5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 85

Chương 85: Trong làn sương trắng

 

Nội dung trọng điểm:

 

Loại nam nhân này thật sự không thể cùng chung sống.

 

-----------------------

 

Sáng sớm tinh mơ, đợt rét cuối cùng của mùa xuân bất ngờ kéo đến phản công.

 

Tư Vũ Phi vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ, chợt cảm thấy có người tới gần mình. Hắn nhíu mày, bàn tay từ trong chăn vươn ra, theo bản năng muốn đẩy đối phương.

 

Hắn chỉ dựa vào cảm giác để đẩy, hơn nữa mới vừa rời giường, sức lực không đủ, nên bàn tay chạm vào gương mặt người kia mà không đẩy được. Tay hắn khựng lại giữa không trung, quên mất động tác tiếp theo.

 

Người kia nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, cúi đầu, hôn mặt hắn.

 

Tư Vũ Phi bị quấy rầy, tay rơi xuống, vô tình đặt lên lưng người nọ.

 

Người kia bị Tư Vũ Phi ôm nửa chừng, liền dứt khoát tiến sát hơn, định hôn lên môi hắn.

 

Đúng lúc đó, Tư Vũ Phi mở mắt, vừa nhìn thấy gương mặt của Hiểu Mộc Vân, vẻ mặt phiền chán. Tay đang đặt trên lưng đối phương rút lại, đẩy thẳng mặt hắn ra.

 

"Đừng làm loạn." Tư Vũ Phi xoay người, quay lưng lại, định ngủ tiếp.

 

Hiểu Mộc Vân nửa ngồi dậy, nhìn Tư Vũ Phi quay lưng, dáng vẻ không muốn để ý tới mình, liền đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.

 

Tư Vũ Phi bị doạ tỉnh.

 

"Phi Phi, ngươi không đói bụng sao?" Hiểu Mộc Vân ghé sát tai hắn. "Bây giờ đã muộn rồi."

 

Tư Vũ Phi mở to mắt, vẻ mặt buồn bực quay đầu lại.

 

Hiểu Mộc Vân đã thay quần áo từ lâu, trông dáng vẻ cũng đã rửa mặt xong xuôi. Quần áo chỉnh tề, tóc hơi buộc lỏng, trên người mặc áo lam, nhưng dây buộc tóc lại màu vàng, hoàn toàn không phù hợp. Hắn nhìn Tư Vũ Phi sau khi tỉnh, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt buồn bực, ngồi phía sau, ngón tay dịu dàng v**t v* mặt hắn, vừa như trêu chọc vừa đầy ý tứ khác.

 

"Hôm nay lạnh quá." Tư Vũ Phi bị sờ hai ngày nay, giờ đã không còn tâm trạng phản kháng.

 

"Qua hôm nay, thời tiết sẽ ấm dần lên." Hiểu Mộc Vân nói.

 

"Thật sao?" Tư Vũ Phi bọc chăn kín người, không muốn nhúc nhích.

 

Hiểu Mộc Vân dang tay, lập tức ôm lấy hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Lạnh không? Có cần ta làm ấm ngươi không?"

 

Tư Vũ Phi: "..."

 

Nếu mục đích của hắn là khiến Tư Vũ Phi tỉnh hẳn, thì hắn đã thành công.

 

"Đừng dựa gần như vậy." Tư Vũ Phi nói.

 

"Đừng dựa gần như vậy?!" Hiểu Mộc Vân bật kêu, giọng nói đầy ý giễu cợt.

 

Tư Vũ Phi lấy tay che tai.

 

Hiểu Mộc Vân nhào tới, ôm chặt lấy hắn, trách cứ: "Ngươi sao có thể vô tình như vậy? Tối qua hưởng thụ xong, giờ trở mặt không nhớ người nữa sao?"

 

Tư Vũ Phi nghe hắn nói, lộ vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn thoáng qua Hiểu Mộc Vân, không chắc suy nghĩ của mình có đúng hay không, nên tạm thời không nói gì.

 

Hiểu Mộc Vân cười tủm tỉm.

