Chương 75: Tính là gì?
Nội dung trọng yếu:
Không thể quên.
-----------------------
Một người cần phải trèo lên núi cao, nhưng thời gian thì vô tận.
Hiểu Mộc Vân bưng một chậu nước, mở cửa bước vào một gian phòng. Dáng vẻ lười nhác của hắn như muốn ngáp dài, nhưng tiếng ho khan kịch liệt từ bên trong khiến hắn khựng lại. Sững sờ trong giây lát, hắn vội chạy vào. Đi được hai bước, hắn phát hiện Tư Vũ Phi – người nằm bất động suốt hai ngày qua – đột nhiên ngồi dậy. Hai tay che miệng, hắn ho không ngừng, cả cơ thể run lên bần bật.
"Làm sao vậy? Ngươi sặc nước sao?" Hiểu Mộc Vân chạy đến mép giường, định chạm vào hắn.
Nhưng vừa thấy tay Hiểu Mộc Vân đưa tới, Tư Vũ Phi theo bản năng giơ cánh tay lên, mạnh mẽ hất tay hắn ra.
"Bang!" Một tiếng đau điếng vang lên, lòng bàn tay in lại vệt máu.
Hiểu Mộc Vân kinh ngạc cúi đầu, cẩn thận quan sát Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi vẫn giữ hai tay che miệng, ho dữ dội. Máu tươi rỉ qua kẽ tay, từng giọt rơi xuống.
Theo suy nghĩ của Tư Vũ Phi, có lẽ hắn nghĩ rằng chỉ cần che lại thì không ai nhìn thấy máu.
Hiểu Mộc Vân sốt ruột, nắm lấy đôi tay hắn, cố gắng kéo chúng ra để xem tình hình.
Tư Vũ Phi cảm nhận được hành động của Hiểu Mộc Vân, lại càng dùng sức che chặt miệng, không chịu buông tay.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng, người đã hôn mê hai ngày như Tư Vũ Phi cũng không thể chống đỡ thêm. Tay hắn bị đẩy ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân lập tức hít sâu một hơi.
Bởi vì Tư Vũ Phi vẫn luôn che miệng, ho khan đến mức máu tràn ra, loang lổ khắp mặt hắn. Với dáng vẻ này, cộng thêm quầng thâm dưới mắt vốn đã hằn rõ, đôi mắt mơ màng, lờ đờ như không còn sức sống, người ngoài nhìn vào không khỏi nghĩ rằng hắn vừa trải qua một trận hành hạ tàn nhẫn, thậm chí là sắp bị giết đến nơi.
Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, Tư Vũ Phi lộ vẻ cam chịu, tựa như đã từ bỏ mọi hy vọng, thoạt nhìn càng thêm tiều tụy.
Hiểu Mộc Vân đang định mở lời hỏi vì sao hắn lại biến bản thân thành ra thế này, thì Tư Vũ Phi bất chợt lại ho dữ dội. Hắn cố ý nén cơn ho, nhưng cuối cùng một ngụm máu lớn trực tiếp phun thẳng vào quần áo của Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân: "..."
"Khụ khụ... Oẹ." Tư Vũ Phi muốn nằm sấp xuống giường để cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng Hiểu Mộc Vân lại ngồi ngay vị trí hắn định tựa vào, buộc hắn chỉ còn cách đặt tay lên đùi Hiểu Mộc Vân để làm điểm tựa, nửa người trên ngả xuống, cuối cùng tựa hẳn vào lòng ngực người kia.
Hiểu Mộc Vân không vì quần áo mình bị làm bẩn mà nổi giận. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa gáy Tư Vũ Phi, từng chút, từng chút một, như muốn an ủi hắn.
Tư Vũ Phi luôn có những cơn cuồng loạn như vậy, nhưng chỉ cần chờ hắn bình tĩnh lại thì mọi chuyện sẽ ổn.
Quả nhiên, một lát sau, Tư Vũ Phi cuối cùng cũng xoay người nằm lại.
A a.
Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ dùng tay áo lau sạch mặt cho hắn.
Khuôn mặt này hiện tại thật quá kinh khủng. Không cần làm gì thêm, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình, huống chi là khi Tư Vũ Phi còn đảo tròn đôi mắt, trông chẳng khác nào một con quái vật sống dậy.
