai tay Tư Vũ Phi vận linh khí, truyền vào cơ thể đối phương.

 

Chiếc ngọc bội hình Kỳ Lân giữa hai người vẫn đang phát huy tác dụng. Chỉ cần Tư Vũ Phi sẵn lòng tiêu hao linh khí của mình, cơ thể Hiểu Mộc Vân liền được chữa lành.

 

Khi cảm nhận được cơ thể Hiểu Mộc Vân đã ổn định, Tư Vũ Phi mới chậm rãi thu lại linh khí của mình.

 

Hiểu Mộc Vân cứng người, quay lại nhìn Tư Vũ Phi. Hắn chưa bao giờ nghĩ một người xa lạ lại sẵn lòng tiêu tốn linh khí quý giá của bản thân để giúp đỡ hắn.

 

"Đa... Đa tạ." Dù rằng miệng lưỡi thường sắc bén, nhưng lễ nghĩa thì hắn không bao giờ quên.

 

"Ngươi còn thấy chỗ nào không ổn không?" Tư Vũ Phi hỏi.

 

Hiểu Mộc Vân lắc đầu, giọng nói dịu đi: "Không sao, ta tự mình xử lý những gì còn lại."

 

"Vì sao?"

 

"Chuyện của ta, ta sẽ tự giải quyết. Không có lý do gì cả."

 

"Vì sao?" Tư Vũ Phi cảm thấy câu trả lời này không thỏa đáng, liền tò mò tiến đến gần.

 

Gương mặt Tư Vũ Phi càng lúc càng gần, Hiểu Mộc Vân bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Để né tránh, hắn chống hai tay ra sau, phần thân trên ngả về phía sau.

 

"Vì sao? Vì sao?" Tư Vũ Phi không ngừng lặp lại, ánh mắt dò xét.

 

Khuôn mặt Hiểu Mộc Vân đỏ bừng. Hắn luống cuống quay sang một bên để tránh ánh mắt người kia.

 

Nhưng Tư Vũ Phi lại di chuyển theo.

 

Hiểu Mộc Vân: "..."

 

Người này thật sự quá phiền phức!

 

"Ha." Tư Vũ Phi bật cười.

 

"Đừng có lại gần nữa." Hiểu Mộc Vân hầu như đã lùi tận cùng, chỉ còn thiếu chút nữa là ngã hẳn ra sau.

 

"Hiểu Mộc Vân." Tư Vũ Phi gọi tên hắn.

 

"Làm sao ngươi biết tên ta?" Hiểu Mộc Vân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

Cảm xúc của hắn như dao động giữa sự cảnh giác và ngượng ngùng.

 

Tư Vũ Phi đưa tay, ngón trỏ chạm nhẹ lên má của hắn, khẽ cười: "Ngươi bây giờ, thật sự rất khó xử mà lại thẹn thùng đấy."

 

Hiểu Mộc Vân nghe vậy, mặt hắn lập tức đỏ bừng lên vì giận.

 

Ngọn lửa bên góc phòng vẫn còn cháy âm ỉ.

 

Hai người cứ thế đối mặt, trong căn phòng tối tăm này, không khí như bị nén lại.

 

"Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?" Tư Vũ Phi đột nhiên hỏi, phá vỡ sự yên lặng.

 

"Mười lăm." Lần này, không giống như trước, Hiểu Mộc Vân ngoan ngoãn trả lời, không chút chống đối.

 

"Thật nhỏ nga." Tư Vũ Phi thở dài như thể cảm thán.

 

Khóe miệng Hiểu Mộc Vân khẽ co giật.

 

Tư Vũ Phi trầm ngâm một lát, rồi tiếp tục khen ngợi: "Cũng thực đáng yêu."

 

"Đa tạ." Được mỹ nhân khen là điều hiếm có và đáng tự hào, nhưng Hiểu Mộc Vân vẫn cảm thấy mỹ nhân trước mắt này đầu óc có chút không bình thường.

 

"Hôn một chút không?" Tư Vũ Phi đề nghị.

