5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 56

Chương 56: Ráng đỏ

 

Tóm tắt nội dung trọng điểm:

 

Vu sơn mây mưa

 

-----------------------

 

Trải qua chuyện tối qua, Hiểu Mộc Vân vốn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Tư Vũ Phi sẽ trở nên tốt hơn. Dù sao, tối qua hai người ngồi trên giường, cùng ngắm nhìn một con bướm, cảnh tượng thực sự rất đẹp. Ở khoảnh khắc Tư Vũ Phi chớp mắt, hàng mi khẽ lay động, giống như con bướm trong suốt yếu ớt trong tay hắn. Tình cảnh ấy, đẹp tựa ảo mộng.

 

Tư Vũ Phi hít mũi một cái. Dù rằng hắn không khóc, nhưng trong nhịp thở dồn dập vừa rồi, hắn cảm thấy mũi hơi ngứa.

 

Hiểu Mộc Vân đợi hắn bình tĩnh lại, liền buông tay, để mặc chú pháp trấn định tan đi. Con bướm lượn một vòng, sau đó bay vào bóng đêm, dần dần tan biến.

 

"Thế nào? Vẫn muốn ngủ sao?" Hiểu Mộc Vân cũng thấy buồn ngủ, hơi men dâng lên. "Ta bồi ngươi."

 

Tư Vũ Phi gật đầu.

 

Hiểu Mộc Vân mỉm cười, đưa tay ra. Đáng tiếc, vì vội vàng ra ngoài, quần áo hắn mặc không chỉnh tề, cổ áo mở rộng. Tư Vũ Phi sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện điều này.

 

Nhìn thế nào cũng không giống người đứng đắn!

 

"Được rồi, ngủ đi." Tư Vũ Phi quay đầu.

 

Hiểu Mộc Vân nghe câu đó, hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng hắn lại ngủ trên giường của Tư Vũ Phi, còn Tư Vũ Phi thì cuộn chăn ngủ dưới đất.

 

"Chuyện này là sao?" Hiểu Mộc Vân nằm trên giường, đắp chăn, đưa tay ra, mờ mịt nhìn vào màn đêm.

 

"Ngủ thôi." Tư Vũ Phi lăn một vòng trên sàn, cuộn mình như một cuốn bánh, sau đó hơi động đậy, đầu tựa vào gối.

 

"Chúng ta không phải ngủ cùng nhau sao? Trước đây không phải đều như vậy sao?"

 

Tư Vũ Phi không trả lời.

 

"Vậy ta về phòng ngủ, ngươi trở về giường?" Hiểu Mộc Vân không hiểu vì sao hai người lại làm ra chuyện ngớ ngẩn như vậy.

 

"Không được." Tư Vũ Phi vẫn hy vọng hắn ở lại đây.

 

"Hay là ngươi lên giường ngủ?" Hiểu Mộc Vân đề nghị.

 

"Không cần." Tư Vũ Phi đáp lại dứt khoát.

 

Hiểu Mộc Vân càng thêm mờ mịt. Trong lúc hắn đang suy nghĩ cách kết thúc trò hề này, hơi rượu trong đầu bắt đầu lên men, hương vị thơm ngọt lập tức ru ngủ ý thức của hắn. Hiểu Mộc Vân không nghĩ ngợi lâu, đầu nghiêng sang một bên, bất tri bất giác thiếp đi.

 

Đến khi tỉnh lại, Tư Vũ Phi đã thay quần áo chỉnh tề. Hơn nữa, hắn còn đã dọn ghế, ngồi trong góc, không nhúc nhích, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn.

 

"Ngươi lại nghĩ gì vậy?" Hiểu Mộc Vân lập tức ngồi dậy trên giường.

 

Quần áo vốn không chỉnh tề, ngủ một giấc, giờ lại càng xộc xệch.

 

Tư Vũ Phi cầm một vật ném về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân đón lấy, phát hiện đó là quần áo của hắn. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lẩm bẩm: "Cảm ơn."

 

Nếu không, ban ngày ban mặt thế này, mặc bộ dạng này ra ngoài mà bị người khác thấy, cũng không biết phải giải thích như thế nào.

 

Nói xong, hắn đưa tay kéo đai lưng quần áo.

 

Tư Vũ Phi yên lặng xoay người.

 

Nhìn động tác đó, Hiểu Mộc Vân thấy buồn cười. Hắn tháo hết quần áo trên người, sau đó từ đống đồ mà Tư Vũ Phi đưa, chọn ra áo lót, chậm rãi mặc vào.

 

"Ngươi làm sao vậy? Trước khi ngủ, chẳng phải chúng ta vẫn rất tốt sao?" Hiểu Mộc Vân xoa mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn. Dù là hắn, khi nhớ lại cảnh tượng tối qua, cũng cảm thấy lãng mạn từ tận đáy lòng.

 

"Đừng nói như thể chúng ta đã làm chuyện gì." Tư Vũ Phi nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

"Hả?" Thanh âm quá nhỏ, Hiểu Mộc Vân không nghe rõ.

