5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 43

Chương 43: Quỷ tân lang

 

Nội dung lược thuật trọng điểm:

 

Tân lang của ngươi thật khiến người khác khiếp sợ.

 

—--

 

Tối qua, Tư Vũ Phi ngủ một giấc an ổn, không mộng mị, nhưng do lâu nay giấc ngủ không sâu, dưới mắt hắn vẫn còn vương nhàn nhạt quầng thâm. Làn da hắn trắng nõn, khiến quầng thâm càng thêm rõ rệt. Thế nhưng may mắn là dung mạo của hắn vốn không có điểm nào đáng chê trách, ngay cả khi có quầng thâm cũng chỉ càng làm tăng thêm nét đặc biệt, thậm chí toát lên một loại suy sút đầy mỹ cảm.

 

Tư thế ngủ của hắn vốn rất ngay ngắn, nhưng khi nhìn sang giường bên cạnh không có ai, hắn dứt khoát rút tay chân khỏi chăn, sau đó vươn tay, đá chân, cả người thản nhiên chiếm trọn chiếc giường.

 

"Hì hì." Tư Vũ Phi cười ngây ngô, rồi xoay người.

 

Và ngay lập tức, hắn đối diện với một đôi mắt.

 

Hiểu Mộc Vân đang ngồi ở bàn bên cạnh, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

 

Tư Vũ Phi lập tức bật dậy, sốt ruột sờ lên mặt mình. Hắn còn tưởng rằng ánh mắt của Hiểu Mộc Vân là do trên mặt mình có thứ gì kỳ quái.

 

"Ở đây." Hiểu Mộc Vân cầm lấy chiếc mặt nạ tối qua Tư Vũ Phi tháo ra trước khi ngủ và đặt lên bàn. "Sáng nay ta tỉnh dậy, thấy mặt nạ rơi trên sàn nên nhặt lên giúp ngươi."

 

Tư Vũ Phi ngồi trên đống chăn lộn xộn, ngây thơ nhìn Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân đưa tay, đưa mặt nạ lại cho hắn.

 

Tư Vũ Phi vốn có thể dùng niệm lực để lấy mặt nạ, nhưng hắn vẫn xuống giường, nhét chân vào giày một cách tùy tiện, rồi bước tới chỗ Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân sắc mặt phức tạp nhìn người trước mặt.

 

Chính vì giấc mơ tối qua, tâm trí hắn không thể bình ổn. Dù vậy, Hiểu Mộc Vân vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản. Để làm được điều đó, hắn thậm chí đã vận hành tâm pháp.

 

Sau này, khi phát hiện năng lực của Tư Vũ Phi, hắn vô cùng may mắn vì lúc đó mình đã vận hành tâm pháp đúng cách.

 

Nhưng giờ phút này, Hiểu Mộc Vân chỉ cảm thấy phản ứng của mình quá mức mất mặt.

 

Tư Vũ Phi vươn tay định lấy mặt nạ.

 

Hiểu Mộc Vân cố ý rụt tay lại. Tư Vũ Phi nghiêng người về phía hắn, mặt đối mặt, ánh mắt chạm ánh mắt.

 

Đôi mắt của Tư Vũ Phi trong veo, ngây thơ, thậm chí còn khẽ cười.

 

Hiểu Mộc Vân trong lòng gào thét, không thể tin nổi gương mặt trước mắt này lại trùng khớp với biểu cảm trong mộng.

 

"Đừng đùa với ta. Tính ta không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu." Tư Vũ Phi cười, khẽ điểm một ngón tay lên ngực Hiểu Mộc Vân.

 

"Hừ." Hiểu Mộc Vân không hề bị dọa, nhưng vẫn đưa trả chiếc mặt nạ cho hắn.

 

Tư Vũ Phi nhận lại mặt nạ, cẩn thận kiểm tra. Nếu tối qua rơi xuống đất, không biết có bị hỏng hay không. Mong rằng không sao, bởi hắn đã làm hỏng một chiếc mặt nạ khi ra ngoài trước đó.

 

"Phi Phi." Hiểu Mộc Vân gọi hắn.

 

"Ừm?" Tư Vũ Phi đáp một cách hờ hững.

 

"Khụ khụ." Hiểu Mộc Vân trăn trở, không biết nên hỏi về giấc mơ tối qua thế nào. Từ lúc thức dậy đến giờ, dù nghĩ thế nào, hắn cũng cảm thấy lời lẽ của mình có gì đó sai sai, cứ như thể hắn là kẻ gian tà. "Ngươi... có người trong lòng không?"

 

Khi nói ra câu ấy, Hiểu Mộc Vân nhận ra lời mình bỗng trở nên uyển chuyển lạ thường.

 

Tư Vũ Phi cầm mặt nạ, vừa lúc che đi nửa dưới khuôn mặt, nhìn chằm chằm Hiểu Mộc Vân, sau đó chớp mắt một cái.

 

Hiểu Mộc Vân đưa tay chạm nhẹ lên cổ mình, không biết phải giải thích những lời này như thế nào.

 

"Ta trước đây ở Phục Hi Viện, không thường ra ngoài, chỉ có lúc trực ban ở cửa mới tiếp xúc một chút với người bên ngoài." Tư Vũ Phi đáp lời, "Trong Phục Hi Viện toàn là sư huynh, sư tỷ, giống như ca ca, tỷ tỷ một nhà. Vì đều là người nhà, nên không có chuyện thích nhau theo kiểu ấy. Lúc trực ban nhìn thấy người bên ngoài, đều cảm thấy họ ngốc nghếch, không ưa được."

 

Nghe xong những lời này, Hiểu Mộc Vân đột nhiên cảm thấy khó mà hỏi tiếp. Hắn đành nói: "Ngươi ra ngoài thì cẩn thận một chút, nếu thấy nam nhân khác đến gần thì..."

 

"Sư huynh sư tỷ đã dặn rồi, phải đề phòng nam nhân xấu." Tư Vũ Phi đắc ý nói, thậm chí vì nhớ rõ điều này mà đôi mắt y sáng lên vẻ tự mãn. "Ta đều nhớ kỹ."

 

"Ngươi nhớ kỹ là tốt rồi." Hiểu Mộc Vân hài lòng gật đầu. "Nếu có nam nhân muốn tiếp cận ngươi, thậm chí còn muốn cùng ngươi ngủ chung, thì đều là nam nhân xấu."

 

Nói đến đây, Hiểu Mộc Vân bất chợt nhận ra mình vừa nói một câu ngu ngốc hiếm thấy. Trong thoáng chốc, hắn thấp thỏm lo âu, đưa ngón tay chỉ vào chính mình.

 

Tối qua hắn đã ngủ chung với Tư Vũ Phi, nhưng hắn hoàn toàn không có chút ý nghĩ mờ ám nào. Thiên địa chứng giám.

