Chương 30: Vì sao tu tiên
Nội dung trọng tâm:
Tình hình chung hiện tại của thế giới.
—
Ngự kiếm trạm dịch thường nằm ở ven biển rộng hoặc trên những con đường thưa thớt dấu chân giữa núi rừng.
Hiểu Mộc Vân từng viết rất nhiều đơn khiếu nại gửi Thiên Đạo Viện, hy vọng họ cải tiến vị trí các trạm dịch để tiện hơn. Thiên Đạo Viện đã trả lời rằng họ hiểu tình hình và đang cải thiện, nhưng mọi việc vẫn "đang trong tiến trình". Tính đến hôm nay, đã là năm thứ ba, vẫn chưa thấy kết quả.
Vì vậy, hôm nay, Hiểu Mộc Vân chỉ có thể hạ kiếm ở một góc núi hoang.
Tư Vũ Phi vốn đang ngồi phát ngốc trên thân kiếm, thấy Hiểu Mộc Vân đáp xuống liền đứng dậy.
Hiểu Mộc Vân, dù là người có chút vô lại, nhưng cơ bản lễ nghi vẫn có. Khi một mình ngự kiếm, hắn luôn thu kiếm trước khi chạm đất. Nhưng hôm nay mang theo Tư Vũ Phi, hắn cố ý để kiếm dừng lại cách mặt đất một đoạn ngắn. Lúc Hiểu Mộc Vân xoay người, định đưa tay đỡ hắn xuống, Tư Vũ Phi đã nhanh chóng dồn lực vào hai chân, lập tức nhảy xuống trước. Khi đáp xuống sàn, hắn ngẩng đầu nhìn Hiểu Mộc Vân.
Dưới mặt nạ trắng toát, ánh mắt hắn nhìn về phía Hiểu Mộc Vân lại mơ hồ mang theo một tia khinh thường.
Ngươi còn không xuống? Đang làm gì vậy?
Hiểu Mộc Vân bước ra, nhẹ nhàng như đang đi trên bậc thang, ung dung hạ xuống. Đứng vững trên mặt đất, hắn lấy vỏ kiếm ra, thanh Vũ Đả Lê Hoa kiếm tự động bay vào.
Để tránh rắc rối, hắn vung tay, thu kiếm vào túi Càn Khôn.
"Chúng ta có lẽ cần phải đi một đoạn nữa." Hiểu Mộc Vân nói, rồi bước đi trước.
Tư Vũ Phi nghe vậy, bước chân lên lá khô phát ra tiếng xào xạc, chậm rãi đi theo.
Ban đầu, Hiểu Mộc Vân không để ý. Nhưng đi được vài bước, hắn giảm tốc độ liền bị người phía sau đụng phải. Lúc này hắn mới nhận ra, Tư Vũ Phi luôn đi cách hắn chỉ một bước chân.
Bị đụng, Tư Vũ Phi chỉ chỉnh lại mặt nạ, chờ Hiểu Mộc Vân tiếp tục đi.
"Mời." Hiểu Mộc Vân ra hiệu hắn đi trước.
"Ta không quen đường, làm sao đi trước?" Tư Vũ Phi thắc mắc.
Không còn cách nào, Hiểu Mộc Vân quyết định đi song song cùng hắn.
"Bọn họ chẳng phải đã nói, không cho ngươi rời khỏi Phục Hi Viện sao?" Hiểu Mộc Vân đã muốn hỏi từ lâu, giờ mới lên tiếng.
"Sư phụ, sư huynh, sư tỷ đều ra ngoài chưa về. Theo quy củ, ta phải thay họ thực hiện trách nhiệm đi lại nhân gian." Tư Vũ Phi đáp thản nhiên. "Hơn nữa, ta muốn tìm họ, nên mới rời đi. Ta không gây chú ý, nếu không phải vì các ngươi ở Kỳ Lân Sơn, ta tìm được người liền trở về, sẽ không ai biết ta đã ra ngoài."
Hiểu Mộc Vân nghe xong, nụ cười trên mặt chợt cứng lại.
Ý ngươi là trách ta sao? Còn muốn đổ cả chuyện Hiểu Thanh Li lên đầu ta nữa?