Hiểu Mộc Vân lau khô mặt hắn, rồi hỏi: "Ngươi còn nhớ chuyện hai ngày trước không?"
Tư Vũ Phi vừa mới tỉnh lại, hai tay đặt trước ngực, hơi thở có chút dồn dập.
"Ta phát hiện pháp lực của ngươi đột nhiên giảm hơn phân nửa. Đã xảy ra chuyện gì? Là vì tiếp xúc với 《Đạo Kỷ Mười Hai Chương Kinh》 sao? Còn nữa, tại sao 《Bạch Thước Thư》 lại ở trên người ngươi? Ngươi trộm đồ sao?" Hiểu Mộc Vân mỉm cười, thoạt nhìn không để tâm nhiều đến việc quyển thư vì sao lại ở trên người Tư Vũ Phi, nhưng rõ ràng rất muốn biết đáp án cho những câu hỏi trước đó.
"Ngươi đã từng xem qua 《Bạch Thước Thư》 chưa?" Tư Vũ Phi cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
"Hơi xem qua." Hiểu Mộc Vân biết nếu không thỏa mãn sự tò mò của Tư Vũ Phi, mình sẽ chẳng thể nhận được câu trả lời mong muốn. "Nhưng rất nhanh liền nhận ra đó không phải là thứ nên nghiêm túc đọc."
"Vậy ngươi có biết dùng chú thuật bên trong không?" Tư Vũ Phi hỏi, giọng điệu ngây thơ như không hề có ác ý.
"Ta không biết." Hiểu Mộc Vân đưa tay, vén lọn tóc trên trán Tư Vũ Phi sang một bên. "Những thứ bên trong không thể động vào. Nếu thật sự muốn sở hữu, cái giá phải trả là quá lớn."
"Hừ." Nghe xong lời Hiểu Mộc Vân nói, Tư Vũ Phi chỉ khẽ hừ lạnh với vẻ khinh thường.
Hiểu Mộc Vân thấy thế, liền tiện tay lau nốt vết máu còn sót lại trên mặt hắn.
Tư Vũ Phi vì quá mệt mỏi, không buồn để ý đến động tác của hắn.
"Ta muốn đáp án." Hiểu Mộc Vân nhìn hắn, vẻ mặt như muốn nói: "Đến lượt ngươi trả lời rồi."
"Đói bụng..." Tư Vũ Phi không trả lời thẳng vào vấn đề, lại nói ra một câu chẳng liên quan chút nào.
"Được." Hiểu Mộc Vân chỉ nói một chữ, rồi chống tay xuống mép giường, không nói thêm lời nào.
Tư Vũ Phi chờ một lúc, thấy hắn vẫn bất động, liền nhỏ giọng oán trách: "Ngươi thật sự là quá không đúng mực."
"Ngọc công tử, ta đây rất biết điều, nhưng điều kiện tiên quyết là đầu của ngươi phải rời khỏi đùi ta." Hiểu Mộc Vân vẫn giữ phong thái như khi gọi hắn đi bán nghệ, nhướng mày đáp.
Tư Vũ Phi khó nhọc nhấc đầu lên, rồi nằm lại trên giường.
Hiểu Mộc Vân thấy vậy, không khỏi xót xa mà đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt hắn.
Một khuôn mặt lấm lem.
Hiểu Mộc Vân rất nhanh mang đồ ăn trở về. Hắn vừa bước vào cửa đã thấy Tư Vũ Phi ngồi trước bàn, dường như định rửa mặt, nhưng cả người lại úp thẳng vào chậu nước, bất động như thể sắp bị chết đuối trong đó.
Hiểu Mộc Vân đặt đồ ăn xuống, bất đắc dĩ đưa tay kéo Tư Vũ Phi ra khỏi chậu nước.
Hắn kiệt sức toàn thân, tinh thần cũng suy sụp. Không phải hắn cố tình phớt lờ Hiểu Mộc Vân, mà thật sự chẳng cách nào tập trung tinh thần để trả lời từng thắc mắc của hắn.
