5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 81

Chương 81. Mang hai cái mặt nạ

 

Nội dung trọng điểm:

 

Tim đập không ngừng

 

••••••••

 

Mặt đỏ tai nóng, tim đập không ngừng.

 

Tư Vũ Phi mở to mắt, không dám động đậy.

 

Hiểu Mộc Vân nằm trên ngực hắn, tuy rằng đã ngủ, nhưng vẫn không hoàn toàn bất tỉnh. Hắn ôm cổ Tư Vũ Phi, thỉnh thoảng cọ cọ lên cổ hắn, ngửi ngửi mùi hương, rồi lại an tâm mà nằm xuống.

 

Thơm quá, hương vị ngọt ngào.

 

Giống như một món điểm tâm nhỏ.

 

Tư Vũ Phi muốn giữ cơ thể bất động, nhưng ngón tay lại không thể kiềm chế, cứ siết chặt lớp khăn trải giường, trái tim đập thình thịch đến mức như muốn phá vỡ màng tai.

 

Nếu có ai đó sở hữu khả năng đọc được suy nghĩ của người khác trong những khoảnh khắc cảm xúc bộc phát, thì hiện tại, suy nghĩ của hắn nhất định sẽ bị nhìn thấu hoàn toàn, không thể giấu giếm chút gì.

 

Bị hôn rồi, bị hôn rồi, hôn môi luôn rồi...

 

Không chỉ hôn môi, mà còn...

 

Ưm, ưm... A?

 

Đầu óc Tư Vũ Phi trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.

 

Bởi vì hắn ngây dại, thân thể cũng theo đó thả lỏng, Hiểu Mộc Vân lúc này mới ngủ say hoàn toàn.

 

Tư Vũ Phi tự hỏi một chút, hắn không thể xác định nếu chính mình di động, có thể hay không quấy nhiễu Hiểu Mộc Vân, cho nên hắn làm một cái thập phần thiếu đạo đức quyết định.

 

Một đòn tay chém xuống, trực tiếp khiến Hiểu Mộc Vân ngất xỉu.

 

"Bang." Hiểu Mộc Vân chính thức chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Tư Vũ Phi đưa tay nâng nhẹ cơ thể Hiểu Mộc Vân, sau đó nhanh chóng lăn sang bên cạnh. Hắn ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hiểu Mộc Vân, mặt đỏ đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu hắn có phải đang sốt hay không.

 

"Oa oa." Tư Vũ Phi cúi đầu, đưa tay ra sức xoa mặt mình.

 

Dù hắn cố gắng thế nào, sắc hồng trên mặt cũng không cách nào biến mất.

 

Tư Vũ Phi vuốt mặt, ngón tay vô thức chạm đến đôi môi. Đầu lưỡi muốn l**m thử, nhưng lại vô tình cảm nhận được sự mềm mại của lớp da thịt.

 

Cảm giác của đầu lưỡi chạm vào thịt và ngón tay chạm vào thịt có phần giống nhau.

 

Ý thức được điều này, mặt Tư Vũ Phi càng đỏ hơn. Để không nghĩ ngợi thêm, hắn dứt khoát đưa ngón tay vào miệng, mạnh mẽ cắn một cái.

 

Bên cạnh, Hiểu Mộc Vân bị Tư Vũ Phi đánh ngất, hoàn toàn không còn suy nghĩ gì.

 

Tư Vũ Phi thấy vậy, ảo não đưa tay vỗ nhẹ vào người Hiểu Mộc Vân.

 

Vừa rồi hắn tính sai, không nên đánh ngất Hiểu Mộc Vân, mà lẽ ra phải trực tiếp ném hắn ra khỏi giường.

 

Tư Vũ Phi lại vỗ nhẹ vào người Hiểu Mộc Vân.

 

Cũng đủ để thấy rằng cú đánh vừa rồi của hắn mạnh đến thế nào. Hiểu Mộc Vân bị đấm hai lần liên tiếp, vậy mà không hề có chút phản ứng.

 

Ánh sáng nhạt dần lan ra trong bóng tối.

 

Tư Vũ Phi dùng thuật chiếu sáng, thật cẩn thận cúi xuống nhìn.

 

Hiểu Mộc Vân nằm yên trên giường, trong cơn mê vẫn chìm đắm trong giấc mộng đẹp nào đó, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

Tư Vũ Phi gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt hắn, ánh mắt không tự chủ mà dời xuống đôi môi.

 

"Đồ vô lễ đăng đồ tử."

 

---

 

Trong mộng biết được đôi ba chuyện, đôi ba chuyện ấy, chuyện chẳng hề tồn tại trong mộng.

 

"Bạn tốt, mộng xuân không dấu vết a." Một chiếc quạt xếp khẽ điểm vào mũi Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân mở to mắt, một tay chống đầu, mái tóc đen xõa tung trên giường, ánh mắt mông lung, như vẫn còn đắm chìm vào dư vị của giấc mộng đêm qua.