"Ngươi, các sư huynh sư tỷ hẳn là không có việc gì." Hiểu Mộc Vân nói, "Trước đó ở Phục Hi Viện có người mất tích, ta lập tức liền bói quẻ. Kết quả cho thấy sư huynh sư tỷ của ngươi không có quẻ chết, nhưng vì sao lại không tìm được họ thì khiến ta cảm thấy rất kỳ quái."
Tư Vũ Phi vốn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với Hiểu Mộc Vân để nhờ hắn bói giúp tình hình của sư phụ, sư huynh và sư tỷ mình. Không ngờ, Hiểu Mộc Vân chưa cần hắn mở lời đã chủ động nhắc đến chuyện này.
Hiểu Mộc Vân nhìn thấy bộ dáng dựng tai chăm chú lắng nghe của Tư Vũ Phi, khẽ cười một tiếng. Sau đó, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc: "Nhưng ta hoàn toàn không tìm ra lý do. Nhìn quẻ, giống như họ cố ý giấu tung tích của mình."
Hoàn toàn là do con người tạo ra, mà phương pháp thì không có gì sai biệt.
Tư Vũ Phi kéo tay áo của hắn.
Hiểu Mộc Vân cúi đầu nhìn.
"Sư phụ đâu?" Hắn chỉ nói về sư huynh, sư tỷ, nhưng không nhắc đến tình hình của Ổ Thanh Ảnh.
Hiểu Mộc Vân hơi cụp mắt, làm bộ dáng bình tĩnh, rồi nói: "Người giỏi truy tung hơn ta rất nhiều cũng gặp khó khăn, độ khó rất cao. Nếu không phải ta chắc chắn về kết quả bói toán, ta đã không dám nói ra."
"Vậy ngươi chắc chắn ta là Thí Thần Trảm Ma Giả, cho nên mới nơi nơi nói bậy nói bạ." Tư Vũ Phi tuy nói chuyện có phần chậm rãi, nhưng đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh.
"Ha ha ha ha." Hiểu Mộc Vân bật cười chột dạ, sau đó thừa nhận: "Đúng vậy."
Tư Vũ Phi nhịn rồi lại nhịn, mới không rút kiếm đâm thẳng vào đầu hắn.
"Bất quá, khi đó ta còn nhỏ, quả thật không đủ sáng suốt." Hiểu Mộc Vân tự biết mình sai, "Ta không nên nói ra chuyện bói toán lần đó."
Tư Vũ Phi nhìn hắn.
"Là ta không đúng. Hiểu Mộc Vân cười, rồi vươn tay, khẽ chạm vào mặt Tư Vũ Phi, "Ta muốn xin lỗi, nhưng Phục Hi Viện không cho ta vào cửa."
Tư Vũ Phi phát hiện một điều: điều hắn xin lỗi không phải vì bói toán sai, mà vì đã nói ra kết quả của lần bói đó.
Hiểu Mộc Vân nói xong, buông tay, tiếp tục đi về phía trước.
Tư Vũ Phi theo sau hắn, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào lưng hắn.
Quả nhiên vẫn nên tìm cơ hội giết hắn, rồi chôn đi.
Đợi tìm được sư huynh và sư tỷ trước đã.
Hiểu Mộc Vân đi được hai bước, cảm thấy lưng mình như bị kim châm, liền nhanh chóng quay đầu lại.
Tư Vũ Phi nhanh tay lẹ mắt, ngay lúc hắn vừa quay đầu đã lập tức ngoảnh đi, tránh ánh mắt đối diện, giấu sát ý của mình.
"Ngươi vì sao luôn đi phía sau ta?" Hiểu Mộc Vân cười hỏi.
Tư Vũ Phi bước nhanh, đi đến bên cạnh hắn.
