5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 33

Chương 33. Khi dễ tiểu động vật

 

Nội dung trọng điểm:

 

Thần khẳng khái.

 

—-

 

Sau một hồi lăn lộn, trời đã sập tối. Nếu quay về lúc này, buộc phải lên đường trong đêm.

 

Hiểu Mộc Vân, người vốn thường ngày trông dễ chịu, lại có tính cách vô cùng cứng đầu. Nếu chưa đạt được thứ mình muốn hoặc tìm ra manh mối cần thiết, hắn tuyệt nhiên sẽ không rời đi. Tại Tô Lệnh Tự, trong một căn phòng thiêu, hắn trải một tấm vải xuống sàn, ngồi xuống và nói với Tư Vũ Phi: "Ta sẽ ở đây hai, ba ngày để xem tình hình. Việc này không liên quan đến ngươi. Ta sẽ đưa ngươi chút tiền, ngươi có thể đến thị trấn phía trước tìm một quán trọ nghỉ ngơi. Đến lúc đó, bất kể có manh mối hay không, ta đều sẽ rời khỏi nơi này và đi tìm ngươi."

 

Nói xong, Hiểu Mộc Vân khẽ nhéo nhéo tấm vải trước mặt mình.

 

Hắn chờ một lúc nhưng không nghe thấy Tư Vũ Phi trả lời, liền quay đầu lại với vẻ nghi hoặc. Quả nhiên, vừa xoay người, hắn đã đối diện với một chiếc mặt nạ âm trầm đầy kh*ng b*, chiếc mặt nạ kia cơ hồ đã dán sát vào mặt hắn. Hiểu Mộc Vân có chút bất đắc dĩ, bèn quay đầu sang hướng khác.

 

Tư Vũ Phi bước chân sang bên cạnh một bước, lại đối diện với hắn.

 

"Ngươi có chuyện thì nói thẳng." Hiểu Mộc Vân lên tiếng.

 

"Nơi này rất kỳ quái." Tư Vũ Phi nhắc nhở.

 

"Nếu có một đống thi thể đặt ngoài cửa, ta cũng không thấy lạ. Ta chẳng lẽ lại tu luyện uổng phí bao năm nay?" Hiểu Mộc Vân đáp.

 

"Hơn nữa, ngươi đang ở trong phòng của người chết." Tư Vũ Phi tỏ vẻ thương cảm, "Ban đêm sẽ gặp quỷ."

 

Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân nhẹ nhàng nhắc hắn: "Ta là người tu tiên."

 

Nếu chỉ là quỷ hay yêu ma thông thường, quả thực không phải đối thủ của hắn.

 

Tư Vũ Phi khẽ nhăn mũi, phảng phất như đang ngửi thứ gì đó, cuối cùng ánh mắt hướng về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân chống tay xuống sàn, cơ thể vô thức ngả về phía sau để tránh mũi của hắn. Vì góc độ và động tác này, Hiểu Mộc Vân chỉ có thể ngước nhìn chiếc mặt nạ hồ ly bằng đồng thau với biểu cảm khó lường của Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi ngửi một lúc, cảm thấy phán đoán của mình không sai, liền nói: "Trên người ngươi có tử khí."

 

Hiểu Mộc Vân không nhịn được trợn trắng mắt.

 

Tư Vũ Phi bật cười.

 

Nhận ra mình vừa làm trò trước mặt người khác, Hiểu Mộc Vân lập tức rút chiếc quạt xếp ra, mở quạt che ngang giữa hai người.

 

"Ta sẽ ở đây với ngươi." Tư Vũ Phi nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh tấm vải của hắn.

 

Hiểu Mộc Vân thu quạt lại, nhìn hắn một cái rồi cười: "Ngươi lạc đường à?"

 

Tư Vũ Phi ngồi cạnh hắn, tay kết một pháp quyết, định tiến vào minh tưởng. Nghe thấy câu của Hiểu Mộc Vân, hắn liếc nhìn, thầm nghĩ: "Ngươi đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."

 

Hắn vốn là người thích giúp đỡ người khác.

 

Bỏ qua lời của Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi bắt đầu tu luyện tâm pháp, muốn tiến vào trạng thái minh tưởng.

