Chương 77: Lão thụ nở hoa
Nội dung trọng điểm:
Phú khả địch quốc.
-----------------------
Tư Vũ Phi ngồi trên boong tàu, còn chưa kịp đứng dậy, Hiểu Mộc Vân đã cố ý chắn ngay trước mặt hắn. Hiểu Mộc Vân vốn cao hơn Tư Vũ Phi một chút, lại thêm bộ trang phục phức tạp, khó hiểu trong mắt Tư Vũ Phi, khiến hắn nửa ngồi nửa dựa vào boong tàu mà mở to mắt kinh ngạc nhìn đối phương. Con ngươi của hắn khẽ rung động.
Tại sao góc độ này nhìn qua, Hiểu Mộc Vân lại to lớn đến vậy?
Có lẽ vì gần đây thường xuyên gặp những sinh v*t t* l*n hơn mình, Tư Vũ Phi vừa thấy Hiểu Mộc Vân dùng vóc dáng vượt trội áp đảo mình, liền theo bản năng vươn tay nắm lấy cổ chân đối phương, sau đó dùng sức kéo sang một bên.
Hiểu Mộc Vân không hề phòng bị, lập tức ngã nhào.
Tư Vũ Phi nhân cơ hội chớp lấy thời cơ, vươn tay đỡ lấy hắn.
Hắn làm vậy không phải vì đột nhiên lương tâm trỗi dậy, khiến hắn nóng lòng muốn làm chút chuyện tốt của người tốt, mà là vì hắn nhận ra nếu Hiểu Mộc Vân cứ thế ngã xuống, hắn sẽ bị kẹt lại, người chịu tai ương vẫn là chính hắn.
Nói ra thì, hắn đã ra cửa đã được một thời gian, hình như quên mất lời dặn dò của sư phụ và các sư huynh sư tỷ rằng hắn phải làm việc tốt, để chịu tân phong.
Nghĩ đến đây, vừa kéo người xuống, Tư Vũ Phi đã nhanh chóng hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ? Không bị ngã chứ? Không sao, may mà có ta đỡ ngươi."
Hắn tự khen mình thật tốt bụng, tự nhủ đây chính là việc thiện đầu tiên mình làm bên ngoài. Sau này về Phục Hi Viện, hắn sẽ đem chuyện này ra báo cáo.
Hiểu Mộc Vân được hắn đỡ lên, thuận thế động đậy trong lòng ngực hắn, hoàn toàn rúc vào.
Tư Vũ Phi ôm lấy hắn, cảm giác như đang bị một sinh vật khổng lồ bám riết không buông.
Hiểu Mộc Vân ôm chặt lấy hắn, lớn tiếng kêu: "Ai nha, ta đứng dậy không nổi!"
Tư Vũ Phi xác định, mình đúng là đang bị bám dính. Theo những gì hắn biết, chẳng mấy chốc đối phương sẽ bắt đầu đòi tiền.
Quả nhiên, Hiểu Mộc Vân cất lời: "Ta kiếp này không thể động đậy nữa, ngươi phải đưa ta về nhà chăm sóc tốt."
Tư Vũ Phi đỏ bừng mặt dưới mặt nạ. Vốn đang ôm Hiểu Mộc Vân, hắn lập tức đổi sang túm lấy quần áo đối phương, cố sức kéo ra, muốn đẩy Hiểu Mộc Vân rời khỏi.
Hai người cứ thế giằng co trong góc nhỏ trên thuyền, làm đủ chuyện không cần thiết.
Cuối cùng, Khổng Quỳnh Ngọc, mang theo một vị lão nhân, đến thông báo cho họ rằng sắp cập bờ, bảo bọn họ chuẩn bị. Lúc này, Hiểu Mộc Vân mới chịu buông tha Tư Vũ Phi, đứng dậy rời đi.
Vì trận vật lộn vừa rồi, tóc của Tư Vũ Phi rối tung cả lên. Hắn ngồi trên boong tàu, thở hổn hển, ánh mắt trống rỗng, hoài nghi nhân sinh.
"Đứng dậy đi." Hiểu Mộc Vân vươn tay về phía Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi nắm lấy tay hắn.
Hiểu Mộc Vân kéo hắn đứng lên.
Vừa mới đứng, Tư Vũ Phi còn chưa vững, phải dựa vào boong tàu thêm một lúc.