"Thật là buồn cười. Ngươi chết ta sống, oan gia ngõ hẹp mà giờ lại có hôm nay." Khi nói chuyện, ánh mắt Hiểu Mộc Vân dừng trên ngực của Tư Vũ Phi. Nếu có thể lấy lại khối ngọc bội kia, mọi chuyện sẽ càng thêm hoàn hảo. Nhưng hắn cảm giác Tư Vũ Phi dường như hiểu lầm nguồn gốc của khối ngọc bội này. Theo tính cách của y, nếu mình cười cợt nói: "Khối ngọc bội đó vốn là của ta, trả lại cho ta được không?", chắc chắn Tư Vũ Phi không chỉ không tin, mà còn đánh hắn bẹp dí.
Nhưng mà khối ngọc bội ấy...
Hiểu Mộc Vân chợt nhớ đến một chuyện, liền hỏi: "Ngươi có thường xuyên mơ những giấc mộng kỳ lạ không?"
"Thế nào gọi là mộng kỳ lạ?" Tư Vũ Phi muốn hắn định nghĩa rõ ràng trước.
Hiểu Mộc Vân cũng không quá chắc chắn.
"Nói ra thì, trước đó ta quả thật có một giấc mộng kỳ quái." Tư Vũ Phi nhớ đến sự việc xảy ra ở Dương Minh trấn, quả thật rất kỳ lạ. Nếu Hiểu Mộc Vân không nhắc, hắn suýt nữa đã quên mất. "Đột nhiên có một âm thanh rất lạ xâm nhập vào giấc mộng của ta."
Hiểu Mộc Vân trên mặt lộ ra nụ cười như mọi khi.
"Đó là giấc mộng kỳ quái nhất." Tư Vũ Phi hạ định nghĩa.
"Ngươi biết không? Có một số giấc mộng có thể liên kết với nhau." Trong giọng nói của Hiểu Mộc Vân hàm chứa ý tứ sâu xa, "Chỉ cần có một vật trung gian."
Tư Vũ Phi ngẩng lên nhìn hắn.
"Thật muốn có ngày cho ngươi thấy." Hiểu Mộc Vân cười nói.
"Ngươi muốn nói, vậy nói ngay bây giờ." Tư Vũ Phi không quen kiểu nói vòng vo.
"Cái này thì... thời cơ chưa đến, thiên cơ không thể tiết lộ..." Hiểu Mộc Vân lại bắt đầu thần thần bí bí.
"Lắm chuyện." Tư Vũ Phi lạnh lùng phán.
Hai người cứ thế, ngươi nói một câu, ta đáp một câu, rời khỏi núi hoang, tiến vào thành trấn.
Nhìn thấy một quán bán bánh bao bên đường, bụng Hiểu Mộc Vân đã đói, liền mua hai cái. Sau khi trả tiền xong, hắn phát hiện Tư Vũ Phi ngồi xổm một bên, ngẩng đầu nhìn mình, chớp chớp mắt.
Hiểu Mộc Vân từ phía sau mặt nạ quỷ dị kia, vậy mà lại nhìn ra được vài phần nhu nhược cùng vẻ đáng thương mơ hồ.
"Làm sao vậy?" Hiểu Mộc Vân hỏi, "Ngươi không thích bánh bao thịt sao?"
Tư Vũ Phi lắc đầu. Hắn thật sự không kén ăn, "Nhìn ngươi ăn bánh bao thôi."
Bởi vì hắn không có tiền mua đồ ăn. Tất cả tiền đã bị kẻ lòng dạ hiểm độc trước mắt này lấy đi mất.
Hiểu Mộc Vân đưa cho hắn một cái.
"Có ý gì?" Tư Vũ Phi cảm thấy hắn nên nói rõ ràng.
"Mời ngươi ăn." Hiểu Mộc Vân vừa cắn bánh bao, vừa trả lời.
Tư Vũ Phi cười đến nheo cả mắt.
Hiểu Mộc Vân đầu hàng thành công.
Nhưng hắn hẳn phải biết rằng, bất kể người của Phục Hi Viện thoạt nhìn thuần lương thế nào, thì cái tính được đằng chân lân đằng đầu vẫn là thói quen xấu khó bỏ. Chỉ một lát sau, Tư Vũ Phi đã học được cách chỉ vào quán ăn bên đường, nói: "Vẫn là muốn ăn cơm, nhưng mà tiền đều ở ngươi, cho nên ngươi trả trước đi."
