Chương 23 Phòng quy tắc
Nội dung lược thuật trọng điểm:
Dâng ta một nghìn lần tử vong.
—
Ở nơi này, chờ đợi một hai ngày thì còn tạm ổn, nhưng nếu thời gian kéo dài, tinh thần con người thật sự rất dễ xảy ra vấn đề. Trôi dạt trên biển, không có thức ăn nước uống khác ngoài những thứ mang theo, không nhìn thấy đất liền, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng. Đã vậy, từ bất cứ hướng nào nhìn ra, người ta cũng chỉ thấy ánh trăng đỏ rực. Ánh trăng này khác hẳn ánh trăng thường thấy, tựa như một đôi mắt đang rình rập, thèm khát máu tươi để nhuộm mình càng thêm đỏ thẫm. Nếu muốn tránh ánh trăng, đành phải đóng kín cửa sổ, nhưng làm vậy thì trong phòng chỉ còn lại bóng tối mịt mùng.
Sẽ phát điên, thật sự sẽ phát điên.
Khi tinh thần mọi người căng thẳng đến cực điểm, cứ cách vài canh giờ, những kẻ điên – những người chưa từng gặp mặt bọn họ – sẽ xuất hiện đâu đó trên thuyền, gào thét xé gan xé ruột, rồi lao vào giết chóc.
Những nhân tố đan xen chồng chất khiến tâm trạng mọi người ngày càng bứt rứt, nóng nảy.
Nơi này có người giết người hay không, bọn họ không dám khẳng định, nhưng càng lúc lại càng cảm thấy bản thân muốn giết người.
"Ta nói này, khi nào mới có thể thả ta ra? Ta cảm thấy bị trói thế này rất không thoải mái." Người tu tiên bị Hiểu Mộc Vân trói lại than phiền.
"Ngươi chịu khó nhịn một chút đi." Vì lời dặn của Hiểu Mộc Vân, những người trước đó tụ tập lại với nhau giờ đã tách ra. Trong căn phòng này, ngoài người tu tiên bị trói, chỉ còn lại hai người khác.
"Nhưng thật sự rất khổ sở a." Kẻ bị trói liên tục kêu ca, "Ta cảm giác toàn thân mình sắp bầm tím hết rồi. Nói đi, ta chỉ ăn có chút đồ thôi, đâu cần phải căng thẳng vậy. Ta thấy ta chẳng có chuyện gì cả."
Người tu tiên nhìn đạo hữu đã cùng mình dìu đỡ nhau suốt chặng đường mà thở dài.
"Hiểu Mộc Vân... từ lâu đã không đáng tin cậy." Kẻ bị trói vì khổ sở nên càng thêm bực dọc.
"Đừng nói nữa." Người thứ ba lên tiếng.
"Ta có nói sai đâu." Kẻ bị trói không chịu ngừng lời. "Việc nổi tiếng nhất của hắn, các ngươi chắc không quên đâu, trận chiến Lâm Uyên. Hắn vốn dĩ nên dựa vào năng lực thiên bẩm của mình để dẫn mọi người hoàn thành nhiệm vụ và thoát khỏi Ma Vực. Nhưng hắn cứ bói toán mãi, mỗi quẻ lại khác nhau. Đến khi cuối cùng tính ra được quẻ chính xác, thì cũng chỉ tìm được Thí Thần Trảm Ma Giả. Kể từ đó, hắn cứ như một vai hề nhảy nhót."
"Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa, để ta cởi trói cho ngươi." Người thứ hai bực bội.
"Mau lên, đau chết mất!"
Còn lại hai người, bởi tình huống bất ngờ khiến tâm trạng càng thêm bức bối, liền ra tay, tháo bỏ xiềng xích trên người hắn.
Xích Hồn Đề Ngân Liên, chính bản thân cũng không thể tự tháo, người thường lại càng khó có khả năng cởi bỏ. Nhưng bọn họ đều là những người tu tiên, chỉ cần nắm lấy một đoạn dây xích, vận dụng pháp lực, xiềng xích lập tức tách ra.
Khi thấy một người khác đã tháo được dây xích, người thứ ba vốn từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc trong phòng cũng không thể ngồi yên. Hắn tiến lên, cùng hỗ trợ phá bỏ những xiềng xích còn lại.
