Chương 54: Mua đường cho ngươi
Nội dung trọng điểm:
Nếu ta lừa ngươi, ta gả cho ngươi.
-----------------------
Biển rộng vô biên vô hạn, một cây Thần thụ đứng sừng sững bên bờ.
Khổng Quỳnh Ngọc, môn chủ Vô Thượng Pháp Môn, mặc một bộ trường bào màu xám, đi dọc bên bờ biển, mắt dõi theo Thần thụ đang hấp thu nước biển. Ban đêm, từng ngôi sao băng rơi xuống, tinh quang từng đạo từng đạo sáng rực, nhập vào cây Thần thụ. Cứ thế, nó tiếp tục sinh trưởng.
Nhìn kỳ quan trước mắt, Khổng Quỳnh Ngọc vung tay áo, ngồi bệt xuống đất, cầm vò rượu bên cạnh, ngửa cổ uống một ngụm lớn. Hắn thở dài một hơi, khoan khoái tự đắc hỏi: "Ngô chủ, ngươi khi nào mới có thể giáng thế?"
"Còn chưa đủ - còn cần một đoạn thời gian - còn cần càng nhiều linh khí." Từ đáy biển truyền đến một giọng nói nghẹn cứng, trầm đục và khủng khiếp. Chỉ cần nghe giọng nói ấy, người thường đã đủ kinh hãi đến phát điên.
"Ngô chủ, đại địa sớm đã không còn như xưa. So với trước kia, linh khí giờ đây đã khô kiệt, lấy đâu ra càng nhiều linh khí?" Khổng Quỳnh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu.
"Con người tu luyện sẽ hội tụ linh khí."
"Đương nhiên." Khổng Quỳnh Ngọc lại rót một ngụm rượu, cười nói, "Bằng không, mấy chục năm qua, chúng ta làm gì chứ."
Trong biển, âm thanh im bặt một lúc.
Khổng Quỳnh Ngọc tưởng nó không nói nữa, liền chuẩn bị rời đi.
"Đem đầu của Thí Thần Trảm Ma Giả dâng lên cho ta." Giọng nói từ đáy biển lại vang lên.
"Ta sẽ phái người tìm." Khổng Quỳnh Ngọc hời hợt đáp. Hắn nhìn biển sâu, tự giễu cười nói: "Những năm qua, chúng ta từng thử cướp người từ Phục Hi Viện, nhưng không thành công. Hiện tại hắn đã rời khỏi đó, không còn được Phục Hi Viện che chở. Ta tin rằng lần này chúng ta sẽ thành công."
"Vậy tại sao ngươi vẫn chưa dâng hắn cho ta?" Giọng nói đầy bất mãn. Cơn phẫn nộ từ nó khiến một con sóng lớn từ biển sâu lao lên, đập mạnh vào bờ. Bọt nước tung tóe, từng giọt tan biến giữa cát sỏi.
"Nghe nói, Hiểu Mộc Vân ở Kỳ Lân Sơn đã giúp hắn thoát khỏi tai mắt của chúng ta." Khổng Quỳnh Ngọc đáp.
"Hiểu Mộc Vân -"
"Hắn có phải đã cắt đứt liên hệ với ngươi?" Khổng Quỳnh Ngọc không ngờ đến việc nó cũng bị một con người từ chối, cảm thấy buồn cười, nhưng vì muốn giữ mạng, hắn không dám lộ vẻ chế nhạo.
"Khó giết."
Khổng Quỳnh Ngọc, quen với cách nói chuyện của nó, liền nối lời: "Ngươi nói Hiểu Mộc Vân khó giết?"
"Kỳ lân đang bảo vệ hắn, nếu kỳ lân tỉnh lại, phát hiện ta đoạt Thiên Đạo dẫn âm khẩu, rồi một lần nữa nối lại liên hệ với Hiểu Mộc Vân, đến lúc đó, mọi chân tướng sẽ bị phơi bày trước thế gian."
"Vậy thì giết hắn." Khổng Quỳnh Ngọc đưa ra kiến nghị.
"Khó - khó - khó -" Kỳ lân chỉ là một hóa thân của Thần, hắn không muốn mạo hiểm đối đầu với Thần.