 

Tư Vũ Phi không định lặp lại những lời vô nghĩa đó. Nghe không được thì thôi.

 

"Ngươi nói cái gì?" Hiểu Mộc Vân không chịu bỏ qua, âm thầm tiến sát sau lưng Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi nghi hoặc quay đầu, liền bắt gặp người nọ áo quần chưa chỉnh, đã đứng sau mình từ lúc nào.

 

"A!" Hiểu Mộc Vân la lên đau đớn.

 

Bởi vì Tư Vũ Phi trực tiếp dùng đầu đâm vào bụng hắn, quá tàn nhẫn!

 

Hai người gọi đồ ăn mang đến phòng, dự định ăn xong sẽ tiếp tục lên đường.

 

Hiểu Mộc Vân đang định kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, bởi vì Tư Vũ Phi luôn thích ngồi gần người khác. Nhưng khi tay hắn vừa vươn về phía chiếc ghế bên cạnh, Tư Vũ Phi đã ngồi xuống đối diện.

 

"Ai." Hắn thở dài. "Thật không thuần dưỡng nổi một con mèo hoang."

 

Hiểu Mộc Vân chống tay lên đầu thở dài, trong khi Tư Vũ Phi đã cầm đũa, gắp chiếc đùi gà lớn nhất trên bàn đặt vào bát của hắn.

 

"Làm cái gì vậy?" Hiểu Mộc Vân hỏi.

 

"Ngươi tối qua chỉ uống rượu, không ăn thứ gì." Tư Vũ Phi đáp, giọng đầy khó hiểu. "Bụng không đói sao?"

 

Ta không đói, bởi vì ta không phải heo con.

 

Hiểu Mộc Vân nghĩ thầm như vậy, sau đó cảm thấy tâm trạng rối bời, không thể tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.

 

"Đừng có đối xử lạnh nhạt với ta như trước, rồi đột nhiên tốt bụng như vậy. Ta không chịu nổi trái tim cứ trồi lên sụt xuống." Hiểu Mộc Vân lớn tiếng than phiền, rồi đứng dậy, chạy vòng ra sau Tư Vũ Phi, lấy mặt cọ cọ lên vai hắn. "Ngươi đúng là nam nhân hư hỏng, nam nhân hư!"

 

Tư Vũ Phi bất ngờ trước hành động của hắn, không kịp phản ứng, chỉ có thể ngồi im bất động.

 

Nếu để người khác phát hiện bản thân là đoạn tụ, hắn mà làm gì, không phải sẽ bị coi là kẻ b**n th** sao?

 

Lần đầu tiên từ khi sinh ra, Tư Vũ Phi có suy nghĩ kỳ quái như vậy.

 

"Trái tim không nhảy lên mới là kỳ quái." Tư Vũ Phi theo phản xạ đáp lời. "Không nhảy thì là thi thể rồi."

 

"Sao ngươi lại thích thi thể như vậy chứ?" Hiểu Mộc Vân vẫn không ngừng cọ mặt lên vai hắn.

 

Tư Vũ Phi nhìn xa xăm, trong lòng thầm nghĩ: Phiền chết đi được.

 

Sau khi ăn xong, hai người chuẩn bị một ít lương khô rồi tiếp tục lên đường.

 

Họ rời khỏi thị trấn từ sớm, khi mặt trời gần đứng bóng, đã đến bờ biển.

 

Tư Vũ Phi vừa nhìn thấy biển đã cảm thấy tay mình mỏi nhừ. Mỗi lần đụng phải biển cả, hắn đều hoặc là trong mơ, hoặc là ngoài đời thực, chém giết cả trăm con quái vật để "hoạt động".

 

"Qua vùng này là đến Thương Dịch Thành. Ta đã gọi người đến đón chúng ta." Hiểu Mộc Vân, với bản tính hay quên của mình, lại chẳng mảy may bị ám ảnh tâm lý.

 

Tư Vũ Phi đứng phía sau hắn, thầm nghĩ: Nếu biển thật sự xuất hiện thứ gì đó, ta sẽ đẩy người này đi chết trước.

 

Mặt biển tĩnh lặng, chỉ thấy một chiếc thuyền từ từ tiến lại.

 

Trên mũi thuyền là một người mà Tư Vũ Phi khá quen thuộc.

 

Phạm Đan khoanh tay ôm trường kiếm, khuôn mặt đầy vẻ chán chường, ánh mắt từ xa chạm phải Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân mỉm cười, giơ tay vẫy hắn. "Ngươi tới nhanh thật."

 

"Ta nếu có ngày chết, chắc chắn là bị ngươi hại chết." Phạm Đan thầm rơi nước mắt trong lòng.

 

Tư Vũ Phi ló đầu ra từ phía sau hắn.

 

Phạm Đan đã thấy hắn từ lâu, giờ càng thêm chắc chắn rằng mình sẽ bị Hiểu Mộc Vân hại chết.