Đợi đến khi Tư Vũ Phi dần tỉnh táo trở lại, hắn mơ màng nhìn thấy Hiểu Mộc Vân đang dùng khăn lông nhúng nước lau mặt cho mình, sau đó buộc gọn mái tóc dài. Hiểu Mộc Vân liếc nhìn hắn một cái, rồi cởi bộ quần áo dính máu của hắn ra.
Tư Vũ Phi vốn chỉ mặc một lớp áo mỏng khi ngủ. Sau khi cởi ra, nửa thân trên hắn lập tức để trần.
Ánh mắt Hiểu Mộc Vân khẽ lảng đi, nhưng chẳng rõ làm sao lại vụng về đến vậy, loay hoay mãi mà không tìm được tay áo để mặc vào cho hắn.
Tư Vũ Phi suýt nữa thì buột miệng chửi thề.
Cuối cùng, Hiểu Mộc Vân từ bỏ cách làm rườm rà, dứt khoát thành thạo mặc quần áo cho hắn.
Nhìn Tư Vũ Phi lúc này, Hiểu Mộc Vân chỉ có một suy nghĩ: thân thể hắn quả thực không khác gì hình bóng trong giấc mộng của mình.
Sau khi thay quần áo xong, Hiểu Mộc Vân hỏi: "Ngươi còn muốn ăn cơm không?"
Tư Vũ Phi yếu ớt gật đầu.
Hiểu Mộc Vân bưng lên chén đũa, giọng điệu hỏi: "Ăn thịt trước nhé?"
Ăn trước cái gì, rồi ăn sau cái gì, có khác biệt gì sao?
Tư Vũ Phi muốn phản bác, nhưng mở miệng ra lại thấy mệt mỏi quá, đành im lặng mà khép miệng lại.
Khi cơm đã xong, Hiểu Mộc Vân dọn bát đũa sang một bên, chống cằm chăm chú nhìn hắn.
Tư Vũ Phi nghiêng người, đầu tựa lên vai hắn.
Hiểu Mộc Vân hoàn toàn há hốc mồm.
"Sư tỷ đâu?" Tư Vũ Phi hỏi.
"Ngươi sư tỷ vốn ép buộc bản thân khôi phục pháp lực, nhưng hai ngày trước cũng đột nhiên hôn mê bất tỉnh. May mắn là nàng tỉnh lại rất nhanh, chỉ là pháp lực hoàn toàn mất hết. Hiện tại nàng đang ở chùa Hoa Nghiêm tìm cách phục hồi." Hiểu Mộc Vân đơn giản kể lại những chuyện xảy ra sau khi Tư Vũ Phi ngất đi. "Chủ trì đã qua đời. Sau đó, mọi chuyện cũng được giải quyết. Sáng nay, cư dân khắp thành Hoa Nghiêm đều đổ xô đến chùa miếu để bái thần, cảm tạ Phật Tổ đã giúp họ thoát khỏi tai ương. Từ già trẻ, nam nữ, giàu nghèo, ai nấy đều chen chúc nhau. Đột nhiên, kim thân của Phật Tổ đặt trên điện thờ vỡ nát, người rơi đầy đất, bị người ta tranh giành."
Tư Vũ Phi ăn no, dựa vào Hiểu Mộc Vân nghỉ ngơi một lát, sau đó nói: "Ngươi đã chết rồi."
Hiểu Mộc Vân nghe vậy, không hiểu mình từ lúc bước vào cửa đã làm gì khiến hắn phật ý.
"Ngươi nói đúng." Tư Vũ Phi cuối cùng thừa nhận một việc: "Ta quả thực là... Thí Thần Trảm Ma Giả."
"Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?" Ánh mắt Hiểu Mộc Vân thoáng chút chột dạ, nghĩ rằng Tư Vũ Phi lại muốn tính sổ chuyện trước đây.
"Ta khi trước đột nhiên ngất đi, sau đó tỉnh lại..." Tư Vũ Phi bắt đầu kể lại câu chuyện của mình với vẻ u sầu.
Hiểu Mộc Vân đành kiên nhẫn lắng nghe.
"Sau khi tỉnh lại, ngươi đã chết, sư tỷ đã chết, hòa thượng cũng chết, tất cả mọi người đều chết. Chỉ còn ta một mình lầm lũi trong bóng tối."
"Ừ."