 

Khóe miệng phảng phất chút ôn nhu còn sót lại.

 

Gần đây, giấc mộng của hắn ngày càng chân thật.

 

Này có ý nghĩa gì đâu?

 

"Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!" Một lần nữa, cây quạt xếp lại, hướng về phía mặt hắn gõ xuống.

 

Hiểu Mộc Vân khẽ nâng tay, hời hợt đẩy cây quạt ra.

 

"Sáng sớm tinh mơ, ngươi không ở nhà ngủ, lại chạy tới quấy rầy ta, định làm gì đây?" Giọng nói của Hiểu Mộc Vân lười biếng, âm điệu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ.

 

Hôm nay hắn vừa tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, thân thể cũng ê ẩm. Tối qua hắn ngã giường, tự làm mình bầm dập sao?

 

Hiểu Mộc Vân yếu ớt nghĩ.

 

"Ta tới tìm ngươi, đương nhiên là có chuyện quan trọng!" Chu Dao Quang mặt đầy vẻ chán ghét. So với sự lười nhác của Hiểu Mộc Vân, hắn hiện tại tràn đầy hứng thú, đôi mắt sáng rực đến kinh người. "Nếu không có chuyện gì quan trọng muốn hỏi, ai lại rảnh rỗi sáng sớm chạy đi tìm một tên nam nhân hôi hám như ngươi? Nhìn ngươi xem, mặt chưa rửa, tóc chưa chải, quần áo chưa thay, chăn đệm cũng chẳng buồn gấp... Thật khó coi, quá khó coi! Trên đời này, vì sao lại phải tồn tại cái loại sinh vật gọi là nam nhân? Ngoại trừ Minh Hi, tất cả đều là một đám nam nhân hôi hám."

 

Hiểu Mộc Vân vừa tỉnh ngủ, một mắt nhắm, một mắt mở, trông như thể đang đau đầu. Gần đây hắn luôn cảm thấy bản thân ngu ngơ, không phân biệt được mộng và thực. Nhưng giờ nhìn thấy Chu Dao Quang đứng trước mặt, hắn hoàn toàn xác định đây chính là thế giới thật.

 

Cả đời này, hắn thề dù có chết cũng không muốn mơ thấy Chu Dao Quang.

 

"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Chu Dao Quang dùng cây quạt gõ lên ngực hắn.

 

Hiểu Mộc Vân không còn cách nào, đành miễn cưỡng rời giường. Hắn vừa ngồi dậy, phát hiện chăn đã bị đẩy hơn phân nửa sang một bên, chỉ hơi động đậy, chăn liền rơi hết khỏi người. Hắn mặc áo trong lỏng lẻo, mái tóc dài mềm mại theo cử động khẽ lay động. Khi hắn ngồi thẳng dậy, dựng một chân lên, tay vươn ra căng người, tóc rủ xuống như dải lụa phủ hờ.

 

Đúng là một vị thiếu gia ngạo mạn chính hiệu.

 

"Làm bộ làm tịch." Chu Dao Quang càng tỏ vẻ chán ghét. Nếu không phải biết Hiểu Mộc Vân thường xuyên vào sinh ra tử làm nhiệm vụ, hơi thở yếu ớt trên người hắn có chút đặc biệt, thì loại người này nhất định là người khiến hắn phiền lòng nhất.

 

"Ngươi có chuyện gì thì nói mau, nói xong... Biến nhanh cho ta." Hiểu Mộc Vân và hắn vốn chẳng ưa gì nhau, căn bản không muốn sáng sớm đã phải nhìn thấy mặt Chu Dao Quang.

 

"Ô hô ai tai!" Chu Dao Quang cảm thấy sự bình tĩnh của hắn thật vô lý, chẳng thèm nhìn xem mình đã làm ra chuyện gì. "Ngươi vì sao lại đi chung với Thí Thần Trảm Ma Giả? Đừng trách huynh đệ ta không nhắc nhở. Vô Thượng Pháp Môn hiện tại đang truy nã Tư Vũ Phi khắp nơi. Hơn nữa, bên Phục Hi Viện thì giả chết không chịu trách nhiệm gì cả. Ngươi lại còn nổi bật như thế, một mình mang hắn chạy khắp nơi. Ta xem ngươi là thật sự chán sống rồi."

 

Hắn thậm chí chẳng chợp mắt, vừa tỉnh đã vội chạy đến báo tin cho Hiểu Mộc Vân. Trên đời này, liệu có huynh đệ nào nghĩa khí hơn hắn?

 

"Ta không muốn nói chuyện với ngươi." Hiểu Mộc Vân vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chẳng chút nể tình. "Ai có thể nhìn ra hắn là Thí Thần Trảm Ma Giả chứ?"

 

Chu Dao Quang nghe vậy, nhớ tới Tư Vũ Phi luôn mang mặt nạ, liền bừng tỉnh, gật đầu đồng tình: "Xác thật là không nhìn ra."