 

Không muốn lãng phí thời gian chờ thuyền cập bờ, khi thuyền vừa đến gần, Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân trực tiếp dùng thuật ngự phong bay lên.

 

Phạm Đan không buồn nhìn.

 

"Sau khi chúng ta rời đi, các ngươi thế nào?" Hiểu Mộc Vân hỏi Phạm Đan.

 

"Ta là người tỉnh lại sớm nhất." Phạm Đan, người chịu đòn giỏi nhất, kể lại. "Khi ta tỉnh, đàn chủ đã chết, đám thủy tức kia cũng chưa hoàn toàn chết hết, nhưng cuối cùng vẫn không con nào sống sót. Trước khi chết, chúng cứ lặp đi lặp lại rằng: 'Tốt quá rồi, cuối cùng cũng được chết.' Đồng thời, chúng còn nói rằng đừng tưởng phàm nhân cướp đoạt thân thể chúng là có thể đạt được điều mong muốn. Chỉ như vậy thôi."

 

Tất cả sinh linh, không một ai may mắn sống sót.

 

"Sau đó, những người khác cũng tỉnh lại, ai nấy đều nghi ngờ ngươi chứa chấp Thí Thần Trảm Ma Giả. Nhưng thật may, Thiên Bất Văn không lớn tiếng lắm, những người còn lại cũng không mấy tích cực lên tiếng, nên mọi chuyện mới tạm ổn." Phạm Đan, may mắn vì cũng là người bị hại, thoát khỏi việc bị khiển trách. Chưa đầy hai ngày sau, hắn nhận được tin từ Hiểu Mộc Vân truyền đến nhờ bí thuật Kỳ Lân Sơn, bảo hắn thuê một chiếc thuyền đến đây đón.

 

Khi thuyền còn chưa cập bờ, Phạm Đan đã nhìn thấy Tư Vũ Phi đứng sau lưng Hiểu Mộc Vân. Đầu hắn đau nhói. Việc Hiểu Mộc Vân chứa chấp Thí Thần Trảm Ma Giả không còn là suy đoán nữa mà đã là sự thật.

 

"Không phải chứa chấp." Tư Vũ Phi lên tiếng. "Chúng ta chỉ tình cờ đi chung một con đường."

 

Hắn đột nhiên mở miệng khiến Hiểu Mộc Vân ngạc nhiên. Hiểu Mộc Vân làm bộ thờ ơ, nhưng không nhịn được mà quay lại nhìn hắn vài lần.

 

"Không đúng sao?" Tư Vũ Phi cố nghĩ ra một cái cớ.

 

"Ta đương nhiên nguyện ý chứa chấp ngươi." Hiểu Mộc Vân vui mừng khôn xiết, xoay người lại, đưa tay nâng mặt hắn, bất kể hắn đang đeo mặt nạ, vẫn làm động tác ấy.

 

Tư Vũ Phi rất cảm kích vì hắn chấp nhận cả mặt nạ lẫn khuôn mặt thật của mình. Nhưng động tác của hắn khiến mặt nạ xô lệch, che mất mắt Tư Vũ Phi, khiến hắn phát ra tiếng kêu đau đớn.

 

Phạm Đan đứng bên cạnh, không rõ mối quan hệ của họ đã tiến triển đến mức nào. Hắn chỉ muốn âm thầm phàn nàn: Nếu Lục Lan Khê nhìn thấy, có khi sẽ ghen tị đến chết.

 

Để theo đuổi ai đó, da mặt mỏng thì thua ngay từ vạch xuất phát.

 

Nhưng chuyện này không liên quan đến Lục Lan Khê. Hắn quen thiếu chủ của mình đã nhiều năm, biết rõ người này không có chút khuynh hướng đoạn tụ nào. Vấn đề là, người còn lại, thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu đoạn tụ. Hiện tại, quan hệ của Phạm Đan và Tư Vũ Phi chẳng ra sao, nếu không hắn thật sự muốn hỏi: Ngươi chọn đối tượng dựa trên điều kiện gì? Đầu tiên là phải cùng loài, hay chỉ cần hình người? Đừng nói là mặt nạ hay mấy thứ linh tinh khác nhé?

 

Tư Vũ Phi cố vươn tay chỉnh mặt nạ trở lại vị trí cũ, nhưng nháy mắt sau, Hiểu Mộc Vân lại làm nó lệch thêm.

 

Tư Vũ Phi: "..."

 

Thôi, mệt mỏi.

 

Thuyền đi thêm hai canh giờ nữa là có thể đến nơi. Trôi dạt trên biển rộng quả thực quá nhàm chán, tối qua lại không được ngủ đủ giấc, Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi dứt khoát tìm một gian phòng nghỉ ngơi.

 

Dù sao thuyền này hiện tại đã được Kỳ Lân Sơn bao trọn, ngủ ở đâu cũng không thành vấn đề.

 

Hiểu Mộc Vân nằm trên giường tầng trên, duỗi chân ra, khép mắt lại, lập tức chìm sâu vào giấc mộng.