 

"Ngươi thì không sao." Tư Vũ Phi, hiếm khi tìm được người chịu ngủ chung với mình, chủ động tìm lý do cho Hiểu Mộc Vân, "Ngươi không phải muốn ngủ chung với ta, là ta muốn ngủ chung với ngươi."

 

Hiểu Mộc Vân im lặng một lúc, rồi nói: "... Cũng đúng."

 

Tư Vũ Phi kiểm tra chiếc mặt nạ trong tay, thấy không có chút tổn hại nào, thì vui vẻ nâng nó lên.

 

"Vậy ngươi có biết đoạn tụ là gì không?" Hiểu Mộc Vân đột nhiên hỏi.

 

Tư Vũ Phi khựng lại, tay đang cầm mặt nạ cũng run lên.

 

Hiểu Mộc Vân nhìn chằm chằm hắn, chờ câu trả lời.

 

Tư Vũ Phi làm bộ mặt vô tội thường dùng khi lỡ làm sai chuyện gì, cố gắng qua mặt đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Đoạn tụ là gì vậy?"

 

Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân sững sờ, sau đó khẽ cười lắc đầu, nói: "Thôi, không có gì."

 

Thực ra đâu phải không có gì. Trong mắt Hiểu Mộc Vân, đây còn là chuyện lớn. Nếu Tư Vũ Phi biết đoạn tụ là gì thì dễ nói. Nhưng nếu cái gì cũng không biết, sau này gặp phải tình huống tương tự, chẳng phải sẽ bị người ta lừa sao?

 

Tư Vũ Phi vội vàng đeo mặt nạ lên, che kín khuôn mặt mình.

 

Nhìn dáng vẻ vụng về của Tư Vũ Phi khi cố điều chỉnh mặt nạ, Hiểu Mộc Vân lần đầu tiên mong rằng giấc mộng của mình sẽ không trở thành hiện thực.

 

"Hầy..."

 

Nếu hắn giao Tư Vũ Phi cho người của Phục Hi Viện, rồi sau đó rời đi, liệu có thay đổi được những chuyện sắp xảy ra hay không?

 

Khi nhận ra mình vừa nảy ra ý nghĩ như vậy, Hiểu Mộc Vân càng thêm buồn bã.

 

Hắn đáng lẽ nên biết rằng, đẩy câu chuyện đi theo hướng kết cục đã định thường là ý tưởng chung của tất cả mọi người muốn thay đổi kết thúc.

 

Đang lúc Hiểu Mộc Vân cau mày trầm tư, từ vách tường bên cạnh thò ra một bàn tay, bóp lấy mặt hắn.

 

Hiểu Mộc Vân ngẩng đầu.

 

Tư Vũ Phi không nói gì, chỉ hơi nheo mắt lại cười.

 

Hiểu Mộc Vân bỗng như trở về rất nhiều năm trước.

 

"Ngươi gặp người bên ngoài, đều thấy họ ngu ngốc sao?" Hiểu Mộc Vân hỏi.

 

"Ừ, đúng vậy." Tư Vũ Phi đáp.

 

Bởi vậy, Hiểu Mộc Vân cảm thấy có chút khó chịu.

 

Tư Vũ Phi đeo mặt nạ, mở cửa sổ. Đường phố bên ngoài đột nhiên hiện lên một cảnh tượng kỳ dị.

 

Mặt đất phủ kín những mảnh giấy trắng và đỏ xen lẫn nhau. Trắng là tiền giấy, còn đỏ là tro tàn pháo giấy từ đằng xa bay tới.

 

Trong lúc Tư Vũ Phi đang chăm chú nhìn, Hiểu Mộc Vân bước tới phía sau y. Hắn vốn định tựa cằm l*n đ*nh đầu Tư Vũ Phi, nhưng nghĩ một chút rồi từ bỏ.

 

"Ngươi có phát hiện..." Tư Vũ Phi chậm rãi lên tiếng.

 

"Quỷ khí càng nồng đậm." Hiểu Mộc Vân tiếp lời.

 

Quỷ khí đậm như vậy chứng tỏ ác quỷ đang quanh quẩn nơi đây, không chịu rời đi.

 

Ban ngày không thấy quỷ, nhưng khi lần theo dấu vết của pháo, họ phát hiện ra nơi bắn pháo không phải nơi xa lạ, mà chính là nhà họ Triệu.

 

"Thật náo nhiệt, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hiểu Mộc Vân lên tiếng hỏi người qua đường.

 

Bề ngoài hắn xuất chúng, khí chất lại ôn hòa, nên khi lên tiếng, tự nhiên có người đáp lời.

 

"Mấy ngày trước, nhà họ Thẩm từ chối hôn sự với nhà họ Tống, giờ lại gả qua nhà họ Triệu, đem theo rất nhiều lễ vật. Nhà họ Triệu nhận lễ, có lẽ hôn sự sẽ thành."

 

Tư Vũ Phi đứng bên nghe được, liền chen vào đối thoại: "Nếu hôn sự thành thì sao?"

 

Người qua đường nghe vậy liền quay sang nhìn Tư Vũ Phi, muốn đáp lời: "Hôn sự thành thì cứ thành thôi. Dù sao người đã chết, người sống nhận lễ, hoàn thành nghi thức là được. Một thư sinh nghèo thật đúng là muốn làm rể họ Thẩm..."

 

Ánh mắt Tư Vũ Phi dừng lại trên người hắn.

 

Người qua đường vô tình nhìn vào chiếc mặt nạ quỷ hung tợn trên mặt Tư Vũ Phi, bị dọa sợ đến mức quay người chạy thẳng ra đồng hoang.

 

Thấy vậy, khóe miệng Tư Vũ Phi dưới mặt nạ hơi nhếch lên, mang theo vẻ khinh thường. Y ngẩng đầu, nhìn về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân đang suy nghĩ, vô thức đưa tay vuốt tóc mình.

 

"Nếu vị tiểu thư họ Thẩm kia chỉ muốn hoàn thành nghi thức âm hôn, thì kỳ thực khá đơn giản. Nàng hoàn thành tâm nguyện xong, hẳn sẽ rời khỏi Quỷ Vực, đi đầu thai."

 

Quỷ Vực là nơi nằm giữa nhân gian và địa phủ, nơi những linh hồn không muốn rời đi sau khi chết thường quanh quẩn. Có khi, chúng còn nghĩ cách quay lại nhân gian. Tuy nhiên, những hồn ma không chịu đầu thai sau một thời gian dài, nếu may mắn, sẽ tiếp tục phiêu đãng giữa hai cõi, hoặc bị buộc phải đi đầu thai. Nhưng nếu ở lại quá lâu, linh hồn có thể tan biến. Trường hợp xấu nhất là biến thành ác quỷ, gây hại cho nhân gian.

 

Bọn họ, những người tu đạo, gánh vác một trách nhiệm lớn lao là xua đuổi quỷ hồn rời khỏi nhân gian. Thế nhưng, ai nấy đều mải mê đắm chìm trong việc tu hành của bản thân, những việc này thường bị bỏ bê, dẫn đến cảnh quỷ hồn phiêu đãng khắp chốn, gây ảnh hưởng đến cuộc sống nhân gian.

