6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 21

Chúng ta rất nhanh hoàn thành các nhiệm vụ được giao.

Ngày trở về sau khi đại cáo công thành chín nhiệm vụ, các vị sư phụ mở hẳn tiệc lớn ăn mừng. Đây là lần đầu tiên ta thấy các vị sư phụ say...

Cậu nhóc Oa Cửu ngày nào được chúng ta cứu, nay cũng đã được 15 tuổi. Hễ gặp chúng ta lại nhào vô lòng mọi người, thỉnh thoảng ôm Hỷ Hiên tinh nghịch trêu chọc:"Nhạc Khúc cô cô, Hỷ Hiên tỷ tỷ."

Vù vù

Nhạc Khúc bĩu môi, yên lặng dùng hỏa diễm đốt cháy đầu Oa Cửu...

Oa Cửu:...

Sờ sờ đầu, chỉ thấy khét lét cùng nóng bỏng, Oa Cửu bật khóc lớn...

Hahaha, mọi người ồ lên, Sở Thanh ôm bụng cười khó khăn lên tiếng:"Ai bảo đệ nghịch ngu, nhóc con loách choách còn chọc người lớn à"

Oa Cửu cũng không vừa:"Sở Thanh ca ca, Nhạc Khúc tỷ lúc được 40 huynh hình như mới sinh ra ấy. Đệ và huynh cũng bé so với Nhạc Khúc tỷ thôi."

Sở Thanh uất ức nhìn Nhạc Khúc:"Nàng xem Oa Cửu bắt nạt ta."

Nhạc Khúc thờ ơ nói:"Không lẽ Oa Cửu nói sai." Nói xong nàng vỗ vai an ủi Sở Thanh, hừ, có đứa bé còn cãi không lại.

Hahaha....

Danh tiếng của chúng ta đến nay, cả Bội La sư phụ hay là chưởng môn Tà Học sư phụ đều nể ba phần. Thất Đại Danh Chấn chúng ta cứ từ từ lẳng lặng như thế, trở thành một phần không thể thiếu của Thiên Kiếm tông.

Còn lũ yêu quái hiện giờ khỏi phải nói, nghe thấy tên Thất Đại Danh Trấn, hay là bất kỳ tên của ai trong bảy chúng ta đều xanh mặt.

Bởi vì chỉ một người nhận nhiệm vụ thì bảy người cùng làm.

Chúng ta sinh tử gắn bỏ, hoạn nạn bên nhau, coi nhau như người thân trong nhà.

Nhưng bất quá Triệu Thiên Mạc, cái tên này, cuối cùng ta cũng thấy hắn có vài hành động nam nữ với ta rồi.

Ta còn nhớ lúc vừa trở lại Thiên Kiếm tông, ta cứ mè nheo đòi chàng cõng ta. Lưng chàng thoải mái quá, chả mấy chốc ta giả vờ ngủ.

"Ngạn Cơ, tới phòng nàng rồi, dậy đi." Triệu Thiên Mạc khẽ gọi ta..

Hừ, ta đã giả vờ ngủ rồi, chàng đừng mong đánh thức ta dậy, lờ đi lời nói của chàng, ta nhăn mặt lộ vẻ khó chịu...

Như cảm nhận được tâm trạng ta, chàng không cố đánh thức ta dậy nữa...

Khẽ đặt ta xuống giường, chàng cứ ngồi lặng im ngắm ta...

Thỉnh thoảng còn vuốt tóc mai, nghịch tóc ta nữa chứ. Hắc hắc

Nắm chặt bàn tay trắng nõn của ta, từ từ mân mê chúng...

Nếu không phải ta biết chàng là tiểu thụ, có khi ta còn nghĩ chàng có ý đồ xấu với ta đó chứ...

Chàng đặt bàn tay ta khẽ chạm mặt chàng, đầy dịu dàng chàng nói:"Ta chờ nàng làm ta thích nàng... Giờ tuy không thể, nhưng sau này ta sẽ cố thích nàng"

Cuối cùng chàng cũng đổi được lời thoại rồi à, haha.