 

"Haa."

 

Hơi thở nhè nhẹ vang lên, tựa như linh hồn dần thoát khỏi thân xác, bay lên cao, hóa thành sương khói lẩn khuất giữa trời mây.

 

Cảnh trong mộng, hay chính là lời tiên tri của số phận.

 

Hiểu Mộc Vân cảm nhận được mình đã bước vào giấc mơ. Khóe môi hắn khẽ nhếch, nở nụ cười mơ hồ.

 

Lần này ngươi lại muốn cho ta thấy điều gì đây?

 

Là cảnh huyết tinh tàn sát, là thảm kịch người yêu chém giết lẫn nhau, là sự phản bội lòng người, hay là bi kịch không cách nào vãn hồi, dẫu có hối hận đến thế nào đi nữa?

 

Tuy rằng cả hắn và Tư Vũ Phi đều thường xuyên nằm mơ, nhưng Tư Vũ Phi lại chìm sâu vào cảnh mộng, cảm nhận mọi chuyện như chính bản thân mình, dễ dàng bị kinh hãi. Còn Hiểu Mộc Vân thì khác, hắn biết rõ mình đang mơ, hơn nữa nhận thức được mình đang nhập vào thân xác của một người khác.

 

Những gì người khác trải qua, thì có liên quan gì đến ta cơ chứ?

 

Dẫu hoàn toàn nhập vào vai nhân vật trong mộng, tâm thái của Hiểu Mộc Vân vẫn như kẻ ngoài cuộc, đứng cao cao mà nhìn xuống. Chính vì thế, hắn không bao giờ cuồng loạn hay thất thố như Tư Vũ Phi.

 

Mộng mà thôi.

 

Trong mộng là hơi thở ái muội, là những thanh âm r*n r* mà kẻ quân tử không nên nghe thêm một chữ.

 

Hiểu Mộc Vân sững người.

 

Hắn có chút đờ đẫn, nhưng người mà hắn đang nhập vào lại không như vậy. Hiểu Mộc Vân cảm nhận được từng đợt kh*** c*m điên cuồng, tựa như cảm giác hưng phấn khi chạm đến đỉnh núi cao vời vợi.

 

Được rồi. Được rồi. Được rồi.

 

Ta đã đạt được!

 

Những lời ấy lặp đi lặp lại trong lòng hắn. Là sự khao khát điều gì đó, là tình cảm mãnh liệt muốn sở hữu thứ gì đó, hoặc là căm ghét, muốn hủy diệt thứ gì đó. Những cảm xúc ấy đều nồng đậm đến mức đáng sợ.

 

Thậm chí, sự khao khát yêu thương cực độ ấy còn trở nên kinh khủng hơn.

 

"A."

 

"Không cần." Một bàn tay đặt lên ngực Hiểu Mộc Vân, âm thanh phát ra là giọng nói quen thuộc của hắn.

 

Suốt cả đêm nay, hắn đã không biết bao nhiêu lần nghe câu "Không cần" ấy. Nhưng rõ ràng, hắn chưa từng để tâm nghe lấy một lần. Hắn siết chặt cơ thể mình, cảm nhận được tình cảm nóng cháy của đối phương, giống như chính hắn. Hắn mỉm cười, vươn tay gạt vài sợi tóc đen nhánh đang phủ trên khuôn mặt người kia, sau đó cúi đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy.

 

So với vẻ đẹp rực rỡ của hoa xuân, mỹ nhân đ*ng t*nh càng mê hoặc lòng người hơn.

 

"Ngươi nói dối." Hiểu Mộc Vân cúi đầu cười, ánh mắt hạ xuống, nhìn đôi môi bị hôn đến nứt nẻ của hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu không thích, vậy tại sao còn ở đây? Lại đây gần hơn một chút, sau đó chúng ta đổi tư thế khác, ngoan nào."

 

Người bị hắn đè dưới thân vốn quay đầu đi, làm ra tư thế kháng cự. Nhưng khi nghe lời dụ dỗ của Hiểu Mộc Vân, người ấy chầm chậm ngoảnh đầu lại, vẻ mặt vẫn mang theo chút dè dặt.

 

Hiểu Mộc Vân bật ra một tiếng cười trầm thấp từ cổ họng, chống cánh tay xuống bên cạnh gương mặt người kia, cúi đầu hôn lên.

 

Mái tóc đen dày buông xuống, che khuất ánh sáng từ ngọn nến. Trong ánh sáng chập chờn ấy, Hiểu Mộc Vân mở to mắt, nhìn người dưới thân, người ấy nhắm nghiền mắt, như đang học cách tiếp nhận nụ hôn của hắn.

 

Ta sẽ có được ngươi, Tư Vũ Phi.

 

Cảm giác điên cuồng ấy, tựa như năm hắn bảy tuổi, vượt qua tầng mây trời, hạ thế gian này, chỉ để chờ đợi người hắn tìm kiếm.