 

"Ngươi tin vào câu chuyện tình yêu của bọn họ sao?" Tư Vũ Phi hỏi.

 

"Hư." Hiểu Mộc Vân đưa một ngón tay, đặt lên miệng chiếc mặt nạ của Tư Vũ Phi.

 

Mọi người đều biết, chiếc mặt nạ của Tư Vũ Phi chính là khuôn mặt của hắn. Vì vậy, khi ngón tay của Hiểu Mộc Vân chạm lên phần miệng của chiếc mặt nạ, Tư Vũ Phi lập tức im lặng.

 

"Có tin hay không không quan trọng." Hiểu Mộc Vân đã xử lý quá nhiều việc tương tự. "Điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề một cách trọn vẹn, miễn không gây hại đến bất kỳ ai."

 

Tư Vũ Phi lặng lẽ nhìn hắn, chợt nhận ra rằng nguyên tắc hành sự của người này chính là: chân tướng không quan trọng, chỉ cần giải quyết được vấn đề.

 

Ngươi đấy, sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ mà thôi.

 

Tư Vũ Phi nghĩ như vậy, nhưng vì tính cách của mình, hắn không nói ra.

 

Trong nhà họ Triệu, Triệu Dịch hớn hở nhìn của hồi môn vừa được nhà họ Thẩm đưa đến. Giữa phòng là bốn chiếc rương nặng trĩu. Ba chiếc rương được khóa lại, tạm thời không thể mở ra. Chỉ có một chiếc rương không khóa, hắn liền mở ra xem, phát hiện bên trong là một bộ đồ tân lang màu đỏ rực rỡ, tinh xảo đến từng đường kim mũi chỉ. Không chỉ có quần áo, mà cả giày, phát quan, mọi thứ đều đầy đủ.

 

"Đem đồ vật trả lại ngay!" Triệu phụ tức giận đến mức suýt nữa không đứng vững.

 

Triệu mẫu thấy trượng phu như vậy, vội vàng đưa tay đỡ lấy ông.

 

"Ngươi là một nam nhi chính trực, tràn đầy nhiệt huyết, làm sao có thể vì những thứ hư ảo này mà đồng ý kết hôn với một người đã chết!" Triệu phụ từ sáng sớm đã nhìn thấy người hầu nhà họ Thẩm khiêng đến bốn chiếc rương, trong lòng liền dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Quả nhiên, nhà họ Thẩm nói thẳng rằng muốn cùng nhà họ kết âm thân. Ở thời buổi này, nếu gia cảnh hai bên chênh lệch quá lớn, thì nhà nghèo sẽ chỉ là kẻ chịu thiệt thòi: bị lợi dụng, bị khinh thường, sau cùng bị phũ phàng vứt bỏ. Dù có được chút tiền bồi thường, nhưng trong mắt Triệu phụ, dùng chính mình để đổi lấy chút tiền tài như thế là một sự sỉ nhục.

 

"Trả lại đi!" Triệu phụ giận dữ quát con trai.

 

"Ta muốn cưới Thẩm tiểu thư!" Triệu Dịch khăng khăng một mực. "Cha mẹ nghĩ mà xem! Nhà họ Thẩm là một gia tộc lớn như thế nào, nếu chúng ta kết thân với bọn họ, sau này Thẩm gia sẽ giúp con thăng tiến trên quan trường!"

 

Hắn tràn đầy hưng phấn, cầm lấy bộ đồ tân lang, phấn khích đến mức quên hết mọi thứ.

 

Quên hết mọi thứ thì cũng thôi, nhưng hắn lại quên mất một chuyện lớn.

 

"Thẩm tiểu thư đã chết!" Triệu phụ lạnh lùng nhắc nhở, không chút khoan nhượng. "Ngươi đúng là đồ ngu! Đồ ngu!"

 

Triệu Dịch hoàn toàn không nghe lọt tai lời cha mình, chìm đắm trong mộng tưởng của chính mình. Tay cầm bộ đồ tân lang, ánh mắt hắn đờ đẫn, biểu cảm si mê.

 

Nhìn thấy cảnh này, Triệu phụ hận không thể cầm ngay chiếc ghế bên cạnh để đập tỉnh đứa con bất hiếu này.

 

"Triệu lão gia, Triệu phu nhân, xin đừng nóng vội." Một giọng nói ôn hòa cắt ngang sự hỗn loạn trong căn nhà.

 

Cả ba người cùng nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Một người trẻ tuổi cầm trên tay chiếc quạt xếp, vận bộ y phục lam trắng nhẹ nhàng, ung dung bước vào.

 

Triệu Dịch kinh ngạc. Hắn nhận ra người này, chẳng phải là một trong những người tu tiên đã thả hắn ra hôm trước sao?

 

Hiểu Mộc Vân lấy ra một con bù nhìn có dán tên của Triệu Dịch, đưa cho Triệu phụ, rồi nói: "Ta là đệ tử của Kỳ Lân Sơn tu tiên môn phái. Thị trấn này quỷ khí tràn đầy, ảnh hưởng đến bá tánh, vì vậy ta đến đây để xử lý chuyện này. Nếu Triệu công tử đã đồng ý hôn sự, mà giờ hối hôn, sẽ bị quỷ hồn quấn thân, suốt một thời gian dài sẽ gặp xui xẻo, bệnh tật triền miên. Chi bằng thuận theo tình thế, đêm nay cử hành minh hôn. Thẩm gia đã chuẩn bị sẵn nơi bái đường. Phiền lão gia và phu nhân chuẩn bị một bộ rơm rạ y. Khi Triệu công tử bước xuống kiệu cưới, hãy khoác bộ rơm rạ y này lên người, sau đó giao con bù nhìn này cho Thẩm tiểu thư. Như vậy, Thẩm tiểu thư sẽ xem con bù nhìn là Triệu công tử mà mang đi. Minh hôn quỷ tân nương, chỉ cần có trượng phu, nàng sẽ thỏa mãn tâm nguyện, đầu thai chuyển thế, mọi chuyện sẽ được giải quyết, vùng đất này cũng sẽ an toàn."

 

Dù Thẩm Vãn Niên có toan tính gì, chỉ cần nàng mang con bù nhìn đi, oán niệm của nàng sẽ tan biến, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

 

"Xin Triệu công tử, Triệu phu nhân và Triệu lão gia nhớ kỹ lời ta." Hiểu Mộc Vân giao con bù nhìn đã dán bùa chú cho bọn họ.

 

Việc đã đến nước này, không thể đổi ý, Triệu phu nhân và Triệu lão gia đành nhận lấy con bù nhìn.

 

"Tại sao vẫn có một chiếc rương chưa mở?" Hiểu Mộc Vân nhận ra sự khác thường.