Ngồi được 2 khắc, cuối cùng chàng đứng dậy, đắp mềm cho ta, toan rời đi.

Hừ, thịt dâng tặn miệng rồi, lần này ta để chạy thoát thì quả thật ngu ngốc...

Ta giả bộ như gặp phải ác mộng, khóc nức nở, tay chân loạn nháo trên không trung.... Chạm vào tay chàng, như thấy phao cứu sinh... Không do dự ta kéo chàng xuống dưới giường ngã nhào vào lòng ta.

Chàng lúc đó còn ngu ngốc, đòi đứng dậy nữa chứ. Cũng may ta nhanh trí nặn ra vài giọt nước mắt, ra dáng vẻ tội nghiệp.

Triệu Thiên Mạc thấy day dứt trong lòng, đưa bàn tay thô ráp chạm vào cằm ta, rồi đưa tay từ từ lên trên, lau từng giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt ta, rồi nằm đó để yên ta thả dê.

Thoáng hài lòng, ta gối đầu lên tay chàng, ôm chàng nhắm mắt lại, rất nhanh rơi vào giấc ngủ sâu....

"Ngạn Cơ à..." Triệu Thiên Mạc bất lực lên tiếng.

Ta vờ như không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu vào ngực chàng.

"Nàng ngủ chưa?" Giọng chàng vô cùng ôn tồn lại xen lẫn một tia ngượng ngùng.

Hừ, chàng nghĩ ta là ai chứ, có kêu ta tới sáng mai ta cũng không dậy đâu, chàng đừng có nằm mơ...

Triệu Thiên Mạc chờ mãi vẫn chưa thấy Ngạn Cơ phản ứng, thở dài: "Ta với nàng thế này không đúng với lẽ thường tình, chúng ta thế này thân mật quá..."

Chàng quả thật là nói nhiều quá mà, sao không thể yên lặng ôm ta là được rồi, còn lôi ra một đống lý lẽ nữa chứ, hừ, không chịu nổi chàng phá đám, cuối cùng ta lười biếng lên tiếng: "Phu quân tương lai... chàng ngủ đi." Ta gằn từng từ từng chữ, nói rất chậm, nhấn mạnh từ "phu quân"....

Triệu Thiên Mạc mặt mày biến sắc, người bỗng run lên: "Ngạn Cơ, nàng đừng nói vậy.... Ta sợ..."

Ta:....

Thật là hết nói nổi mà, ta mà đáng sợ ư? Hừ, tên này, hảo, hảo, nhà ngươi được.

Ta lấy tay siết chặt nam nhân bên cạnh, hận không thể để hắn hòa hắn vào ta.

Ta lật người lại, nằm lên trên Triệu Thiên Mạc, ánh mắt vô cùng tà mị ta nhìn thẳng mắt chàng, giọng mờ ám: "Giờ chàng im lặng ôm ta ngủ, hay là chàng muốn ta khiến chàng cho ta một tiểu oa nhi?"

Hừ, nói xong ta lật người lại về vị trí ban đầu, mặc kệ tên nam nhân bên cạnh mặt đỏ như trái cà chua, ôm hắn thật chặt ngủ.

Thật sự là bên nhau bao lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội đường đường chính chính nằm cạnh chàng.... Sắp tới phải kiếm cách hôn được chàng mới được...

_____________________

Nghỉ ngơi được hai tháng, chúng ta nhanh chóng được sư phụ giao cho nhiệm vụ thứ 10, diệt trừ lũ yêu tộc tên Ác Bá.

Vì đây là là nhiệm vụ cuối cùng trước khi chúng ta trở lại quê hương, nên trước khi nhận nhiệm vụ ta cùng mọi người lại mở tiệc lớn đợt hai.

"Phi Thế sư phụ, Bội La sư phụ, ngồi hướng này này." Thái Bạch xa xa thấy hai người họ, vội vàng kêu lớn rồi sắp xếp chỗ.