 

Ta đã tìm được ngươi, Tư Vũ Phi.

 

Người ấy, khi ấy thậm chí còn chưa có tên, đã bị hắn nhận ra.

 

"Rầm." Thuyền đang trôi trên biển rộng, bất ngờ va phải một tấm ván gỗ trôi nổi. Một tiếng động khô khốc vang lên gần chỗ Hiểu Mộc Vân, đánh thức hắn khỏi giấc mộng sâu.

 

Hiểu Mộc Vân mở mắt. Hắn nhìn trần nhà bằng gỗ trên đầu, ngây người trong chốc lát, rồi lập tức nhớ lại giấc mộng vừa rồi của mình.

 

Đồng thời, vì hoàn toàn nhập vai nhân vật, trải nghiệm một giấc mộng đầy sắc hương mê hoặc, Hiểu Mộc Vân phát hiện thân thể mình đang nóng bừng lên.

 

Trước giờ, hắn luôn không mấy bận tâm đến những giấc mơ. Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn buột miệng thốt lên: "Xấu xa." Sau đó, không nhịn được mà cầm lấy tấm chăn bên cạnh, kéo lên che kín người mình.

 

Thế nhưng, gương mặt đ*ng t*nh của Tư Vũ Phi trong mộng cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Lý trí của Hiểu Mộc Vân không muốn thừa nhận sự hèn hạ của bản thân, nhưng con người lại không thể kiểm soát được suy nghĩ của chính mình.

 

Hắn, không ngờ lại mơ thấy một ngày nào đó trong tương lai, Tư Vũ Phi cùng người khác ân ái vu sơn mây mưa.

 

Thấp kém đến nhường này, tại sao lại để hắn thấy một giấc mộng như vậy...

 

Hiểu Mộc Vân thầm oán trách, rồi dường như nghe được một tiếng cười chế giễu vang vọng từ đâu đó.

 

Hết lần này đến lần khác, Hiểu Mộc Vân nằm trên giường, trừ giấc mộng vừa rồi, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.

 

Càng cố nhớ lại từng chi tiết, hắn lại càng cảm thấy rõ ràng hơn. Tay Hiểu Mộc Vân đặt lên bụng mình, khi đang muốn trượt xuống thấp hơn, hắn đột nhiên bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy.

 

"Không thể ở lại căn phòng này nữa." Hiểu Mộc Vân thở dài, buộc lại đai lưng áo ngoài, rồi bước ra ngoài.

 

Giấc mộng dài, giấc mộng ngắn, ác mộng hay mộng đẹp, đều vì những điều ta để tâm mà thành.

 

Tư Vũ Phi thì ngược lại, không ngủ trên thuyền. Vì giấc mơ quái lạ dọa người của hai ngày trước, hắn không muốn lại ngủ nữa. Đôi mắt thâm quầng, hắn chống đầu, mở cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ ô cửa nhìn ra, có thể thấy boong tàu. Tuy rằng tấm gỗ không có gì đẹp, nhưng gió mây thổi qua, thỉnh thoảng có vài con chim bay lượn, cảnh sắc này cũng không tệ.

 

Hắn chống cằm, chiếc mặt nạ trên mặt cạ vào tay, có phần đau nhức.

 

Nhưng hắn vẫn kiên quyết đeo mặt nạ.

 

Tư Vũ Phi đang nhàm chán, sắp sửa bắt đầu đếm từng tấm ván gỗ trên boong tàu, thì một người xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hiện ra qua khung cửa sổ kính.

 

"Hiểu Mộc Vân." Hắn chậm rãi cất tiếng, từng chữ một như có sự nhấn nhá, tựa hồ mang theo một loại tiết tấu thần kỳ, êm tai.

 

Tư Vũ Phi nhìn Hiểu Mộc Vân ngồi bên mép thuyền, mắt hướng ra mặt biển.

 

Đây vốn là một hành động hết sức bình thường, nhưng không hiểu sao Hiểu Mộc Vân lại lấy tay ôm đầu, rồi sau đó dùng trán đập vào tấm ván gỗ cạnh mình.

 

Tư Vũ Phi từng nhiều lần lấy đầu đập tường, đập ván gỗ, thậm chí đập cả người khác, nên hắn rất rõ ràng rằng với động tác và lực đạo hiện tại của Hiểu Mộc Vân, căn bản không thể chết, thậm chí cũng chẳng thể đau bao nhiêu.

 

Hắn đang làm cái trò gì vậy?

 

Tư Vũ Phi rất ít khi thấy Hiểu Mộc Vân có bộ dáng ngốc nghếch đến mức chỉ số thông minh như sụt giảm ngay trước mắt như thế.

 

Nghĩ vậy, hắn duỗi hai chân đặt trên tấm ván gỗ, dùng sức đẩy ghế tựa lui về phía sau, rồi thay đổi tư thế, hai chân buông lỏng. Thoáng dùng sức một chút, hắn đứng dậy từ ghế với một dáng vẻ cứng nhắc.