 

"Người nhà họ Thẩm nói, sau khi nghi thức hoàn thành mới giao chìa khóa cho chúng ta." Triệu Dịch cuối cùng cũng lên tiếng. "Bên trong đều là tiền và một số vật quý giá."

 

Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân đưa tay đẩy thử một chiếc rương.

 

Chiếc rương nặng trĩu, nhưng cảm giác bên trong không giống như chứa những vật nặng.

 

Thực ra, Hiểu Mộc Vân có thể mở chiếc rương ngay lập tức, nhưng tính cách hắn không thích can thiệp chuyện người khác, liền cáo từ rời đi.

 

Chỉ cần Triệu Dịch làm đúng theo lời hắn, đêm nay mọi chuyện sẽ được giải quyết. Sáng mai, hắn cùng Tư Vũ Phi sẽ rời khỏi nơi này, tiếp tục lên đường.

 

Kế hoạch rõ ràng là tốt, nhưng Hiểu Mộc Vân nhìn gia đình này với dáng vẻ không đáng tin cậy, quyết định rằng đêm nay phải vất vả một chút, nằm vùng để quan sát tình hình. Nếu thật sự không được, thì chỉ còn cách cuối cùng: dùng thủ đoạn để chiếm lấy Thẩm tiểu thư.

 

Lần này chỉ có mỗi Hiểu Mộc Vân ở lại để trông chừng. Còn về phần Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân cảm thấy chuyện này không cần đến hai người cùng bận rộn, nên bảo hắn đi chơi.

 

Triệu Dịch từ nhỏ đến lớn chưa từng được mặc quần áo cao quý. Hắn hoàn toàn phớt lờ cảnh tượng cha mẹ mình đang bận rộn khắp nơi vì hắn, chuẩn bị bộ quần áo rơm rạ.

 

Đúng thật là hữu dụng!

 

Triệu Dịch hài lòng nở nụ cười.

 

Quả nhiên làm theo lời thuật sĩ kia, Thẩm tiểu thư liền yêu hắn. Bây giờ, nàng thậm chí còn muốn cùng hắn thành thân.

 

Một khi trở thành phu thê với nàng, hắn không chỉ có được nàng, mà còn có sự hậu thuẫn của gia tộc nàng. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội nhanh chóng thăng tiến.

 

"Triệu công tử, Triệu công tử, ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói. Khi kiệu hạ xuống, hãy rời đi ngay, không được động vào Thẩm tiểu thư." Thanh âm của Hiểu Mộc Vân như cơn gió lướt qua bên tai Triệu Dịch. Tuy hắn nghe được, nhưng lại chẳng để tâm chút nào.

 

Trong đầu hắn chỉ nghĩ về chuyện xảy ra không lâu trước đây.

 

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm tiểu thư là bên bờ sông.

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã yêu nàng. Sau nhiều ngày ấp ủ, o một dịp kia, hắn dũng cảm đi đến nơi nàng hay lui tới, chờ nàng xuất hiện và bày tỏ tâm ý của mình.

 

Thế nhưng, Thẩm tiểu thư chỉ khinh thường nhìn hắn.

 

Ngày hôm đó, dù nàng cứu hắn khỏi cảnh nguy hiểm, nhưng nàng tuyệt nhiên không yêu một thư sinh nghèo như hắn.

 

Triệu Dịch không cam tâm từ bỏ, cứ dai dẳng bám theo.

 

Nhưng Thẩm tiểu thư không phải là một cô nương hiền lành dễ tính. Sau nhiều lần bị quấy nhiễu, nàng dứt khoát sai hạ nhân đánh hắn một trận, ý định dùng vũ lực để đuổi hắn đi.

 

Triệu Dịch vẫn không khuất phục.

 

Có những lúc, có những người dù không làm gì sai, thậm chí đôi khi còn là người làm điều tốt, nhưng bản chất ác độc trong lòng họ lại không thể che giấu.

 

Triệu Dịch đã chi ra số tiền lớn để mua từ một thuật sĩ tha hương một lá bùa được cho là có thể khiến Thẩm tiểu thư si mê hắn. Chỉ cần nàng nuốt lá bùa này, mọi chuyện sẽ thành công. Vì điều này, Triệu Dịch không tiếc bán đi tất cả tài sản đáng giá cuối cùng của mình, dùng số tiền đó để hối lộ người hầu bên cạnh Thẩm tiểu thư, nhờ họ đốt lá bùa thành tro, hòa vào nước và cho nàng uống.

 

Theo lời thuật sĩ, chỉ cần như vậy, Thẩm tiểu thư sẽ yêu hắn.

 

Triệu Dịch vui mừng khôn xiết, lập tức đến bờ sông nơi nàng thường tản bộ để gặp nàng. Nhưng khi nàng nhìn thấy hắn, nàng liền quay người bỏ đi. Triệu Dịch bất chấp tất cả mà đuổi theo. Trong lúc tranh chấp, hắn lỡ tay đẩy nàng xuống sông. Vì hoảng sợ, hắn bỏ chạy. Đến khi hắn quay lại tìm hiểu tin tức, đã nghe tin nàng chết đuối.

 

Sau đó, gia đình nàng bắt đầu tìm kiếm một người để thực hiện minh hôn.

 

Hắn cảm thấy nàng vốn thuộc về hắn, bất kể sống hay chết.

 

Hiện tại, nàng đã chết, nhưng chú ngữ cuối cùng cũng có hiệu lực. Nàng yêu hắn.

 

Chết thì đã sao? Chỉ cần kết hôn, hắn sẽ trở thành người của Thẩm gia.

 

Triệu Dịch ôm lấy những ý nghĩ không thực tế, như kẻ đói khát, vội vàng cởi bộ quần áo cũ kỹ trên thân mình để thay bộ hỷ phục mà Thẩm gia chuẩn bị cho tân lang.

 

Nhưng vì mọi chuyện quá gấp gáp, bộ hỷ phục này vốn không vừa người hắn.

 

Quần áo quá chật.

 

Triệu Dịch nhíu mày, cố mặc bộ hỷ phục bằng sức lực của chín trâu hai hổ. Nhưng đến khi mặc xong, đai lưng siết chặt đến mức hắn gần như không thể thở, giày thì quá nhỏ, khiến chân hắn đau đớn, phải vặn vẹo từng bước.

 

Hắn giống hệt một khối thịt bị dây thừng bó chặt.

 

Hồng y phục, dây buộc tóc trắng.

 

Không rõ đây là để làm hỉ sự, hay là để đưa tang.

 

Bầu trời dần chuyển tối. Trong nhà họ Triệu, dù mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng vợ chồng Triệu gia chưa bao giờ lo lắng đến thế.

 

Cuối cùng, khi trời tối hẳn, đường phố vắng tanh không một bóng người, tiếng chiêng trống vang lên.

 

Người sống hãy tránh đường, người chết hiện về.