 

"Vô Thượng Pháp Môn đã không đáng tin cậy, bọn họ muốn bắt Phi Phi, điều đó ngược lại càng chứng minh Phi Phi vô hại." Hiểu Mộc Vân từ lâu đã nhận thấy Vô Thượng Pháp Môn có điểm kỳ quặc. Nhưng tiếng nói của hắn quá nhỏ, cả Tu Tiên giới đều xem Vô Thượng Pháp Môn như thiên lệnh. Ngay cả đại bộ phận đệ tử Kỳ Lân Sơn cũng không phải ngoại lệ. Vì vậy, hắn chỉ có thể im lặng.

 

Nghe hắn nói, Chu Dao Quang nheo mắt, tạm gác lại nghi hoặc lớn nhất, tiếp tục truy vấn: "Vậy ngươi dẫn hắn đi đâu?"

 

"Hắn ra ngoài tìm sư huynh, sư tỷ và sư phụ, nhưng không quen đường, cũng không có tiền. Điều chết người nhất là, hắn lại còn đẹp. Nếu ta mặc kệ, ta thật sự không biết hắn sẽ gặp phải chuyện gì." Nghĩ đến tính cách ngây thơ, hồn nhiên của Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân chỉ thấy đau đầu. Nếu hắn viết thư đến Phục Hi Viện, yêu cầu họ dạy đệ tử cách đối nhân xử thế, liệu ngày hôm sau hắn có bị đệ tử Phục Hi Viện trùm bao tải đánh hội đồng không?

 

"Thí Thần Trảm Ma Giả thật sự tồn tại." Chu Dao Quang cảm thán không thôi.

 

Hiểu Mộc Vân nghe vậy, có phần bất đắc dĩ, liền mỉa mai bạn mình: "Ngươi trước giờ không hề tin ta sao?"

 

Hắn đã tiên đoán ra Thí Thần Trảm Ma Giả từ bao nhiêu năm trước rồi cơ chứ?

 

Chu Dao Quang cười gượng, đầy vẻ hối lỗi.

 

Hiểu Mộc Vân lạnh nhạt mà nhìn hắn.

 

"Không phải như vậy, mỗi lần ngươi nhắc đến năm chữ Thí Thần Trảm Ma Giả, trong đầu ta chỉ hiện lên hình ảnh một kẻ cường tráng như yêu quái. Làm sao ngờ rằng, lại là một nhân nhi tựa thiên tiên như ngươi, lại chính là tai họa mà ngươi tiên đoán." Chu Dao Quang nhanh chóng chữa lại lời mình.

 

"Hắn rất đẹp, nhưng ta khuyên ngươi đừng có ý định gì với hắn." Hiểu Mộc Vân chống tay lên đầu, tùy ý vuốt vuốt mấy sợi tóc.

 

"Tại sao?" Chu Dao Quang biết rõ còn cố hỏi.

 

"Bởi vì hắn là của ta." Hiểu Mộc Vân không chút do dự đáp lời.

 

"Ý ngươi là gì?" Để chắc chắn mình không hiểu sai, Chu Dao Quang quyết định hỏi rõ.

 

Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân bật cười, một tiếng cười khẽ từ yết hầu phát ra, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ thâm ý nhìn Chu Dao Quang.

 

Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến.

 

"Bằng hữu, ta chỉ là có chút nghi hoặc." Chu Dao Quang bất đắc dĩ hơn cả hắn. "Ta cảm thấy thái độ của ngươi đối với Tư Vũ Phi thật kỳ lạ."

 

"Kỳ lạ chỗ nào?" Hiểu Mộc Vân khẽ lay tấm chăn, chuẩn bị ngủ tiếp. Hắn thừa biết Chu Dao Quang đến đây không phải vì tò mò tại sao hắn lại đối nghịch với Vô Thượng Pháp Môn, mà là để tìm hiểu quan hệ của hắn và Tư Vũ Phi.

 

"Trước tiên, tại sao ngươi lại gọi hắn là Phi Phi?" Trước giờ, Hiểu Mộc Vân chưa từng gọi ai như vậy.

 

"Có gì đâu, ta cũng có thể gọi ngươi là Trống Trơn mà." Hiểu Mộc Vân thật sự quay người nằm xuống.

 

"Thôi đi, chỉ nghĩ đến đã nổi da gà." Chu Dao Quang xoa cánh tay mình, cảm giác buồn nôn mơ hồ dâng lên.

 

"Được rồi, Trống Trơn, ta biết rồi, Trống Trơn." Hiểu Mộc Vân cố ý trêu chọc để hắn tức giận.

 

"Thôi, cãi nhau với ngươi thì đến sáng cũng chẳng xong." Chu Dao Quang đi thẳng vào vấn đề. "Ngươi sẽ không thích hắn đấy chứ?"

 

"Ừm." Hiểu Mộc Vân đã nhắm mắt lại.