 

"Thôi, nếu đã vậy, ta rời giường đây." Tư Vũ Phi không muốn bị làm phiền thêm.

 

"Aiz." Hiểu Mộc Vân chống tay xuống giường, thở dài một hơi.

 

Tư Vũ Phi nghe tiếng hắn, chậm rãi bò dậy từ trên giường. Lần này hắn ngủ, quần áo vẫn chỉnh tề, chỉ là đai lưng chưa thắt chặt, cổ áo mở rộng, để lộ một mảng da thịt trắng ngần. Hắn cúi đầu chỉnh lại, càng làm nổi bật làn da trắng mịn của mình.

 

Hiểu Mộc Vân nhìn cảnh đẹp trước mắt, dù vẻ mặt vẫn còn chút u sầu, nhưng ánh mắt đã đầy say mê.

 

Đột nhiên, Tư Vũ Phi nhanh chóng quay đầu, bàn tay đưa ra, bóp chặt má Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân ngơ ngác.

 

Tư Vũ Phi ghé sát lại, nhắm mắt, cọ cọ lên má hắn.

 

Hiểu Mộc Vân sửng sốt.

 

"Ta vừa mới dậy, chưa rửa mặt, ngươi không cần tới gần." Tư Vũ Phi nói nghiêm túc.

 

Hiểu Mộc Vân nghe vậy, lập tức phản công, ôm chặt lấy hắn.

 

Tư Vũ Phi bị bất ngờ, vội vàng giơ tay, luống cuống ngăn cản hắn.

 

Kết cục, hắn vẫn không thoát khỏi trò quấy rầy của Hiểu Mộc Vân.

 

Tư Vũ Phi vuốt mặt mình, nép vào một góc, vừa thay quần áo vừa lo lắng, sợ hãi đến mức run lên bần bật, e ngại trong lúc thay đồ sẽ bị ai đó bất ngờ tập kích.

 

Hôm nay hắn ăn mặc còn kín đáo hơn cả ngày thường, lại đeo thêm một chiếc mặt nạ đen toàn phần, ý định dùng vẻ ngoài u ám này để ngầm bày tỏ rằng mình không dễ bị chọc vào.

 

Thế nhưng, khi hắn xuống lầu ăn sáng, một câu của Hiểu Mộc Vân khiến hắn sững sờ.

 

"Ngươi như thế này, định ăn kiểu gì?" Từ lúc hắn đeo chiếc mặt nạ này, Hiểu Mộc Vân đã mang trong lòng thắc mắc như vậy, "Mặt nạ này của ngươi có giống cái trước không? Có thể tháo rời phần che miệng ra được chứ?"

 

Nghe vậy, Tư Vũ Phi vội vàng lắc đầu.

 

Chiếc mặt nạ này là một khối liền mạch, không phải loại có thể tháo rời như trước.

 

Hiểu Mộc Vân chống tay lên cằm, khẽ mỉm cười nhìn hắn, nhưng không nói thêm gì.

 

Tư Vũ Phi mơ hồ cảm thấy mình vừa bị chế nhạo.

 

Hiểu Mộc Vân hơi mở rộng vạt áo ngoài, chân thành nói: "Nếu ngươi muốn thay mặt nạ, có thể trốn vào lòng ta mà thay."

 

Tư Vũ Phi chẳng buồn để ý tới hắn, lập tức chui xuống gầm bàn.

 

Hiểu Mộc Vân buông tay, tiếc nuối nhìn bóng dáng Tư Vũ Phi co lại thành một cục.

 

Chẳng mấy chốc, Tư Vũ Phi lại quay về vị trí ban đầu.

 

Hiểu Mộc Vân thường xuyên thầm khâm phục khả năng ứng phó của Tư Vũ Phi, cũng như sự cố chấp của hắn đối với một số chuyện nhất định.

 

Sau khi ăn uống no nê, Tư Vũ Phi lại khẽ kêu "meo meo" rồi đổi sang chiếc mặt nạ trước đó, sau đó ngồi ngay ngắn, cố ý bày ra vẻ mặt đáng sợ.