"Vậy giết Tư Vũ Phi chẳng phải dễ hơn sao?" Khổng Quỳnh Ngọc đặt câu hỏi.
"Người bảo vệ Tư Vũ Phi chỉ có một, chính hắn - tự - mình -. Phía sau hắn không có thần, không có ma. Nếu ngươi thắng được hắn, giết hắn có gì khó?"
Nghe vậy, Khổng Quỳnh Ngọc trầm tư, lẩm nhẩm lầm nhầm: "Những năm qua, đâu phải chưa từng thử..."
"Phía trước, Ổ Thanh Ảnh đã bảo hộ hắn, Phục Hi Viện là nơi có pháp thuật che chắn bởi thiên nhiên, ra vào đều khó khăn. Hiện tại hắn đã ra được, Ổ Thanh Ảnh không còn nữa, ở thế gian này mấy tên đệ tử của Phục Hi Viện tạm thời bị áp chế pháp lực, ngươi còn sợ điều gì?"
"Nếu ngô chủ đã nói vậy, vậy ta sẽ đi gặp hắn một chút." Khổng Quỳnh Ngọc gần đây quả thực có chút ăn không ngồi rồi.
"《 Đạo Kỷ Mười Hai Chương Kinh 》 đâu?"
"Theo ý ngươi, cố ý thả ra đi." Khổng Quỳnh Ngọc làm việc rất chu toàn.
"Tốt." Thanh âm từ đáy biển im lặng một hồi lâu, sau đó tiếp tục cất lời, "Ta mệt rồi, nên tiếp tục ngủ."
"Ngủ đi, mong rằng ngươi mơ một giấc mộng đẹp." Khổng Quỳnh Ngọc khẽ cười.
"Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm Tư Vũ Phi trong giấc mộng."
Giọng nói vừa dứt, ánh trăng dưới biển cả khôi phục sự yên tĩnh. Biển rộng trong đêm đen như mực, tiếng sóng biển vọng lại âm u, sâu kín, mang đến cảm giác sợ hãi của thời đại xa xưa.
Khổng Quỳnh Ngọc rời khỏi bờ biển, tiến về phía Vô Thượng Pháp Môn. Trên núi của Vô Thượng Pháp Môn, có một cây lớn giống như cây bên bờ biển, trên cây treo đầy những quả hồng điều, đom đóm đậu trên cành, khiến cả cây phát sáng rực rỡ, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm.
Hắn ngước mắt nhìn lên.
Nơi cao nhất, một thanh kiếm treo trên nhánh cây cao nhất.
Chuôi kiếm ấy treo một tua kiếm cũ kỹ, không đáng giá, lặng lẽ lay động theo gió.
Khổng Quỳnh Ngọc nhìn tua kiếm ấy, trong khoảnh khắc hiện lên nét mặt mơ hồ.
Nhưng rất nhanh, giống như hắn đã từng vứt bỏ quá khứ, hắn cũng ném bỏ luôn cảm xúc do dự ấy.
Hắn quay đầu, quyết đoán rời đi, chỉ để lại thanh kiếm lừng lẫy thiên hạ kia, cùng tua kiếm tầm thường không xứng đôi với nó.
Gió thổi tan mây mù trong đêm tối, ánh vàng xuyên qua, mặt trời cao treo giữa không trung.
Hiểu Mộc Vân vốn dĩ nên trực tiếp bay đến Thương Dịch Thành, nhưng Tư Vũ Phi thường xuyên chảy máu mũi trên thân kiếm. Ban đầu còn có thể tạm thời ngừng, nhưng càng về sau, Tư Vũ Phi càng sa sút, nằm dài trên thân kiếm, để mặc máu nhỏ giọt, thậm chí còn muốn bôi máu lên khắp mặt mình.
"Aiz." Hiểu Mộc Vân ngồi bên cạnh hắn, cầm khăn tay, bất lực lau mặt cho hắn, "Đừng cử động, để ta."
"Ta cảm thấy đầu ta hơi chóng mặt." Tư Vũ Phi hít mũi một cái.