Hiểu Mộc Vân: "..."
Hiểu Mộc Vân chợt cảm thấy cái túi tiền nhẹ tênh của mình thực ra lại là một gánh nặng.
Đến lúc tìm chỗ trọ, Tư Vũ Phi lại một lần nữa đi sau hắn, ý tứ rất rõ ràng, vẫn là để hắn trả tiền.
"Này." Hiểu Mộc Vân nhịn không được bật ra một câu.
"Kia ta ngủ ngoài cửa, ngươi nghỉ ngơi đủ rồi, muốn xuất phát thì gọi ta?" Tư Vũ Phi nói, giọng điệu nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi, đưa ra một đề nghị kỳ quái.
Chủ quán trọ liếc nhìn người đeo mặt nạ này, nhàn nhạt nói: "Khách nhân, ngươi như vậy sẽ làm người khác sợ hãi."
Ý tứ rõ ràng là từ chối để hắn nằm ngủ bên ngoài quán trọ của mình.
"Hai gian phòng." Hiểu Mộc Vân không tranh cãi thêm với Tư Vũ Phi nữa, quay đầu nói với chủ quán.
"Nếu ngươi không có tiền, ta và ngươi ngủ chung cũng được." Tư Vũ Phi nói đầy vẻ quan tâm.
"Ngươi định ngủ chung với ta, lại còn muốn chung một giường, rồi đêm đến ôm ta sao?" Hiểu Mộc Vân nói đùa, đồng thời cầm lấy hai chiếc chìa khóa từ tay chủ quán.
Nghe vậy, Tư Vũ Phi không phản đối lời của hắn.
Hiểu Mộc Vân đưa một chiếc chìa khóa cho Tư Vũ Phi, bình thản nói: "Vậy ngươi vẫn nên tự mình ngủ đi."
"Ta trước đây thường xuyên ngủ chung với sư huynh, sư tỷ." Tư Vũ Phi nhận chìa khóa, tỏ ra rằng mình thực sự không để ý chuyện chia phòng trong lúc túng quẫn.
"Ồ."
"Trước năm mười hai tuổi." Tư Vũ Phi bổ sung.
Hiểu Mộc Vân tạm thời tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng đây không phải Phục Hi Viện, người ở đây không phải người quen của ngươi, nên tốt hơn là không ngủ chung với người khác khi không cần thiết."
Tư Vũ Phi quay đầu nhìn nơi khác.
Quá muộn rồi.
Trước đây hắn từng ngủ chung với Phạm Đan, Lục Lan Khê một gian phòng, giờ lại bị xếp cùng người này chen chúc ở đây.
Chủ quán trọ nhịn mãi, cuối cùng vẫn muốn hỏi vị công tử trước mặt này rốt cuộc là người như thế nào mà dám nằm chung với một kẻ đeo mặt nạ kỳ quái như thế.
Tư Vũ Phi nhìn biểu cảm kỳ lạ của chủ quán, đoán được suy nghĩ của ông, nhưng không buồn giải thích.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải lên đường." Hiểu Mộc Vân dùng tay gõ nhẹ lên mặt nạ của hắn, không định dây dưa thêm vào mấy việc nhỏ nhặt này.
Cả hai cùng nhau lên lầu. Dọc đường đi, Tư Vũ Phi bỗng nhớ ra điều gì: "Bộ quần áo của ngươi vẫn còn ở chỗ ta."
"Ngươi cứ giữ đi, ngươi mặc trông hợp hơn."
"Còn nữa, chúng ta rốt cuộc muốn làm gì?"
Hiểu Mộc Vân nghe vậy, quay lại nhìn hắn một cái, cuối cùng đáp: "Hiện tại không tiện nói."
Tư Vũ Phi càng thêm khó chịu với người này.
"Muốn nói hay không thì tùy." Đó là thái độ của Tư Vũ Phi.
"Đừng hung dữ với ta như vậy."
Đến đây, hai người đã tới phòng. Hiểu Mộc Vân ngự kiếm phi hành suốt hai ngày, đã vô cùng mệt mỏi, nên chỉ chào hỏi qua loa rồi đi vào chuẩn bị tắm rửa và nghỉ ngơi.