 

Trước khi nhắm mắt, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng tụng kinh của một hòa thượng. Tiếng gõ từ chiếc bát chế từ xương người, tiếng niệm bằng ngôn ngữ xa lạ mà người thường không hiểu.

 

Thanh âm cứ vang lên không dứt, khiến người nghe cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

 

Nguyên nhân Tư Vũ Phi vội vã minh tưởng cũng là vì điều này. Từ khi gặp hòa thượng kia, hắn luôn cảm thấy trong lòng có một loại xúc động muốn giết chóc. Nếu không phải trước đó từng ở Ma Vực, hắn e rằng đã trút hết cảm giác này lên Hiểu Mộc Vân. Nếu hòa thượng kia bước đến trước mặt hắn, có lẽ hắn đã không kìm được mà rút kiếm đâm thẳng vào đầu đối phương.

 

Nhưng minh tưởng là quá trình tối kỵ tạp niệm.

 

Tư Vũ Phi đột nhiên mở mắt, liếc nhìn sang bên cạnh.

 

Hiểu Mộc Vân vẫn đang bận tính tính toán toán.

 

Tư Vũ Phi chăm chú nhìn hắn.

 

Cảm nhận được ánh mắt, Hiểu Mộc Vân cũng nhìn lại.

 

"Chuyện gì?" Hiểu Mộc Vân hỏi.

 

"Ngươi không sợ sao?" Tư Vũ Phi hỏi, câu hỏi bất ngờ không đầu không đuôi.

 

"Ta rất sợ. Nếu cuốn sách đó rơi vào tay kẻ khác, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn." Đồng thời, nếu phụ thân hắn biết hắn không lấy được cuốn sách, e rằng hắn sẽ bị nhốt trong từ đường, không biết phải chịu phạt bao lâu.

 

Nhưng so với việc chịu phạt, điều đáng sợ hơn là cuốn sách bị kẻ mang ý đồ xấu chiếm đoạt.

 

"Ta không nói cái đó." Tư Vũ Phi cau có, "Ngươi nói chuyện chẳng có chút đạo lý nào."

 

Hiểu Mộc Vân lần đầu tiên nghe thấy có người nhận xét mình như vậy.

 

"Ta đang hỏi, ngươi có sợ ta không?" Tư Vũ Phi nói.

 

"Ngươi sao?" Hiểu Mộc Vân không nhịn được sờ mũi, hỏi lại: "Ngươi có chỗ nào đáng sợ?"

 

Tư Vũ Phi tuy không nghe được tiếng lòng của hắn, nhưng nhìn động tác thì liền cười khẩy, nói: "Biết sợ là tốt. Hiện tại ta muốn minh tưởng, đừng quấy rầy ta."

 

Dứt lời, Tư Vũ Phi thu liễm cảm xúc, nhắm mắt, bắt đầu tĩnh tâm.

 

Hiểu Mộc Vân bóp ngón tay vì Tư Vũ Phi đột ngột quấy rầy mà dừng lại. Hắn cúi đầu, vừa nhìn liền phát hiện mình đang vô thức niết tay thành hoa lan. Dẫu rằng không ai thấy, hắn vẫn xấu hổ mà buông lỏng ngón tay. Buông tay xong, hắn quay đầu nhìn Tư Vũ Phi một cái.

 

Nhìn thế nào cũng chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng như hồ ly băng giá.

 

Hiểu Mộc Vân không dám thừa nhận, nhưng trong lòng hắn, Tư Vũ Phi quả thật để lại một bóng ma sâu sắc. Dẫu hắn rõ rằng, trong tình cảnh lúc đó, bị giết mấy chục lần mà vẫn còn sống, thậm chí còn có thể nhảy nhót tung tăng như bây giờ, đã là kỳ tích.

 

Nhưng nguyên nhân hắn không hóa điên, cũng chính bởi vì Tư Vũ Phi đã giúp đỡ hắn. Dù là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi Ma Vực, hay đơn giản chỉ để bảo vệ hắn, thì sự tồn tại của Tư Vũ Phi đã trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của Hiểu Mộc Vân trong cõi tối tăm ấy.