"Do mất máu quá nhiều đấy. Không được, chúng ta phải tìm đại phu xem qua cho ngươi." Hiểu Mộc Vân điều khiển thanh kiếm, nhẹ nhàng hạ xuống.
"Ngươi không thể tự xem cho ta sao?" Tư Vũ Phi hỏi.
"Không biết ngươi hiểu lầm gì về ta, nhưng ta không phải y tu." Huống chi, tính cách của hắn vốn xu lợi tránh hại, cơ bản không gặp phải tổn thương nặng nề, nên chẳng hiểu biết gì về y dược. "Đan dược ngươi đã ăn vài viên, ăn nhiều quá cũng không tốt, chúng ta vẫn nên tìm đại phu."
"Ưm." Tư Vũ Phi phát ra âm thanh không mấy đồng tình.
"Dù sao cũng sắp đến Thương Dịch Thành rồi, đi xuống cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu." Hiểu Mộc Vân trấn an hắn.
"Ta không đi, bọn họ sẽ ghim kim vào ta..." Tư Vũ Phi thẳng thắn từ chối.
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân đỡ hắn dậy, ôm vào trong ngực, không chút chần chừ, điều khiển kiếm bay xuống.
Tư Vũ Phi: "..."
Ngươi nhớ kỹ cho ta.
Khi thấy sắp đến nơi đông người, Tư Vũ Phi âm thầm lấy một chiếc mặt nạ ra, đeo lên mặt.
Hai người bọn họ đến y quán, đại phu nhìn họ, kiên nhẫn đợi bệnh nhân tiến lên.
Hiểu Mộc Vân đẩy Tư Vũ Phi một cái, để hắn đến trước mặt đại phu.
"Tiểu công tử này không khỏe chỗ nào?" Đại phu hỏi.
"Hắn từ mấy ngày trước thường xuyên chảy máu mũi, giữa chừng có lúc không sao, nhưng hôm nay lại chảy rất nhiều, còn có triệu chứng chóng mặt. Đại phu, ngươi xem có thể giúp hắn cầm máu không." Hiểu Mộc Vân ở bên nói thêm.
"Có thể." Đại phu tính tình rất tốt, "Nhưng trước tiên ta phải xem mặt hắn."
"Gỡ ra." Hiểu Mộc Vân nói với Tư Vũ Phi.
"Không gỡ!" Tư Vũ Phi kiên quyết cự tuyệt.
"Để ta gỡ." Hiểu Mộc Vân tiến lên định tháo mặt nạ của hắn.
Tư Vũ Phi giữ chặt mặt nạ, nhất quyết không chịu buông.
"Phi Phi." Hiểu Mộc Vân mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy không có chút ý cười nào, buông tay ra, chuyển sang nắm lấy vai hắn, xoay cả người hắn đối diện mình.
Tư Vũ Phi đằng sau mặt nạ nhìn hắn đầy âm trầm.
"Tịch thu!" Hiểu Mộc Vân nhân lúc hắn thất thần, lập tức tháo mặt nạ xuống, sau đó xoay người hắn về phía đại phu. "Phiền ngươi xem qua giúp hắn."
Đại phu lập tức nhìn thấy gương mặt nửa bên đầy máu, suýt nữa bị dọa.
Thực ra, tình trạng của Tư Vũ Phi vốn không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là hắn tự đùa nghịch khiến thành ra thế.
Trong lúc đại phu bắt mạch cho hắn, Hiểu Mộc Vân muốn lấy khăn tay lau khô mặt cho hắn, nhưng lật tìm mới phát hiện khăn tay đã bẩn từ trước, vì dùng lau mặt cho Tư Vũ Phi. Không còn cách nào, Hiểu Mộc Vân đành phải dùng tay áo của mình, cẩn thận lau sạch mặt cho hắn.
Thật không chịu nổi, rõ ràng chỉ là một gương mặt xinh đẹp, vì sao luôn tự biến mình thành bộ dạng này.
"Oa" Ngươi mạnh tay quá!
Hiểu Mộc Vân nhẹ tay hơn, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Đại phu bắt mạch cho Tư Vũ Phi xong, lại nhìn qua mặt hắn, sau đó đi kê thuốc.
Tư Vũ Phi lặng lẽ đeo lại mặt nạ.