 

"Đội ngũ đón dâu đã đến, mời cô gia ra ngoài." Một giọng nói sắc lạnh vang lên trước cửa nhà họ Triệu.

 

Nghe thấy tiếng gọi, vợ chồng nhà họ Triệu vội vàng đưa cho Triệu Dịch đồ rơm rạ cùng hình nhân bù nhìn đã chuẩn bị trước, không ngừng dặn dò: "Hài tử, hài tử, ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Khi xuống kiệu, hãy phủ thêm quần áo, rồi lập tức quay về nhà. Trên đường không được quay đầu lại."

 

Triệu Dịch không thể cãi lại cha mẹ, đành miễn cưỡng nhận lấy đồ.

 

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, sau hôm nay, hắn sẽ trở thành con rể của Thẩm gia, nên cố gắng làm ra vẻ đoan chính, mặc kệ bộ quần áo bó chặt đến mức không thể thở, tay áo ngắn cũn, quần không vừa người.

 

Vợ chồng Triệu gia tiễn hắn ra cửa. Nhưng khi vừa mở cửa, cảnh tượng bên ngoài khiến họ kinh hãi đến mức suýt mất hồn.

 

Đội ngũ đón dâu bên ngoài toàn là người giấy. Những người giấy này đều có gương mặt trắng bệch, hai má được tô đỏ, trên mặt mang nụ cười đồng nhất.

 

Người giấy, xe giấy.

 

Những thứ này làm sao có thể ngồi được?

 

Triệu Dịch đang bực bội thì một người giấy với khuôn mặt giống hệt những người khác tiến lên, đưa cho hắn ba chiếc chìa khóa.

 

Thẩm gia đã hứa rằng chỉ cần Triệu Dịch và Thẩm Vãn Niên kết âm thân, họ sẽ giao chìa khóa mở bảo rương cho hắn.

 

Nhìn thấy chìa khóa, thái độ của Triệu Dịch lập tức thay đổi. Hắn nhận chìa khóa, đưa cho cha mẹ, rồi nói bằng giọng phấn khởi: "Hai người hãy cất giữ đồ vật cẩn thận. Ta sẽ sớm quay về."

 

Phu thê nhà Triệu sớm đã sợ đến mức không còn tỉnh táo, nghe nhi tử nói vậy, chỉ có thể vội vàng dặn dò: "Ngươi nhất định phải nhanh chóng trở về a!"

 

Triệu Dịch gật đầu, sau đó trên mặt nở nụ cười, bước lên cỗ kiệu mà nhà Thẩm đã chuẩn bị sẵn cho hắn.

 

Cỗ kiệu kia rõ ràng chỉ là làm từ giấy, vậy mà khi Triệu Dịch vào trong, nó lại không hề sụp đổ.

 

Những người giấy thấy hắn ngồi vào kiệu, lập tức nâng lên, rồi xoay người rời đi.

 

"Nay có hỉ sự, uyên ương bích hợp."

 

"Người sống nhường đường, người chết lên đường."

 

"Việc hiếu hỉ, ngày đêm giao thoa."

 

Quả nhiên là việc hỉ, nhưng cỗ kiệu và người giấy đều mặc áo đỏ, trong khi hai bên lại rải đầy tiền giấy trắng.

 

Ban ngày, nhà Thẩm còn cho người đốt pháo, hồng giấy và tiền giấy trắng đan xen, tuy có vẻ quái dị, nhưng vẫn tốt hơn hiện tại. Lúc này, trên đường chỉ toàn là tiền giấy trắng. Những người giấy nâng cỗ kiệu, màu đỏ bên ngoài nhanh chóng bị tiền giấy trắng phủ kín, thoạt nhìn tựa như quan tài.

 

Ở lại nhà, phu thê Triệu cầm trong tay ba chiếc rương khóa kín.

 

Có lẽ vì tò mò, hoặc một trực giác kỳ lạ nào đó thôi thúc, họ không kìm được mà mở thử những chiếc rương ấy.

 

Chiếc rương thứ nhất, bên trong đựng toàn tiền giấy dành cho người chết.

 

Chiếc rương thứ hai đựng một bộ áo liệm. Bộ này không giống hỉ phục nhỏ bé kia, mà lại vừa vặn với kích cỡ của Triệu Dịch.

 

Chiếc rương thứ ba lớn nhất, bên trong trống không.

 

Một chiếc rương trống không, chẳng phải chính là quan tài sao?

 

"A a a!" Phu thê nhà Triệu bị dọa đến mặt mày trắng bệch, ngã ngồi trên sàn nhà.

 

Lúc này, Triệu Dịch không hề hay biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy cỗ kiệu giấy này đang chậm rãi sập xuống. Ban đầu ngồi còn ổn, nhưng càng lúc, toàn bộ phần bên trong cỗ kiệu như đang rách toạc ra, không thể chịu nổi trọng lượng của hắn nữa.

 

Cửa sổ là thứ đầu tiên bị phá, Triệu Dịch vô tình đối mặt với một người giấy bên cạnh. Người giấy ấy giữ nguyên biểu cảm, chăm chăm nhìn hắn. Hai chân rõ ràng không hề động, nhưng lại di chuyển theo cỗ kiệu. Trên mặt nó nở một nụ cười quái dị, rồi giơ tay lên. Tiền giấy bay lả tả, có vài mảnh thậm chí còn thổi trúng mặt Triệu Dịch.

 

"Hắt xì!" Triệu Dịch hắt hơi một cái, động tác mạnh khiến cỗ kiệu giấy dưới chân lập tức sụp xuống, rơi thẳng xuống đất.

 

Cả hai chân hắn đều lọt xuống dưới. May sao hắn kịp phản ứng, lập tức đứng lên trên mặt đất.

 

Không ai trong đoàn rước dâu phát hiện hắn đã ngã. Cỗ kiệu vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

 

Ban đầu, Triệu Dịch định bỏ chạy, nhưng lại bị vây giữa đám người giấy, đành phải đi theo họ.

 

Những người giấy dẫn hắn đi về một hướng.

 

Tiếng nước chảy rì rầm vang lên.

 

Là tiếng sông.

 

Triệu Dịch chợt đổ mồ hôi lạnh.

 

"Ta không đi! Ta không đi! Các ngươi mau thả ta ra!" Hắn hoảng hốt kêu lên.

 

Nhưng cỗ kiệu không dừng lại.

 

"Tuy rằng biết ngươi nhát gan, ta không ngờ đến mức tân nương còn chưa thấy mà đã sợ thế này." Một giọng nói tiếc nuối vang lên. Ngay sau đó, dưới ánh trăng, một sợi xích lóe sáng bay lên từ mặt đất, thẳng tới bắt lấy eo của Triệu Dịch.

 

Triệu Dịch ngẩn người.

 

Sợi xích ấy không hề dịu dàng, thẳng tay kéo Triệu Dịch, phá tan nóc kiệu rồi bay thẳng ra ngoài.

 

"A." Những người giấy tựa hồ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác quay đầu lại.