Bọn họ bắt đầu từ dây xích trước ngực, từng bước phá giải, vòng qua phía sau, tiếp tục tháo bỏ từng đoạn trên cơ thể. Lúc người thứ ba vòng ra phía sau hắn, ngồi xổm xuống, mới nhận ra một điều bất thường.
Một mùi tanh hôi xộc tới.
Mùi này từ đâu ra?
Hắn vừa nghi hoặc, vừa cúi xuống tháo bỏ dây trói trên đôi tay của người bị giam cầm. Trong lúc chuyên tâm cởi dây xích, hắn bất chợt phát hiện ra một điều kinh khủng.
Người tu tiên bị trói này, giữa các ngón tay lại có màng.
"A..." Khi hắn ý thức được điểm bất thường, thì dây xích cũng vừa nới lỏng. Người kia chỉ cần dùng một chút sức, lập tức thoát khỏi gông cùm trên cổ tay.
Người thứ ba vội vàng lấy ra một lá bùa, định trấn áp người tu tiên này một lần nữa.
Nhưng hắn đã chậm một bước.
Người tu tiên kia xoay người thật nhanh, đôi tay với màng mọc ra gắt gao ấn chặt đầu hắn, sau đó dùng sức vặn mạnh.
"Răng rắc." Một tiếng vang khô khốc, đôi mắt của người thứ ba trợn trừng, chết ngay tại chỗ.
"Ê, các ngươi đang làm cái gì?" Người đồng bạn thứ hai của hắn, lúc này đang quay lưng về phía người tu tiên, cảm thấy kỳ quái khi đồng bạn đột nhiên im lặng không động đậy, liền đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
Người tu tiên kia thoáng khựng lại, sau đó phát ra một tiếng cười lạnh đến run người, chậm rãi quay đầu lại.
Gió lớn bất chợt thổi qua, mạnh đến nỗi khiến cửa sổ bật mở một nửa. Ánh sáng đỏ rực từ bên ngoài tràn vào, biến căn phòng thành một không gian đầy sắc đỏ, như thể bị nhuộm máu.
Người tu tiên bị nhiễm tà khí kia vặn vẹo cổ mình, từ từ ngẩng đầu lên.
"A a a a a!"
Nhân thân cá đầu quái vật lao vọt lên, đè chặt người tu tiên còn sống, dùng tay giữ lấy thân thể hắn, cúi đầu xuống, há miệng cắn xé huyết nhục.
"Giết người!!! Giết người!!! Giết người!!!" Khắp nơi trên thuyền, những kẻ điên cuồng phát ra tiếng gào thét loạn trí.
Trong khoảnh khắc tiếng la hét của những kẻ điên vọng khắp nơi, Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân đã chạy l*n đ*nh thuyền.
"Hướng về phía không thấy mặt trăng đỏ, đó chính là phương hướng chính xác." Hiểu Mộc Vân đưa mắt ra hiệu cho Tư Vũ Phi. "Ngươi đi thử xem."
"Vì sao không phải là ngươi?" Tư Vũ Phi mang mặt nạ lên, bởi vì không lâu trước đó Hiểu Mộc Vân đã buông lời đùa cợt không đúng mực, hiện tại hắn cố ý giữ một khoảng cách nhất định với y.
Hiểu Mộc Vân nhìn bóng dáng Tư Vũ Phi, trong lòng nghĩ thầm: Hắn đột nhiên giữ khoảng cách xa như vậy, trước đây chẳng phải vẫn vai kề vai với ta sao?
"Ta cảm thấy pháp lực của ta nguyên bản hẳn là không bằng ngươi." Hiểu Mộc Vân làm một phán đoán đại khái.
Pháp thuật hắn tu luyện thuộc về loại hình lâu dài, không có bộc phát nhanh, do đó pháp lực tích trữ chắc chắn không nhiều. Nhưng nhìn Tư Vũ Phi, hắn thường xuyên vận dụng pháp lực mà chẳng chút chần chừ hay lo ngại hao tổn, điều này chứng tỏ pháp lực người này dồi dào hơn hẳn.
Đang khen ta sao?
Tư Vũ Phi khẽ giật dây cột tóc, động tác như thể muốn xác nhận điều mình vừa nghe. Ngay sau đó, hắn vẫn giữ vẻ mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng không khỏi phấn khởi. Đôi tay khoanh sau lưng, từng bước một đi về phía Hiểu Mộc Vân. Khi bước đi, đuôi tóc buộc sau đầu hắn khẽ đong đưa, thoạt nhìn như cái đuôi của một loài động vật nào đó.