Hiểu Mộc Vân ngồi bên cạnh hắn, đột nhiên có cảm giác như mình còn trẻ mà đã phải làm cha làm mẹ.
"Đừng tháo mặt nạ của ta." Tư Vũ Phi oán trách.
"Y giả phải vọng, văn, vấn, thiết. Ngươi không để đại phu xem, làm sao họ kê thuốc chữa bệnh?" Hiểu Mộc Vân bật cười vì tức.
Tư Vũ Phi vuốt mặt nạ trên mặt, chỉ với động tác ấy đã đủ để nhìn ra hắn đang chất chứa đầy bụng oán hận. Nhưng xét thấy đứa trẻ này khả năng biểu đạt kém cỏi, cho nên từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa buông lời mắng chửi.
"Không có gì nghiêm trọng, uống thuốc, gần đây đừng ăn đồ linh tinh, nghỉ ngơi tốt là được." Đại phu vừa băng bó vừa đưa thuốc cho Hiểu Mộc Vân. "Mỗi ngày nấu một gói, buổi tối nấu lần nữa, uống hai lần. Dùng lửa nhỏ sắc nửa canh giờ, ba bát nước sắc còn một bát."
Tư Vũ Phi lắc đầu nhìn Hiểu Mộc Vân, nói: "Vô dụng, ta đâu phải loại người dễ mắc bệnh thông thường."
Hiểu Mộc Vân mỉm cười với hắn, rồi xoay người nhận lấy thuốc từ đại phu, trả tiền.
Tư Vũ Phi, mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ, nghiến răng nghiến lợi trong lòng đầy hậm hực.
Hai người rời khỏi y quán.
"Đêm nay nghỉ lại đây một đêm đi, giữa không trung không thể sắc thuốc." Hiểu Mộc Vân quay đầu, định dặn dò Tư Vũ Phi một chút, nhưng vừa quay đầu lại đã phát hiện đối phương không đứng cạnh mình. Hắn nghi hoặc xoay người, nhìn thấy Tư Vũ Phi đứng cách hắn hai mét, ánh mắt đầy cảnh giác. Toàn thân hắn căng cứng, động tác như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Hiểu Mộc Vân gãi gãi cổ, không thể tin được người trước mắt này, mới hôm trước còn đánh bại một con quái vật mới thành tiên đầy mạnh mẽ.
Tư Vũ Phi khẽ xoay người, dáng vẻ rõ ràng muốn chạy trốn.
Hôm nay chính là ngày hắn quyết chia tay túi tiền của mình.
"Khụ khụ, nghe nói nơi này có món miến huyết vịt rất nổi tiếng, chúng ta đi ăn thử đi." Hiểu Mộc Vân cất tiếng gọi lớn, hướng về phía hắn.
Tư Vũ Phi khựng lại.
"Lát nữa chúng ta mua thêm ít kẹo đường rồi về khách đ**m. Hai ngày này không cần làm gì cả, chỉ ăn uống nghỉ ngơi thôi, thế nào?" Hiểu Mộc Vân đề nghị.
"Chúng ta có thể chỉ ăn uống vui chơi, nhưng không uống thuốc được không?" Tư Vũ Phi hỏi thẳng, như thể đang cân nhắc xem nên hành động thế nào.
Hiểu Mộc Vân lập tức lắc đầu, đáp: "Không thể."
Tư Vũ Phi xoay người bước đi.
Hắn vừa đi được hai bước, đã bị một cánh tay vòng qua eo, xoay người lại đối mặt.
"Ta với ngươi không thân, buông ra." Tư Vũ Phi giơ chân đạp.
"Ngoan nào, đến Thương Dịch Thành, ta có lẽ sẽ phải rời ngươi để đi lo việc. Cho nên chỗ nào không khỏe, bây giờ cần phải chữa trị cho xong." Hiểu Mộc Vân dặn dò. Hắn còn nhiều việc cần hoàn thành, lần này trên đường đã chậm trễ quá nhiều thời gian. Tuy nói vậy, nhưng Hiểu Mộc Vân vẫn cảm thấy nếu để Tư Vũ Phi một mình ở Thương Dịch Thành rồi bỏ đi, thật sự quá lạnh lùng vô tình. Vì thế, khi nói ra những lời này, hắn rất lo lắng Tư Vũ Phi sẽ tỏ thái độ không muốn.