 

Hiểu Mộc Vân liệu có phải vì nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của hắn mà chạy đến nơi này hỗ trợ hay không?

 

Nếu chỉ đơn giản là như vậy, có lẽ Hiểu Mộc Vân đã nhẹ nhõm thở phào.

 

Nhưng nguyên nhân hắn tìm đến Tư Vũ Phi quan trọng nhất chính là, hắn phát hiện bản thân nếu không ở bên cạnh Tư Vũ Phi liền sinh ra hoảng loạn.

 

Những lúc bất chợt hồi tưởng lại những cái chết đau đớn trăm lần trong Ma Vực, hắn sẽ thở gấp, chỉ đến khi nhìn thấy Tư Vũ Phi, hắn mới có thể bình tâm.

 

Hiểu Mộc Vân cảm thấy những ý nghĩ này còn nghiêm trọng hơn cả lòng tham sắc dục. Hắn chỉ mong, trước khi giúp Tư Vũ Phi tìm được người cần tìm, trước khi hai người bọn họ chia tay, hắn có thể giải thoát khỏi cảm xúc kỳ lạ này.

 

Nghĩ vậy, tai Hiểu Mộc Vân bỗng nghe thấy tiếng hòa thượng tụng kinh. Có lẽ vì trời đã tối, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

 

Hắn từ từ chìm vào giấc mộng.

 

Trong mơ, Hiểu Mộc Vân thấy một chiếc cầu thang kéo dài xuống dưới.

 

Hắn không biết vì sao, nhưng có lẽ bởi xung quanh chỉ có một màu trắng xóa, ngoài chiếc cầu thang ra không có gì khác, nên hắn cứ thế bước xuống.

 

"Một, hai, ba..."

 

Hắn đếm đến 70 bước, cuối cùng cũng chạm đất.

 

Trước mắt bỗng trở nên trống trải, hoặc cũng có thể nói, trong tầm nhìn trắng xóa đã xuất hiện nhiều thứ hơn.

 

Hiểu Mộc Vân ngẩng đầu.

 

Trước mặt hắn là hai người khổng lồ. So với chiều cao của hắn, hắn ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy đến mắt cá chân bọn họ.

 

Người khổng lồ quá lớn, không thể nhìn rõ dung mạo. Nhưng không phải họ cố tình che giấu, mà bởi vì kích thước khổng lồ khiến mọi chi tiết đều trở nên mơ hồ. Hai người khổng lồ cầm trường kiếm, chắn trước mặt.

 

Từ phía trên cầu thang, một đống tròng mắt lăn xuống.

 

Hai người khổng lồ thấy vậy, lập tức dịch chuyển kiếm sang một bên, đồng thời vươn tay chỉ về hướng những thứ đang rơi xuống.

 

Hiểu Mộc Vân theo hướng ngón tay họ nhìn qua, lại thấy... cầu thang.

 

Vì đang trong mộng, cơ thể Hiểu Mộc Vân không chịu sự khống chế của ý thức. Theo bản năng, hắn làm theo chỉ dẫn của người khổng lồ, tiếp tục đi xuống.

 

"Một, hai, ba..." Hiểu Mộc Vân tiếp tục đếm. Khi hắn dừng chân lại, con số đã là "700."

 

Con số dừng bước tại đây.

 

Hiểu Mộc Vân đột nhiên lấy lại tinh thần.

 

Khi ngẩng đầu, hắn phát hiện mình đang đứng trên bờ biển lâm hải, mà chỉ cần bước thêm một bước nữa, sẽ rơi xuống đại dương mênh mông, nơi con người không thể đoán trước được hiểm họa. Nhưng điều kỳ lạ là, biển bị chém thành hai nửa. Trên bầu trời, một con thuyền lơ lửng giữa không trung, giữa ban ngày ban mặt, lại hướng về phía ánh trăng.

 

"Oa."

 

Dù biết đây chỉ là mộng, nhưng cảnh tượng cũng quá mức hoang đường.

 

Khi Hiểu Mộc Vân còn đang kinh ngạc trước tất cả những điều trong mộng, phía sau hắn, giữa những đám mây trắng, bỗng xuất hiện một cái đầu người khổng lồ. Cái đầu cúi xuống, nhìn về phía Hiểu Mộc Vân. Nó lơ lửng giữa không trung, tồn tại như mặt trời trong thế giới thực.