 

Hắn rời khỏi phòng, đi ra ngoài.

 

"A a a! Bẩn quá! Thật bẩn quá!" Hiểu Mộc Vân vẫn không ngừng lấy đầu đập vào tấm ván gỗ.

 

Tư Vũ Phi bước đến sau lưng hắn, chậm rãi nói: "Nếu ngươi muốn tìm cái chết, thì lực đạo như vậy không đủ đâu. Ngươi nên mạnh mẽ hơn một chút."

 

Hắn chân thành đưa ra lời khuyên, tự nhận là có lòng tốt. Nhưng khi Hiểu Mộc Vân nghe thấy giọng nói của hắn, cơ thể lập tức mất thăng bằng, đầu đập mạnh về phía trước.

 

"Coong!"

 

Hiểu Mộc Vân: "..."

 

Tư Vũ Phi không nhịn được cười khẽ một tiếng, sau đó khen: "Âm thanh nghe hay lắm, quả là một cái đầu tốt."

 

Hiểu Mộc Vân đưa tay xoa trán, nhưng vẫn quay mặt về phía cây cột, không dám quay đầu nhìn Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi không rõ trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản ngồi xuống cạnh Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân vốn hy vọng hắn trêu đùa xong rồi rời đi, nhưng lần này, ảo tưởng đó hoàn toàn tan vỡ.

 

Tư Vũ Phi ngồi bên cạnh hắn, duy trì khoảng cách một cánh tay an toàn. Hắn ngẩng đầu chờ đợi một chút, thấy bên cạnh chẳng có động tĩnh gì, liền nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Hiểu Mộc Vân vẫn đang lưu luyến với cây cột kia. Nghĩ ngợi một hồi, hắn tò mò nghiêng người, nửa thân trên hướng về phía Hiểu Mộc Vân để thăm dò tình huống.

 

"Ngồi thẳng lại." Hiểu Mộc Vân lên tiếng.

 

Tư Vũ Phi nghe thấy giọng hắn, lập tức ngồi thẳng dậy, dáng vẻ cứng nhắc, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

 

"Ai." Hiểu Mộc Vân thở dài, buông tay, vẻ mặt bất lực quay đầu lại.

 

Tư Vũ Phi ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, hai chân duỗi ra ngoài, lúc ẩn lúc hiện giữa khoảng không.

 

"Ta biết vì sao ngươi tâm trạng không tốt." Tư Vũ Phi gật đầu, vẻ mặt như thể thấu hiểu mọi chuyện.

 

"Ngươi biết?" Hiểu Mộc Vân tuy đầu óc đang mơ hồ, nhưng bản thân hắn không ngốc, hắn chẳng tin Tư Vũ Phi có thể đoán ra điều gì.

 

"Bởi vì ngươi sắp phải xa ta, nên cảm thấy rất cô đơn." Tư Vũ Phi nghiêm túc nói.

 

"Phụt." Dù tâm trí đang rối bời, Hiểu Mộc Vân vẫn bị câu nói của hắn chọc cười.

 

"Vốn dĩ là vậy mà." Tư Vũ Phi quay đầu, trên mặt nở một nụ cười giả tạo. "Trước đây các vị sư huynh, sư tỷ đều từng nói như thế. Mỗi lần đến giờ phải đưa ta đến nơi khác, bọn họ đều bảo: 'Hôm nay phải đưa Phi Phi đến viện khác, thật không nỡ, ta cô đơn quá.' Cho nên, dựa theo cách mọi người nói, ngươi cũng vì luyến tiếc ta nên mới buồn rầu như vậy."

 

Hiểu Mộc Vân mím môi, cố gắng nhịn không để lộ biểu cảm kỳ quái.

 

Tư Vũ Phi thấy vậy, bèn vươn tay, bóp má hắn.

 

Độ ấm từ tay hắn không khác gì trong mộng, khiến Hiểu Mộc Vân hoảng hốt, giật lùi về phía sau.

 

"Ha ha." Tư Vũ Phi bật cười.

 

Hiểu Mộc Vân vội đưa tay sờ mặt mình. Là một người lớn tuổi, biểu hiện và dáng vẻ hiện tại của hắn quả thực quá mất mặt.

 

"Mấy ngày tới chắc sẽ có mưa." Tư Vũ Phi đột ngột thốt ra một câu chẳng liên quan.

 

"Ngươi nói đúng, nhưng làm sao ngươi biết?" Hiểu Mộc Vân lúc này đầu óc đã mụ mị, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi chỉ tay về phía bầu trời âm u. Còn cần hỏi sao? Người có mắt đều thấy được, từ khi thuyền đến nơi này, phía xa luôn có mây đen phủ kín, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

 

Mưa dầm Phi Phi.

 

Hiểu Mộc Vân vẫn đang sờ mặt mình, không phải vì đau mà chỉ cảm thấy hôm nay mình thật sự quá mất mặt.