 

"Bang." Hiểu Mộc Vân vừa nghe, liền lóng ngóng, tay không còn giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

 

"Nói giỡn thôi." Tư Vũ Phi ngồi lại vị trí, vẻ mặt bình thản.

 

Tuổi còn nhỏ, Hiểu Mộc Vân bị hắn trêu đùa một chút đã đỏ mặt, không sao gỡ bỏ được.

 

2. Nếu Hiểu Mộc Vân của hiện tại cùng Tư Vũ Phi lúc còn nhỏ, bị nhốt chung trong một gian phòng.

 

Một ánh sáng chói lóa lóe lên, sau đó Hiểu Mộc Vân bị đưa đến một căn phòng hoàn toàn tối tăm, nơi mà hắn nhanh chóng nhận ra còn có sự hiện diện của một người khác.

 

Trong bóng tối, Hiểu Mộc Vân châm một ngọn lửa, ánh sáng lập tức soi rõ mọi thứ. Hắn nhận thấy trong phòng có một đứa trẻ xa lạ.

 

Nhưng không khó để đoán ra thân phận của đối phương, bởi vì đứa trẻ kia từ đầu đến giờ chỉ ngồi im trong góc, trên mặt lại mang một chiếc mặt nạ vừa khít, như thể được làm riêng cho khuôn mặt ấy.

 

Dẫu không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Hiểu Mộc Vân vẫn cố gắng nở nụ cười thân thiện.

 

Tư Vũ Phi thấy thế, chẳng buồn nhúc nhích, như thể sự tồn tại của Hiểu Mộc Vân không liên quan đến hắn.

 

Hiểu Mộc Vân thử tiến lại gần Tư Vũ Phi, nhưng ngay lập tức, một bức tường vô hình do niệm lực tạo thành đã chắn ngay trước mặt, ngăn cản hắn tiến thêm bước nào.

 

"Vậy được rồi." Tư Vũ Phi, lúc này còn nhỏ, trông ngây thơ đáng yêu, nhưng chẳng mấy chốc, khi lớn lên một chút và bị ác mộng đeo bám, hắn dần trở nên khác thường.

 

Hiểu Mộc Vân đành phải quay lại vị trí ban đầu, ngồi xuống.

 

Tư Vũ Phi vẫn bất động, im lìm như một món đồ trang trí.

 

"Ngươi biết vì sao chúng ta lại ở đây không?" Hiểu Mộc Vân tò mò, gõ thử lên bức tường vô hình, phát hiện nó cứng rắn đến nỗi không thể phá vỡ bằng sức mạnh thông thường.

 

Câu hỏi này đương nhiên không nhận được câu trả lời.

 

Sau khi thử rời đi và thất bại, Hiểu Mộc Vân quyết định từ bỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

Hắn vốn đến Phục Hi Viện tìm Tư Vũ Phi chơi, nên đã mang theo rất nhiều món điểm tâm đặc biệt. Giờ đây, hắn vui vẻ lấy từ túi Càn Khôn ra một hộp điểm tâm được làm tinh xảo.

 

Đó là một hộp đồ ăn ba tầng. Hiểu Mộc Vân cẩn thận lấy từng đĩa đồ ăn ra, đặt trên mặt đất, ánh lửa soi sáng từng món. Hắn chọn một miếng có hương vị mà Tư Vũ Phi yêu thích nhất, rồi đưa vào miệng.

 

"Ừm." Ngọt dịu mà không ngấy, quả không hổ là món đặc sản chỉ có ở khu chợ lớn.

 

Cuối cùng, cảm xúc của Tư Vũ Phi cũng có chút thay đổi. Đôi mắt hắn khẽ dịch chuyển, nhìn về phía Hiểu Mộc Vân đang ăn.

 

Hiểu Mộc Vân ăn xong một miếng, liền tiếp tục miếng thứ hai.

 

Động tác ăn của hắn rất nhã nhặn, dù hài lòng với hương vị cũng không biểu cảm gì đặc biệt, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

 

Tư Vũ Phi, từ sáng sớm đến giờ chưa ăn gì, bất giác nuốt nước miếng.

 

Hu.