 

"Hồng liên tịnh hỏa."

 

Một ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng đám người giấy trong nháy mắt. Ngọn lửa cháy rụi, chỉ còn lại bóng dáng của hoa sen.

 

Triệu Dịch bị sợi xích kéo lê, ngã nhào xuống bờ sông. Vì động tác quá mạnh, bộ quần áo trên người rách tả tơi. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, một người mặc y phục lam trắng bay tới.

 

Hiểu Mộc Vân từ đầu vẫn đứng một bên xem chuyện vui, vốn định mặc kệ, chỉ cần Triệu Dịch gặp được Thẩm Vãn Niên, lừa nàng nhận lấy người bù nhìn kia, mọi chuyện sẽ xong xuôi.

 

Nhưng không ngờ, đoàn người giấy nâng kiệu lại đột ngột đổi hướng, kéo Triệu Dịch đến bờ sông. Hắn không còn cách nào khác, đành phải ra tay.

 

Hiểu Mộc Vân vươn tay kéo Triệu Dịch từ bờ sông lên.

 

"Xem ra, vẫn là ra tay trực tiếp thì hơn." Hiểu Mộc Vân không muốn tốn thời gian ở đây, bèn quyết định lập tức đi tìm Thẩm Vãn Niên. "Xin lỗi, Triệu công tử, ta cần ngươi đi cùng ta một chuyến."

 

"Đi đâu?" Triệu Dịch sợ đến ngây người.

 

"Ta muốn tìm Thẩm Vãn Niên, nhưng để ngươi đi một mình, ta sợ ngươi lại gặp nguy hiểm. Vì vậy, chúng ta cùng đi."

 

"Ta không đi! Ta không đi!" Triệu Dịch hoàn toàn quên mất trước đó mình đã khát khao đến thế nào.

 

Hiểu Mộc Vân gần như chẳng bao giờ hỏi ý kiến người khác. Nói xong, hắn dùng xích kéo Triệu Dịch, bay thẳng về nơi quỷ khí nồng đậm nhất trong thành trấn.

 

Đoàn rước dâu vẫn tiếp tục, tiếng nhạc quỷ dị vang lên không ngừng. Quỷ khí dày đặc khiến những người phàm nơi đây chìm vào ác mộng.

 

Trong giấc mơ, cỗ kiệu màu đỏ càng lúc càng gần. Những người giấy nâng kiệu nhảy nhót, mỗi lần nhảy lên tựa hồ có thể bay hẳn lên trời.

 

Đúng lúc quỷ khí lan rộng, một đạo pháp thuật thanh tẩy xuất hiện.

 

Quỷ khí như sương mù trong rừng sâu, bao phủ cả đất trời, làm rối loạn vạn vật sinh linh.

 

Nhưng giờ đây, nó bị một cơn gió mạnh thổi tan.

 

Tư Vũ Phi đeo mặt nạ quỷ, mặc áo vàng đen, đứng trên nóc nhà.

 

Phía sau hắn đeo một thanh kiếm, gió thổi tung đuôi ngựa của hắn. Hắn vươn tay, b*n r* pháp thuật bao phủ toàn bộ thành trấn, bảo vệ nơi này.

 

Quỷ Vực đã mở ra.

 

Chỉ vì pháp thuật của hắn, vốn định triển khai Quỷ Vực, nhưng lại bất ngờ thu hồi trong nháy mắt.

 

Tư Vũ Phi cứ ngỡ rằng Quỷ Vực sẽ từ bỏ ngay lúc này, nhưng huyết như thác từ trên cao đổ xuống. Máu loãng hòa lẫn, lan tràn trên mặt đất, dường như muốn nhấn chìm cả nơi đây.

 

Quỷ Vực, cưỡng ép mở ra.

 

Tư Vũ Phi nhíu mày, ngay lập tức dựng thêm một đạo kết giới quanh thị trấn.

 

Hắn đã phán đoán sai lầm. Mục tiêu của Quỷ Vực không phải là thị trấn, mà chỉ nhắm vào một mình hắn.

 

"Ưm."

 

Chớp mắt, Tư Vũ Phi bị nuốt trọn vào thế giới của Quỷ Vực.

 

Nơi đây, đèn hoa giăng kín, tưởng như một thị trấn bình thường.

 

Nhưng một thị trấn bình thường sẽ không náo nhiệt đến thế giữa đêm khuya.

 

Hôm nay, nơi này tựa hồ có việc vui. Khắp nơi đều ngập sắc đỏ: đèn lồng đỏ, lụa đỏ rực rỡ.

 

Một số quỷ mang mặt nạ trắng, mặc y phục trắng đồng điệu. Tư Vũ Phi cũng đang đeo mặt nạ, nhưng là mặt nạ đỏ với răng nanh dữ tợn, hoàn toàn khác biệt với bọn chúng.

 

Tư Vũ Phi trầm mặc giây lát. Hắn cũng có một chiếc mặt nạ trắng, sớm biết vậy đã mang theo. Hiện tại hắn cảm thấy mình thật sự có chút kém cỏi.

 

Trên không trung, vô số bao lì xì đỏ rơi xuống.

 

Giả vờ không biết gì lúc này đã vô dụng, Tư Vũ Phi dứt khoát đưa tay chụp lấy một chiếc bao, mở ra xem.

 

"Lạch cạch, lạch cạch." Vô số móng tay từ trong bao lì xì rơi ra.

 

Tư Vũ Phi nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ, đổ hết đồ bên trong ra.

 

Ngoài móng tay, trong bao còn có hai thứ nữa: một tờ tiền âm phủ và một mảnh giấy ghi ngày tháng năm sinh cùng toàn bộ thông tin giả danh của hắn.

 

Thẩm Vãn Niên.

 

Con phố đông đúc, náo nhiệt, khi thấy hắn mở bao lì xì, lập tức vang lên tiếng hò reo chói tai đầy phấn khích:

 

"Tân lang! Tân lang!"

 

"Tân nương tới! Tân nương cũng tới!"

 

Trên con phố chật kín quỷ, bỗng chốc tách ra một lối đi lớn, nhường cho một tân nương cao hơn ba mét, khoác áo cưới đỏ thẫm, tiến đến.

 

"Oa." Tư Vũ Phi ngẩng đầu nhìn nàng, cảm giác như cổ mình sắp gãy rời.

 

"Ta lần đầu nhìn thấy ngươi trên đường, đã đem lòng yêu thích. Ngươi chính là tân lang của ta." Thẩm Vãn Niên nói với vẻ thẹn thùng, trên đầu nàng, một con mãng xà khổng lồ quấn quanh không ngừng ngóc đầu thăm dò, bò đến trước mặt Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi nhìn nàng, đưa tay chỉnh mặt nạ.

 

Trong lòng hắn không chút xao động, chỉ có một ý nghĩ: Một kẻ đoạn tụ như hắn, phải nói gì mới có thể khéo léo từ chối một quỷ tân nương?