Vì đã rời khỏi Phục Hi Viện một khoảng thời gian dài, Tư Vũ Phi rất lâu không nghe thấy ai khen ngợi mình. Niềm vui bất chợt khiến hắn quên mất trò đùa vô tâm trước đó của Hiểu Mộc Vân, ngược lại còn bước đến gần y hơn.
"Nhưng đây là Ma Vực, ta lo rằng ngay cả khi chỉ lơ lửng trên không trung, cũng có khả năng mất mạng." Dù vui vẻ, Tư Vũ Phi vẫn không phải kẻ ngốc.
"Ngươi sợ à?" Hiểu Mộc Vân bật cười hỏi.
"Không." Tư Vũ Phi tự tin đáp. "Cho dù chỉ có một mình, ta cũng tìm được cách thoát thân. Ta chỉ muốn nói trước với ngươi, nếu ta không quay lại, ngươi tự bảo trọng. Nếu ngươi không ra được, ta có thể vì chút lương tâm mà giúp ngươi báo tin về Kỳ Lân Sơn, nói rằng Hiểu Tịnh Vân đã bỏ mạng tại Ma Vực."
"Ha ha ha." Hiểu Mộc Vân cười sang sảng, rồi giơ ngón tay lên, chỉ vào chiếc đai lưng đang buộc chặt quanh eo Tư Vũ Phi.
Một sợi xích từ ống tay áo rộng của Hiểu Mộc Vân trườn ra, lao thẳng đến quấn lấy eo Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi tay mắt lanh lẹ, lập tức túm chặt lấy sợi xích, dùng sức giữ chặt rồi kéo mạnh về phía mình.
Hiểu Mộc Vân vốn định trêu đùa hắn, nên khi Tư Vũ Phi giật mạnh, y liền giả bộ lảo đảo, nghiêng người theo lực kéo, loạng choạng đi về phía hắn.
Tư Vũ Phi nhìn thấy hắn tiến lại gần mình, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất tầm mắt, thậm chí do càng lúc càng áp sát, Tư Vũ Phi có cảm giác bản thân sắp bị người này áp đảo.
Hiểu Mộc Vân dừng ngay trước mặt hắn, nở một nụ cười, rồi nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy đoạn xiềng xích.
Hai người họ nắm chung một đoạn xiềng xích ngắn, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, ánh mắt giao nhau.
Hiểu Mộc Vân vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, sau đó kéo mạnh một cái vào sợi xiềng xích.
Hắn bất động tựa như núi.
Tư Vũ Phi cũng đứng vững vàng.
"Ta sợ ngươi bay mất, nên mới muốn trói chặt ngươi lại." Hiểu Mộc Vân giải thích.
"Ngươi ngốc sao?" Tư Vũ Phi mắng, giọng điệu vô cùng dứt khoát. "Ta bị ngươi trói chặt thì không thể sử dụng pháp lực. Không có pháp lực, nói xem, làm sao mà bay được?"
Nói xong, Tư Vũ Phi buông xiềng xích ra.
Hiểu Mộc Vân cầm đoạn xiềng xích kim loại ngắn, vung qua vung lại bên cạnh, sau đó trấn an: "Nó cũng gần giống như dây xích thông thường thôi. Ngoài việc có thể kéo dài, nó sẽ không cản trở ngươi làm chuyện gì. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, ta sẽ kéo dây xích để kéo ngươi trở lại."
"Ngươi ngốc thật à?" Tư Vũ Phi lại mắng hắn.
Hiểu Mộc Vân bị mắng lần thứ hai trong phút chốc.
"Eo ta gãy mất!" Tư Vũ Phi bực đến mức không nhịn được mà buông thêm một câu.
"Không sao, ngươi cứ tin ta." Hiểu Mộc Vân bình thản đáp.
"Ta và ngươi mới quen nhau vài ngày, cớ gì phải tin ngươi?" Tư Vũ Phi quay đầu, tỏ vẻ từ chối.
Nụ cười trên mặt Hiểu Mộc Vân thoáng chững lại, hắn vươn tay, bất ngờ quàng qua eo Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi vốn dĩ không quen bị người khác động chạm, nên trong chốc lát không kịp phản ứng. Nhưng ngay sau đó, một sợi xiềng xích lạnh lẽo đã quấn lên eo hắn.
