6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 11

Từ kinh thành khởi hành tới Thiên Kiếm sơn, chưa tính cả thời gian vượt Tử Lộ rừng, thì cần phải mất ba tháng.

Chuyến đi của chúng ta vô cùng thuận lợi, kể từ sau khi gặp đám thổ phỉ nơi Tử Lộ rừng, thì chúng ta chưa gặp bất cứ cục đá cản đường thứ hai nào.

Vừa đi vừa trò chuyện, ta cũng biết nhiều hơn về Thái Bạch. Điều này khiến hảo cảm của ta với hắn tăng lên không ít. Thái Bạch là đứa con thứ hai của Thái sư, năm nay chỉ mới 16 tuổi, từ nhỏ hắn ốm yếu bệnh tật, bạn bè, phụ thân xa lánh. Duy nhất, chỉ có Triệu Thiên Mạc làm bạn, hắn coi Triệu Thiên Mạc như ông trời, chỉ cần một người làm phật lòng Triệu Thiên Mạc, hắn sẽ không từ thủ đoạn ép kẻ đó cả gia tộc bại vong.

Chuyện về Thái Bạch ta đã từng nghe nói, nhìn mặt hắn búng ra sữa, thoáng nét trẻ con mà thôi, nhưng chỉ cần đụng tới Triệu Thiên Mạc, con quỷ đội lốt người sẽ thức giấc. Năm đó, Hiên gia tộc của Vệ quốc, cụ thể là Hiên Kiến Quốc vô cùng hống hách lại hiếp người, rất hay lên mặt với Vương Lỗi.

Nhưng các người cũng biết, năm đó Vương Lỗi với Triệu Thiên Mạc tình cảm tốt như thế nào... Triệu Thiên Mạc vô cùng ngứa mắt với thái độ Hiên Kiến Quốc, đã lập mưu cùng với Thái Bạch, ép Hiên Kiến Quốc vô tội phản quốc, khiến Hiên gia tộc bị tru di tam tộc...

Thoáng rùng mình nhớ lại câu chuyện, ta thật sự không vừa lòng với hai người này, ai làm người đó chịu tội, tại sao phải kéo tam tộc của họ cùng chịu tội...

Nhưng cũng không thể trách hai người họ, tuổi còn nhỏ, lớn lên nơi Hoàng Cung cạnh tranh khốc liệt, vốn dĩ họ là những người có thể nói rằng là không có tình người... bên cạnh đó, Hiên gia tộc là một gia tộc lớn của Vệ quốc. Quan hệ Vệ - Triệu trước giờ đã không tốt, nên một khi Thiên Mạc, Thái Bạch có cơ hội trừ khử, sẽ trừ khử cả gốc rễ, khiến gia tộc Hiên gia kia, bị diệt trừ sạch sẽ...

Mải nói chuyện, chẳng mấy chốc chúng ta đã tiến tới Đoạn Trường hải. Đây là vách ngăn cuối cùng để tới Thiên Kiếm sơn. Nhìn xa xa, Đoạn Trường hải rộng lớn vô tận, từng đợt sóng trào đầy mạnh mẽ dữ tợn, há có thể đánh nát bất cứ tàu nào trên biển.

Triệu Thiên Mạc nhìn hải dương to lớn trước mặt, ánh mắt nhìn xa xăm cất tiếng:"Đúng là Thiên Kiếm tông, tới được để bái sư cũng đầy hiểm trở."

Thái Bạch miệng đang gặm bánh bao cũng không kìm được bình luận, đầy vẻ kiêu ngạo nhếch miệng:"Mạc ca, nơi đây đệ tin chắc sẽ có Thủy Quái canh giữ, phen này các người phải van xin đệ rồi."

Thái Bạch cũng là một trong số ít người đã mở đạo cho riêng mình, đạo của hắn chính là "hải". Nơi nào là nước, nơi đó là địa bàn của hắn. Thái Bạch chiến đấu trên cạn thì chỉ có thể xếp vào loại nhãi nhép, tép riu, nhưng trên biển thì hắn có thể xưng bá một phương, đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Miệng khẽ niệm chú, đôi mắt xanh thẳm của hắn phát ra một luồng kiến quang, toàn bộ hải đồ phạm vi một dặm như khắc sâu vào trí nhớ hắn. Rất nhanh, mái tóc đen cùng y phục của hắn cũng biến thành màu trời, xanh thăm thẳm đầy khôn lường, tạo ra một uy áp khủng bố. Nước trên Đoạn Trường hải cũng lập tức tạo hình, tách ra hai bên tạo thành một lối đi. Thái Bạch hai tay chắp lại tạo thành vòng tròn nhỏ trước ngực, một bọc bong bóng khí được tạo ra bao quanh ba người chúng ta đi trên Đoạn Trường hải.

Đầy hiếu kì ta hỏi:"Nước biển đã tách thành đường rồi sao đệ còn tạo bong bóng khí"

Thái Bạch nhìn ta rất kì dị, kinh ngạc nói: "Ôi bà cô của ta ơi, nước biển tạo đường cũng chỉ ta có thể đi thôi, không tạo bong bóng khí thì làm sao bà cô cùng với Mạc ca đi ké được?"