 

Chỉ vì một chữ "Ừm" của hắn, Chu Dao Quang suy nghĩ mãi không thôi, cuối cùng dùng giọng điệu như xin lỗi mà lên tiếng: "Ta ngu thật, nhưng Hiểu đại thiếu gia, ngươi có thể nói rõ ràng hơn chút không?"

 

"Ta thích hắn." Hiểu Mộc Vân đáp ứng yêu cầu của hắn, sau đó chuẩn bị ngủ lại.

 

Ngay lúc ý thức của Hiểu Mộc Vân bắt đầu mơ hồ, một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên ngay bên cạnh hắn.

 

Hiểu Mộc Vân đặt tay lên chăn, bất đắc dĩ mở mắt.

 

Hắn, rốt cuộc đã tỉnh hoàn toàn.

 

Bởi vì bị Chu Dao Quang làm phiền, Hiểu Mộc Vân không thể nào ngủ lại được. Hắn cùng Chu Dao Quang trò chuyện vài câu vu vơ, sau đó thấy thời gian cũng không còn sớm liền đuổi hắn đi.

 

Rời giường, rửa mặt, chải đầu qua loa, Hiểu Mộc Vân thay đồ, trang điểm lòe loẹt, rồi mang bữa sáng đi gõ cửa phòng Tư Vũ Phi.

 

"Cốc cốc." Hiểu Mộc Vân tươi cười rạng rỡ gõ cửa.

 

Bên trong không có tiếng đáp.

 

Hiểu Mộc Vân chờ một lát, lại gõ cửa, lần này còn gọi thêm: "Tiểu Trư, dậy đi."

 

Bên trong vẫn không một tiếng động.

 

Hiểu Mộc Vân hơi nghi hoặc, hắn đưa tay, dùng chút sức, không ngờ cánh cửa liền mở ra. Hắn khẽ nói một tiếng "Thất lễ", rồi bước vào.

 

Trong phòng không có ai. Chăn bị đẩy sang một bên, chưa được gấp lại.

 

Chuyện này không có gì lạ.

 

Điều khiến Hiểu Mộc Vân kinh ngạc là, trên mặt đất bày đầy những chiếc mặt nạ kỳ quái.

 

Thoạt nhìn, tinh thần Tư Vũ Phi dường như không ổn.

 

Nhưng Hiểu Mộc Vân cảm thấy, Tư Vũ Phi vốn dĩ chẳng bao giờ bình thường.

 

Hắn thở dài, không dám bước vào, sợ làm loạn mấy chiếc mặt nạ mà Tư Vũ Phi bày ra.

 

"Phi Phi rốt cuộc đã đi đâu?" Mang theo nghi vấn này, Hiểu Mộc Vân đóng cửa lại.

 

Theo suy nghĩ của hắn, Tư Vũ Phi bình thường không gặp chuyện gì ma quái, thì luôn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất hiếm khi thức dậy sớm như vậy. Hiểu Mộc Vân mang bữa sáng đi đưa cho người trong khách đ**m, rồi hỏi thăm hướng đi của Tư Vũ Phi. Từ miệng tiểu nhị, hắn biết được rằng Tư Vũ Phi đã dậy từ rất sớm. Vì dậy quá sớm, khách đ**m còn chưa chuẩn bị bữa sáng, nên hắn đã ra ngoài ăn.

 

Quả nhiên là vậy.

 

Sau khi rời khỏi phòng Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi không sao ngủ yên được. Để dời đi sự chú ý, hắn lấy hết mặt nạ trong túi Càn Khôn ra, bày đầy trên sàn. Hắn hoặc là tu bổ, hoặc là tô lại màu sắc, chờ trời sắp sáng. Vì cảm thấy gương mặt mình quá nhạt nhẽo, hắn thử đeo hai chiếc mặt nạ liên tiếp, rồi mới ra ngoài.

 

Hắn dậy quá sớm, khách đ**m chưa chuẩn bị bữa sáng, mà bụng lại đói cồn cào, nên hắn phải ra ngoài tìm đồ ăn.

 

Tư Vũ Phi mua bánh bao và sữa đậu nành, ngồi bên bờ sông vắng lặng, vừa nhìn ánh nắng ban mai chiếu khắp, vừa chậm rãi cắn bánh bao.

 

Vì xung quanh không có ai, hắn liền tháo mặt nạ xuống, để gió cuối xuân thổi qua gương mặt mình.

 

Hắn không thể nào cứ đỏ mặt mãi, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện tối qua, gương mặt hắn lại vô thức ửng hồng.

 

Da mặt hắn thật đúng là vừa dày vừa mỏng.

 

Khi Tư Vũ Phi đang cúi đầu cắn bánh bao, mái tóc buộc đuôi ngựa khẽ lay động trong gió, phía bờ sông có một chiếc thuyền nhỏ lướt tới. Người ngồi trên thuyền đưa mắt nhìn xung quanh, không ngờ lại tình cờ nhìn thấy Tư Vũ Phi. Hắn vội vàng đứng dậy, phất tay, thậm chí nhảy nhót, rồi lớn tiếng gọi: "Vũ Hiết Quân! Vũ Hiết Quân!"