"Được rồi, đi thôi." Hiểu Mộc Vân nói với hắn.
Tư Vũ Phi khó chịu vì bị trói buộc, nhưng sau khi xác nhận pháp lực của mình không bị ảnh hưởng, hắn mới đạp mạnh xuống sàn, trực tiếp lao thẳng lên phía trước, cưỡi gió mà bay thẳng vào không trung.
Hiểu Mộc Vân đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn theo bóng hắn. Trong tay, sợi xiềng xích kéo dài nhanh chóng theo chuyển động của Tư Vũ Phi. Hắn nhìn Tư Vũ Phi không cần bất kỳ sự chuẩn bị nào mà đã có thể bay vút lên cao, trong lòng không khỏi cảm thán. Quả nhiên là người xuất thân từ Phục Hi Viện. Tuy rằng người của Phục Hi Viện phần lớn đều không bình thường, nhưng chỉ cần thật lòng tu tiên, lại có chút thiên phú, thì qua sự đào tạo của Phục Hi Viện, chắc chắn sẽ không kém cỏi. Đặc biệt, dựa theo quẻ bói của hắn, thiên phú của Tư Vũ Phi vượt xa người thường, trời sinh dị năng.
Dưới ánh sáng mặt trăng đỏ, Tư Vũ Phi vốn dĩ phải quay lưng về phía ánh trăng mà phi hành. Hơn nữa, hắn đã bay rất xa. Đang lúc hắn nghĩ rằng bản thân có thể thoát khỏi xiềng xích của mặt trăng đỏ, tìm được phương hướng để rời đi, hắn bất giác chớp mắt.
Chỉ trong một khoảnh khắc, mặt trăng đỏ đã ở ngay trước mặt hắn.
"A." Tư Vũ Phi kinh ngạc, lập tức dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Không phải ảo giác, mặt trăng đỏ thực sự xuất hiện tại phương hướng hắn đang tiến đến.
Tư Vũ Phi tức giận nhíu mày, lập tức chuyển hướng, bay về phía bên sườn. Lần này, hắn bay xa hơn, lại cẩn thận tránh ánh trăng khi di chuyển, xác định phương hướng phía trước không có ánh trăng.
Thế nhưng, tình huống lại giống hệt như ban nãy. Dù hắn đã bay ra khỏi khu vực có ánh trăng, ánh sáng ấy vẫn thoáng hiện ở hướng hắn đi tới.
Rõ ràng phương hướng không hề dẫn tới mặt trăng đỏ, nhưng hắn vẫn bị ánh sáng đó bám theo.
Tư Vũ Phi có phần bực bội, sự giận dữ bùng lên. Không màng tất cả, hắn đột ngột gia tốc, xoay người, bay ngược về phía sau.
Hắn bay lên rất cao. Ngay sau đó, cả không gian rung chuyển.
Ánh trăng tựa như đôi mắt đỏ rực, dữ tợn trừng thẳng vào Tư Vũ Phi.
Hắn không hề nao núng, thậm chí còn nở nụ cười điên cuồng, lao thẳng về phía ánh trăng.
Ngay khi hắn sắp đâm thẳng vào ánh trăng, trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một khe hở. Ban đầu, Tư Vũ Phi tưởng rằng mình đã tìm thấy lối thoát, định lao vào. Nhưng từ trong khe hở ấy, vô số cánh tay xanh lục thò ra, giơ về phía hắn, muốn kéo hắn vào trong.
Tư Vũ Phi sững sờ.
Những cánh tay đó thấy hắn dừng lại, càng trở nên cuồng nhiệt, cố sức vươn tới, quyết kéo hắn vào khe hở bằng được.
Hắn hơi cúi đầu, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn không lời nào diễn tả được.
"Được thôi, để xem các ngươi có thể làm gì ta."
Hắn đưa một tay về phía bọn quái vật, nghênh đón những cánh tay đang vươn tới. Tay kia đặt ra sau lưng, chạm vào túi Càn Khôn.
Trảm Ma Kiếm cảm nhận được sự triệu hồi, lập tức chuẩn bị xuất hiện.
Ánh sáng đỏ đen lập lòe trong tay Tư Vũ Phi.
Tình huống trở nên ngàn cân treo sợi tóc.