Tư Vũ Phi mặt không biểu cảm mà bước vào phòng mình, đóng cửa lại, đột nhiên ngồi xổm xuống sàn nhà, tay nắm lấy mặt nạ, lẩm bẩm tự hỏi.
"Ta thực sự hung dữ sao?"
Đối với câu hỏi bất ngờ này, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi tháo mặt nạ xuống.
"Ừm, mặt nạ trắng toát này thoạt nhìn đúng là có vẻ hung dữ." Tư Vũ Phi tìm ra lý do để tự thuyết phục bản thân, rồi ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu lục lọi túi Càn Khôn của mình. "Ta nhớ rõ phải có vài cái đáng yêu hơn mới đúng."
Sau một hồi chọn lựa cẩn thận, sáng hôm sau, khi Hiểu Mộc Vân trả phòng, chủ quán thấy phía sau hắn là Tư Vũ Phi đeo một chiếc mặt nạ hồ ly bằng đồng, thoạt nhìn biểu cảm đầy cảm xúc.
Toàn thân hắn mặc đồ đen, phối với chiếc mặt nạ âm trầm, trông không khác gì yêu quái bước ra từ một câu chuyện.
Chủ quán thậm chí thực sự nghi ngờ hắn có phải yêu quái hay không.
Hiểu Mộc Vân tự nhiên nói chuyện phiếm với Tư Vũ Phi: "Ngươi muốn lấy lương khô ở quán trọ này, hay chúng ta ra ngoài mua?"
Tư Vũ Phi: "..."
Người không có tiền căn bản không dám lên tiếng trong tình huống này.
"Sao?" Hiểu Mộc Vân tưởng hắn đang ngẩn người, nên cúi lại gần, mặt gần sát mặt nạ của hắn.
Tư Vũ Phi vội giữ lấy mặt nạ, nói: "Ta thế nào cũng được."
"Vậy để chủ quán chuẩn bị." Hiểu Mộc Vân đưa tiền cho chủ quán, dặn dò: "Chúng ta ăn sáng xong sẽ rời đi, nên trước khi đi phiền ngươi chuẩn bị sẵn."
"Được." Chủ quán tính toán tiền rồi đáp.
Hai người ngồi xuống, không bao lâu sau, có người bưng lên hai bát mì.
Hiểu Mộc Vân thấy Tư Vũ Phi vẫn ngồi yên, liền chủ động đưa đũa cho hắn.
Tư Vũ Phi lắc đầu.
"Lát nữa đến nơi, ta không chắc đồ ăn ở đó có ăn được hay không, ngươi nên tranh thủ ăn trước đi." Hiểu Mộc Vân lại lần nữa đưa đũa cho hắn.
Tư Vũ Phi nhìn đôi đũa, rồi cúi đầu, hối hận nói: "Sớm biết thế này đã không mang cái mặt nạ này."
"Ngươi không có cái mặt nạ chỉ lộ miệng sao?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy buồn cười.
Tư Vũ Phi gật đầu, có.
Hắn vì không cần tháo mặt nạ mà vẫn có thể ăn cơm, đã sớm làm sẵn mấy chiếc mặt nạ có lỗ ở miệng, dự tính thay vào lúc dùng bữa. Ý tưởng này vốn rất tốt, nhưng lại bị Trọng Tư Hành bắt gặp. Kết quả, dù ăn no cũng bị kéo vào phòng, bị giáo huấn rằng ăn cơm thì phải tháo mặt nạ.
Vì vậy, mặc dù Tư Vũ Phi đã chế tạo vài chiếc mặt nạ như thế, nhưng trên thực tế, chúng chẳng có bao nhiêu tác dụng khi đến bữa ăn.
Tại sao lúc cần thì lại không mang theo?
Tư Vũ Phi ảo não, rồi quay đầu nhìn chén mì trên bàn.
"Thế này đi, chúng ta ngồi góc khác ăn." Hiểu Mộc Vân cầm đôi đũa, ý bảo, "Ngươi quay lưng lại với những khách nhân khác, ta ngồi đối diện trông chừng cho."