"Ta đã g**t ch*t thần trong bóng tối, sau đó dùng chú thuật trong Bạch Thước Thư để quay ngược thời gian, mới có thể đưa ngươi trở lại. Vì để cứu ngươi sống lại, ta còn lang thang thật lâu trên dãy Tuyết Sơn. Ngươi phải cảm tạ ta." Câu chuyện của Tư Vũ Phi nghe như chẳng đầu chẳng đuôi.
Hiện tại là mùa xuân, nơi này là vùng đồng bằng, làm gì có Tuyết Sơn?
Hiểu Mộc Vân nghi ngờ hắn lại làm mộng kỳ quái, nên đưa tay sờ trán hắn với vẻ lo lắng.
Nhận ra sự khinh thường trong hành động của hắn, Tư Vũ Phi giận dữ, cúi đầu cắn vào cánh tay nhỏ của hắn.
"Ui..."
Hiểu Mộc Vân thoạt nhìn như không tin lời Tư Vũ Phi, nhưng sau khi nghe vài câu ngắn gọn, hắn liền nhíu chặt mày.
Nếu trước đây hắn từng đi tìm "Đạo Kỷ Mười Hai Chương Kinh" mà lại nhận được "Bạch Thước Thư", điều này chứng tỏ giữa hai cuốn sách chắc chắn có mối liên hệ nào đó mà họ chưa biết. Toàn bộ những gì được triệu hồi từ trong sách đều đã chết. Nếu Tư Vũ Phi thật sự vận dụng chú thuật trong đó, chắc chắn bên trong có điều gì còn chưa sáng tỏ. Nếu đúng là vậy, Tư Vũ Phi chính là người may mắn duy nhất còn sống sót.
"Còn nữa, sách ngươi muốn." Tư Vũ Phi ngẩng đầu khỏi vai hắn, ánh mắt mang chút áy náy nhìn hắn. "Ta không lấy về được."
"Không sao, đó là nhiệm vụ của ta, không phải của ngươi." Hiểu Mộc Vân vỗ vai mình.
Tư Vũ Phi lập tức dựa trở lại.
Từ khi tỉnh lại, hắn dính ngườ người khác đến mức khó tin.
"Nhưng ta đã xem được một phần ba nội dung, ta đều nhớ rõ. Ta có thể viết lại phần nội dung đó cho ngươi."
"Ngươi thật lợi hại, làm sao ngươi làm được?" Hiểu Mộc Vân kinh ngạc hỏi thật lòng.
"Hừ, cũng tạm thôi."
Thực ra, Hiểu Mộc Vân chẳng cần nội dung trong cuốn sách. Hắn chỉ muốn lấy nó đi để tránh rơi vào tay kẻ khác, gây ra tai họa mà thôi.
Nhưng nghĩ rằng Tư Vũ Phi hiện tại vừa bám người vừa cần được dỗ, hắn liền thuận theo ý mà nói chuyện với hắn.
Hôm nay, Tư Vũ Phi dường như rất hưởng thụ mọi lời của hắn, dựa sát vào người hắn, cọ qua một chút, lại cọ thêm một chút.
Cái trạng thái này không kéo dài được bao lâu. Đợi đến khi Tư Vũ Phi hoàn toàn tỉnh táo, hắn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa mình và Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân: "..."
Tư Vũ Phi ngồi trên giường, bắt đầu đả tọa, thử kiểm tra tình trạng cơ thể. Hắn khởi động chân khí, nhưng lập tức cảm nhận được vị máu tươi dâng lên nơi cổ họng. Bất đắc dĩ, hắn đành từ bỏ vận khí, mở mắt ra.
"Thế nào?" Hiểu Mộc Vân hỏi.
"Ta không sao, nhưng tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm một chút." Tư Vũ Phi nói, rồi duỗi chân đặt xuống bên cạnh giường.
Hiểu Mộc Vân không quá yên tâm, hắn hỏi: "Ngươi có để ý ta xem xét tình huống của ngươi một chút không?"
Tư Vũ Phi không chút do dự, đưa cánh tay về phía hắn.
Hiểu Mộc Vân tiến đến, vừa giữ chặt tay Tư Vũ Phi thì tiếng cửa phòng bị đẩy ra vang lên.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế nắm tay, đồng loạt quay về phía cửa nhìn.