Hiểu Mộc Vân, đứng bên dưới, thoáng nhìn thấy dị biến trên bầu trời. Hắn không rõ tình hình cụ thể, chỉ cảm nhận được có thứ gì đó muốn tấn công Tư Vũ Phi. Lập tức, hắn vung tay, nhanh chóng thu hồi dây xích.
Trong khe hở Ma Vực, ngay khoảnh khắc tay Tư Vũ Phi sắp chạm vào lĩnh vực của đám quái vật, trận đại chiến chỉ chực bùng nổ, đột nhiên, eo hắn bị túm lấy. Tư Vũ Phi sững sờ, ngay sau đó liền bị một luồng lực lượng từ xiềng xích kéo mạnh trở về, rời xa khỏi khe hở giữa không trung. Thấy hắn rời đi, những cánh tay kia bất cam thu lại, lặng lẽ rút về sâu trong khe hở.
Dưới ánh trăng, sợi xích kim loại co ngắn lại. Người đang phi trên không trung giống như cánh diều bị kéo về.
Tư Vũ Phi hai tay bám chặt vào dây xích, cố sức giằng co, nhưng lực kéo không ngừng siết chặt. Lời hắn muốn nói không thể truyền xuống, cuối cùng đành bất lực cúi đầu.
Dây xích sắp được thu hồi hoàn toàn, Hiểu Mộc Vân vươn tay, vốn định đỡ lấy Tư Vũ Phi. Nhưng khi Tư Vũ Phi sắp rơi xuống đất, hắn lại tự mình nhảy xuống, đáp nhẹ lên sàn nhà, tránh khỏi tay Hiểu Mộc Vân.
"Vì sao lại kéo ta trở về?" Tư Vũ Phi buồn bã ỉu xìu.
"Nhìn ngươi sắp bị kéo vào không gian khác trong Ma Vực, ta không kéo ngươi lại mới là vấn đề đấy." Hiểu Mộc Vân không hiểu nổi Tư Vũ Phi đang thất vọng chuyện gì.
Tư Vũ Phi cảm thấy thật khó để giải thích với hắn.
"Tình hình thế nào?" Hiểu Mộc Vân chuyển hướng chú ý, thay đổi chủ đề.
"Ta bay theo bất kỳ hướng nào, cuối cùng đều chỉ thấy mặt trăng đỏ ở ngay trước mặt." Tư Vũ Phi thành thật đáp.
Kết quả này thật ra không có gì bất ngờ. Nếu chỉ cần quay lưng về ánh trăng là có thể tìm thấy lối ra, thì con thuyền đã không phải trôi dạt lâu như vậy.
"Có muốn đi xem phòng không?" Hiểu Mộc Vân thử hỏi ý kiến.
"Cũng được." Tư Vũ Phi nhanh chóng thoát khỏi sự hụt hẫng vì bỏ lỡ bọn quái vật vừa rồi. Hắn chỉ vào eo mình, "Trước tiên tháo cái này ra đã."
Hiểu Mộc Vân giơ tay chạm nhẹ vào dây xích, lập tức, sợi xích liền rút về trong tay áo hắn.
Cả hai cùng đứng dậy, đi tìm căn phòng cuối cùng trên con thuyền.
"Ta có một câu hỏi." Tư Vũ Phi đột nhiên lên tiếng. "Vũ khí của ngươi chính là cái này? Vậy ngươi không cần kiếm sao?"
"Ta có kiếm, gọi là Vũ Đả Lê Hoa. Lần sau có thể lấy ra cho ngươi xem." Hiểu Mộc Vân đáp.
"Ta có hai thanh kiếm đấy." Tư Vũ Phi lập tức khoe mẽ.
"Là loại kiếm gì?" Hiểu Mộc Vân lại như đang dỗ trẻ con.
Tư Vũ Phi nói: "Nếu ngươi giỏi như vậy thì tự tính đi."
Hiểu Mộc Vân mỉm cười gật đầu, hiểu rằng tâm trạng Tư Vũ Phi đang không tốt, nên giờ nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt.
Cả hai tiến vào bên trong con thuyền. Khi họ chuẩn bị tiếp tục đi, đột nhiên một giọng nói điên cuồng vang lên bên tai:
"Giết người! Giết người! Mau tới đây!"
Giọng nói phát ra rất gần.
"Có muốn đi xem không?" Hiểu Mộc Vân hỏi Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi chỉ nhún vai.
Hai người lập tức lần theo hướng phát ra tiếng kêu, nhanh chóng chạy tới.