Tư Vũ Phi liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn bát mì, sau vài giây suy nghĩ, gật đầu.
Hai người đổi vị trí. Tư Vũ Phi do dự một lúc, rồi cuối cùng cũng tháo mặt nạ xuống.
Hiểu Mộc Vân chống cằm, cười mỉm, nhìn hắn mặt dần đỏ lên, đưa đôi đũa cho hắn.
Tư Vũ Phi nhận lấy, cúi đầu, hận không thể vùi mặt vào chén mì để ăn.
"Rốt cuộc vì sao ngươi lại không muốn để người khác nhìn thấy mặt mình?" Hiểu Mộc Vân chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, "Là vì sợ có quá nhiều người thích ngươi sao?"
Tư Vũ Phi nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hiểu Mộc Vân, ánh mắt như muốn nói: Ngươi đang nói lời hoang đường gì thế?
Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ cười, thôi, hắn không nói nữa là được.
Nhìn thấy đám khách nhân kia sắp ăn xong bữa sáng, đ**m tiểu nhị vội vàng mang lương khô đưa tới. Ngay khoảnh khắc hắn vừa chạy đến, Tư Vũ Phi đã uống xong ngụm canh cuối cùng, lập tức đeo lại mặt nạ.
Sau khi nghỉ ngơi xong, bọn họ rốt cuộc tiếp tục lên đường, nhưng Hiểu Mộc Vân như thường lệ vẫn không nói rõ địa điểm đến.
Trên đường đi, Tư Vũ Phi vừa đi vừa nhìn đông ngó tây, bỗng phát hiện một việc: "Ta thấy dường như bất kể đi đâu, người bái thần đều rất đông."
Tư Vũ Phi vốn không quen thuộc với ngoại giới, nhưng hắn vẫn nhận ra một điều: người đời bên ngoài rất ham thích bái thần. Trong Phục Hi Viện lại chẳng có ai làm điều đó, hơn nữa, có những người phàm thường tu luyện còn chăm chỉ hơn cả người trong Phục Hi Viện.
Hiểu Mộc Vân liếc nhìn Tư Vũ Phi một cái, không nói gì.
Hắn nói đúng.
Ở chốn nhân gian kinh đô, đàn hương cháy nghi ngút đến đáng sợ, đường phố thường bị khói hương quấn quanh không tan. Cảnh sắc thoạt nhìn tựa như tiên cảnh, nhưng nhìn kỹ chúng sinh muôn loài vẫn chìm đắm trong biển khổ, thì đây chẳng khác gì địa ngục.
Hiểu Mộc Vân trầm ngâm, không nói lời nào.
Lúc này, dường như có người chú ý đến chiếc mặt nạ kỳ lạ của Tư Vũ Phi. Giữa đám đông bái thần, có một kẻ lén lút tiến lại gần hắn. Người này gầy gò, mắt thâm quầng, hơi thở mang theo tử khí lạnh lẽo không cách nào xua tan. Người thường nhìn thấy hắn đều tránh xa, nhưng Tư Vũ Phi, vốn không biết tránh né, nên kẻ kia không ngần ngại đến gần, còn chạm vào hắn.
Người nọ tìm được cơ hội, định mở miệng, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tư Vũ Phi, hắn lập tức bị dọa đến nghẹn lời.
Tư Vũ Phi chỉ nghĩ hắn đứng không vững, liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục đi.
"Thiếu niên, thiếu niên, cái này cầm lấy." Người nọ vội vàng đuổi theo, đưa cho Tư Vũ Phi một lá bùa tam giác, "Đây là bùa bình an, có thể bảo vệ ngươi. Nếu ngươi có hứng thú với môn phái của chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm."
Tư Vũ Phi không muốn nhận, vì sợ đối phương đòi tiền. Nhưng người kia lại nhét thẳng lá bùa vào tay hắn, sau đó bỏ chạy.
Hiểu Mộc Vân đứng bên cạnh nhìn, cũng không lấy làm ngạc nhiên. Dạng sự tình này, những năm gần đây đã quá quen thuộc.