Phi Thế sư phụ:"Ta nhớ không nhầm hai tháng trước cả sư môn mở tiệc các ngươi liên hoàn thắng, mà giờ lại mở tiệc để các ngươi nhận nhiệm vụ thứ 10. Tiệc tùng liên tục thế này thì còn rượu ngon nào trong kho nữa?"

Bội La sư phụ trêu chọc:"Muội không tham gia thì chúng ta giảm được mười miệng ăn đấy."

Phi Thế sư phụ:"Hừ, huynh càng lúc càng già rồi, người muốn đẹp thì phải nói chuyện có duyên, biết chửa?"

"Muội thì ăn ít lại thì chắc sẽ đẹp lên đấy" Bội La sư phụ cũng chọc lại

Triệu Thiên Mạc cũng góp vui:"Bội La sư phụ cố gắng thế nào cũng không thể mỹ mạo bằng đồ nhi đâu. Còn nếu đồ nhi mà giả nữ nhân, thì Phi Thế sư phụ cũng không khuynh quốc bằng con. Thôi thì hai người, người ăn cứ ăn, người già cứ già đi."

Bốp....

"Sao hai người đánh đồ nhi...."

"Ngươi còn nói ngươi không đáng đánh à?" Hai vị sư phụ đồng thanh...

"À, xem ra ta phải kêu Ngạn Cơ rồi." Phi Thế sư phụ mờ ám nói.

"Đồ nhi đi tìm Mộc Trấn đây". Nói xong Triệu Thiên Mạc lập tức rời đi không nhiều lời... Ngồi xíu nữa là lại thành trung tâm mua vui cho tông phái mất.

Tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, Triệu Thiên Mạc loay hoay tìm Mộc Trấn, không ngừng hiếu kì, Mộc Trấn làm gì mà cả ngày không thấy nhỉ.

Nơi xa xa, ta đang tất bật chuẩn bị nồi lẩu siêu cấp khủng lồ, không hề để ý có người đang nói về ta...

"Nhạc Khúc tỷ có thấy Mộc Trấn ở đâu không? ta tìm nãy giờ không thấy, truyền âm cũng không được" Triệu Thiên Mạc lên tiếng hỏi.

"Sáng nay đệ ấy nói đệ ấy bị đau bụng, ngồi trong bụi chuối cả ngày rồi." Nhạc Khúc cười cười nói.

Nếu mà Mộc Trấn mà nghe thấy vị tỷ tỷ của hắn nói vậy, kiểu gì cũng quạu cho coi.

Lúc Mộc Trấn trở lại thì cũng là lúc chúng ta bắt đầu khai tiệc, hôm nay Mộc Trấn hơi lạ, nhìn đầy vẻ đăm chiêu, cũng không năng nổ như mọi ngày, đáy mắt lộ vẻ sát khí nhè nhẹ nhìn Nhạc Khúc.

Hỷ Hiên thường ngày vô ưu vô nghĩ, cũng thấy Mộc Trấn lạ, hỏi: "Đi giải quyết nỗi buồn xong quay lại mặt lộ vẻ sát khí vậy Mộc Trấn ca."

Thái Bạch: "Sao nàng ngốc thế, hắn bị đau bụng cả một ngày, không nói ta cũng biết, bị ai chơi xấu rồi."

Nhạc Khúc: "Haha, ta chắc chắn không phải là ta hạ độc đệ đâu.... Đừng nhìn ta ánh mắt muốn ăn thịt vậy... Sở Thanh sẽ không tha cho đệ."

Hahahaa

Mộc Trấn: "Hừ, tốt nhất mọi người đừng để đệ biết ai làm gì có lỗi với đệ, nếu không đệ sẽ không tha đâu." Mọi người không ai để ý ẩn ý câu nói đó, tiếp tục trêu chọc Mộc Trấn...

....