 

Nghe giọng nói quen thuộc, Tư Vũ Phi ngẩng đầu, sửng sốt: "A?"

 

Âm hồn bất tán – Lục Lan Khê.

 

Lục Lan Khê vừa thấy Tư Vũ Phi, liền chỉ tay về phía hắn với người chèo thuyền, ríu rít nói gì đó. Theo sau lời nói của hắn, chiếc thuyền nhỏ dần tiến về phía Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi cứ thế ngồi yên, chờ hắn đến gần.

 

"Vũ Hiết Quân, sao lại trùng hợp như vậy?" Lục Lan Khê cười rạng rỡ.

 

Tư Vũ Phi đáp lời: "Ta cũng muốn biết."

 

Lục Lan Khê nhìn Tư Vũ Phi, vẻ mặt đầy hứng khởi, nói rằng bản thân vừa lên đường, nhưng vì có chút việc trì hoãn nên giờ mới đến được nơi này. Hắn định ở lại đây hai ngày, tiện thể giúp một đứa trẻ tìm người cha bị thất lạc. Không ngờ, trên đường lại tình cờ gặp Tư Vũ Phi.

 

"Vũ Hiết Quân, ngươi chỉ ăn mỗi thứ này sao?" Lục Lan Khê nhìn thấy, không khỏi xót xa.

 

Tư Vũ Phi giơ chiếc bánh bao lên, đáp: "Ta ăn dọc đường rồi, đây là bữa sáng thứ ba."

 

Hắn thật sự ăn rất nhiều.

 

Dù trước đó vị y tu kia bảo hắn không nên ăn quá nhiều, nhưng con người ta ăn được thì biết làm sao bây giờ? Thật phiền phức!

 

"Vũ Hiết Quân, tìm được sư tỷ chưa?" Lục Lan Khê quan tâm hỏi.

 

"Tìm được rồi." Tư Vũ Phi trả lời ngắn gọn.

 

"Thế thì tốt quá. Ta có cần đến chào hỏi không?" Lục Lan Khê đột nhiên cảm thấy lo lắng.

 

Tư Vũ Phi đáp thẳng thừng: "Đó là sư tỷ của ta, không phải sư tỷ của ngươi. Các ngươi không quen biết, vì sao phải chào hỏi?"

 

Lục Lan Khê bị hắn nói đến cứng họng, không biết phải đáp lại thế nào.

 

"Hơn nữa, nàng có việc, không đi cùng ta lên đường. Ngươi không cần lo lắng." Tư Vũ Phi cuối cùng cũng bổ sung thông tin quan trọng nhất.

 

Lục Lan Khê nghe vậy, biểu cảm thoáng cứng đờ, sau đó hơi xấu hổ.

 

Tư Vũ Phi chớp mắt nhìn hắn, không cảm thấy có gì đặc biệt.

 

"Cảm ơn ngươi đã hỏi thăm nàng." Khóe miệng Tư Vũ Phi khẽ nhếch lên.

 

Nhìn thấy nụ cười của hắn, trái tim Lục Lan Khê đập loạn nhịp.

 

Tư Vũ Phi cầm một chiếc mặt nạ lên đeo, rồi lại đeo thêm một chiếc nữa.

 

Lục Lan Khê: "..."

 

Chỉ một thời gian ngắn không gặp, tính cách của Tư Vũ Phi dường như càng ngày càng kỳ lạ, thậm chí bắt đầu đeo hai chiếc mặt nạ một lúc!

 

Tư Vũ Phi đeo mặt nạ xong, nghiêm túc nói lời chào: "Đã lâu không gặp."

 

Lục Lan Khê cười khẽ, đáp lại thiện ý của hắn: "Đã lâu không gặp, Vũ Hiết Quân."

 

"Ừm."

 

Thực ra, vì hắn có khả năng đọc tâm, nên hắn biết rõ Lục Lan Khê thích mình.

 

Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, kiểu thích ấy của Lục Lan Khê mang tính chất rất... ảo giác.

 

Ừm...

 

Cực kỳ ảo giác.

 

Chẳng khác nào việc Hiểu Mộc Vân hôm qua chạm vào hắn...

 

Tư Vũ Phi đặt ngón tay lên cỏ, lại bắt đầu vân vê xoa xoa.

 

Vì sao lại chạm vào hắn? Hiểu Mộc Vân có biết người hắn chạm chính là ta không?

 

"Ô." Tư Vũ Phi đột nhiên cúi đầu thở dài.

 

"Ngươi làm sao vậy?" Lục Lan Khê lo lắng hỏi. "Có phải không ăn no không?"

 

Nghe xong câu đó, Tư Vũ Phi ủ rũ chỉnh lại mặt nạ.