Âm thanh từ lớn chuyển sang nhỏ dần, cuối cùng biến mất ở một góc hành lang. Đây là phòng của ba người tu tiên đang cư trú, trong đó có một người bị trói. Tư Vũ Phi không chút do dự, vung chân đá tung cánh cửa. Vì hành động bạo lực đó, Hiểu Mộc Vân không kịp phản ứng, lập tức nhìn thấy bên trong một cảnh tượng kinh hoàng. Bên trong có hai thi thể. Một cái không đầu, cái còn lại bị mổ bụng, nội tạng rơi vãi khắp nơi, máu loang đỏ cả sàn gỗ.
Bên cạnh các thi thể, một sợi dây xích bị khóa thành một cuộn nằm trên mặt đất.
Hiểu Mộc Vân lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Tư Vũ Phi nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt lướt qua, một sợi dây xích rơi trên sàn lập tức bay lên, lơ lửng trước mặt Hiểu Mộc Vân.
"Đồ của ngươi." Tư Vũ Phi nói.
"Cảm ơn ngươi, Vũ Hiết Quân." Hiểu Mộc Vân đáp. "Nhưng sợi xích này giờ vô dụng, hơn nữa còn dính đầy máu, ta không muốn chạm vào."
Tư Vũ Phi nghe vậy, gật đầu. Ngay lập tức, sợi dây xích rơi xuống đất.
Nếu không phải Hiểu Mộc Vân phản ứng nhanh, nó chắc chắn đã đập vào chân hắn.
Từ ngày hôm đó, Hiểu Mộc Vân hiểu ra một điều: nếu Tư Vũ Phi muốn đưa đồ cho hắn, dù thứ đó là rác rưởi hoàn toàn vô dụng, hắn cũng phải nhận lấy.
"Ngươi không định nhìn à?" Tư Vũ Phi chỉ vào phòng đầy thi thể.
"Thật ra ta không quá thân thiết với bọn họ." Hiểu Mộc Vân đột nhiên ngượng ngùng, "Chúng ta cũng chỉ quen biết vài ngày."
Vì vậy, nếu có muốn cầu nguyện cho họ, hắn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tư Vũ Phi lạnh lùng nói: "Ta đang nói, ngươi không định vào xem tình hình à?"
"Không cần. Giờ tốt hơn là đi thông báo cho những người khác cẩn thận." Hiểu Mộc Vân nhẩm tính, nhưng cũng không tính ra được gì. Nơi này rõ ràng đang có một tai họa đẫm máu.
Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân lập tức đi tìm người.
Thú thật, họ đã chuẩn bị tinh thần để chứng kiến thêm thi thể của các tu sĩ khác, hoặc thậm chí là cả một phòng đầy người chết.
Nhưng điều họ thấy lại khiến người ta vừa kinh ngạc, vừa không mấy bất ngờ.
Điều đầu tiên họ nhìn thấy là thi thể của toàn bộ mười hai thủy thủ trên thuyền.
Hiểu Mộc Vân trước đó đã dặn dò họ, tuyệt đối không được tụ tập lại một chỗ. Nhưng giờ, cả mười hai người đều ở chung một phòng. Thi thể bị treo lủng lẳng ở khắp các góc phòng: trên sàn, trên giường, dưới gầm giường, trên bàn, thậm chí sau cánh cửa. Họ chết không phải do quái vật, mà là bởi những vũ khí thông thường của con người. Trong phòng còn sót lại những cái rìu, lao câu cá, gậy gỗ, vàng rơi rải rác khắp nơi.
Dựa vào những gì còn lại tại hiện trường, Hiểu Mộc Vân đại khái đoán được sự việc đã xảy ra.
Bọn họ không biết từ đâu tìm được vàng. Sau đó, vì cướp đoạt số vàng này, họ tàn sát lẫn nhau.
"Đi tìm những người khác chứ?" Hiểu Mộc Vân hỏi ý kiến Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi gật đầu.
Dù hắn không có mấy cảm tình với những người trên thuyền, nhưng cũng không muốn tất cả đều chết.
Hai người đi qua từng căn phòng, nhưng trên cơ bản, họ không giao lưu nhiều với những người khác, nên không thể nào biết được những người còn lại đang nghĩ gì.
Và rồi...
Họ phát hiện tất cả đã chết.
Bất kể là người tu tiên, thủy thủ cũ hay mới, toàn bộ đều đã chết.