Thái Bạch: "Ngày mai diệt lũ Ác Bá yêu tộc nữa là chúng ta tách ra rồi, Sở Thanh, đệ mà trả được mối thù thì lập tức cùng Nhạc Khúc, Mộc Trấn trở lại đây đấy. Thất Đại Danh Trấn chúng ta mà thiếu đi mất ba người, ta sẽ không nhận nhiệm vụ đâu."

Phi Thế sư phụ: "Ta giao ngươi nhiệm vụ, người đã lười rồi còn kiếm lý do chính đáng đấy..."

Nụ cười rạng rỡ trên môi, bữa tiệc đó dường như là bữa tiệc định mệnh của chúng ta, buộc chúng ta với nhau.... Đồng sinh đồng tử, ta cảm thấy không có gì vui sướng hơn được cùng mọi người như thế này....

Bội La sư phụ: "Ta lần này phải cảnh báo các ngươi, lũ Ác Bá lần này ta nghi ngờ đến việc mất đi Vô Khuyết ngọc."

Phi Thế sư phụ: "Ý huynh là...."

Bội La sư phụ gật đầu, tiếp tục nói: "Các ngươi cũng biết rằng, trước đây môn phái chúng ta đứng trên đỉnh cao của danh vọng, một mình chấn nhiếp bốn phương. Sau này một sự kiện khiến thực lực Thiên Kiếm tông chúng ta giảm mạnh, đó là vì chúng ta mất đi Vô Khuyết ngọc."

Phi Thế sư phụ cũng lên tiếng: "Không ai biết tại sao chúng ta có Vô Khuyết ngọc, thời gian tồn tại của nó còn lâu hơn tuổi đời bốn vị sư phụ chúng ta cộng lại. Vô Khuyết ngọc là một pháp bảo đỉnh phong nơi hạ giới, nhưng chỉ phát huy công lực thật sự khi đặt tại Thiên Kiếm tông."

Bội La sư phụ: "Đó là lý tại sao ta nghi ngờ chuyện này do lũ Ác Bá yêu tộc làm. Ba tông phái kia không có lý do để trộm Vô Khuyết ngọc. Vì mục tiêu của Ác Bá yêu tộc là khiến thực lực tông phái chúng ta giảm mạnh. Hơn hết, trước đây, Thiên Kiếm tông chúng ta đã nhiều lần trừ khử địa bàn của chúng."

Bảy người chúng ta đều trầm mặc, không gian rơi vào tĩnh lặng...

Lũ Ác Bá có khả năng trộm Vô Khuyết ngọc từ trong Thiên Kiếm tông, chắc chắn không phải là lũ tầm thường, thắc mắc ta hỏi: "Tại sao sư phụ giao nhiệm vụ này cho chúng ta?"

Bội La sư phụ:"Vì chỉ các ngươi khiến ta có lòng tin. Hơn nữa nơi đó chỉ là một cứ điểm nhỏ thôi, không có những tên thủ lĩnh tọa trấn."

Phù...

Chúng ta thở phào nhẹ nhõm, sư phụ mà yêu cầu chúng ta đi giết tên thủ lĩnh thì nhiệm vụ này thập tử vô sinh rồi. Một cứ điểm thì không mất nhiều thời gian lắm.

Phi Thế sư phụ hưng phấn tiếp tục nói: "Thôi, đến lúc nháo loạn rồi, uống say thôi các đồ nhi...."

Hahaha, không khí vui mừng trở lại...

____________

Tiệc nào cũng có lúc tàn, tuy chúng ta lưu luyến không muốn đứng dậy, nhưng buộc phải về. Ai cũng say khướt rồi, không thể tiếp tục được nữa...

Ta mặt phiếm hồng ôm chặt lấy Triệu Thiên Mạc, dụi dụi vai chàng, không kìm lòng được hỏi chàng: "Cảm giác chàng với ta so với 35 năm trước, có gì thay đổi không?"

Triệu Thiên Mạc nhìn lại ta, mỉm cười nói: "Nàng là người sau này Triệu Thiên Mạc dùng trọn đời ta sẽ bảo vệ."

...............
Bình Luận (0)
Comment