 

Nơi này, không giống Ma Vực, mang đến cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Trong thế giới thực, Hiểu Mộc Vân đang nằm bò trên mặt đất ngủ say. Tư Vũ Phi ngồi thiền, đôi mắt nhắm nghiền, không phát ra chút tiếng động nào.

 

Người ngủ và người tỉnh, hơi thở phát ra cũng hoàn toàn khác biệt.

 

Giữa màn đêm, một đôi mắt xuất hiện ngoài cửa sổ. Sau khi xác nhận cả hai không có động tĩnh gì, kẻ đó mới dám lộ diện. Tứ chi hắn vặn vẹo, nhưng động tác lại linh hoạt kỳ lạ. Hắn rõ ràng là người, nhưng bò như một con nhện. Hắn lặng lẽ mở cửa, bò đến trước mặt Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi đeo mặt nạ, hơi thở nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhúc nhích, tựa như đã chết.

 

Quái nhi hưng phấn lấy ra một con dao găm từ trong ngực.

 

Hắn định giết Tư Vũ Phi, nhưng con dao vốn nằm trong tay bỗng nhiên trượt xuống, rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang lên phía sau hắn.

 

Quái nhi thấy thế, lúng túng lùi lại.

 

Hắn muốn nhặt con dao, nhưng khi xoay người, vạt áo lại đụng phải dao, khiến nó bị đá văng đi xa hơn. Hắn buộc phải quay cả người, vươn tay cố gắng nhặt.

 

Nhưng hôm nay vận may của hắn thật quá kém. Dù cố nhặt, con dao cứ trượt ra ngoài tay hắn, khiến hắn xoay vòng tại chỗ, giống như một con chó ngu bị người khác trêu chọc.

 

Bị người trêu chọc?

 

Quái nhi sững lại, rồi xoay đầu nhìn về phía Tư Vũ Phi.

 

Trên chiếc mặt nạ, một đôi mắt không biết từ lúc nào đã mở ra, đôi đồng tử đen ngòm âm u nhìn chằm chằm hắn.

 

"A a a..." Hắn không biết nói, chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ.

 

Đôi mắt... Đôi mắt...

 

Tư Vũ Phi chớp mắt một cái, thu hồi đôi con ngươi vào trong mặt nạ.

 

Hắn chậm rãi đứng dậy, một thân hắc y càng khiến bóng đêm trở nên sâu thẳm. quái nhi đang nằm bò dưới đất, so với Tư Vũ Phi đang đứng dậy, chỉ như một con kiến dưới chân người khổng lồ. Tư Vũ Phi đưa tay sang bên, con dao găm rơi trên sàn liền bay vào tay hắn.

 

Tư Vũ Phi nắm con dao, bước từng bước về phía quái nhi.

 

Quái nhi vốn là kẻ mang thân thể và tâm trí vặn vẹo từ khi sinh ra. Hắn có thể cảm nhận được ác ý từ người khác, thậm chí còn nhìn thấy những thứ hư vô đáng sợ hơn ác ý mà người trước mặt mang theo.

 

Nhận ra điều này, quái nhi chân tay luống cuống, sợ đến mức tè ra quần.

 

Tư Vũ Phi tùy ý ném chủy thủ ra ngoài. Hắn không cân nhắc lực đạo, cũng chẳng nhắm hướng chính xác, tất cả đều tùy tiện.

 

Chủy thủ bay qua cánh cửa, sượt qua đỉnh đầu quái nhi, làm rụng một phần tóc của hắn, rồi ngay lập tức cắm thẳng xuống sàn nhà.

 

Quái nhi thấy cảnh ấy, sợ hãi đến mức không phát ra nổi tiếng hét, chỉ còn biết chạy trốn khắp nơi.

 

Tư Vũ Phi khẽ động ý niệm, cánh cửa liền tự động đóng lại. Trong phòng, ánh sáng ngọn nến lập tức bừng lên.

 

Hắn không cần dùng pháp thuật, cũng đủ để xoay vần mọi thứ theo ý mình.