 

Tư Vũ Phi có một tính cách tốt, đó là hắn sẽ không chế nhạo bất kỳ ai đang trong tình huống khó xử. Dù hiện tại Hiểu Mộc Vân trông có vẻ dễ bị đánh bại đến bao nhiêu, hắn cũng sẽ không động một ngón tay để đẩy người rơi xuống bờ biển mênh mông vô tận.

 

Lúc này, ánh mặt trời dần chuyển sang sắc cam vàng, sắp sửa chìm vào đáy biển. Xung quanh mặt trời, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ khắp chân trời, xua tan những đám mây đen đang kéo đến.

 

Ánh chiều tà dịu dàng chiếu lên khuôn mặt của Tư Vũ Phi.

 

Hiểu Mộc Vân cảm thấy tâm trạng khó tả, lén nhìn Tư Vũ Phi vài lần. Lúc này, hắn đang mang mặt nạ trắng, mặt hơi ngẩng lên, mái tóc đen được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, ngoan ngoãn nằm trên lưng.

 

Dáng vẻ hiện tại của hắn càng thuần khiết, khiến Hiểu Mộc Vân không khỏi nhớ đến khuôn mặt đ*ng t*nh của hắn trong giấc mộng.

 

Đó thực sự là biểu cảm của Tư Vũ Phi sao?

 

Là một người có khả năng nhìn thấu trước tương lai, Hiểu Mộc Vân có thể cảm nhận được những cảnh tượng người khác nhìn thấy trong mộng, cũng như cảm giác và suy nghĩ của họ.

 

Trong giấc mộng, hắn cảm nhận được tình yêu điên cuồng và sự mất kiểm soát hoàn toàn từ một người bám lấy mình.

 

Muốn được đến hắn, được chạm vào con người của hắn, được hắn yêu, được đôi mắt kia tràn đầy d*c v*ng chăm chú nhìn.

 

Cực hạn của yêu thương, giống như hận thù mãnh liệt, đều khiến người ta không thể buông bỏ. Nếu dâng hiến tất cả có thể đổi lấy hắn, ta sẵn sàng trao đi mọi thứ. Nếu phải hủy diệt hắn mới có thể có được hắn, ta cũng nguyện hủy diệt tất cả.

 

Yêu là khát vọng chiếm hữu trọn vẹn. Không đạt được, tuyệt đối không từ bỏ, kể cả bước vào vực sâu.

 

Hiểu Mộc Vân nghĩ: Nếu là yêu thật lòng, tự nhiên sẽ đến bước cuối cùng, kề cận thân xác. Nhưng tại sao, khi người kia ở bên Tư Vũ Phi, cùng nhau trải qua cảnh mây mưa Vu Sơn, lại mang thứ tâm lý méo mó, đáng sợ đến thế?

 

Hơn nữa...

 

Thực sự quá ô uế, trong giấc mơ, người đó còn dẫn dắt Tư Vũ Phi làm những việc khó nói. Những cảnh tượng ấy, so với những bức xuân cung đồ dơ bẩn nhất trên thế gian, còn khiến người ta đỏ mặt tía tai hơn.

 

Nghĩ đến đây, đầu óc của Hiểu Mộc Vân lại bắt đầu rối loạn, một lần nữa muốn cắt đứt những suy nghĩ hỗn độn.

 

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực bên cạnh, Tư Vũ Phi quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy?"

 

Hiểu Mộc Vân lướt ánh mắt qua, vội vàng tìm một cái cớ vụng về: "Ta chỉ cảm thấy ngươi hiện tại đeo mặt nạ này, trông đặc biệt đẹp."

 

Tư Vũ Phi nghe vậy, thân hình khẽ chấn động, ánh mắt nhìn Hiểu Mộc Vân lập tức trở nên đầy ý tán thưởng.

 

Hiểu Mộc Vân trầm mặc, đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn.

 

Tư Vũ Phi nói: "Ngươi làm sao biết mặt nạ này được điêu khắc từ loại gỗ thượng hạng?"

 

Hiểu Mộc Vân, dù tâm trạng đang ngổn ngang, cũng không nhịn được mà bật cười: "Phụt."

 

Ngữ khí của Tư Vũ Phi, giống như một đứa trẻ khoe món đồ quý giá.

 

Hiểu Mộc Vân thương lượng với hắn: "Vậy ta có thể chiêm ngưỡng mặt nạ vĩ đại này không?"

 

Tư Vũ Phi nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đưa tay ra sau đầu. Hắn kéo dây thừng, một tay tháo mặt nạ xuống.

 

Gió biển thổi qua, mái tóc Tư Vũ Phi tung bay, tô điểm gương mặt trắng trẻo của hắn, như một bức tranh hoàn mỹ.

 

Hiểu Mộc Vân, bị ảnh hưởng từ cảnh trong mơ, giờ phút này mới nhận ra gương mặt của Tư Vũ Phi đẹp đến mức nào. Sinh ra ý nghĩ ấy, hắn lại muốn đâm đầu vào cột tàu.