"Đồ khốn! Ngươi, cái kẻ vô lại của Kỳ Lân Sơn, định làm gì Phi Phi của chúng ta?!" Thi Quả xông vào, nhìn thấy cảnh trước mắt liền tung ngay một cơn mưa đấm về phía Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân dù tránh được các đòn tấn công của nàng, nhưng cũng chỉ còn lại chút sức lực mỏng manh như treo trên sợi tóc, sống sót sau cơn nguy hiểm, cuối cùng bị Thi Quả đuổi ra ngoài.
Tư Vũ Phi rất muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn không còn đủ sức để lăn lộn cùng bọn họ.
Sau khi Hiểu Mộc Vân rời đi, Thi Quả nhìn Tư Vũ Phi, thở dài một hơi.
"Hết thảy đều là do số mệnh, nửa điểm cũng không thể cưỡng cầu."
"Phi Phi, chúng ta phải chia nhau ra mà đi." Thi Quả cười khổ, nói với hắn.
"Tại sao?" Tư Vũ Phi khó khăn lắm mới tìm được nàng, giờ lại nghe nói phải chia xa.
"Pháp lực của ta căn bản vẫn chưa khôi phục. Trước đây, chỉ vì ta bất cẩn mà đã khiến ngươi phải một mình đối mặt với quá nhiều hiểm nguy. Hiện tại, một lần nữa pháp lực của ta mất hết, nếu ngươi mang theo ta, chẳng khác nào tăng thêm gánh nặng." Thi Quả hiểu rõ rằng khi có người đuổi giết bọn họ, hai người đi cùng nhau sẽ càng dễ bị chú ý. Nếu nàng không thể làm gì hữu ích, thì chỉ khiến Tư Vũ Phi rơi vào tình thế khó khăn hơn. "Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để khôi phục pháp lực. Đợi khi ta ổn rồi, sẽ lập tức đi tìm ngươi. Nếu chúng ta không gặp nhau trên đường, thì sẽ hội ngộ tại một địa điểm nhất định."
Mục đích của nàng đến nơi này vốn là để làm rõ mọi chuyện.
"Vậy thời gian và địa điểm là khi nào, ở đâu?" Tư Vũ Phi hỏi.
"Chính là ở Tiên Linh Đại Hội của Vô Thượng Pháp Môn." Đây cũng là điểm cuối mà Ổ Thanh Ảnh từng nhắc đến.
Những người rời khỏi Vô Thượng Pháp Môn đều mặc nhiên coi đó là điểm đến cuối cùng. Tuy nhiên, vì đại hội còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu, bọn họ vẫn có thể tranh thủ đi tìm những người khác.
Tư Vũ Phi tiếp tục hỏi: "Nhưng nếu ta không ở bên cạnh ngươi, khi ngươi đã mất hết pháp lực, ai sẽ bảo vệ ngươi?"
Thi Quả sững người.
Tư Vũ Phi cúi đầu, không dám nói cho nàng biết rằng nàng vốn đã chết một lần trước đó.
"Ngươi cứ yên tâm." Thi Quả đắc ý nói. "Dựa vào thân phận của ta tại Phục Hi Viện, ta vẫn có thể sống yên ổn tại Hoa Nghiêm Tông. Họ nhất định cũng sẽ tham gia Tiên Linh Đại Hội. Ta chỉ cần đi theo bọn họ là được."
Nghe vậy, Tư Vũ Phi kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi đầy nghi hoặc: "Thân phận tại Phục Hi Viện lợi hại đến vậy sao?"
Thi Quả cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của hắn, nhưng vẫn gật đầu, nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, thân phận tại Phục Hi Viện chính là lợi hại như vậy."
Hai người nhìn nhau, trong lòng Tư Vũ Phi dâng lên một cảm giác tự hào khó tả.
Tại Hoa Nghiêm Thành, Tư Vũ Phi đã trì hoãn quá nhiều thời gian. Sau khi nghỉ ngơi đủ, hắn nhanh chóng bắt tay vào hành trình mới. Trước khi rời đi, hắn ghé qua Đào Tụ Quán để từ biệt. Tuy nhiên, vì quán vẫn chưa chính thức mở lại, trong quán không có nhiều người. Khi nghe tin Tư Vũ Phi sắp rời đi, mọi người đồng loạt nắm chặt tay hắn, tỏ vẻ không nỡ xa rời.