Nhếch miệng khinh bỉ, ta trêu chọc hắn:"Hừ, thật tầm thường. Bong bóng khí của ngươi thật quá nhỏ, ba người chúng ta như dính chặt vào nhau thế này thật khó chịu".

Quả thực là bong bóng khí mà Thái Bạch tạo thực rất bé, đường kính chỉ tầm một cánh tay, cả người ta chạm hẳn vào người Triệu Thiên Mạc, còn Triệu Thiên Mạc thì áp sát người của Thái Bạch.

Triệu Thiên Mạc cũng lắc đầu, thở dài nhìn ta: "Ngạn Cơ, nàng phải biết Thái Bạch chỉ vừa mới mở đạo, pháp lực của hắn còn hạn chế, chỉ có thể mình hắn làm hắn đi trên hải dương được mà thôi, nên buộc hắn phải dùng bong bóng khí để 3 như 1 mà 1 như 3. Nhưng bất quá,...chúng ta đi như thế này quả thật hơi bất tiện thật".

Mặt Thiên Mạc đỏ chót, thỉnh thoảng ta không biết vô tình hay cố ý, đáy mắt chàng chạm tới hai cái bánh bao nhỏ của ta... Tuy nhiên không gian này, làm ta quả thật không muốn dê xồm gì Thiên Mạc, thật bức bối khó chịu. Nhủ lòng cố chịu đựng, chỉ một ngày đường là tới Thiên Kiếm sơn rồi, tới đó chỉ cần leo núi là tới Thiên Kiếm tông.

Dọc đường đi, thỉnh thoảng chúng ta gặp phải vài tên thuộc dòng tộc Thủy Quái yếu ớt như tôm yêu hay là cá yêu. Hừ, hình người còn chưa luyện được mà dám lớn tiếng phách lối với chúng ta. Thiên Mạc không hổ danh người mở đạo linh hồn, lập tức thôi miên khiến mấy tên đấy bất động.

Thái Bạch cũng nhanh chóng phối hợp, ngưng tụ nước nóng nhanh chóng luộc chúng lên.

Trước khi chết, mấy con tôm tép còn lớn tiếng:"Các ngươi dám giết ta, mẫu thân ta sẽ không tha cho ngươi, mẫu thân chính là Thủy Quái Vương nơi...."

Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Thái Bạch thả vào nước sôi...

Chà chà, tôm hay cá yêu thì cũng là tôm với cá, chúng ta hớn hở trông chờ món ăn.

Ai ngờ mấy tên tiểu yêu mà chúng ta vừa giết, quả thực là con của Thủy Quái Vương...

Thủy Quái Vương từ đằng xa cảm nhận sức sống của các con mình biến mất, hét lớn phi như bay về phía bọn ta...

Đến khi Thủy Quái Vương chỉ cách chúng ta một dặm, Thái Bạch mới phát hiện, đầy hốt hoảng tăng hết tốc độ. Vì sao Thái Bạch biết Thủy Quái Vương đến mà chạy trốn?

Bởi vì khi mở đạo, tuy Thái Bạch không thể kiểm soát phạm vi đi trên mặt nước lớn, nhưng tâm thức của hắn bao trùm toàn bộ hải dương bán kính một dặm. Thế nên mọi động tĩnh đều truyền đến tâm trí của Thái Bạch, ngay lập tức thấy nguy cơ, hắn tăng hết tốc độ của bóng nước.

1000 mét

500 mét

100 mét

....

Ngay lập tức, Thủy Quái Vương đứng trước mặt bọn ta, đầy giận giữ quát lớn:"Trả mạng cho con ta..."

Thủy Quái Vương này chính là một con mãng xà khủng lồ, chiều dài thân thể nó cũng tới 3 dặm là ít, mồm nó khẽ mở to ngưng tụ thành quả cầu lửa, chuẩn bị tấn công bắn về phía chúng ta.

Khi ta còn đang thắc mắc tại sao tôm, tép với cá lại là con của mãng xà?

Thì Triệu Thiên Mạc đã lập tức dùng thuật thôi miên, khiến cho thần trí mãng xà khẽ rối loạn, khiến cho quả cầu lửa đi chệch hướng.

Ta liền cân nhắc dùng quạt Nhật Nguyệt. Lênh đênh trên hải dương, nếu không thật sự nguy hiểm ta thật lòng không muốn sử dụng nó, bởi vì chỉ có thể phát huy hiệu quả 10 phần công lực một lần một ngày.

Nhanh chóng ra quyết định, nếu quả cầu lửa ấy vẫn bay trúng hướng ta thì ta sẽ dùng quạt để đánh quả cầu lửa bay ngược lại về phía mãng xà, còn nếu chệch hướng thì ta sẽ dùng quạt để quạt cái bong bóng khí này bay đi thật xa.

...

Ầm,

Thật khó tin!

Quả cầu lừa ấy đã đi chệch quỹ đạo hoàn toàn, đầy thán phục ta nhìn Triệu Thiên Mạc bằng một ánh mắt hâm mộ.

