70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 12


Sườn núi cực kỳ dốc, dưới chân còn có rất nhiều chướng ngại vật, một mình An Khê không thể nào đi tiếp được nữa.

Giang Triều tay chân nhanh nhẹn nhảy lên nửa sườn núi, vươn tay phải về phía cô.

An Khê cắn môi, dằn xuống cảm giác không được tự nhiên trong lòng, biết bây giờ không phải lúc cô nên giả bộ, vì thế đưa tay cho hắn.
Tay Giang Triều rất thô ráp, trên tay phủ một tầng nốt chai thật dày, lúc tay cô bị hắn nắm lấy giống như bị giấy nhám mài giũa.

Bàn tay to hoàn toàn bao bọc bàn tay nhỏ bé mềm mại.

Giang Triều dùng sức một chút, cả người An Khê nhẹ nhàng được hắn kéo lên.
Hai chân gần như nhẹ nhàng bước đi trên bùn đất xốp, trong lòng An Khê buông lỏng, vội vàng rút tay ra, khuôn mặt ửng hồng, chột dạ liếc nhìn chung quanh.
Nhiệt độ trên tay bỗng dưng mất đi, Giang Triều đưa tay ra sau lưng, năm ngón tay của hắn chà xát vào nhau.

Hắn chưa từng nắm tay một người phụ nữ nào khác ngoại trừ thành viên trong gia đình.


Không giống như những người khác, bàn tay của An Khê mềm mại giống sợi bông vậy.
Thừa dịp An Khê nghỉ ngơi trong chốc lát, Giang Triều đi xem động tĩnh bốn phía xung quanh.

Phía trên sườn núi là một khu rừng thông rộng lớn, cây rừng rậm rạp, che khuất phần lớn ánh sáng, những tia sáng xuyên qua được lớp lá dày tạo thành một lưới đánh cá lớn trong khu rừng.

Cho nên có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng chiếu xuống mặt đất, tro bụi ở bên trong phập phồng lên xuống.
Vừa nhìn thấy đại khái phương hướng phía trước, Giang Triều cẩn thận kiểm tra dấu chân động vật trên mặt đất, phát hiện khu rừng thông này không có dấu chân hoạt động động vật lớn.

Đây là một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Leo lên núi cả buổi sáng, hai người còn chưa thực sự nghỉ chân lần nào.

Giang Triều thì không có gì để nói, dù sao thể lực của hắn rất tốt, bảo hắn chạy một mạch từ trên xuống dưới không nghỉ đều được, nhưng tiểu trí thức thì khác, cô đã mệt đến mức sắp tê liệt.
An Khê ngồi trên một gốc cây to, bỗng nhiên cô "A nha" một tiếng, Giang Triều vội vàng từ cành thông cao nhất nhảy xuống.

Chỉ thấy An Khê ôm đầu đứng dưới một cây thông lớn nhất, ngẩng đầu lên nhìn lên trên cây, ánh mắt vừa to vừa tròn.

Theo tầm mắt của cô nhìn thẳng một đường lên cành cây, phía trên có một con sóc đang ngồi xổm, tay chân đang cầm một quả thông, cũng mở to đôi mắt tròn nhìn An Khê.
Đôi mắt dường như lộ ra tia sáng rỡ, không hiểu sao rất vui mừng, Giang Triều đè nén tiếng cười, khóe miệng có chút co giật, rất đạo đức hỏi một câu, "Này An Khê, cô không sao chứ?"
"À! Không có việc gì, tôi bị con sóc nhỏ đập quả thông trúng đầu thôi." Ánh mắt An Khê nhìn chằm chằm con sóc nhỏ, một người một sóc, hình thành tình huống hai bên giằng co.
Cô từng nhìn thấy mấy con sóc ở sở thú, nhưng mà những con vật bị nhốt trong lồng thật nhỏ, không có nửa phần giống như sóc ở ngoài thiên nhiên, đầy sức sống và tự do.