 

Ánh sáng vừa xuất hiện, lẽ ra phải khiến người ta cảm thấy an tâm, nhưng Tư Vũ Phi lại nhìn thấy trên trần nhà treo một con nhện lớn màu tím, kích cỡ bằng cánh tay hắn.

 

Con nhện ấy đang giăng tơ. Khi ánh mắt Tư Vũ Phi chạm đến, nó lập tức đảo ngược thân thể.

 

Điều kinh hoàng hơn là trên phần thân con nhện lại có một khuôn mặt người.

 

Tư Vũ Phi rút Trảm Ma Kiếm, dùng pháp quyết điều khiển thanh kiếm bay lên, xuyên thẳng qua thân con nhện.

 

Hắn chắc chắn mình đã đánh trúng, nhưng con nhện vẫn treo vững vàng trên trần nhà, tiếp tục dệt tơ.

 

Tư Vũ Phi trầm mặc. Trảm Ma Kiếm của hắn vô dụng trước con nhện này, chứng tỏ nó không phải yêu ma.

 

Vậy, nó là thứ gì?

 

Hắn sốt ruột lắc mạnh thân thể Hiểu Mộc Vân, gọi: "Tỉnh lại đi."

 

Nơi này quả nhiên có vấn đề.

 

Hắn lay mấy lần, nhưng Hiểu Mộc Vân vẫn không tỉnh lại.

 

Tư Vũ Phi thấy vậy, liền tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn.

 

Hiểu Mộc Vân vẫn không hề có phản ứng.

 

Lúc này, Tư Vũ Phi mới nhận ra rằng Hiểu Mộc Vân đã trúng chiêu.

 

Nhưng vấn đề ở chỗ, rốt cuộc nơi này là quái vật gì? Vì sao hắn lại không hề nhận được bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào?

 

Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, những bức tường đen trong căn phòng đã bắt đầu phai màu. Những ký tự kỳ quái lại một lần nữa hiện lên.

 

Trên vách tường hiện ra một dòng chữ: "Không cần sợ hãi, hãy đến đây cùng chúng ta."

 

"Nga." Tư Vũ Phi ngồi xuống cạnh Hiểu Mộc Vân, đưa tay véo mặt hắn, cố gắng đánh thức: "Ngươi ban ngày không phải thái độ này đâu."

 

Từ đâu đó phát ra giọng nói kỳ dị: "Ta thấy, ta đúng, ta đúng, ta vốn dĩ đúng. Vứt bỏ lý trí, từ bỏ thân thể, làm theo chỉ thị, sẽ đạt được... vĩnh sinh."

 

"Ngươi... đang làm gì?" Tư Vũ Phi cau mày hỏi.

 

"Ta đã mở cuốn sách ấy. Ta vốn luôn kiềm chế không mở ra, nhưng quyển sách ấy lại muốn ta mở. Ta đã hy vọng người của Kỳ Lân Sơn có thể lấy nó đi trước khi ta không chịu được mà mở ra. Nhưng ta đã sai. Nếu nó muốn ta mở, ta căn bản không thể kháng cự được sự cám dỗ này. Nó chỉ muốn ta mở vào thời điểm định sẵn mà thôi. Ta mở cuốn sách ấy, đọc theo những dòng chữ trên trang giấy, cầu nguyện điều ta mong muốn. Ban đầu, thần ghé thăm ta, nhưng ta không hiểu, ta cố chấp, cho rằng thần là quái vật."

 

"Ngươi mong muốn điều gì?" Tư Vũ Phi hỏi.

 

『 Vĩnh sinh.』

 

"Ngươi đã đạt được?"

 

『 Phải.』

 

"Ngươi còn muốn gì nữa?" Tư Vũ Phi cảm nhận được sự thay đổi trong không gian, nghĩ rằng chắc chắn hắn còn làm điều gì đó.