 

"Tướng công a." Hiểu Mộc Vân ở một bên, hoàn toàn không bị hắn khí thế ảnh hưởng, giả bộ một bộ e thẹn bộ dáng, đáng tiếc bởi vì hắn diện mạo cùng khí chất, này một phần thẹn thùng thoạt nhìn cũng không chọc người trìu mến, ngược lại làm Tư Vũ Phi rất tưởng xoay người chạy đi, "Chúng ta khi nào thành thân a? Ta sẽ chuẩn bị hảo lễ vật đưa đi Phục Hi Viện, nhìn xem ngươi chừng nào thì phương tiện."

 

Nghe vậy, lần này Tư Vũ Phi hoàn toàn im lặng.

 

Hắn không nói gì, bởi vì đầu óc hoàn toàn ngưng trệ, không vận hành nổi.

 

"Ơ?" Hiểu Mộc Vân thúc giục.

 

Tư Vũ Phi yên lặng nhích người, tính toán tìm cơ hội rời đi.

 

Nhưng tay mắt Hiểu Mộc Vân nhanh nhẹn, vừa thấy hắn động liền kéo hắn lại.

 

"Ta... ta..." Tư Vũ Phi lắp bắp.

 

Hiểu Mộc Vân giật mình, không tin nổi mà hỏi: "Ngươi chẳng lẽ định không chịu trách nhiệm? Làm sao ngươi có thể là loại người như vậy a?"

 

"Ta nghĩ..." Tư Vũ Phi nói chậm rãi, dáng vẻ vẫn sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, "Ta không báo quan, không đánh chết ngươi, không l*t s*ch ngươi rồi ném xuống sông. Ta đã... là người tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa."

 

Nói xong, Tư Vũ Phi dường như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu liếc nhìn Hiểu Mộc Vân. Trái với dự đoán của hắn, Hiểu Mộc Vân không hề vì lời nói quá đáng của hắn mà cảm thấy đau lòng hay oán giận, ngược lại còn cười. Nụ cười ấy có một loại cảm giác không thể kìm nén, như thể lòng hắn đang rộn ràng như hoa xuân nở rộ.

 

Hắn giữ nguyên vẻ mặt đắc ý ấy thật lâu, khiến Tư Vũ Phi nhìn đến phát chán.

 

Hiểu Mộc Vân từ từ nắm lấy tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau.

 

Tư Vũ Phi ngây người.

 

Hiểu Mộc Vân nhẹ giọng hỏi: "Vậy với bao nhiêu chuyện ta đã làm, tại sao ngươi không báo quan, không đánh chết ta, cũng không l*t s*ch ta rồi ném xuống sông?"

 

Nghe câu hỏi này, Tư Vũ Phi mắt trợn tròn, trong chốc lát không biết phải đáp lại thế nào. Hắn vốn cho rằng Hiểu Mộc Vân sẽ cảm kích vì mình đã không giết hắn, nhưng không ngờ kẻ này lại dám quay sang hỏi ngược mình như vậy.

 

"Không được hỏi ta nữa!" Tư Vũ Phi lập tức giật tay ra, duỗi thẳng cánh tay chỉ vào mặt đối phương, tức tối mà có phần bối rối.

 

Hiểu Mộc Vân cười, nhẹ nhàng đặt cằm lên ngón tay của hắn.

 

"Phi Phi kỳ thật thích ta." Hiểu Mộc Vân chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

 

Tư Vũ Phi tức giận, giơ tay bóp mạnh mặt hắn.

 

Không biết xấu hổ! Làm sao lại có người mặt dày như ngươi!

 

"Áu!" Hiểu Mộc Vân kêu lên đau đớn.

 

Tiếng động của hai người họ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

 

"Thân thiết quá nhỉ." Một giọng nói chen vào giữa hai người, "Mộc Vân, tâm trạng ngươi tốt lên nhanh vậy sao? Mới hai hôm trước còn buồn bực kia mà. À, còn nữa, ngươi đã tìm được Vũ Hiết Quân chưa?"

 

Nghe thấy tiếng nói ấy, Tư Vũ Phi vội rụt tay lại.