Hiểu Mộc Vân đứng một bên quan sát, cầm chiếc quạt xếp trong tay, dùng sức đánh vào tay những người khác đang nắm lấy tay Tư Vũ Phi.
"Ngao! Ngươi đang làm cái gì?" Một tiểu quan bực bội hét lên, cảm thấy vị công tử đẹp trai này thật đáng ghét.
Hiểu Mộc Vân mở quạt ra, che trước mặt mình, ánh mắt khẽ liếc qua.
Đừng đụng, hắn không cao hứng.
Lần này, hành trình như cũ chỉ có Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân đồng hành.
Bọn họ vốn định ngồi thuyền đến thành thị tiếp theo, nhưng khi đến bến đò thì nghe nói hôm nay thuyền đã bị người khác bao toàn bộ.
"Oa." Hiểu Mộc Vân hoàn toàn không ngờ lại có chuyện như vậy.
Tư Vũ Phi đeo mặt nạ, đứng bên cạnh hắn, lạnh lùng nhìn hắn, chất vấn: "Ngươi đã nói với ta rằng chỉ cần đi theo ngươi thì mọi chuyện đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa."
"Sớm biết rằng việc đặt thuyền thế này vẫn nên giao cho Phạm Đan thì đáng tin hơn." Hiểu Mộc Vân biết mình không phải người giỏi xử lý những việc vụn vặt. Hắn dứt khoát xin lỗi một cách sảng khoái, rồi đặt tay lên vai Tư Vũ Phi, kéo hắn xoay người, "Không còn cách nào, chúng ta đành ngủ lại gần đây một đêm vậy. Ta lát nữa sẽ đi mua vé thuyền cho ngày mai."
"Ưm." Tư Vũ Phi đối với sự tùy tiện của hắn cảm thấy thập phần bất mãn.
Khi hai người đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói vang lên gọi bọn họ: "Là Tịnh Vân Quân sao?"
Hai người cùng quay đầu lại.
Một lão nhân đứng ở bến đò, mỉm cười nhìn Hiểu Mộc Vân, nói: "Chủ nhân của ta trông thấy Tịnh Vân Quân trên thuyền, nên sai ta đến báo một tiếng. Nếu cần đi thuyền, xin mời lên."
Hiểu Mộc Vân rút tay khỏi vai Tư Vũ Phi, mỉm cười nhìn lão nhân, hỏi: "Ta lần đầu gặp ngươi, không biết chủ nhân của ngươi là ai?"
Lão nhân chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời, mà chỉ mời hắn lên thuyền.
Có lẽ là một đồng đạo muốn kết giao, Hiểu Mộc Vân nghĩ vậy. Sau đó, cảm thấy cơ hội này không nên bỏ qua, hắn liền cùng Tư Vũ Phi lên thuyền.
Sau khi bọn họ lên thuyền, lão nhân dẫn đường, muốn đưa họ đến gặp chủ nhân của mình.
Tư Vũ Phi không muốn giao tiếp với người lạ, khéo léo từ chối, chỉ ở lại trên boong thuyền ngắm cảnh, chờ Hiểu Mộc Vân quay lại.
Vì đã tận dụng thuyền của người khác, Hiểu Mộc Vân đành ngoan ngoãn đi chào hỏi.
Lão nhân dẫn hắn đi vào khoang thuyền, đến ngay căn phòng phía trước.
Cửa phòng mở ra, Hiểu Mộc Vân nhìn thấy người bên trong, vừa cảm thấy ngạc nhiên, lại vừa như không.
Ngồi bên bàn thưởng trà là Khổng Quỳnh Ngọc.
"Pháp Tuệ đại sư viên tịch, thế gian này lại mất đi một người bạn tốt của ta." Khổng Quỳnh Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, "Ta nghĩ mình nên rời đi, trở về Vô Thượng Pháp Môn, chuẩn bị cho Tiên Linh Đại Hội sắp tới. Không ngờ, lại bất ngờ gặp được Tịnh Vân Quân."