 

『 Ta không muốn gì hơn. Thần và ta cùng ngắm nhìn kết cục của Thần Châu đại địa. Nơi này sẽ bị hủy diệt. Thần vô cùng nhân từ. Ngài nói rằng ta đã bước vào thế giới của ngài, thoát khỏi số phận bị hủy diệt và đạt được vĩnh sinh. Nhưng những người khác thật đáng thương. Hiện tại, thần bị giam cầm, không thể rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, ngài có thể cố gắng cứu những ai còn có thể mang đi, ít nhất là dân làng Tô Sinh. Ta đã liên kết với thần, ban cho dân làng Tô Sinh sự vĩnh sinh. Muốn đạt được vĩnh sinh, phải thoát khỏi thân thể phàm nhân... Ngươi cũng nên cùng đến đây. Đây là vĩnh sinh! Hơn nữa, thần nói, về sau, chúng ta cũng sẽ trở thành thần. Cứu được càng nhiều người, càng tốt.』

 

Tư Vũ Phi không đáp, cũng không từ chối. Hắn chỉ giơ cao Tô Lệnh, hỏi một câu: "Thế, quyển sách ở đâu?"

 

『 A a, ngươi không thừa nhận thần. Những kẻ không thừa nhận thần, không thể cùng chúng ta đồng hành. Cáo từ.』

 

Vách tường trở lại màu đen đặc.

 

Bên ngoài vang lên những âm thanh ngày một lớn hơn, kỳ lạ và đáng sợ, khiến người nghe không khỏi sởn gai ốc.

 

Tư Vũ Phi bĩu môi, nhìn về phía Hiểu Mộc Vân vẫn nằm trên sàn nhà.

 

"Chậc, thật phiền phức."

 

Hắn vẻ mặt khó chịu, cõng Hiểu Mộc Vân rời khỏi căn nhà, nhảy lên mái nhà.

 

Đứng trên mái, hắn cuối cùng cũng thấy rõ toàn cảnh ngôi làng.

 

Trên mỗi mái nhà đều có một sợi tơ nhện. Những sợi tơ ấy kết nối với nhau, tạo thành một mạng nhện khổng lồ.

 

Những con nhện màu tím bò qua bò lại trên từng mái nhà, tiếp tục giăng tơ. Từ giữa mạng nhện, từng con quái vật rơi xuống.

 

Những quái vật ấy có thân hình nhỏ như trẻ con, nhưng lại già nua, tóc lơ thơ vài sợi, khuôn mặt nhăn nheo, trông như những lão nhân. Chúng tụ tập thành từng nhóm, bước chân nhanh nhẹn, đi về phía cửa những ngôi nhà. Dùng đôi tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ, chúng kéo lê những thi thể, nhét thẳng vào miệng. Chúng vừa ăn ngấu nghiến vừa kéo lê thi thể, hướng về phía rừng sâu mà đi.

 

"A a a..."

 

Tiếng hét đột ngột vang lên.

 

Thì ra là quái nhi.

 

Hắn đang tranh giành một phần thi thể với một con Thực Thi Quỷ. Đó là thi thể của mẫu thân hắn.

 

Thực Thi Quỷ chỉ ăn thi thể. Nếu nó kéo đi khối thân thể kia thì hiển nhiên đó là người chết. Tuy nhiên, quái nhi dường như không thể hiểu được điều này. Nhìn thấy một con quái vật muốn lôi đi mẫu thân của mình, hắn liền nóng nảy xông tới, cố giành lại.

 

Hắn tấn công Thực Thi Quỷ, dùng cả tay chân, ra đòn tàn nhẫn vô cùng.

 

Thực Thi Quỷ nghi hoặc nhìn hắn, đứng yên không nhúc nhích.

 

Bọn chúng chỉ ăn xác chết, vì vậy Thực Thi Quỷ lập tức tóm lấy quái nhi. Trong tay khẽ dùng sức, nó xé thân thể hắn ra.

 

"A a..."

 

Thực Thi Quỷ kéo cả xác quái nhi đi cùng.

 

Con nhện nhanh chóng giăng tơ. Chẳng mấy chốc, lại xuất hiện thêm nhiều Thực Thi Quỷ.

 

"A di đà phật." Một tiếng niệm pháp hiệu vang lên.

 

Tư Vũ Phi xoay người.

 

Chính là vị hòa thượng gặp ban ngày.