 

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Chu Dao Quang hơi tò mò. Bởi vì lúc vừa bước vào, hình ảnh hắn nhìn thấy quả thực khiến hắn có chút kinh ngạc — vậy mà lại là Tư Vũ Phi đang véo má Hiểu Mộc Vân. Hơn nữa, Hiểu Mộc Vân rõ ràng trước đó vẫn luôn ủ rũ không vui, thế mà lúc này bị người ta véo mặt, nhìn dấu đỏ hằn trên má là biết Tư Vũ Phi dùng lực không nhẹ, vậy mà hắn vẫn mang bộ dáng cười ngây ngô. Có vấn đề, quá có vấn đề!

 

"Không có gì." Tư Vũ Phi lạnh nhạt đáp, cố ý tránh ánh mắt dò xét của Chu Dao Quang.

 

Hiểu Mộc Vân che mặt bị Tư Vũ Phi véo, cố ý quay đầu đi, cười cợt: "Hắc hắc."

 

Tư Vũ Phi hối hận vô cùng, hối hận vì buổi tối hôm đó, hoặc sớm hơn nữa, đã không trực tiếp g**t ch*t tên này và chôn hắn ở nơi hoang vu.

 

"Mộc Vân, ta biết ngươi cố ý giả bộ như vậy để ta hỏi han, nhưng bây giờ không phải lúc. Đã xảy ra chuyện, hai người các ngươi tốt nhất nên ra ngoài xem đi."

 

Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân lập tức nghiêm túc, nhìn về phía Chu Dao Quang.

 

Chu Dao Quang vẫy tay gọi họ: "Lại đây."

 

Hai người đứng dậy, đi theo hắn.

 

"Sáng nay, ta nhận được báo cáo từ đệ tử Ngũ Lăng Hiên, nói rằng vào nửa đêm hôm qua, đột nhiên xuất hiện một luồng ma khí vô cùng mạnh mẽ. Tuy có ma khí, nhưng ngoài điểm này ra, lúc đó không có điều gì bất thường, nên ta đã yêu cầu các đệ tử lập tức bày kết giới ở phụ cận. Theo thời gian, ma khí ngày càng bành trướng, đẩy các đệ tử ra xa. Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể sơ tán khu vực xung quanh, tiến hành quét sạch, đồng thời nhanh chóng tạo một kết giới lớn hơn và mạnh hơn để ngăn ma khí lan ra ngoài. Nhưng không ngờ, việc này lại dẫn đến một vấn đề."

 

"Vấn đề nhỏ ư?" Hiểu Mộc Vân nhướng mày, cảm giác rằng với giọng điệu của Chu Dao Quang, chuyện này chắc chắn không hề đơn giản.

 

Quan trọng nhất là, đây là phạm vi quản lý của Ngũ Lăng Hiên. Nếu họ có thể giải quyết được, thì không lý nào lại phải tìm đến bọn họ.

 

"Ừ, chỉ là vấn đề nhỏ." Chu Dao Quang cười gượng, ánh mắt thoáng vẻ chột dạ. "Bên trong kết giới xuất hiện Ma Vực, còn có một cự ma. Tuy địa điểm nằm ở vùng ngoại ô, nhưng cự ma này khổng lồ vô cùng. Nếu để người dân bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh hãi đến chết. Vì vậy, chúng ta đã phải dọn dẹp thêm một khu vực nữa, dựng mê trận và kết giới để đánh lạc hướng những người bên ngoài. Tình hình hiện tại là chúng ta đã vây khốn được ma vật, nhưng lại không thể tiêu diệt nó. Hai bên cứ giằng co mãi như vậy."

 

"Với ma vật bình thường, Ngũ Lăng Hiên không thể nào bó tay chịu thua." Hiểu Mộc Vân cảm thấy một dự cảm chẳng lành.

 

"Đúng vậy, vì đây không phải ma vật bình thường." Chu Dao Quang vẫy tay, thúc giục họ nhanh chóng đi theo. "Đi nào."