Hiểu Mộc Vân bước đến bên cạnh hắn, buộc lại tóc cho hắn cho chắc.
Tóc của Tư Vũ Phi buộc đơn giản, chỉ cần vài thao tác đã gọn gàng trở lại. Khi chỉnh tóc, Hiểu Mộc Vân nghĩ ngợi, rồi tháo cây trâm trên tóc mình xuống, dùng nó để búi tóc cho Tư Vũ Phi. Sau đó, hắn lấy dây buộc tóc màu vàng cột thêm để làm trang trí.
Tư Vũ Phi cảm giác có thứ gì đó lạ trên đầu, liền vội vàng đưa tay lên sờ.
"Như vậy tóc sẽ chắc chắn hơn." Hiểu Mộc Vân đánh giá hắn một lượt. "Có điều, kiểu tóc đuôi ngựa không hợp lắm. Đội phát quan thì tốt hơn. Lần sau ta sẽ mua cho ngươi một cái."
Tư Vũ Phi nhìn dáng vẻ cười nói của hắn, không hiểu sao mặt đỏ bừng dù đang mang mặt nạ.
Quần áo của Hiểu Mộc Vân vốn mang phong cách phóng khoáng, nay lại thêm tóc cột đơn giản, khiến hắn trông càng thêm lãng tử, phong lưu.
Khi cả hai chìm trong những suy nghĩ khác nhau, chiếc thuyền đã cập bờ.
"Thuyền cập bờ phiền phức quá, chúng ta chỉ cần bay qua là được." Để chuyển hướng chú ý, Tư Vũ Phi đổi sang bàn luận đề tài khác.
"Ừm..." Hiểu Mộc Vân định giải thích với hắn.
"Đa tạ đạo hữu đã suy nghĩ cho chúng ta, nhưng tốt nhất để Khổng mỗ đi trước dẫn các ngươi thêm một đoạn đường. Phía trước bến đò có nhiều thuyền, người qua lại cũng đông. Không nên quấy nhiễu phàm nhân." Một giọng nói chen ngang giữa hai người. Khổng Quỳnh Ngọc từ trong khoang thuyền bước ra.
Khổng Quỳnh Ngọc mặc áo ngoài màu xanh biển, tóc vấn nửa đầu. Khi hắn từ trong khoang thuyền bước ra, thuận tay vén mành lên. Động tác của hắn ưu nhã, khí thế hiên ngang, dáng vẻ mang vài phần thanh nhã đoan chính tựa như nữ tử, để lại ấn tượng đầu tiên rất tốt cho người ta.
Tư Vũ Phi nhìn hắn, không khỏi nhíu mày.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Khuôn mặt trẻ trung, đôi mắt già nua, ngoại hình và khí chất mâu thuẫn, khiến Tư Vũ Phi theo bản năng cảm thấy khó chịu và bài xích.
Khổng Quỳnh Ngọc đứng cách họ không xa, mỉm cười nhìn Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi nhìn hắn thêm vài lần, không cảm nhận được ác ý từ người này, nhưng vẫn thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Dưới thuyền, nước biển cuộn trào, nơi xa sóng gió nổi lên, động trời.
Khổng Quỳnh Ngọc đứng ở lãng tường phía trước, trông như một phần của biển cả bao la.
Tư Vũ Phi vốn chán ghét biển rộng, theo bản năng lùi về sau một bước.
Khi hắn lùi lại, Hiểu Mộc Vân từ bên cạnh tiến lên, rời xa Tư Vũ Phi, bước đến trước mặt Khổng Quỳnh Ngọc, chắn ánh nhìn của hắn.
"Khổng môn chủ, cảm tạ ngươi đã trượng nghĩa tương trợ." Hiểu Mộc Vân bắt chuyện.
"Có thể giúp đỡ Tịnh Vân Quân là vinh hạnh của ta." Khổng Quỳnh Ngọc cười nhạt, ánh mắt sáng ngời. "Ta tựa hồ thất lễ, chưa kịp chào hỏi vị đạo hữu kia."
Hiểu Mộc Vân cười khách sáo, nói với hắn: "Vị đạo hữu này tính tình cổ quái, không giỏi sống chung với người khác, lại càng không biết nói năng. Nếu để hắn tùy tiện giao lưu với môn chủ, ta e rằng hắn sẽ đắc tội môn chủ."
Nghe hắn dám nói xấu mình ngay trước mặt, Tư Vũ Phi tức giận, đứng phía sau trừng mắt nhìn.