 

Đến tình cảnh này, nếu hắn không phải người, cũng không cần duy trì hình dạng người làm gì nữa. Tuy nhiên, hắn vẫn lặng lẽ đứng, không biến hóa, tay cầm chuỗi Phật châu càng dài. Hắn dùng ánh mắt từ bi nhìn Tư Vũ Phi, hỏi: "Ta vốn đã đồng ý với những người từng gọi tên ta, ban cho họ sự vĩnh sinh. Nhưng ta vẫn muốn trao cho nhiều người hơn nữa niềm vui vô tận cùng sinh mệnh bất diệt. Ngươi vì sao không chấp nhận?"

 

Hắn không có chút ác ý nào, chỉ đơn thuần tò mò vì sao Tư Vũ Phi vẫn chưa nhanh chóng chìm vào giấc mộng để tiếp nhận phần thưởng của hắn.

 

"Ngươi cho họ vĩnh sinh, chẳng phải để những quái vật kia ăn sạch bọn họ sao?" Tư Vũ Phi không mấy tán thành cách làm của hắn.

 

Có lẽ bởi thái độ của Tư Vũ Phi không quá gay gắt, Không Tịnh cũng ôn tồn giải thích: "Không phải vậy. Cảnh giới vĩnh sinh của ta cần người ta bước vào thông qua giấc mộng. Một khi tỉnh lại, họ sẽ rời khỏi thế giới đó. Ta biết cách ngăn chặn điều này: chỉ cần khi họ chìm vào giấc mộng mà chết, họ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."

 

Nghe vậy, Tư Vũ Phi bừng tỉnh, đáp: "Thì ra là vậy."

 

Câu nói dường như có chút lý lẽ.

 

Không Tịnh mỉm cười.

 

Tư Vũ Phi nheo mắt, bởi vì qua chiếc mặt nạ, hắn cảm giác giống như một con hồ ly nhạy bén, đầy nghi hoặc đang nhìn chằm chằm mình.

 

Không Tịnh nói: "Ta không có ác ý, ngươi phải hiểu điều này chứ."

 

"Có lẽ." Tư Vũ Phi đáp, "Nhưng... ta không tin thần lại là thứ hào phóng như vậy. Ngươi thật sự là thần sao?"

 

"Đương nhiên." Không Tịnh thừa nhận, "Có thể không phải các vị thần nổi danh mà các ngươi biết đến, nhưng ta thực sự là thần."

 

"Vậy ngươi hào phóng sao?" Tư Vũ Phi tiếp tục hỏi.

 

"Ta đã ban cho trăm người sự vĩnh sinh, chẳng lẽ chưa đủ hào phóng sao?" Không Tịnh cảm thấy câu hỏi này thật ngớ ngẩn.

 

"Vậy thì hãy rộng lượng đánh thức người đứng sau ta, sau đó đưa quyển sách mà hắn muốn cho ta." Tư Vũ Phi nói, "Cho ta xem thử sự hào phóng của ngươi đi."

 

Không Tịnh nheo mắt nhìn hắn.

 

Tư Vũ Phi cũng bắt chước biểu cảm của hắn, nheo mắt lại.

 

"Ngươi không tin ta, không thể độ hóa. A di đà phật." Nói xong, hắn hành lễ rồi biến mất tại chỗ.

 

"Ta đâu có không tin ngươi, ngươi lại nói thêm vài lời nữa đi mà." Tư Vũ Phi muốn giữ hắn lại, cảm thấy bản thân cũng không hẳn là không đồng ý với cách nói của hắn, chỉ là có lẽ cần thêm một chút thuyết phục.

 

Bởi vì trong lòng hắn, không khao khát sự vĩnh sinh.

 

Tư Vũ Phi có thể cảm nhận, mọi người đã chết trong giấc mộng. Còn duy nhất người không chìm vào giấc mộng, quái nhi kia, cũng đã bị xé xác.

 

Người, nếu thân thể bị xé rách, tất nhiên sẽ chết.

 

Tư Vũ Phi trong lòng tự nhủ một đạo lý đơn giản nhất.

 

Sau đó, hắn buông tay.

 

Không còn được hắn nâng đỡ, Hiểu Mộc Vân lập tức trượt xuống từ phía sau hắn, sắp rơi thẳng xuống và đập mạnh xuống sàn.