 

Trong thành trấn, không thể tùy tiện sử dụng pháp thuật, nên Chu Dao Quang đã chuẩn bị sẵn xe ngựa để đón họ.

 

Ba người ngồi trong thùng xe, bên ngoài là một đệ tử điều khiển xe ngựa, tay cầm roi điều khiển ngựa chạy nhanh trên đường. Họ rất quen thuộc khu vực này, biết rõ những con đường rộng rãi và ít người qua lại. Quan trọng hơn, khi Chu Dao Quang đến tìm Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân, họ đã đồng thời lên kế hoạch trước, sửa soạn một lộ trình không có chướng ngại vật. Vì vậy, dù đường đi có xa hơn, nhưng thời gian di chuyển lại được rút ngắn đáng kể.

 

Họ rời khỏi thành trấn, tiến về vùng ngoại ô.

 

Chu Dao Quang là người đầu tiên xuống xe. Hiểu Mộc Vân theo sau, nhảy xuống đất, rồi đứng ở cửa xe, đưa tay ra cho Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ. Cả ngày hắn nhảy nhót, khi thì trèo nóc nhà, lúc lại phi thân trên không, chẳng lẽ việc xuống từ một chiếc xe ngựa lại khó khăn như vậy sao?

 

"Phi Phi, chẳng lẽ muốn ta bế xuống?" Thấy hắn không nhúc nhích, Hiểu Mộc Vân còn đưa ra một đề nghị kỳ quặc hơn.

 

Không còn cách nào, Tư Vũ Phi đành đưa tay cho hắn.

 

Hiểu Mộc Vân nắm lấy tay, chờ đến khi Tư Vũ Phi nhảy xuống, liền thuận tay đỡ eo hắn, nhẹ nhàng giữ cho hắn đứng vững.

 

Mặt đất ở đây gập ghềnh không bằng phẳng.

 

Tư Vũ Phi liếc nhìn hắn, nghĩ rằng nếu mình không kéo tay Hiểu Mộc Vân, e rằng hắn sẽ không chịu buông tay ra. Nhưng Hiểu Mộc Vân chưa bao giờ dám làm điều gì vượt quá giới hạn trong những trường hợp nghiêm túc. Sau khi chắc chắn Tư Vũ Phi đã đứng ổn, hắn buông tay ra, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cẩn thận chút."

 

"Ừ." Tư Vũ Phi gật đầu.

 

"Đi bên này." Vì không có người qua lại, ngay khi xuống xe, Chu Dao Quang đã trực tiếp bay lên.

 

Hai người nhanh chóng đuổi theo.

 

Phía trước là một màn sương mù dày đặc, từng lớp chồng lên nhau, che khuất tầm nhìn của mọi người. Từ xa nhìn lại, nơi này chẳng khác gì một khu rừng bị bao phủ bởi sương mù, nhưng càng đến gần trung tâm, cảm giác bất thường càng rõ rệt.

 

Sương mù cũng không phải tự nhiên mà tản ra thành hình, ranh giới lại dị thường rõ ràng, rành rành trước mắt.

 

Tất cả sương trắng tập trung thành một khu vực hình tròn, bao trùm toàn bộ vùng ngoại ô. Màn sương dày đặc bắt đầu từ mặt đất, kéo dài thẳng lên trời cao, như muốn che kín cả bầu trời.

 

"Dừng lại ở đây." Chu Dao Quang lao thẳng vào màn sương.

 

Sợ bị lạc mất Chu Dao Quang trong khu vực mù mịt này, Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân vội vàng bám sát theo sau.

 

Khi bước vào màn sương, họ mới phát hiện tình hình bên trong còn tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng. Trong màn sương trắng xóa, đừng nói đến việc nhìn rõ xung quanh, ngay cả ba người bọn họ đứng gần nhau như vậy mà cũng không thể thấy rõ mặt đối phương. Nếu có một cơn gió từ bên trong thổi ra, đẩy sương mù về hướng họ thêm chút nữa, có lẽ đến cả sự tồn tại của chính mình họ cũng không cảm nhận được.