"Hiện tại đã rất gần Thương Dịch Thành rồi, ngươi có việc thì đi nhanh đi." Tư Vũ Phi vì muốn tránh mấy gói thuốc kia, liền tỏ ra cự tuyệt Hiểu Mộc Vân đủ mọi cách.
"Ây!"
Hiểu Mộc Vân dẫn Tư Vũ Phi đi ăn món miến huyết vịt, còn bảo chủ quán cho thêm nhiều huyết vịt hơn.
Khi Tư Vũ Phi đang lựa miến từ đống huyết vịt, Hiểu Mộc Vân gắp hết huyết vịt trong bát mình bỏ vào bát của hắn.
"Thay vì cố gắng nhét vào bát ta thứ liên quan đến thịt duy nhất trong bát của ngươi, chi bằng trực tiếp dẫn ta đi ăn thịt." Tư Vũ Phi bĩu môi nói.
Hiểu Mộc Vân, mặc trên người bộ quần áo phức tạp, ngồi ở quán ven đường. Trong lúc xắn tay áo, hắn liếc mắt nhìn Tư Vũ Phi, đáp: "Hiện tại ai là người trả tiền?"
Hắn không có đủ tiền để dẫn người này đi ăn thịt, nên mới ăn món này. Chẳng phải cũng chỉ muốn cho bổ huyết y thôi sao?
"Đừng có lắm lời nữa, mau ăn." Hiểu Mộc Vân nhìn thẳng vào mắt Tư Vũ Phi, nói.
Khóe miệng Tư Vũ Phi giật giật, sau đó xoay người, lén thay một chiếc mặt nạ khác để lộ miệng.
Hiểu Mộc Vân bị hắn chọc cười.
Tư Vũ Phi cầm đũa hút một sợi miến, ăn một miếng huyết vịt. Hắn nhai nhai, cuối cùng nuốt hết, cân nhắc một hồi rồi đánh giá: "Thật khó tưởng tượng thứ bình thường như này lại là món ăn đặc sắc của nơi đây."
Đối phương nói dối mà không hề chớp mắt, dáng vẻ vô tội, bất đắc dĩ nói tiếp: "Đúng vậy, bữa tối chúng ta vẫn nên ăn món gì đó phong phú hơn."
Nghe câu đó, Tư Vũ Phi bất giác vui vẻ.
Hiểu Mộc Vân lúc này mới nhận ra, vì thường xuyên đeo mặt nạ, nên Tư Vũ Phi hoàn toàn không biết cách kiểm soát biểu cảm.
Ăn xong món miến huyết vịt, Hiểu Mộc Vân dẫn Tư Vũ Phi đi mua hai túi lớn kẹo đường.
"Ngươi thích thứ này sao?" Hiểu Mộc Vân hỏi, như để chuẩn bị tinh thần cho những chuyện xấu hắn sắp làm.
Tư Vũ Phi cẩn thận dùng ngón tay nhón lấy một viên kẹo gói trong giấy dầu, hơi nhấc mặt nạ lên rồi bỏ kẹo vào miệng.
Hiểu Mộc Vân nhìn động tác của hắn.
Tư Vũ Phi vừa lòng gật đầu, sau đó lại lấy viên kẹo thứ hai từ tay Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân quan sát hắn, nhận ra đúng là kẻ tham ăn.
Tư Vũ Phi cầm viên kẹo, rồi đưa về phía miệng Hiểu Mộc Vân.
"Hử?"
"Ngon lắm, ngươi cũng ăn thử đi." Tư Vũ Phi phấn khởi nói.
Hiểu Mộc Vân nhướng mày, thành tâm nói lời cảm ơn: "Cảm tạ Vũ Hiết Quân."
Hắn nâng tay, đỡ lấy tay Tư Vũ Phi, rồi cúi đầu ăn viên kẹo từ tay hắn. Nếm thử hương vị, trong lòng hắn cảm thán, quả nhiên là đặc sản chân chính của nơi này, thật sự rất ngon.