 

Ngay tại khoảnh khắc Hiểu Mộc Vân gần như chạm đất, thân thể hắn đột nhiên lơ lửng giữa không trung. Trên ngực dường như có thứ gì đó vừa động, như đang bảo vệ hắn.

 

"Điều này có nghĩa là vẫn chưa chết sao?" Tư Vũ Phi kinh ngạc.

 

Hắn vốn nghĩ rằng theo lời hòa thượng kia, những người đã ngủ thì sẽ chết.

 

Thấy Hiểu Mộc Vân chưa chết, Tư Vũ Phi không thể không tiến lên, một lần nữa kéo hắn trở lại, ôm vào trong ngực, dừng lại trên nóc nhà.

 

Thực Thi Quỷ kéo thi thể đi đã không thấy bóng dáng. Những con nhện chỉ giăng tơ, không làm gì thêm.

 

Dẫn đường là việc chẳng dễ dàng, cần phải trân trọng.

 

Thấy trên người Hiểu Mộc Vân dường như có thứ gì đó bảo vệ hắn, Tư Vũ Phi dứt khoát đặt hắn lại trên nóc nhà, vẽ một trận pháp bảo hộ, rồi nhảy lên đuổi theo những Thực Thi Quỷ kia.

 

Hắn nhớ rõ những chữ đã thấy ban ngày.

 

Nếu muốn đến được thế giới của thần.

 

Một là phải xuống cầu thang.

 

Hai là nhảy xuống vực thẳm.

 

Ba là vượt qua động quỷ.

 

Nơi này không có quỷ bình thường, chỉ có Thực Thi Quỷ.

 

Tư Vũ Phi đi theo những Thực Thi Quỷ kéo xác, nhìn thấy chúng đi tới một động quỷ.

 

Nhóm Thực Thi Quỷ vốn làm việc một cách máy móc, nhưng ngay khi cảm nhận được mùi người sống, chúng lập tức trở nên hung hãn, giương nanh múa vuốt, lao điên cuồng khắp nơi.

 

"Hỏa thuật." Tư Vũ Phi kết ấn bằng hai tay, thi triển pháp thuật.

 

Quả cầu lửa cuốn tới, thiêu đốt thân thể Thực Thi Quỷ.

 

Chúng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

 

"Thuỷ độn." Trong lúc hỗn loạn, Tư Vũ Phi hoá thành một dòng nước, lập tức lao qua, xuyên qua ngọn lửa và động quỷ của Thực Thi Quỷ.

 

Cửa vào thay đổi, cảnh vật phía trước cũng khác biệt. Khi Tư Vũ Phi đến nơi được gọi là "cảnh giới vĩnh sinh", hắn vừa vặn nhìn thấy một người khổng lồ bước qua.

 

Trên người hắn thật kỳ quái.

 

Nhìn kỹ, thân thể của người khổng lồ kia hoá ra được tạo thành từ vô số cơ thể người gắn kết lại. Tất cả những thân hình ấy chồng chất lên nhau, theo từng bước đi của người khổng lồ, bị đè ép đến mức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

 

Trên người hắn không ngừng rơi xuống những thân thể người, thậm chí cả một con thỏ. Con thỏ rơi xuống sàn, lập tức quay sang nhìn Tư Vũ Phi, nhe răng trợn mắt đầy kiêu ngạo.

 

Tư Vũ Phi liếc nhìn con thỏ một cái, thẳng chân đá mạnh, khiến nó bị đá bay ra xa.

 

Chuyện này không tính là bắt nạt động vật nhỏ.

 

Bởi vì Tư Vũ Phi vốn dĩ vừa biết bắt nạt quái vật hung ác, lại vừa biết bắt nạt động vật nhỏ, nên không thể coi đây là hành động đơn thuần bắt nạt động vật nhỏ.

 

"Có lý." Hắn tự mình thuyết phục bản thân.

 

••••••••

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu Kịch Trường

 

Hiểu Mộc Vân: "Tuy rằng bị ngươi đâm mấy chục nhát dao, nhưng ta vẫn chưa rời bỏ ngươi. Đây có phải là hội chứng Stockholm không?"

 

Tư Vũ Phi: "Máu M?" (Masochism)
Bình Luận (0)
Comment