 

"Nếu các ngươi đã sẵn sàng, ta sẽ bảo đệ tử phụ trách khu vực này tạm thời nới lỏng kết giới để các ngươi nhìn rõ bên trong." Chu Dao Quang lên tiếng.

 

"Đây là kết giới các ngươi bày ra sao?" Tư Vũ Phi ngạc nhiên.

 

Đây là lần đầu tiên hắn thấy một cảnh tượng như vậy.

 

"Đúng thế. Như ta đã nói, để tránh cho người dân hoảng sợ, chúng ta đã dùng kết giới để che giấu mọi thứ bên trong." Chu Dao Quang nhắc lại.

 

"Thả bớt sương mù ra ngoài đi." Hiểu Mộc Vân cảm thấy như mình sắp bị ngạt đến chết.

 

Màn sương quá dày đặc. Tư Vũ Phi đeo mặt nạ nhưng vẫn cảm thấy khó thở, đành phải tháo mặt nạ ra.

 

Chu Dao Quang đưa tay lên, giữa màn sương trắng, vỗ tay ba lần.

 

Đây là ám hiệu. Các đệ tử Ngũ Lăng Hiên lập tức điều chỉnh kết giới, khiến sương mù bên ngoài tản ra một chút, chỉ bao quanh sát ranh giới kết giới, rồi từ từ làm loãng sương mù bên trong.

 

Khi những thứ bị che giấu xuất hiện trước mặt Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân, cả hai đều không hẹn mà cùng biểu lộ sự kinh ngạc, nhưng phản ứng lại hoàn toàn khác nhau.

 

Khó trách Chu Dao Quang liên tục nhắc họ phải chuẩn bị sẵn sàng.

 

Quả nhiên, trong màn sương trắng ấy, là một thứ không thể tưởng tượng nổi.

 

Thật to lớn. Phảng phất như chỉ cần một bước chân có thể dẫm chết bọn họ, tựa như một sự tồn tại kh*ng b* chạm thẳng tới chân trời.

 

Thứ đồ vật ấy khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ rực, che kín những gì bên trong, chỉ lộ ra đôi bàn tay trắng bệch, trơ trọi như xương khô, thò ra từ ống tay áo trống rỗng.

 

Nó đứng đó, như một ngọn núi cao sừng sững. Không, nơi này vốn đã có núi cao, nhưng ngọn núi ấy chỉ ngang tầm với thắt lưng của nó.

 

Ngày xưa, người dân từng dựng nên một pho tượng Phật khổng lồ nơi vùng ngoại ô, nhưng giờ đây, trước mặt quái vật áo đỏ kia, pho tượng ấy chỉ như một đứa trẻ nhỏ ngước nhìn người trưởng thành.

 

Quái vật áo đỏ không làm gì cả, chỉ lặng lẽ đứng trên mặt đất. Cái đầu của nó nghiêng qua nghiêng lại với một góc độ quỷ dị, như thể đang chậm rãi tìm kiếm điều gì.

 

Dường như nó muốn nhìn sang bên trái, hoặc bên phải, hoặc nhìn xuống mặt đất. Nhưng vì không thể di chuyển đôi chân, nó chỉ có thể quay đầu.

 

Cả thân hình và đôi mắt của nó đều bị che khuất dưới lớp áo choàng đỏ, tĩnh lặng, bí ẩn, đầy toan tính.

 

Tư Vũ Phi nhíu mày.

 

Hiểu Mộc Vân định trao đổi với Tư Vũ Phi về quái vật này, không ngờ vừa quay đầu lại, hắn đã bắt gặp khuôn mặt không che giấu bởi chiếc mặt nạ của Tư Vũ Phi.

 

"Ngươi thật sự rất đẹp." Hiểu Mộc Vân không kìm được.

 

Tư Vũ Phi: "..."

 

Loại nam nhân như thế này, quả thực không thể sống chung mà.

 

-----------------------

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Hiểu Mộc Vân: Nếu ngươi không chịu trách nhiệm, ta sẽ đến Phục Hi Viện làm loạn.

 

Tư Vũ Phi: Ngươi sẽ bị đánh chết.

Bình Luận (0)
Comment