 

Có lẽ Hiểu Mộc Vân nói không sai. Hắn thật sự là một con heo con? Chẳng lẽ hắn thực sự ăn nhiều như vậy sao?

 

Tư Vũ Phi bắt đầu tự vấn bản thân.

 

"Kỳ thực, ta chưa ăn sáng." Lục Lan Khê đột nhiên nói.

 

Đôi lúc, Tư Vũ Phi cảm thấy hắn quả thực là một người không tồi.

 

"Nếu Vũ Hiết Quân rảnh, ngươi có thể cùng ta đi ăn sáng không?" Lục Lan Khê mời.

 

"Ta ở đây không có việc gì cần làm, hơn nữa trước đây ngươi đã giúp ta rất nhiều. Vậy nên, nếu ngươi muốn ta cùng ngươi ăn sáng, ta sẽ đi." Tư Vũ Phi nhấn mạnh, "Nhưng ta thực sự đã ăn no rồi, cho nên không cần gọi thêm món cho ta."

 

Nghe vậy, Lục Lan Khê mỉm cười: "Được."

 

Thế nhưng trên thực tế, Lục Lan Khê vẫn gọi cả một bàn đồ ăn, sau đó mời mọc rất nhiệt tình. Tư Vũ Phi liền tháo mặt nạ xuống, bắt đầu ăn.

 

Lục Lan Khê chỉ mỉm cười nhìn hắn.

 

Tư Vũ Phi phát hiện mình vẫn có thể thoải mái ăn trước nụ cười của Lục Lan Khê. Nhưng nếu là Hiểu Mộc Vân cười nhìn hắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ tức giận.

 

Bởi vì nụ cười của Hiểu Mộc Vân mang hàm ý sâu xa, giống như đang nói một câu rất sinh động: heo con.

 

"Chậc." Tư Vũ Phi vừa ăn vừa đột nhiên sa sầm nét mặt.

 

Nhìn qua cứ như muốn giết người.

 

Ngay lúc Lục Lan Khê và Tư Vũ Phi đang ăn sáng, một người mặc áo lam xuất hiện trước cửa quán. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của hắn tung bay, biểu cảm đầy âm trầm.

 

Một chiếc quạt trong tay hắn bật mở, phe phẩy qua lại trước mặt. Chu Dao Quang hỏi Hiểu Mộc Vân: "Đây là ai vậy?"

 

Hiểu Mộc Vân làm một động tác ra hiệu, sau đó chỉnh lại áo, bước vào quán.

 

Chu Dao Quang đứng bên nhìn thấy khuôn mặt vốn lạnh lùng của Hiểu Mộc Vân, nhưng khi bước vào quán, hắn lập tức nở nụ cười tươi như hoa.

 

"Tê." Chu Dao Quang kinh ngạc đến mức hít vào một hơi, sau đó hứng thú đi theo.

 

Càng đông càng vui!

 

Hiểu Mộc Vân vừa bước vào đã lập tức chú ý tới Tư Vũ Phi. Hắn nhanh chóng cúi đầu, vội vàng đeo thêm hai lớp mặt nạ.

 

Nhìn động tác ấy, khóe miệng Hiểu Mộc Vân khẽ co giật.

 

Có lẽ hắn cũng cảm thấy tính cách kỳ quặc của Tư Vũ Phi ngày càng nghiêm trọng.

 

Kỳ quặc, nhưng lại rất đáng yêu.

 

"Sao ngươi không nói một tiếng rồi chạy đi? Làm ta lo muốn chết." Hiểu Mộc Vân cười thân thiết, giọng điệu vừa mang hơi ấm của mùa xuân, vừa phảng phất cái lạnh cuối xuân.

 

Chu Dao Quang rùng mình, xoa cánh tay, nhưng sự hứng thú xem trò vui đã lấn át tất cả.

 

Tư Vũ Phi thấy hắn đến, bối rối đảo mắt nhìn xung quanh, không biết phải trốn đi đâu. Nhưng Hiểu Mộc Vân không hề do dự, ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.

 

"Vì cái gì?" Tư Vũ Phi suýt nữa bị dọa đến ngã khỏi ghế.

 

Hiểu Mộc Vân thấy vậy, liền vươn tay ôm lấy eo hắn, kéo hắn sát lại bên mình. Sau đó, cố tình ghé sát mặt vào, vẻ mặt đầy lo lắng: "Ta thực sự rất lo cho ngươi."

 

Tư Vũ Phi lập tức giơ tay đẩy mặt hắn ra.

 

"Ây, Tư Vũ Phi, tư đại thiếu gia, ngươi có phải hơi quá đáng không? Ta sáng sớm phát hiện ngươi biến mất, vội vàng chạy khắp nơi tìm ngươi. Vậy mà ngươi thấy ta lại đối xử như thế này?" Hiểu Mộc Vân nhất quyết không buông tay, mặc kệ Tư Vũ Phi đẩy thế nào cũng không chịu rời.