Hiểu Mộc Vân bước vào phòng, lúc này mới nhận ra căn phòng có hai cánh cửa sổ mở, từ đó có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Hắn nhìn ra, thấy bến đò phía xa, còn từ một cánh cửa sổ khác, có thể trông thấy boong tàu.
Tư Vũ Phi đưa lưng về phía hắn, đang nhàm chán gãi đầu, rồi ngẩn ngơ nhìn về phía biển.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn, bất tri giác mà cười một chút.
Thấy được phản ứng đó, Khổng Quỳnh Ngọc – từ lâu đã biết ngoài một cánh cửa sổ có người đứng – nhìn đến biểu cảm trên mặt Hiểu Mộc Vân, mà qua đó, như thể thấy được chính bản thân mình ngày xưa.
"Tuổi trẻ thật đáng thở dài..." Khổng Quỳnh Ngọc cảm khái không thôi.
"Tuổi trẻ thì làm sao?" Câu nói bất ngờ đó làm Hiểu Mộc Vân – đang thất thần – không hiểu cớ gì mà ông lại cảm thán.
"Chỉ là đột nhiên nhớ lại chuyện khi mình còn trẻ thôi." Khổng Quỳnh Ngọc rót trà cho hắn.
Hiểu Mộc Vân ngồi xuống.
"Trước đây ta đã nói với ngươi chuyện này, muốn ngươi thay thế người phụ trách hiện tại của Kỳ Lân Sơn, đến Vô Thượng Pháp Môn hợp tác cùng ta. Ngươi đã suy nghĩ thế nào rồi?" Khổng Quỳnh Ngọc lại nhắc đến vấn đề ấy.
Hiểu Mộc Vân cười khổ, ánh mắt thoáng lướt qua Tư Vũ Phi bên ngoài, sau đó nghiêm mặt đáp: "Môn chủ, ta thật sự không thích hợp."
Nghe vậy, Khổng Quỳnh Ngọc lại cảm thán thêm một lần nữa: "Tuổi trẻ thật đáng thở dài..."
"Ta khi còn trẻ cũng từng vì người mình thích mà chạy ngược chạy xuôi, từ bỏ rất nhiều thứ." Khổng Quỳnh Ngọc nói với hắn.
Nhớ tới những thành tựu của Khổng Quỳnh Ngọc, Hiểu Mộc Vân trêu chọc: "Nhiều năm đã qua như vậy, môn chủ hẳn là không còn hối hận nữa chứ?"
"Không hối hận." Khổng Quỳnh Ngọc trả lời khiến hắn bất ngờ.
Hiểu Mộc Vân kinh ngạc nhìn ông.
"Thời trẻ, những lựa chọn ta đưa ra, ta đều không hối hận." Khổng Quỳnh Ngọc nói, "Dù là vì nàng mà từ bỏ cơ hội thăng tiến, hay cuối cùng chọn thăng tiến mà từ bỏ nàng... Ha, à nhầm, phải sửa lại một chút: là bị nàng từ bỏ. Người già rồi, thường hay sửa ký ức. Ta không thấy nàng quan trọng đến thế, nhưng chuyện này, đôi khi ta lại quên."
Hiểu Mộc Vân ngoài cười nhưng trong không cười, khi đoán ra nàng trong lời nói của Khổng Quỳnh Ngọc chính là Ổ Thanh Ảnh, hắn hoàn toàn không muốn nghe thêm câu chuyện tình yêu này.
Ổ Thanh Ảnh cùng một chén xá xíu cơm ở bên nhau, so với việc ở cạnh Khổng Quỳnh Ngọc thì tự nhiên hơn nhiều.
"Chỉ khi còn trẻ, người ta mới chọn tình yêu. Đến khi tuổi tác lớn hơn một chút, mới hiểu rằng trên đời này có nhiều thứ tốt đẹp hơn cả tình yêu." Khổng Quỳnh Ngọc vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định thuyết phục hắn, "Trăm cay ngàn đắng để giành được sự thiên vị của một người nào đó thì có gì quan trọng? Khi ta nắm được quyền thế, muốn gì mà chẳng có, ta còn lý nào lại để mắt đến một mảnh tình cảm đã qua."
Hiểu Mộc Vân thở dài.
Nếu đã không bận lòng, vậy sao mỗi lần nhắc lại, lời nói lại luôn tỏ ra đầy hoài niệm như thế?