 

"Muốn ăn không?" Hiểu Mộc Vân cười hỏi.

 

Tư Vũ Phi không nói gì, chỉ là ánh mắt ấm ức đáng thương mà nhìn Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cười rạng rỡ như muốn mời mọc.

 

Tư Vũ Phi giơ tay, làm tan bức tường niệm lực chắn giữa hai người, sau đó đứng dậy.

 

Lúc này, Hiểu Mộc Vân mới để ý, Tư Vũ Phi thoạt nhìn rất nhỏ bé, có lẽ chỉ khoảng tám tuổi.

 

Tư Vũ Phi bước đi cẩn thận, từng bước một, rồi ngồi xuống chỗ mà Hiểu Mộc Vân đã chỉ.

 

Hiểu Mộc Vân không rõ hắn thận trọng vì lý do gì, hay chỉ là vô tình.

 

"Không tháo mặt nạ ra, ngươi làm sao ăn được?" Hiểu Mộc Vân nhắc nhở.

 

Nghe vậy, Tư Vũ Phi liền đưa tay lên, gỡ phần mặt nạ che miệng xuống.

 

Lộ ra phía sau là một khuôn mặt, dù không còn lớp mặt nạ, vẫn khiến người ta khó lòng đoán được cảm xúc.

 

"Ăn đi." Hiểu Mộc Vân đưa cái đĩa tới trước mặt hắn, "Không có hạ dược. Nếu ngươi lo lắng, ta có thể cắn thử cho ngươi xem."

 

Hiểu Mộc Vân không thể nắm bắt được tính cách trẻ con của Tư Vũ Phi.

 

"Phi Phi... chưa rửa tay." Tư Vũ Phi rầu rĩ, không vui. David đã dạy hắn rằng nhất định phải rửa tay trước khi ăn cơm.

 

Vì thế, chưa rửa tay thì không thể ăn cơm.

 

Người tu tiên muốn rửa tay chỉ cần dùng một pháp thuật đơn giản là xong, nhưng lúc này Tư Vũ Phi mới vài tuổi, chưa học được nhiều pháp thuật linh hoạt.

 

Nghe hắn nói, Hiểu Mộc Vân vẫn giữ nụ cười ghê ghê trên mặt, cầm một miếng điểm tâm đưa tới bên miệng Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi nhìn hắn một cái.

 

"Tay của ta sạch sẽ." Hiểu Mộc Vân nói, như để trấn an hắn.

 

Nghe vậy, Tư Vũ Phi mới mở miệng, cắn một miếng điểm tâm trong tay Hiểu Mộc Vân.

 

Vì thức ăn quá ngon, mắt Tư Vũ Phi sáng lên. Chỉ vài miếng, hắn đã ăn hết toàn bộ phần điểm tâm còn lại.

 

Hiểu Mộc Vân hỏi: "Ngươi có muốn ăn thêm không?"

 

"Ta muốn cái hình bông hoa kia." Tư Vũ Phi không ngần ngại nói thẳng.

 

Hiểu Mộc Vân đặt cái đĩa trong tay xuống, tìm đúng miếng điểm tâm mà Tư Vũ Phi chỉ, rồi đưa tới bên miệng hắn.

 

Tư Vũ Phi khẽ rướn cổ một chút, mở miệng cắn.

 

Hiểu Mộc Vân nghĩ hắn chỉ muốn cắn một miếng, nên theo bản năng, khi hàm răng Tư Vũ Phi chạm vào miếng điểm tâm, hắn liền rụt tay lại.

 

Nhưng Tư Vũ Phi cũng theo đó mà nghiêng đầu tới.

 

Hiểu Mộc Vân bật cười, đành buông tay.

 

Cứ thế, hắn tiếp tục đút điểm tâm cho Tư Vũ Phi. Ăn đến cuối, Tư Vũ Phi vừa nhai vừa mơ màng, thậm chí còn cắn cả ngón tay Hiểu Mộc Vân.

 

"Au..." Tư Vũ Phi vốn có răng nanh, mỗi lần Hiểu Mộc Vân hôn môi hắn đều bị đâm không ít lần.