Quả thực, tính tình hắn không tốt thật.
"Ta chưa từng gặp một đạo hữu đặc biệt như vậy." Khổng Quỳnh Ngọc dường như rất hứng thú với Tư Vũ Phi.
"Hắn tuổi còn trẻ, trước đó ở Hoa Nghiêm thành có người tặng một chiếc mặt nạ. Sau khi đeo lên, hắn không chịu tháo xuống. Không có gì đặc biệt cả." Hiểu Mộc Vân bất lực lắc đầu.
Tư Vũ Phi đứng một bên nghe họ trò chuyện, cảm thấy cả hai cứ nói mấy chuyện vòng vo, nói mãi, nghe như đang nói gì đó, nhưng lại chẳng rõ rốt cuộc là nói cái gì.
"Vị đạo hữu này thuộc môn phái nào?" Khổng Quỳnh Ngọc hỏi Hiểu Mộc Vân, ánh mắt như cố gắng nén cười.
"Ta cũng không rõ, chưa hỏi kỹ. Có lẽ là Ngũ Lăng Hiên." Hiểu Mộc Vân nói với vẻ không mấy quan tâm.
"Thật trùng hợp, nơi Tịnh Vân Quân sắp cập bờ lại thuộc phạm vi quản hạt của Ngũ Lăng Hiên." Khổng Quỳnh Ngọc như nhớ ra điều gì. "Ngũ Lăng Hiên và Kỳ Lân Sơn dạo gần đây quan hệ cũng không tệ."
Hiểu Mộc Vân thờ ơ đáp: "Đúng vậy, ta và nhị công tử của Ngũ Lăng Hiên quan hệ không tồi. Thuở nhỏ còn chơi với nhau, nếu hắn vẫn ở trong thành, ta nghĩ sẽ đến gặp một lần."
"Vậy xin Tịnh Vân Quân thay ta gửi lời thăm hỏi." Cuối cùng, sau khi buông mấy lời khách sáo, Khổng Quỳnh Ngọc đi thẳng vào vấn đề. "Hiện tại, ta muốn được giới thiệu vị đạo hữu kia."
Hiểu Mộc Vân đảo mắt, chuẩn bị kéo dài câu chuyện cho đến khi thuyền cập bờ. Nhưng ngay lúc này, Tư Vũ Phi bất ngờ bước tới từ phía sau hắn.
Hiểu Mộc Vân lặng lẽ đưa tay ra sau, khẽ phất tay ý bảo tránh xa, đừng lại gần.
Tư Vũ Phi nhìn thấy, nhưng làm ngơ, vẫn tiến tới.
"Ha ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc bật cười thoải mái.
Hiểu Mộc Vân đành phải tập trung tinh thần, đứng giữa hai người, giới thiệu: "Vị này chính là Vũ Hiết Quân, còn đây là môn chủ Vô Thượng Pháp Môn, Khổng Quỳnh Ngọc."
Hắn cường điệu cường điệu nhấn mạnh bốn chữ "Vô Thượng Pháp Môn", hy vọng Tư Vũ Phi nhận thức được người trước mặt nguy hiểm đến mức nào.
Tư Vũ Phi vẫn đeo mặt nạ, nhìn Khổng Quỳnh Ngọc.
"Vũ Hiết Quân, là đệ tử Ngũ Lăng Hiên sao?" Khổng Quỳnh Ngọc tỏ vẻ hòa nhã, nhỏ giọng hỏi Tư Vũ Phi, ngữ điệu như bậc trưởng bối trong gia đình.
"Không phải." Tư Vũ Phi dứt khoát phủ nhận.
Hiểu Mộc Vân cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
"Vậy à, xem ra Tịnh Vân Quân thật sự không rõ. Ta có thể hỏi môn phái của Vũ Hiết Quân không?" Khổng Quỳnh Ngọc mỉm cười, vẻ mặt đầy thân thiện.
Hiểu Mộc Vân định mở miệng ngăn cản.
"Không thể." Tư Vũ Phi tuy đôi khi nói năng lắp bắp, nhưng khi từ chối người khác, lại không hề do dự. Hiểu Mộc Vân thậm chí không kịp phản ứng.
"Tại sao không thể nói? Có gì phải giấu giếm đâu." Khổng Quỳnh Ngọc không để bụng.