 

Tư Vũ Phi nhét mặt nạ vào tay Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ cầm lấy, trong thoáng chốc không biết phải làm sao để xua tan những ý nghĩ buồn cười và tà niệm trong đầu.

 

Tầng mây cuồn cuộn, như lửa cháy nơi chân trời. Biển rộng lấp lánh ánh sáng, tựa như dát một tầng hoàng kim.

 

Giữa hai người, bỗng chốc trở nên im lặng.

 

"A." Tư Vũ Phi nhìn về phía chân trời, đột nhiên như bừng tỉnh điều gì đó.

 

Hiểu Mộc Vân bị hắn làm giật mình.

 

"Tên của ngươi!" Tư Vũ Phi nói năng không đầu không đuôi, bản thân hắn thì cảm thấy lời nói của mình hoàn toàn rành mạch, còn người khác nghe không hiểu thì chỉ trách đầu óc họ xoay chuyển chưa đủ nhanh.

 

"Tên của ta?" Hiểu Mộc Vân, lúc này đầu óc rối bời, tâm phiền ý loạn, lời nói hoàn toàn là hành động bản năng, lộn xộn: "Tên của ta là do cha ta đặt. Hắn nói là để kỷ niệm mẫu thân ta, nhưng mẫu thân ta không tên Mộc, cũng chẳng tên Vân, ta cũng không biết cái gọi là kỷ niệm ấy nằm ở đâu."

 

Tư Vũ Phi nghe vậy, không thể tin được rằng bao nhiêu năm qua, hắn lại chưa từng nghĩ đến nguồn gốc cái tên của mình. Vì thế, hắn nhìn Hiểu Mộc Vân bằng ánh mắt nửa cười nửa không, đầy hàm ý.

 

Hiểu Mộc Vân nhìn sâu vào mắt hắn, từ đôi mắt ngây thơ ấy, dường như nhìn thấy cả thế giới.

 

Chiều hôm mênh mông, biển rộng trải dài như tấm gương, đàn chim bay lượn, vạn vật chìm trong tĩnh lặng.

 

Hiểu Mộc Vân ngẩn ngơ một lúc, đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm Tư Vũ Phi, miệng khẽ mở.

 

"Hiểu khán thiên sắc, mộ khán vân. Hành dã tư quân, tọa dã tư quân" Tư Vũ Phi dùng chất giọng dịu dàng, tựa như có thể làm lật úp cả con thuyền lớn, để nước biển nhấn chìm Hiểu Mộc Vân.

 

Sớm xem sắc trời, chiều ngắm mây. Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người. ("Nhất tiễn mai - Vũ đả lê hoa thâm bế môn" - Đường Dần)

 

Hiểu Mộc Vân sửng sốt, ngây ngốc nhìn vào đôi mắt hắn.

 

Tư Vũ Phi chống một tay lên boong thuyền, mỉm cười đối diện với hắn.

 

Một con chim biển xoay vòng trên mặt nước, nhắm đúng mục tiêu, o khoảnh khắc cá nhảy khỏi mặt nước, lao xuống hung hăng bắt lấy con mồi. Là chơi đùa, hay là ăn, tất cả đều là kh*** c*m của kẻ đi săn.

 

"Vũ Hiết Quân, thuyền sắp cập bờ, ngươi đi thu dọn đồ đạc đi." Phạm Đan, không thấy Tư Vũ Phi trong phòng, bước ra tìm.

 

"Được." Tư Vũ Phi đáp lại, ngay sau đó đứng dậy. Hắn lấy lại mặt nạ từ tay Hiểu Mộc Vân, cẩn thận đeo lên, rồi quay về phòng.

 

Lúc đi ngang qua Phạm Đan, hắn chỉ liếc nhìn một cái, sau đó tiếp tục bước đi.

 

Phạm Đan tiến đến bên cạnh Hiểu Mộc Vân, định cùng hắn bàn bạc chuyện quan trọng sắp tới.

 

Nhưng khi vừa đến gần, hắn nhìn thấy gương mặt của Hiểu Mộc Vân, giật mình lui lại một bước.

 

Đã quen biết Hiểu Mộc Vân hơn hai mươi năm, hắn biết rõ da mặt người này dày đến mức nào, có thể sánh với tường thành, gió mưa bão táp cũng không lay chuyển được.

 

Vậy mà giờ đây, Hiểu Mộc Vân lại đưa tay che nửa khuôn mặt, như muốn giấu đi điều gì đó. Nhưng bởi vì bao năm qua da mặt quá dày, hắn không quen với việc che giấu mình.

 

Tất cả chỉ vì, giờ phút này, mặt của hắn đỏ đến mức có thể sánh với ráng đỏ nơi chân trời.

 

-----------------------

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Phỏng vấn: Hãy liên tưởng đến lửa thiêu mây.

 

Tư Vũ Phi: Nóng bỏng, thiêu...Ừm, cái gì vậy chứ? Còn có Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân: ...

Bình Luận (0)
Comment