 

"Oa." Thấy Hiểu Mộc Vân phát ra tiếng hút khí, Tư Vũ Phi lập tức lo lắng, vươn tay bắt lấy ngón tay hắn, vẻ mặt đầy bối rối.

 

"Ta không sao." Hiểu Mộc Vân không muốn hắn lộ ra vẻ mặt ấy, liền giải thích ngay.

 

"Phi Phi không cố ý, hướng ngươi xin lỗi." Tư Vũ Phi luôn thành thật, chưa bao giờ ngại nói ra điều mình nghĩ.

 

Hiểu Mộc Vân cố ý chỉ vào má mình.

 

Thấy vậy, Tư Vũ Phi lắc đầu, "Miệng dơ, không thể hôn ngươi."

 

"Ta không ngại."

 

"Vậy ngươi chính là dơ. Phi Phi không muốn hôn ngươi." Từ nhỏ đến lớn, Tư Vũ Phi vẫn luôn logic kỳ lạ như thế.

 

Hiểu Mộc Vân thở dài, cảm thán rằng tiểu tướng công của mình thật không có chút lương tâm.

 

Nhờ bữa điểm tâm, mối quan hệ giữa Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân có chút cải thiện.

 

Tuy nhiên, Tư Vũ Phi vốn thích tự tiêu khiển. Trong căn phòng tối tăm này, hắn nhanh chóng lại rơi vào thế giới riêng của mình, hoàn toàn phớt lờ Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân nằm trên sàn nhà, một tay đặt lên trán.

 

Hắn trầm tư suy nghĩ, vẫn không rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại ở cùng với một thiếu niên nhỏ bé như Tư Vũ Phi.

 

"Phi Phi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hiểu Mộc Vân muốn ít nhất xác định một điều đơn giản.

 

"Tám tuổi." Tư Vũ Phi trả lời thẳng thắn.

 

Hiểu Mộc Vân nghiêng người, tay chống đầu, đầy vẻ thích thú nhìn Tư Vũ Phi, rồi nói: "Ta hiện tại lớn hơn ngươi khoảng hai mươi tuổi."

 

Thật là đáng sợ.

 

"Thúc thúc?" Nghe vậy, Tư Vũ Phi theo bản năng gọi hắn.

 

"Này!" Hắn không muốn nghe Tư Vũ Phi gọi mình là thúc thúc.

 

Bởi vì Hiểu Mộc Vân tâm tư vừa động, ngọn lửa trong phòng lập tức tắt ngấm, bóng tối tràn ngập khắp nơi.

 

Không đợi Hiểu Mộc Vân thắp lại lửa, một thân thể nhỏ nhắn đã nhào thẳng vào lòng hắn.

 

Hiểu Mộc Vân suýt bị đụng đau.

 

Hắn nghiến răng, tiếp tục thắp sáng ngọn lửa, chiếu rọi căn phòng.

 

Trong bóng tối, Tư Vũ Phi lập tức bổ nhào vào lòng Hiểu Mộc Vân, ghé sát người vào ngực hắn.

 

"Làm sao vậy? Ngươi sợ bóng tối sao?" Hiểu Mộc Vân đoán, liên tưởng đến việc ngay từ đầu Tư Vũ Phi đã thu mình vào góc phòng không nói lời nào. Có lẽ, hắn bị dọa đến mức không thể nhúc nhích.

 

Tư Vũ Phi trong lòng hắn đột nhiên gật đầu.

 

"Được rồi, được rồi, ca ca bảo vệ ngươi." Hiểu Mộc Vân ôm lấy Tư Vũ Phi, chậm rãi ngồi dậy.

 

Tư Vũ Phi hoàn toàn nép vào ngực hắn, tay và đầu đều tựa sát vào người Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân ôm hắn, nghĩ ngợi một lát, cố ý nói: "Mặt nạ của ngươi, cộm ta đau quá."

 

Tư Vũ Phi nghe xong, liền cùng hắn bàn bạc: "Vậy ta sẽ bỏ mặt nạ xuống, ngươi không cần phải sợ."