Triệu Thiên Mạc cũng chớp mắt nhìn lại ta...

Thái Bạch: "Đại tỷ với đại ca ạ, bây giờ không phải là lúc hai người liếc mắt đưa tình đâu! Mau nghĩ cách đi". Giọng điệu ghen tị cùng phá đám, Thái Bạch lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Thần trí mau chóng trở về, nhân lúc Thủy Quái Vương mãng xa chưa kịp phản ứng, ta cầm quạt Nhật Nguyệt trên tay, ngón tay trái đưa lên khẽ niệm chú...

Vụt

Vù vù...

Chúng ta phải bay đi ít nhất phải hơn 3 vạn dặm, ngay lập tức kéo dài khoảng cách với mãng xà...

Xa xa....

"Kia không lẽ là Thiên Kiếm đảo?" Ta tò mò hỏi

"Chính xác, thần thức hải dương của ta nói rằng đó chính là Thiên Kiếm đảo, Thiên Kiếm sơn trong truyền thuyết ở trên Thiên Kiếm đảo" Thái Bạch lên tiếng trả lời, lòng đầy chờ mong.

* Cho những bạn khó nhớ, thì mình nhắc lại: Thiên Kiếm tông tọa lạc trên Thiên Kiếm sơn (núi Thiên Kiếm), mà Thiên Kiếm sơn lại ở trên Thiên Kiếm đảo.

Trong lúc chúng ta đang cao hứng, thì Triệu Thiên Mạc vẫn thâm trầm, trái hẳn điệu bộ chúng ta, chàng nói:"Thái Bạch, đệ tăng tốc bong bóng khí tiếp đi, kẻ thù vẫn còn sau lưng. Từ đây tới Thiên Kiếm đảo còn khoảng vạn dặm. Nếu con rề rà, chưa tới Thiên Kiếm đảo chúng ta đã bị con Xà Yêu đấy bắt kịp".

Ta và Thái Bạch lông gà lông heo nổi hết cả lên, hào hứng mà quên mất kẻ thù sau lưng, thật hổ thẹn, vô cùng hổ thẹn.

Thái Bạch tăng tốc bong bóng khí, nghĩ "Đặt chân lên Thiên Kiếm đảo chúng ta mới tính là an toàn."

Dọc đường, vô số tiểu Thủy Quái thay phiên nhau làm phiền, làm tốc độ chúng ta bị kìm hãm không ít. Không cần nói cũng biết, con mãng xà kia chắc chắn truyền âm cho đồng bọn, kêu bọn họ kìm chân chúng ta.

Ta và Triệu Thiên Mạc cũng không khách sáo, bao nhiêu công phu bộc lộ hết. Thái Bạch thì chỉ cần tập trung điều khiển bong bóng nước mà thôi. Triệu Thiên Mạc thôi miên chúng, kẻ yếu kém thì trầm luân mãi không bao giờ tỉnh dậy, kẻ mạnh hơn chút thì chỉ choáng váng, công phu không còn linh hoạt nữa. Lúc đó những kẻ đó sẽ do ta xử lý.

Quạt Nhật Nguyệt trên tay biến đổi hình dạng cái móng ngựa vô cùng sắc bén, ta sử dụng nó như một món binh khí. 17 năm công phu mèo cào của ta triển lộ toàn bộ. Vì là tiên khí, đám tiểu yêu sau khi đã dính đòn thôi miên của Triệu Thiên Mạc, mau chóng bị một đòn của ta là ngã gục.

Thời gian dần trôi...

Còn 1 dặm nữa là tới Thiên Kiếm đảo rồi. Ta vui mừng vỗ vai Thái Bạch:"Đệ giỏi lắm, tỷ rất tự hào về..."

Chưa dứt lời, Thái Bạch vội vàng ngắt lời ta:"Mạc ca, Cơ tỷ, đệ cảm nhận mãng xà cách đệ 1 dặm, với tốc độ này, chúng ta không kịp tới đảo đã bị mãng xà xơi tái rồi..."

Ách, thật sự là bây giờ, quạt Nhật Nguyệt của ta không thể nào sử dụng được nữa, chỉ có thể sử dụng như bình khí bình thường thôi. Triệu Thiên Mạc thì chỉ có thể khiến quả cầu lửa từ miệng mãng xà chệch hướng, thủ đoạn khác chưa chắc Thiên Mạc ca địch lại nổi.

Cách Thiên Kiếm đảo chỉ còn 500 mét...

Lần đầu tiên ta thấy 500 mét lại dài như thế,...

Từng thời khắc trôi qua, gương mặt ta toát đầy mồ hôi, Thiên Mạc bên cạnh ôm ta vào lòng trấn tĩnh....

A, Thiên Mạc chủ động ôm ta nha....

Người chàng rõ ràng rất ấm mà.... Sao ta thấy lạnh vậy....

Rõ ràng là gần như thế này... Hà cớ gì lòng ta thấy thật xa...

.....

Rất nhanh, thì cái gì tới cũng tới...

Mãng xà xuất hiện trước mặt ta...
Bình Luận (0)
Comment