"Ngọt, thơm, mà không ngấy." Tư Vũ Phi vui vẻ chia sẻ cảm nhận.
"Đúng vậy." Hiểu Mộc Vân không thích đồ ngọt, nhưng viên kẹo này thực sự rất ngon.
"Hắc hắc." Tư Vũ Phi nhìn hắn cười.
Không khí giữa hai người lúc này hòa hợp dễ chịu. Khi về đến khách đ**m, Hiểu Mộc Vân nhờ tiểu nhị sắc thuốc. Thuốc sắc xong, hắn bưng một bát thuốc đến phòng của Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi ngồi trên giường, lấy ra mấy lá bùa màu vàng, định dùng những vật liệu này để làm một chiếc mặt nạ. Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn ngẩng lên, nhìn thấy bóng dáng của Hiểu Mộc Vân. Ban đầu, hắn định mỉm cười chào hỏi, nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn phát hiện Hiểu Mộc Vân đang cầm một bát thuốc trong tay. Hắn vội vã thu dọn đồ đạc, định tìm cách chuồn đi.
"Uống nào!" Hiểu Mộc Vân giữ chặt Tư Vũ Phi, ép đưa bát thuốc đến trước mặt hắn.
"Ta không bệnh, ta không uống." Tư Vũ Phi giãy giụa.
"Ngoan, ta đã mang theo đường, uống vào sẽ không bị chảy máu mũi nữa." Hiểu Mộc Vân, để khống chế hắn, dứt khoát ngồi lên người hắn, sau đó lật người Tư Vũ Phi lại.
"Vô ích!"
Hiểu Mộc Vân chẳng hề để tâm, liền kéo mặt nạ của hắn lên.
Dưới mặt nạ, khuôn mặt trắng nõn của Tư Vũ Phi không biết vì tức giận hay xấu hổ mà dần ửng đỏ lên. Khi nhận ra mặt nạ của mình đã bị gỡ xuống, hắn càng ra sức giãy giụa dữ dội hơn.
"Ta sẽ đến quan phủ tố cáo ngươi quấy rối ta!" Tư Vũ Phi lớn tiếng la hét.
Tuy giọng hắn rất to, âm lượng thực sự cũng chỉ đến mức như thế.
"Ai quấy rối ngươi? Dù có mời phán quan dưới địa phủ đến, cũng phải nói ta vô tội. Mau uống thuốc đi!" Hiểu Mộc Vân suýt chút nữa đã muốn dùng tay cạy miệng hắn ra.
"A a a a!" Tư Vũ Phi phát điên.
Hiểu Mộc Vân đặt bát thuốc lên bàn bên cạnh, sau đó cố ấn giữ Tư Vũ Phi. Hai người vật lộn trên giường, chẳng khác nào một trận đấu.
Vì động tác quá mạnh, Tư Vũ Phi lỡ chảy máu mũi lần nữa.
"Ai za!" Hiểu Mộc Vân vội vàng dùng tay áo để hứng lấy máu.
Tư Vũ Phi cúi đầu xuống, mái tóc buông rủ che khuất khuôn mặt.
Sợ tóc hắn bị dính máu, Hiểu Mộc Vân vội vàng dùng tay khác vén tóc hắn ra phía sau.
"Ngươi ngoài chảy máu mũi, còn chỗ nào thấy không khỏe không?" Hiểu Mộc Vân lo lắng hỏi.
Tư Vũ Phi thành thật đáp: "Chóng mặt."
"Đó là vì mất máu quá nhiều. Ta đã bảo ngươi uống thuốc. Kẹo ta còn mua hẳn hai viên cho ngươi. Uống xong thì ăn kẹo, chẳng có gì khó chịu cả."
"Thật vậy sao?" Tư Vũ Phi tưởng hắn một lần.
"Nếu ta lừa ngươi, ta sẽ gả cho ngươi!" Hiểu Mộc Vân khẳng định chắc nịch, sau đó cầm bát thuốc trên bàn đưa tới.
Nghe vậy, Tư Vũ Phi nhận lấy bát thuốc. Dù ngửi thấy mùi thuốc rất khó chịu, cuối cùng hắn cũng cắn răng, dốc lòng uống hết.