 

Hắn lúc này, thật sự không phân biệt được diện mạo hiện tại của mình là đáng sợ như trong mộng hay chỉ như ánh mắt thường nhìn thấy.

 

"Ca ca gan lớn, ngươi cứ mang đi." Mỗi lần nghe được lời như thế này, Hiểu Mộc Vân đều không biết nên khóc hay cười.

 

Ngươi nếu đã lớn lên dọa người, vậy trên đời này còn có ai đáng để nhìn nữa sao?

 

Bị Hiểu Mộc Vân trêu chọc một hồi, Tư Vũ Phi do dự mãi mới đưa tay cầm lấy mặt nạ. Lúc hắn cầm mặt nạ trên tay, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn lên, muốn xem thử Hiểu Mộc Vân có bị dọa hay không.

 

Bây giờ ta rốt cuộc có gương mặt thế nào?

 

Hiểu Mộc Vân từ đầu đã chăm chú nhìn hắn, giờ lại không kiềm được, trực tiếp đưa tay ra ôm chặt lấy hắn.

 

Ngươi thật sự quá đáng yêu!

 

Thấy Hiểu Mộc Vân không bị dọa, Tư Vũ Phi mới dám đưa tay lên, ngón tay chạm nhẹ lên ngực hắn.

 

Có Hiểu Mộc Vân ôm lấy, Tư Vũ Phi bỗng nhiên cảm nhận được một chút an toàn không thể diễn tả, liền dứt khoát dựa vào người hắn.

 

Hai người lúc này có chút e dè, nhưng vẫn bỏ qua những phép tắc không cần thiết.

 

Một lúc sau, khi bầu không khí trở nên tự nhiên hơn, cả căn phòng liền náo nhiệt hẳn lên.

 

"Phi Phi sẽ bay." Hiểu Mộc Vân cố ý đùa, ném Tư Vũ Phi lên không rồi lại đón lấy.

 

Tư Vũ Phi chơi đến bật cười ha ha, lúc rơi xuống còn dùng niệm lực điều chỉnh tư thế, mặt đối mặt với Hiểu Mộc Vân, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.

 

Hiểu Mộc Vân cũng ôm hắn thật chặt.

 

Hai người lại chơi thêm vài trò khác.

 

Tiểu hài tử tinh lực vô hạn, còn Hiểu Mộc Vân thì dần dần mệt mỏi, cuối cùng đành nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

 

Tư Vũ Phi ngồi bên cạnh hắn, đưa hai tay ra, liên tục xoa xoa khuôn mặt hắn.

 

"Ca ca, chơi với ta." Tư Vũ Phi vừa xoa vừa cố ý làm mặt hắn méo mó.

 

"Ca ca mệt rồi." Hiểu Mộc Vân chịu thua.

 

Tư Vũ Phi suy nghĩ một chút, rồi cúi người, nhanh chóng hôn lên má hắn.

 

Hiểu Mộc Vân: "..."

 

Lại dùng thủ đoạn nhỏ này để lừa hắn sao.

 

Mười hai canh giờ trôi qua, căn phòng biến mất. Bốn người lần lượt trở về thời không thuộc về mình. Sau đó, Tư Vũ Phi đã cố gắng nghiên cứu Thần Khí kia, nhưng đáng tiếc ngoài khả năng làm rối loạn trình tự không gian của một người và giúp những người ở các thời đoạn khác nhau gặp nhau, hắn không phát hiện thêm điều gì.

 

Ngoài ra, những người ở thời không hiện tại sẽ giữ lại ký ức trong căn phòng đó, còn những người thuộc quá khứ thì sẽ không...

 

"Có điểm thú vị." Tư Vũ Phi trong tay cầm Thần Khí, khẽ tỏ vẻ hứng thú.

 

"Rất thú vị." Hiểu Mộc Vân, vừa mới dỗ dành xong một đứa trẻ, ngồi đối diện Tư Vũ Phi, mỉm cười dịu dàng.

 

••••••••

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Tiểu Tư Vũ Phi: Thúc thúc!

 

Hiểu Mộc Vân (hộc máu): Hự.

Bình Luận (0)
Comment