"Mấy năm nay, chiến sự liên miên, thiên tai nhân họa không dứt, lương thực khan hiếm, dịch bệnh hoành hành, yêu ma quấy phá. Trên đại địa Thần Châu, chẳng còn mấy nơi có thể tránh được tai nạn." Hiểu Mộc Vân nói với hắn, "Điều kỳ lạ là, trong hoàn cảnh như vậy, tu tiên phi thăng lại trở thành một việc dường như dễ dàng hơn. Trong vòng 50 năm ngắn ngủi, số người phi thăng từ các môn phái đã vượt xa tổng số của 500 năm trước. Hơn nữa, tu tiên có thể giúp người trốn vào núi rừng, xa rời thế tục, cho nên số người muốn gia nhập các môn phái ngày càng nhiều. Cũng vì vậy, các môn phái bắt đầu giảm bớt việc thu nhận đệ tử. Mọi người muốn tu tiên, nhưng lại không có môn phái chính thống để gia nhập, nên họ bắt đầu thờ phụng thần linh."
Trong đầu Tư Vũ Phi, đột nhiên nhớ đến cảnh báo trong cơn ác mộng của hắn: Đừng thành tiên.
"Mọi người sùng bái đủ loại thần linh, tranh giành tín đồ." Hiểu Mộc Vân chỉ vào lá bùa tam giác trong tay hắn, "Đây chính là những món đồ nhỏ, dùng để thu hút sự chú ý của người khác."
Nhưng...
Tư Vũ Phi nhìn lá bùa trong tay mở ta.
Cảm thấy đây không phải một hoàng bùa bình thường.
Như thể có điều dự cảm, Tư Vũ Phi mở lá bùa ra.
Bên trong chỉ là một lá bùa bình an vẽ phù chú bình thường, nhưng hắn chú ý đến hai dòng chữ cổ được viết ở hai bên:
Ngô thần tướng tỉnh, đại địa khô cạn, sinh linh hiến tế, vĩnh sinh chi thụ.
Ngô thần vĩnh hằng, ngô thần bất diệt, ngô thần chủ tể, ngô thần hủy diệt.
Chỉ ngắn ngủi hai hàng chữ, nhưng dường như mang theo ma lực kỳ dị, khiến người ta không thể ngừng nhìn, càng muốn nghiên cứu tỉ mỉ. Tư Vũ Phi nhìn xuống lá bùa, phía trên còn vẽ một con mắt.
Nhìn chằm chằm vào con mắt ấy, hắn cảm giác như đang đối diện với một thứ gì đó. Chậm rãi, hắn như bị cuốn vào, nghe thấy âm thanh cuồn cuộn của biển lớn vang vọng trong tâm trí.
Tư Vũ Phi nheo mắt, rồi lập tức gấp lá bùa lại. Hắn niệm một pháp quyết lửa, đốt nó thành tro tàn.
"Đúng rồi, ngươi rốt cuộc muốn đi làm gì?" Tư Vũ Phi truy hỏi.
Hiểu Mộc Vân nhìn quanh, thấy mọi người xung quanh cách họ một quãng xa, liền cúi đầu, ghé sát tai Tư Vũ Phi, nói nhỏ: "Ta muốn đến một nơi để lấy một quyển sách. Một quyển sách mà chỉ cần mở ra, đọc nội dung bên trong, liền có thể khiến người phát điên."
Tư Vũ Phi khó hiểu, nhìn hắn chăm chú.
Hiểu Mộc Vân cười khổ.
Tuy rằng chỉ là đi tìm một quyển sách, nhưng việc này tuyệt đối không dễ dàng.
Trên mái nhà cũ kỹ, mạng nhện giăng đầy. Một người vừa tỉnh giấc dùng chổi quét sạch mạng nhện, trong nháy mắt, lũ nhện tản ra khắp nơi.
Người cầm chổi, định quay về ngủ tiếp.
Nhưng hắn không biết, dưới chân mình chính là một mạng nhện khổng lồ, lớn hơn cả căn nhà hắn ở. Và một con nhện khổng lồ, chậm rãi bò về phía hắn.
Mạng nhện ấy dường như bao phủ cả thế giới này, mà ở trung tâm mạng nhện, treo một quyển sách.