Thấy hắn dũng cảm như vậy, Hiểu Mộc Vân lấy kẹo ra, chuẩn bị đưa cho hắn.
Không ngờ, sau khi uống thuốc xong, Tư Vũ Phi chẳng thèm lấy kẹo, chỉ muốn túm lấy Hiểu Mộc Vân để đánh.
Làm sao lại có người xấu như vậy chứ!
"Được được, ta gả cho ngươi, ta gả cho ngươi!" Hiểu Mộc Vân sợ mặt mình bị đánh sưng, vội vàng nhận thua và xin lỗi.
"Ngươi... Ngươi tưởng bở!"
Tư Vũ Phi không chịu nổi lời trêu ghẹo này.
Dù vậy, bát thuốc kia quả thật có tác dụng. Sau khi uống thuốc, Tư Vũ Phi không còn chảy máu mũi nữa.
Hiểu Mộc Vân thấy vậy, vẻ mặt tràn đầy đắc ý nhìn hắn, nói rằng: "Vẫn phải uống thuốc mới tốt."
Tư Vũ Phi bực bội quay đầu sang chỗ khác, không thèm đáp.
Đêm đến, Hiểu Mộc Vân đưa một viên kẹo cho Tư Vũ Phi, dặn hắn không được ăn trước khi ngủ, sau đó về phòng mình.
Tư Vũ Phi mở viên kẹo được bọc trong giấy dầu, thay đồ ngủ, rồi nằm xuống giường. Tay chân duỗi thẳng, mái tóc đen xõa ra trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Người trong Phục Hi Viện hy vọng hắn cả đời không rời khỏi nơi này.
Trước đây, hắn cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì ở Phục Hi Viện, hắn rất vui vẻ, chẳng có chút hứng thú nào với thế giới bên ngoài.
Nhưng bây giờ, sau khi ra ngoài, hắn nhận ra thế giới bên ngoài cũng rất thú vị. Dù vậy, điều đó không có nghĩa là hắn đã chán ghét Phục Hi Viện, hay không muốn quay về.
Chỉ là...
Tư Vũ Phi nhìn xuống tay mình.
Giết tiên, diệt ma, cảm giác thật sự rất sảng khoái.
Đó không phải là niềm vui bình thường, nó hoàn toàn khác với cảm giác khi ăn được món ngon, khác với niềm phấn khích khi tìm được một cuốn sách chứa đầy tri thức mới, cũng khác với niềm hứng khởi khi có được nguyên liệu làm mặt nạ.
Đó là một cảm giác đến từ sâu thẳm trái tim, giống như một lời nguyền.
Một khi đã cảm nhận được, liền không thể ngừng lại, luôn muốn trải nghiệm thêm một lần nữa.
Sát thần, trảm ma.
Nếu có một ngày có thể làm được điều đó, chẳng phải sẽ khiến người ta càng thêm phấn khích sao?
Nhưng nếu thật sự có ngày đó, Phục Hi Viện... Hiểu Mộc Vân... liệu còn ai nguyện ý đứng bên cạnh hắn?
Trời sinh ra ta, rốt cuộc là vì mục đích gì, hay đang che giấu âm mưu nào? Vì sao không ai nói rõ, chỉ để ta tự mình dò dẫm trong mê cung không lối thoát, một thân một mình chịu đựng thống khổ?
Tư Vũ Phi nghĩ vậy, xoay người trên giường.
Chỉ một động tác vô thức, hắn liền nhìn thấy trên chiếc bàn ở phía xa, có một bức điêu khắc.
Đó là một bức tượng kỳ lạ, khắc hình một con bạch tuộc. Con bạch tuộc ấy có thân hình người, đôi chân to lớn, cường tráng, đứng trên một chiếc cán. Nó như đang xuyên qua thứ gì đó, quan sát thế giới này.
Ban ngày, nơi này cũng đặt bức tượng này sao?
Tư Vũ Phi khó hiểu, nhưng ngay sau đó cũng không suy nghĩ thêm. Hắn thổi tắt ngọn nến, nằm xuống giường, chuẩn bị ngủ.