 

Ngoài Quỷ Vực, Hiểu Mộc Vân kéo dây xích linh hồn, lôi Triệu Dịch trở lại thị trấn, nghe tiếng quỷ khóc lóc dọc đường đi.

 

Ngay khi Hiểu Mộc Vân đặt chân xuống đất, lập tức nhận ra điều bất thường.

 

Có người đã dùng hai tầng kết giới bảo vệ thị trấn này.

 

Vào thời điểm như thế này, người có khả năng tạo ra kết giới như vậy, ngoại trừ Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân không thể nghĩ ra ai khác. Nhưng nếu Tư Vũ Phi đã dùng pháp thuật, tại sao Quỷ Vực vẫn triển khai ngay gần đó?

 

Khi Hiểu Mộc Vân còn đang phân vân, trên phố bỗng xuất hiện một đoàn người.

 

Là người thật, không phải người giấy.

 

Bọn họ vừa khua chiêng gõ trống, vừa khiêng hai bài vị.

 

Tân lang: Tư Vũ Phi.

 

Tân nương: Thẩm Vãn Niên.

 

Đoàn người này đang tiến hành nghi thức "minh hôn" và mục tiêu của họ là Tư Vũ Phi.

 

Hiểu Mộc Vân nhanh chóng xâu chuỗi các manh mối lại. Ban đầu, hắn không quá lo lắng. Tư Vũ Phi từng thoát khỏi Ma Vực và cảnh trong mơ mà không mất một cọng tóc, thì Quỷ Vực cũng chẳng đáng là gì.

 

Nhưng ngay sau đó, Hiểu Mộc Vân nhớ lại giấc mộng tối qua.

 

Dựa vào tình trạng cơ thể yếu đi của Tư Vũ Phi trong giấc mộng, hắn phán đoán người ôm lấy Tư Vũ Phi trong mơ là một nam nhân.

 

Chỉ là, nếu Thẩm Vãn Niên hóa thành ác quỷ với dáng vẻ khổng lồ như vậy, vẫn có khả năng chính nàng là kẻ ôm lấy Tư Vũ Phi trong tư thế kia.

 

Liệu bây giờ Tư Vũ Phi có thể đã bị quỷ tân nương giở trò?

 

Hiểu Mộc Vân càng nghĩ, càng giận.

 

Tư Vũ Phi hẳn sẽ không nỡ ra tay với Thẩm Vãn Niên, nên mới dẫn đến kết cục trong giấc mộng kia.

 

"Này." Hiểu Mộc Vân thu hồi dây xích, buông Triệu Dịch ra.

 

"Chuyện gì?" Triệu Dịch vẫn còn chưa hoàn hồn, bị đoàn người khiêng bài vị dọa cho điếng người.

 

"Ta cần rời đi một lúc." Hiểu Mộc Vân nói ngắn gọn.

 

"Ngươi không phải nói sẽ bảo vệ ta sao?" Triệu Dịch kinh ngạc đến ngây người.

 

"Cho nên lần này, ngươi phải nghe lời ta." Hiểu Mộc Vân nghiêm giọng, "Ta không biết ngươi và Thẩm Vãn Niên có ân oán gì, nhưng con bù nhìn kia đủ để bảo vệ tạm thời cho ngươi. Nhớ kỹ: nếu Thẩm Vãn Niên xuất hiện trước mặt ngươi, hãy giao con bù nhìn đó cho nàng. Sau đó, đừng chạm vào nàng, ngươi sẽ an toàn. Hiểu chưa?"

 

Triệu Dịch gật đầu lia lịa.

 

"Phúc họa không có cửa, do người tự chuốc. Nhớ đừng tham lam, đừng có ý hại người. Ở đây ngoan ngoãn, đừng làm gì dư thừa, ngươi sẽ tuyệt đối an toàn." Hiểu Mộc Vân dặn dò.

 

Triệu Dịch nghe vậy, ôm chặt con bù nhìn vào ngực, hỏi: "Vậy còn ngươi?"

 

Hiểu Mộc Vân lấy ra một lá bùa từ túi Càn Khôn.

 

"Nếu không phải do Quỷ Vực triệu hồi, người sống không thể tiến vào." Hắn cầm lá bùa vàng vẽ phù chú kỳ quái, niệm một pháp quyết, sau đó dán lá bùa lên trán mình. "Đổi hình phù."

 

Bằng lá bùa này, Hiểu Mộc Vân tạm thời hóa thành hình thái quỷ.

 

Triệu Dịch tận mắt chứng kiến hắn biến đổi, sợ đến mức hét lên thất thanh.

 

Tiếng hét vang dội đến tận trời, nhưng vẫn không thể lọt vào bên trong Quỷ Vực.

 

Bình thường, khi đối mặt với yêu ma quỷ quái muốn đoạt lấy tính mạng mình, Tư Vũ Phi luôn biết cách xử lý—đó chính là tiêu diệt chúng. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một con quỷ vừa xuất hiện đã lập tức thổ lộ với hắn. Trong thoáng chốc, hắn không nghĩ ra được cách giải quyết.

 

Kết quả là, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, phiền não mà xoa nhẹ khuôn mặt mình.

 

Xung quanh hắn, không phải những hồn ma sắc mặt trắng bệch đầy âm trầm đáng sợ, thì cũng là loại quỷ tân nương với hình thể quỷ dị, u ám bao trùm lấy hắn. Dù trên mặt có đeo mặt nạ, nhưng giữa một đám âm quỷ dày đặc như vậy, hắn trông vẫn vô cùng yếu ớt, tựa như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

 

Tình thế thoạt nhìn vô cùng bất lợi, nhưng trong lòng hắn lại không hề có chút sợ hãi nào.

 

"Ta không thể đáp ứng ngươi." Tư Vũ Phi không biết cách từ chối uyển chuyển, chỉ có thể trực tiếp nói với Thẩm Vãn Niên như vậy.

 

"Vì sao?" Bị cự tuyệt, giọng nói của Thẩm Vãn Niên càng thêm âm trầm.

 

"Haizz a." Tư Vũ Phi nhớ lời sư huynh sư tỷ dặn, biết không thể tùy tiện lớn tiếng nói ra chuyện mình là đoạn tụ, chỉ có thể tìm một cái cớ: "Người sống và người chết... không thể ở bên nhau."

 

Nghe vậy, Thẩm Vãn Niên đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.

 

Nàng cười, cả khuôn mặt như thể được cắt ra từ một khuôn mẫu, hoàn toàn giống nhau.

 

"Nói nữa, chúng ta vốn không thân, ta cũng chẳng ưa gì ngươi. Sư huynh, sư tỷ của ta lại càng không thích ta tùy tiện đáp lời người ngoài. Cho nên, cứ thế đi, ta phải về nhà. Ngươi không bằng sớm một chút đi đầu thai đi." Tư Vũ Phi nói, lời lẽ phát ra từ tận đáy lòng, không chút nào hư ngôn. Đối với những kẻ dám thẳng thắn bày tỏ tình cảm với mình, thái độ của hắn sẽ bớt gay gắt hơn đôi chút.