Thi thể của các thủy thủ cũ bị treo trên cột buồm bên ngoài, dưới ánh sáng đỏ của trăng tròn, tựa như thi thể treo trên ánh trăng.
Con thuyền trôi nổi vô định trên biển cả, dưới ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng đỏ.
Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân không còn cách nào khác, đành tiến đến căn phòng cuối cùng trên thuyền.
"Ta mở cửa, ngươi đứng sau ta." Hiểu Mộc Vân dặn dò.
Tư Vũ Phi liếc hắn, cảm thấy thật khó hiểu. Chỉ là một cánh cửa thôi, mở hay không mở cũng chẳng quan trọng.
Nghĩ vậy, hắn liền vươn chân, đá tung cánh cửa.
"Oa." Hiểu Mộc Vân không khỏi bày tỏ sự bội phục trước hành động bạo lực của hắn.
Tư Vũ Phi không chút chần chừ bước vào phòng, nhưng đồng thời, toàn thân hắn luôn trong trạng thái cảnh giác.
"Đợi một chút." Hiểu Mộc Vân lại dùng dây xích quấn quanh eo hắn.
Tư Vũ Phi thầm nghĩ, nếu có chuyện gì xảy ra thật, chắc chắn là do người này hại hắn.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng ngay khi vừa bước vào căn phòng, sau lưng hắn như có một bàn tay khổng lồ hung hăng đẩy mạnh hắn về phía trước. Tư Vũ Phi không cách nào đứng vững, nói đúng hơn là không thể đứng vững, hắn bị đẩy thẳng vào trong phòng. Điều này kéo theo cả Hiểu Mộc Vân, người đang giữ sợi dây xích nối với hắn, cũng bị lôi vào theo.
"Phanh!" Cánh cửa phòng bị ai đó từ bên ngoài đóng sầm lại.
Đây là một căn phòng kỳ lạ, một nửa đỏ, một nửa đen. Sau khi bị đẩy vào bên trong, Tư Vũ Phi lập tức ngẩng đầu, đưa mắt quan sát xung quanh.
Nhờ hành động nhanh nhạy, hắn kịp nhìn thấy dòng chữ trên tường.
Quy tắc phòng:
"Khi đã tiến vào căn phòng này, mọi quy tắc trước đó đều bị vô hiệu hóa.
Nếu muốn rời khỏi thế giới này, hãy dâng lên cho ta một nghìn lần cái chết."
Con số "một nghìn" hiện ra trên tường chỉ trong một giây, sau đó biến thành "971".
Tại nơi này, chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, đã có 29 người chết.
Tư Vũ Phi còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng về quy tắc kỳ lạ này thì cánh cửa phòng bất ngờ bị mở ra.
Hiểu Mộc Vân, nghĩ rằng có nguy hiểm, lập tức lao tới, ôm chặt lấy Tư Vũ Phi.
Cửa vừa mở, người đứng ngoài vừa mở cửa liền nhìn thấy cảnh tượng hai người đang ôm nhau, hơn nữa trên người Tư Vũ Phi còn bị quấn dây xích.
"Các ngươi đang làm cái quái gì ở đây?" Người vừa đến kinh ngạc hỏi.
Dù Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân vốn là những người có tính cách điềm tĩnh, thậm chí lạnh nhạt, nhưng lúc này, họ cũng không thể không lộ ra vẻ bất ngờ.
Người vừa xuất hiện chính là một trong những tu sĩ đã chết trong căn phòng đầu tiên.
"Lại bắt đầu nữa rồi! Lại muốn giết người lần nữa!" Kẻ điên trên thuyền nhìn thấy đồng bọn của mình sống lại, hét lên trong hoảng loạn. Hắn dùng bàn tay đã dị hóa, điên cuồng cào rách mặt mình. "Rốt cuộc phải giết bao nhiêu người thì chúng ta mới rời khỏi được nơi quái quỷ này? Ta phát điên mất rồi! Ta thực sự phát điên rồi! A a a a a!"
Những người khác có lẽ vẫn còn vô số cơ hội, nhưng hắn thì không. Hắn sắp hoàn toàn đánh mất chính mình.
—
Tác giả nhắn nhủ:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Mèo nhặt thứ gì cho ngươi, ngươi đều phải nhận lấy, bằng không sẽ bị ghét.
Tư Vũ Phi: Ngươi là đồ ngốc à?