Khổng Quỳnh Ngọc bật cười: "Ta bình thường không nhắc đến những chuyện này, nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta lại thấy bóng dáng mình ngày xưa, nên không kìm được mà nhắc lại."
"Lời môn chủ nói rất có lý. Nhưng ta không phải vì ý trung nhân nào đó mà từ chối môn chủ," Hiểu Mộc Vân đáp lời, "Thật ra ta chỉ biết mình không đủ khả năng. Hơn nữa, ta đã sớm quen du ngoạn khắp Thần Châu, không muốn tự gây áp lực cho bản thân."
Nghe đến đây, Khổng Quỳnh Ngọc – bị từ chối đến lần thứ hai – cuối cùng cũng không nhắc lại vấn đề này nữa.
Cả hai đều là người hay chuyện, chẳng mấy chốc đã chuyển sang những đề tài khác, nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Sau đó, trà đã uống cạn, Hiểu Mộc Vân cáo từ.
Khổng Quỳnh Ngọc khẽ gật đầu, để hắn rời đi.
Khi Hiểu Mộc Vân vừa rời khỏi phòng, Khổng Quỳnh Ngọc lập tức quay người, nhìn về phía cánh cửa sổ.
Hắn ợi một lát, quả nhiên Hiểu Mộc Vân lại xuất hiện trong tầm mắt, hơn nữa đúng như ông dự đoán, bước về phía Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Hiểu Mộc Vân, đôi mắt hắn lập tức cong lên, nụ cười sáng rõ.
Người trẻ tuổi ngu ngốc, lại thêm một kẻ bị người của Phục Hi Viện cướp mất trái tim rồi.
Khổng Quỳnh Ngọc thầm mắng Hiểu Mộc Vân trong lòng.
Được người của Phục Hi Viện thiên vị thì có gì đặc biệt chứ?
Hắn quá hiểu tính cách của những người Phục Hi Viện. Người đang đeo mặt nạ trước mắt kia chính là đệ tử của Ổ Thanh Ảnh, người giống nàng nhất trong số các đệ tử. Giống đến mức, khi nhìn họ, Khổng Quỳnh Ngọc như thấy lại chính mình bên cạnh Ổ Thanh Ảnh năm đó.
Hắn biết, lý do lớn nhất khiến Hiểu Mộc Vân từ chối lời mời chính là vì Tư Vũ Phi.
Trên boong tàu, Hiểu Mộc Vân dường như đang nói gì đó với Tư Vũ Phi. Tư Vũ Phi lập tức cười càng tươi hơn, đôi mắt cong cong, trong sáng, như chỉ chứa hình bóng người đứng đối diện hắn.
Khổng Quỳnh Ngọc tiếp tục hỏi: Một phần tình yêu độc nhất như vậy, đơn thuần, không chút tạp chất, toàn tâm toàn ý yêu thương, có gì đặc biệt hơn người sao?
Ta đã ở trên cao, những chuyện đó tính là gì? Người của Phục Hi Viện thì đã sao?
Ổ Thanh Ảnh, đến tột cùng ngươi là gì?
Ta không cần những thứ đó.
Khổng Quỳnh Ngọc nâng tay, một cơn gió từ trong tay áo ông thổi ra, làm cửa sổ lập tức đóng lại.
"Các ngươi nói chuyện gì mà lâu thế?" Tư Vũ Phi hỏi Hiểu Mộc Vân, giọng điệu vô tình mang chút làm nũng.
"Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là một vị đạo hữu bình thường." Hiểu Mộc Vân không muốn hắn bận tâm, nên trả lời qua loa.
"Ngươi nghe ta nói này!" Tư Vũ Phi hưng phấn nhấc chân, bước một bước về phía hắn.
Hiểu Mộc Vân đứng yên, nhìn hắn bước về phía mình.
"Vừa rồi, trên mặt biển có hai con chim va vào nhau." Tư Vũ Phi chia sẻ điều hắn vừa nhìn thấy.
"Thật đúng là chim ngốc."
"Chính xác là vậy."
-----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Tư Vũ Phi: Bule, bule, bule.
Hiểu Mộc Vân: Lần đầu tiên thấy người chết đuối trong chậu nước.