 

Tư Vũ Phi nhìn hắn cứ kề cận mình như vậy, mặt dưới lớp mặt nạ đã đỏ bừng từ lâu.

 

May thay hắn đeo đến hai chiếc mặt nạ, hơn nữa còn là khuôn mặt chính mình, hiện tại ít nhất cũng có ba lớp che chắn.

 

Nhưng người khác không thấy được, chính hắn lại biết rõ, khuôn mặt này có thể dọa người đến mức nào. Dù là ba lớp mặt nạ cũng chẳng thể che nổi.

 

"Tướng công, vì sao ngươi lại lừa ta, còn đi gặp nam nhân khác a!" Hiểu Mộc Vân vùi mặt vào ngực Tư Vũ Phi, giọng bi thương.

 

Tư Vũ Phi đẩy hắn vài lần không được, trong lòng mệt mỏi bèn buông tay.

 

"Tịnh Vân Quân! Dao Quang Quân!" Lục Lan Khê vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng cũng thấy kỳ lạ: "Sao các ngươi lại đi cùng Vũ Hiết Quân thế này?"

 

"Ta vốn dĩ đã ở đây, là bọn họ đến tìm ta chơi." Chu Dao Quang vội vàng giải thích, sau đó ngồi ra mép, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

 

Hiểu Mộc Vân dựa vào lòng ngực Tư Vũ Phi, vẫn còn ra vẻ đáng thương, nói: "Sáng sớm ta đã dậy, lập tức mang bữa sáng cho ngươi, kết quả ngươi lại không có trong phòng. Mặt nạ vứt đầy đất cũng chẳng thu dọn, ta sợ lắm. Ta tìm ngươi cả ngày, chạy khắp nơi, còn gặp được Dao Quang đang rảnh rỗi ăn không ngồi rồi. Hôm nay ngươi sao lại dậy sớm thế? Là tối qua gặp ác mộng phải không? Nếu làm ác mộng, vì sao không tới tìm ta? Ta thực sự rất mất mát a."

 

Tư Vũ Phi nghe vậy, sửng sốt.

 

"Hửm?" Hiểu Mộc Vân ôm lấy hắn, cảm nhận được cơ thể Tư Vũ Phi trong thoáng chốc cứng lại, liền ngẩng đầu nhìn.

 

Tư Vũ Phi đưa tay ra, lập tức nắm lấy cằm Hiểu Mộc Vân.

 

Hắn thường không biết nặng nhẹ, khiến Hiểu Mộc Vân đau đến nhíu mày.

 

Nhưng chưa kịp oán giận, Hiểu Mộc Vân đã bị vẻ mặt kinh hoảng của người trước mắt làm cho ngây ngẩn. Tư Vũ Phi hoàn toàn áp sát mặt mình lại, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

Khuôn mặt đáng sợ, ánh mắt kỳ quái.

 

Người bình thường nhìn thấy thôi cũng đã kinh hãi, huống hồ gì là mở lòng với hắn. Đáng tiếc, bộ dáng này lại chẳng có tác dụng gì với Hiểu Mộc Vân.

 

"Môi ngươi bị rách." Tư Vũ Phi thử nói một câu.

 

Hiểu Mộc Vân nghe thế, đưa tay chạm vào khóe miệng.

 

Quả thực có chút đau.

 

"Chắc không cẩn thận cắn trúng thôi." Hiểu Mộc Vân không để tâm.

 

Quả thực là không cẩn thận cắn trúng, chỉ là... bị Tư Vũ Phi cắn.

 

Nghe lời hắn đáp, Tư Vũ Phi như thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại có chút tức giận. Hắn buông cằm Hiểu Mộc Vân ra, chống tay lên cằm, vẻ mặt buồn bực không vui, quay đầu sang hướng khác.

 

"Bạn tốt, ta thấy giống dấu cắn lắm." Chu Dao Quang rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng.

 

"Đương nhiên là dấu cắn, ta tự mình cắn." Không thì sao?

 

Tư Vũ Phi không muốn để ý đến hắn.

 

"Vũ Hiết Quân, ăn đi." Lục Lan Khê thấy thái độ kỳ lạ, nhưng vẫn khuyên nhủ Tư Vũ Phi ăn chút gì đó.

 

"No rồi." Giọng điệu khó chịu.

 

"Dao Quang Quân?" Lục Lan Khê chuyển sang hỏi Chu Dao Quang.

 

Chu Dao Quang vẫn không muốn bày ra sự hiện diện, đáp: "Ăn rồi."

 

"Thế còn Tịnh Vân Quân?" Lục Lan Khê lại hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hiểu Mộc Vân đang dựa vào lưng Tư Vũ Phi.

 

"No rồi." Vẫn là giọng điệu khó chịu.

 

"Ngươi ăn no rồi mới đến tìm ta à?" Tư Vũ Phi cười nhạt, bắt lấy hắn.