 

"Nếu ngươi chỉ vì lo lắng rằng ngươi là người sống, còn ta là kẻ đã chết, vấn đề này rất dễ giải quyết." Thẩm Vãn Niên mở miệng càng lúc càng lớn. "Ta ăn ngươi luôn là xong chuyện."

 

Tư Vũ Phi buồn bực nói: "Còn nữa, ta thật sự không hiểu ngươi thích ta ở điểm nào."

 

Nhìn tổng thể, hai người bọn họ đều tự nói theo ý mình, căn bản không hề để tâm đến lời đối phương đang muốn truyền đạt.

 

"Ngươi rất đẹp, ta thích nga." Thẩm Vãn Niên chuẩn bị há miệng đến cực hạn, định nuốt chửng hắn.

 

"Ta sao?" Tư Vũ Phi bật cười, không dám tin, chỉ tay vào chính mình.

 

Thẩm Vãn Niên không nói, chỉ im lặng thừa nhận.

 

"Vậy để ngươi nhìn rõ một chút." Tư Vũ Phi nói xong, đưa tay ra sau đầu, tháo dây buộc.

 

Động tác của Thẩm Vãn Niên vì thế dừng lại.

 

Tư Vũ Phi nắm lấy mặt nạ.

 

Đám quỷ hóng chuyện cùng Thẩm Vãn Niên đều sững sờ.

 

Mặt nạ của Tư Vũ Phi tháo xuống, không ngờ lại là... một cái ót.

 

Chưa kịp để họ suy nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra, cổ của Tư Vũ Phi đột nhiên động, đầu hắn xoay trọn nửa vòng, đưa cái ót trở về đúng vị trí, để lộ khuôn mặt thật.

 

Khuôn mặt ấy không có ngũ quan, chỉ là một mảnh da trơn nhẵn. Ở vị trí đôi mắt, có bốn lỗ hõm sâu, giống như hắn có bốn con mắt.

 

Ánh sáng đỏ từ chiếc đèn lồng chiếu lên khuôn mặt hắn, từ những hốc mắt ấy chảy xuống dòng máu đỏ tươi.

 

"A a a a!" Đám quỷ bất ngờ bị dọa đến hồn xiêu phách lạc.

 

Trên khuôn mặt ấy, bỗng mọc ra vô số bàn tay, vừa đau đớn vừa quờ quạng về phía trước, như muốn bóp nát từng người trước mặt.

 

Thẩm Vãn Niên nhìn cảnh tượng đó, lập tức hiểu ra bản thân bị trêu đùa, phẫn nộ há to miệng, định nuốt Tư Vũ Phi.

 

Nhưng nàng chẳng cắn được gì.

 

Ảo thuật vốn là lĩnh vực mà Tư Vũ Phi rất am hiểu.

 

"Quỷ Vực làm chứng! Người này đã nhặt bao lì xì của ta! Theo quy củ, hắn phải trở thành tân lang của ta!" Thẩm Vãn Niên hét lên, hướng về Quỷ Vực mà rít gào.

 

Quỷ Vực đáp lại hy vọng của Thẩm Vãn Niên, lập tức hóa giải pháp thuật của Tư Vũ Phi, khiến hắn hiện hình.

 

Tư Vũ Phi, đang trốn trong đám quỷ, lập tức bị một luồng lực lượng mạnh mẽ bắt lấy.

 

Chuông gió rung động, ánh sáng đỏ phủ kín khắp bầu trời.

 

Khi Tư Vũ Phi thoát khỏi pháp thuật, hắn ngồi phịch xuống sàn nhà, mặt nạ trên mặt bị hóa giải, trên người thay thành một bộ tân lang phục màu đỏ.

 

Bộ quan phục tân lang đỏ rực thêu hoa văn chìm, đai lưng quấn chặt lấy eo hắn, như muốn siết gãy thân thể. Dây buộc tóc màu vàng trên đầu hắn cũng bị đổi thành màu đỏ.

 

Khi mặc hắc y, vẻ đẹp của Tư Vũ Phi luôn mang theo nét âm trầm, đáng sợ. Hiện giờ mặc hồng y, dung mạo vẫn mỹ lệ như trước, chỉ là càng thêm phần quỷ dị.

 

Tư Vũ Phi nheo mắt, nhìn rõ tình cảnh trước mặt, không vui mà chuẩn bị rút kiếm.

 

Động tay động chân lên người hắn, thật sự khiến hắn tức giận. Dù có nói thích hắn, cũng không thể tha thứ.

 

Ngay khi Tư Vũ Phi định rút Trảm Ma Kiếm ra, một luồng gió yêu tà quét qua, thổi tắt những chiếc đèn lồng đỏ, khiến Quỷ Vực chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

 

Sự biến đổi bất ngờ này khiến đám quỷ hồn trong Quỷ Vực run sợ. Thẩm Vãn Niên không bận tâm, vươn tay định bắt lấy Tư Vũ Phi, kéo hắn đi.

 

Khi bàn tay của Thẩm Vãn Niên vừa chạm gần đến Tư Vũ Phi, một sợi dây xích bất ngờ quấn lấy tay nàng, sau đó vung mạnh, hất nàng ngã ra xa.

 

Tư Vũ Phi nhận ra sợi dây xích này.

 

Tuy nhiên, người mà hắn tưởng tượng sẽ xuất hiện lại không thấy đâu. Thay vào đó, một bóng trắng khổng lồ xuất hiện, dừng trước mặt Tư Vũ Phi, chắn tầm mắt hắn.

 

Tư Vũ Phi ngơ ngác nhìn quỷ hồn trước mặt.

 

Người có dáng người, quỷ có hình dáng của quỷ.

 

Quỷ hồn trước mặt hắn mặc toàn bạch y, trên trán dán một lá bùa vàng che nửa khuôn mặt. Trên đầu đội kim quan, những chuỗi ngọc trắng rủ xuống, che kín dung mạo.

 

Hắn so với Thẩm Vãn Niên còn cao lớn hơn vài phần, nhưng thân thể lại không hề thô kệch vặn vẹo.

 

Quỷ hồn trắng ấy xoay người, nhìn Tư Vũ Phi – chỉ cao bằng một nửa mình – rồi vươn tay, nhẹ nhàng ôn nhu mà chạm vào mặt hắn bằng đầu ngón tay.

 

Tư Vũ Phi dưới bàn tay của hắn, như một thú bông được khâu vá khéo léo.

 

Vì bất ngờ, Tư Vũ Phi không tránh kịp, chỉ nhíu mày.

 

"Thứ gì đây?"

 

—---

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Hiểu Mộc Vân: Tối nay ~ ngươi phải làm tân lang của ta ~

 

Tư Vũ Phi: Thứ gì đây?

Bình Luận (0)
Comment