"Sư phụ nói, bên ngoài có nhiều người xấu, nên không được tùy tiện tiết lộ quá nhiều thứ." Tư Vũ Phi nhớ lại lần đầu xuống núi khi còn nhỏ, suýt bị bắt cóc. Khi ấy, Ổ Thanh Ảnh đã nói với hắn như vậy.
Nghe những lời này, Khổng Quỳnh Ngọc sững người, sau đó hơi cúi người, ánh mắt ngang tầm với Tư Vũ Phi, nhẹ giọng nói: "Sư phụ ngươi quả là một người thầy tốt, dạy những đạo lý thật hữu ích."
Trong lòng Tư Vũ Phi nghĩ: Chứ sao nữa? Sư phụ hắn đương nhiên là người thầy tốt nhất trên đời.
"Ngươi còn trẻ mà đã đi khắp nơi, lộ phí có đủ không?" Khổng Quỳnh Ngọc tháo túi tiền bên hông, tùy ý mở ra, rồi đưa cho Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi lắc đầu.
"Không đủ nhiều sao?" Khổng Quỳnh Ngọc bật cười.
"Không quen biết ngươi, không cần đồ của ngươi." Tư Vũ Phi đáp.
Hắn bước tới chỉ vì thấy phiền khi Hiểu Mộc Vân và Khổng Quỳnh Ngọc cứ nói chuyện vòng vo như đang đánh Thái Cực, đẩy qua đẩy lại. Nghe mãi, hắn sốt ruột đến mức không chịu nổi.
Khổng Quỳnh Ngọc nghe vậy, ánh mắt thoáng vẻ cô đơn, rồi nói: "Làm sao có thể? Người trong Tu Tiên giới, làm gì có ai không quen biết ta. Ngươi còn trẻ, kiến thức chưa nhiều, nhưng sư phụ ngươi lẽ nào không dạy thêm cho ngươi vài điều?"
Tư Vũ Phi cảm thấy những gì Ổ Thanh Ảnh dạy mình đã đủ nhiều, từ cách tu hành đến cách nấu canh trứng. Nếu Ổ Thanh Ảnh không nhắc tới người này, chứng tỏ người này chẳng quan trọng.
"Đừng nói xấu sư phụ ta." Tư Vũ Phi bất mãn.
"Xin lỗi." Khổng Quỳnh Ngọc lập tức xin lỗi, rồi đưa túi tiền cho hắn. "Đây là quà xin lỗi."
Tư Vũ Phi nhíu mày, không hiểu vì sao Khổng Quỳnh Ngọc lại kiên quyết đưa tiền cho mình.
"Khổng môn chủ, xin hãy thu hồi lại đi." Hiểu Mộc Vân cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng. Hắn nói năng chuẩn xác, thập phần chắc chắn, "Vị Vũ Hiết Quân này phú khả địch quốc, không ham tiền tài."
Tư Vũ Phi nghe được hắn nói, đồng tử hắn hơi co lại.
Hắn... Hắn, hắn thế mà là người có liên quan đến bốn chữ "phú khả địch quốc"?
"Thì ra là vậy, là ta càn rỡ." Khổng Quỳnh Ngọc đứng thẳng dậy, thu lại túi tiền.
Chiếc thuyền phía trước giảm tốc, rồi từ từ dừng lại ở bến đò.
"Khổng môn chủ, cáo từ." Hiểu Mộc Vân chắp tay hành lễ với hắn.
Khổng Quỳnh Ngọc khẽ gật đầu.
Hiểu Mộc Vân nắm tay Tư Vũ Phi, quay người đi về phía con đường phía trước.
Khổng Quỳnh Ngọc đứng yên phía sau nhìn bóng dáng Tư Vũ Phi khuất dần. d*c v*ng sát sinh trào lên trong lòng hắn, nhưng hắn cố đè nén sát ý đã âm ỉ từ lâu. Thế nhưng...
Chỉ cần khẽ vận khí, ngũ tạng lục phủ trong người hắn liền đau nhói, tựa như dịch vị sắp trào ra khỏi cơ thể. Trong khoảnh khắc, thân thể mục nát của hắn dường như sắp sụp đổ.
Ổ Thanh Ảnh.
Chỉ cần nghĩ đến cái tên ấy, lồng ngực hắn như bị xé toạc, máu tưởng chừng sắp chảy ra từ vết thương vẫn chưa liền miệng sau cú kiếm đâm xuyên người. Gần đây, mỗi khi hắn cố gắng vận hành hơi thở, cơ thể đều không chịu nổi.