 

Hiểu Mộc Vân nghe vậy, chỉ cười, gật đầu mạnh một cái, đáp: "Vội vã tìm ngươi, không còn cảm giác đói. Khó khăn lắm mới tìm được, lại thấy ngươi vui vẻ ăn sáng, nhìn thôi cũng no rồi."

 

"Ưm." Tư Vũ Phi nghe rõ ý châm chọc trong lời hắn, liền trừng mắt.

 

Trong bầu không khí xấu hổ ấy, Lục Lan Khê, người chưa kịp ăn sáng, vội vàng bỏ vài miếng vào miệng, sau đó nhanh chóng đi trả tiền, muốn sớm giải tán nhóm.

 

Lúc rời đi, Tư Vũ Phi và Lục Lan Khê đi trước, vừa đi vừa trò chuyện. Hiểu Mộc Vân không đi theo, Chu Dao Quang đành phải đồng hành cùng hắn.

 

"Ngươi làm gì vậy?" Chu Dao Quang dịu giọng khuyên, "Ghen thì ghen, nhưng đâu cần giận dỗi vô lý như thế. Ngươi như vậy khó mà theo đuổi được người ta."

 

"Vốn dĩ đã chẳng đuổi kịp rồi." Hiểu Mộc Vân nhìn bóng lưng Tư Vũ Phi, sắc mặt u ám, cuối cùng chỉ thở dài bất lực.

 

"Bạn tốt, sao lại nói ra lời ấy?" Chu Dao Quang thấy hắn đáng thương, quyết định lát nữa dù Hiểu Mộc Vân có nói lời gì quá đáng, hắn cũng sẽ nhẫn nhịn mà an ủi.

 

Hiểu Mộc Vân bật cười chua chát: "Trong lòng hắn, ta với Lục Lan Khê nào có gì khác biệt. Nói không chừng, so với ngươi vừa mới quen hai ngày cũng chẳng khác gì. Hắn vốn không động lòng, chỉ cảm thấy ta là một người bạn không tệ. Ta còn tự mình đa tình, thật nực cười. Quan trọng nhất là, hiện tại nghĩ lại, để hắn thích một người đã khó, huống chi ta còn là nam nhân. Hừ, thật không thú vị."

 

Miệng nói thì dễ dàng, nhưng Chu Dao Quang nhìn vào đôi mắt hắn, chỉ thấy một mảnh cuồng loạn.

 

Hiểu Mộc Vân đột nhiên ngồi xổm xuống đất, vò tóc mình, bất lực nhìn sàn nhà.

 

Hành động của hắn không chỉ dọa Chu Dao Quang mà còn khiến người qua đường xung quanh cũng kinh hãi.

 

Nhưng tính cách hắn vốn là như vậy.

 

Giống như năm đó, hắn cố chấp cho rằng quẻ tượng của mình không sai, bị mọi người nghi ngờ cũng không thay đổi. Hắn cố chấp đến mức không nói cho Tư Vũ Phi biết hắn sẽ rơi vào cảnh khốn khổ, mất hết mọi thứ, bị người đời chế giễu.

 

Hiện tại cũng vậy, hắn muốn có được người kia, dù biết là vô vọng, cũng không muốn từ bỏ.

 

Xuân phong khẽ chạm trái tim thiếu niên, tình yêu nhàn nhạt, hận lại chẳng thể cấm.

 

Hiểu Mộc Vân hận bản thân không biết từ bỏ, lại càng hận chính mình vì chuyện này mà phiền não.

 

Vì cớ gì, ngày ấy trên thuyền, đột nhiên lại động tâm?

 

Vì cớ gì, đi cũng nhớ quân, ngồi cũng nhớ đến quân?

 

Rõ ràng quân chẳng hiểu được tâm ý của ta, vậy mà ta vẫn si tình. Thật đáng thương.

 

Hiểu Mộc Vân mặc kệ ánh mắt người đời, ngồi xổm trên đất, trông như kẻ tự sa ngã.

 

Trước mắt hắn, đột nhiên xuất hiện một đôi giày quen thuộc cùng vạt áo quen thuộc.

 

Người nọ, giữa ánh nhìn chăm chú của đám đông, vẫn ngồi xổm xuống. Hắn nghiêng đầu, ngước mắt nhìn lên, lo lắng mà nhìn Hiểu Mộc Vân, khẽ khàng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

 

Hiểu Mộc Vân đột nhiên giơ tay lên che mặt. Lý do rất đơn giản: mặt hắn bất ngờ đỏ bừng.

 

Thật quá mất mặt, Hiểu Mộc Vân.

 

••••••••

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường 1

 

Hiểu Mộc Vân: A a a a a a a!

 

Tư Vũ Phi: Ta còn chưa kêu đâu, ngươi kêu cái gì?

 

Tiểu kịch trường 2

 

Hiểu Mộc Vân: Tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau quá.

 

Tư Vũ Phi: ... Chẳng liên quan gì đến ta.

Bình Luận (0)
Comment