Khi nhắm mắt lại, trong giấc mộng, con quái vật luôn tìm kiếm hắn cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong mơ, Tư Vũ Phi khoác lên mình bộ trường bào màu vàng, vô cớ đứng bên bờ biển.
Biển đêm đầy biến ảo, đen kịt, sóng gió gào thét. Âm thanh của sóng biển từ êm dịu bỗng trở nên dữ dội. Ở nơi mắt thường không nhìn thấy, những cơn lốc xoáy ngày một nhiều hơn, như thể có thứ gì đó chuẩn bị trồi lên từ bên trong.
Trong lòng biển sâu, một sinh vật khổng lồ không rõ hình dáng dần hiện ra. Bên cạnh hắn, dường như vẫn còn những pháo đài, cùng những đồng liêu có kích thước tương đương hắn.
Ngàn vạn năm trước, biển cả vẫn còn mang dáng vẻ sơ khai, bọn họ đã ở đây từ thuở ấy.
Hiện tại, bầu trời sao đã di chuyển đến đúng vị trí của nó.
Trên biển xuất hiện vô số ánh sáng phản chiếu từ những tán cây lớn, đom đóm bay về phía chân trời, chiếu sáng cả không gian.
Tư Vũ Phi kéo áo choàng, đội mũ lên.
Hắn đứng đó, đối diện với bầu trời và vùng biển rộng lớn.
Ngay sau đó, từ biển sâu xuất hiện một quái vật khổng lồ.
Thân thể của nó to lớn đến mức Tư Vũ Phi phải ngẩng đầu, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ toàn bộ hình dáng, hắn đã bị một cú tát từ nó đánh trúng.
Tư Vũ Phi không thể chống cự, cả người rơi xuống biển.
"Sùng sục..." Âm thanh của những bọt khí chỉ vang lên trong thoáng chốc.
Tay chân Tư Vũ Phi không thể cử động, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm xuống đáy biển sâu thẳm. Không có ánh sáng, không có âm thanh, không một tia hy vọng. Hắn cứ thế chìm mãi xuống, như thể bị kéo về một nơi đáng sợ nào đó. Nhưng trước khi đến được cái đáy lạnh lẽo ấy, giữa hắn và đáy biển vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Dần dần, đầu óc hắn bắt đầu rối loạn. Mọi thứ xung quanh biến thành những ảo giác méo mó.
Những sắc màu lộng lẫy biến thành những gam màu đục ngầu, đáng sợ. Động vật và khuôn mặt con người trở nên phồng rộp, vặn vẹo, hóa thành quái vật. Nhân gian giờ đây chẳng khác gì luyện ngục. Không có lũ lụt diệt thế, cũng chẳng có ngọn lửa thiêu cháy.
Chỉ còn lại ... sự tra tấn hư vô.
Giữa đêm khuya, Hiểu Mộc Vân một lần nữa mở mắt trong bóng tối. Hắn đã dần quen với việc này, liền dùng pháp thuật thắp sáng ngọn nến.
Tư Vũ Phi ngồi trên sàn nhà, đầu cọ cọ vào ngực hắn.
"Ngươi làm sao vậy?" Hiểu Mộc Vân vừa tỉnh dậy, giọng nói vẫn còn ngái ngủ, không rõ ràng.
"Đều tại ngươi cho ta uống thuốc, hại ta gặp ác mộng." Tư Vũ Phi bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân của nó.
Hiểu Mộc Vân: "..."
Hiểu Mộc Vân vì quá mệt mỏi, dù bị trách vô cớ cũng chẳng buồn cãi lại. Hắn chỉ xoay người, dịch vào trong giường, rồi vỗ vỗ phần giường còn trống.
Không cần nói gì thêm, Tư Vũ Phi lặng lẽ bò lên giường, nằm bên cạnh hắn.
Hiểu Mộc Vân kéo chăn đắp cho hắn, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tư Vũ Phi, dưới ánh sáng của nến, không dám nhắm mắt ngủ tiếp. Hắn dựa sát vào Hiểu Mộc Vân, mở trừng mắt nhìn y.
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Nếu ta lừa ngươi, ta gả cho ngươi.
Tư Vũ Phi: Quỷ kế đa đoan.