Hiện tại, nếu động thủ, hắn chắc chắn không phải đối thủ của hai người kia.
Việc hắn ở lại Hoa Nghiêm thành, lén quan sát tình hình trong bóng tối, tuy không rõ mọi chuyện cụ thể, nhưng hắn biết rõ một điều: Tư Vũ Phi thực sự đã giết một vị thần.
Tựa như đại nhân kia đã nói, sức mạnh của Tư Vũ Phi, dù mạnh hay yếu, đều không quan trọng. Sự tồn tại của hắn vốn đã là mối đe dọa với thần hoặc tiên.
Những sự việc xảy ra tại Hoa Nghiêm thành đã chứng minh lời nói đó.
Với thân thể hiện tại, có lẽ Tư Vũ Phi không thể làm tổn thương hắn.
Nhưng còn có...
Khổng Quỳnh Ngọc nhìn theo bóng dáng Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân rời khỏi thuyền, trong lòng dâng lên ác ý đáng sợ.
Các ngươi đáng lẽ phải chia lìa từ lâu!
Giống như bọn họ, giống như trước đây!
Nhưng không sao, hắn quá hiểu rõ những kẻ của Phục Hi Viện. Để bọn họ tiếp tục ở bên nhau đi, thời gian sẽ tự chứng minh tất cả. Hắn sẽ chờ đến ngày cả hai đường ai nấy đi, khi ấy, hắn sẽ tự tay cướp lấy mạng sống của Tư Vũ Phi.
Khổng Quỳnh Ngọc nghĩ vậy, rồi xoay người rời đi. Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào những âm mưu thâm độc của hắn: A, hóa ra, ngươi sẽ không còn nhắc đến ta với bất kỳ ai nữa.
Sau khi rời khỏi thuyền, Tư Vũ Phi đi được một đoạn, cuối cùng lấy hết dũng khí nói với Hiểu Mộc Vân điều mà hắn đã để ý từ trước "Hiểu Mộc Vân, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Chuyện gì?" Hiểu Mộc Vân nghĩ rằng hắn muốn hỏi về Khổng Quỳnh Ngọc.
Tư Vũ Phi ngập ngừng nói, giọng đầy căng thẳng: "Ngươi... ngươi vừa rồi nói ta phú khả địch quốc... Cái đó..."
Hiểu Mộc Vân mỉm cười, ôn tồn đáp: "Đương nhiên là lời nói dối để lừa Khổng Quỳnh Ngọc, không cần suy nghĩ nhiều."
Tư Vũ Phi dù đã đoán được, nhưng vẫn không khỏi mất hứng: "Ừm..."
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Hiểu Mộc Vân hỏi.
"Tuy rằng quả thực không có khả năng, nhưng giọng điệu của ngươi vì sao lại khiến người khác khó chịu như thế?" Tư Vũ Phi không sao hiểu được.
Hiểu Mộc Vân tàn khốc mà nói cho hắn: "Chính vì nó không có khả năng."
Có những lời, dù là sự thật, nghe vào vẫn khiến người ta không vui.
Tư Vũ Phi tức giận vung tay, sau đó tung một quyền.
Mèo nhỏ giận dữ.
Hai người cứ thế vừa đùa giỡn vừa đi, đến khi tới gần một thị trấn nhỏ, lập tức có người nhận ra bọn họ và chạy đi báo tin cho một người trong thành.
"Ta thấy bạn tốt của Tịnh Vân Quân đang đi cùng một kẻ mang mặt nạ kỳ quái, hơn nữa Tịnh Vân Quân còn bị người kia đánh một quyền, mà trông lại rất vui vẻ?" Chu Dao Quang cười khẩy. "Mắt mũi kém như vậy thì đừng làm thám tử nữa."
Tên thám tử: "..."
"Thôi được, để ta tự đi xem một chút." Chu Dao Quang nghiêm túc trên mặt, nhưng lời nói lại đầy vẻ lấc cấc. "Để ta xem thử, rốt cuộc là thám tử nhà ta càng ngày càng vô dụng, hay là cây khô nở hoa rồi?"
-----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Không cần cho hắn tiền, hắn phú khả địch quốc!
Tư Vũ Phi: Cái đó... Thật... Hả?