Đặc biệt chúng có một thân lông thú sáng bóng, khiến An Khê nghĩ đến chuyện bắt nó đeo vòng quanh cổ như một món trang sức, nghĩ đến điều này làm cô bất giác cười ra tiếng.
Dường như phát hiện ra ác niệm của loài người ngu xuẩn, con sóc nhỏ kêu lên một tiếng, nhanh chóng ném quả thông trên tay ra ngoài, dáng người khiêu khích nhảy lên cành cây, biến mất trong tầm mắt.

An Khê không đề phòng chút nào liền bị quả thông đập vào trán, đau đớn làm cô muốn khóc, nơi bị đập trúng hiện lên rõ ràng một vết bầm đỏ đỏ tím tím, chỉ chốc lát sau liền sưng to nhiều hơn.
Giang Triều vội vàng tiến đến, cách An Khê một bước xa, quan sát vết thương của cô.


Hơi thở nam tính phả lên mặt, An Khê ôm đầu luống cuống lui về phía sau một bước, ánh mắt không tự giác nhìn sang chỗ khác.
Mắt nhìn thấy giữa bụi cỏ xanh có một chút màu vàng đất không rõ ràng.

Đó là...Cô vội vàng bước lên phía trước đẩy bụi cỏ ra, ẩn dưới đám cỏ rậm rạp là hình dạng một cái râu lộ ra.
"An Khê, cô tìm được cái gì vậy?" Giang Triều đi lên hỏi.

Lúc nãy An Khê cũng hái không ít dược liệu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy cô kích động như vậy.
"Là nhân sâm." An Khê quay đầu, ánh mắt sáng ngời, bên trong tràn ngập sự mừng rỡ.

Cô không nghĩ tới chuyến này lên núi thế nhưng có thể tìm được nhân sâm, nhìn qua thời gian thì chỉ có hơn hai mươi năm.

Nhưng đây là nhân sâm hoang dã thuần khiết, công dụng bồi dưỡng thân thể tuyệt đối khác biệt so với nhân sâm sau này.

Loại sâm hoang dã so với hoàng kim đều trân quý như nhau, nếu giữ lại cho đời sau, có thể đáng giá không ít tiền.
Giang Triều khẽ "A" một tiếng, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua nhân sâm, nhưng trong thôn lưu truyền không ít câu chuyện xưa, hắn từ nhỏ nghe được khá nhiều, đương nhiên biết nhân sâm quý giá thế nào.

Thế hệ trước ở trong thôn vẫn thường hay nói ai mà tìm được nhân sâm trên núi sẽ giàu lên sau một đêm.


Trong những câu chuyện đó, không thể thiếu những thành phần mà người nói "ghen ăn tức ở".

Chỉ là nhân sâm bình thường mọc ở núi sâu rừng già, những người có thể hái nhân sâm, bình thường đều phải đi sâu vào trong núi Bát Điểm mới có thể nhìn thấy một gốc cây như vậy.
Bởi vì mang theo An Khê, Giang Triều cũng không dám dẫn cô đi sâu hơn nữa, cho nên bọn họ hiện tại vẫn còn ở khu vực bên ngoài của núi Bát Điểm, chỉ là không nghĩ tới nơi trước đây bị người ta thường xuyên đặt chân đến cũng có thể tìm được nhân sâm, coi như là một chuyện kỳ lạ.
"Giang Triều, phiền anh đưa tôi cái cuốc nhỏ." An Khê nhìn chằm chằm nhân sâm không chớp mắt, ánh mắt sáng rỡ.

Nhận lấy cái cây cuốc, An Khê cẩn thận đào bùn đất màu đen xung quanh.

Sợ không cẩn thận làm tổn thương râu rễ.
Giang Triều thừa dịp An Khê đào một lỗ trống trên mặt đất, tinh thần không dám thả lỏng.

Trước kia hắn từng nghe những cụ già nói qua, nhân sâm là thứ tốt, không chỉ người hiếm lạ mà động vật cũng thích, cho nên xung quanh nhân sâm đều có động vật rất mạnh và dữ tợn canh giữ.
Ngước đầu lên trên thoáng nhìn, trong lòng Giang Triều trầm xuống, một tay kéo An Khê đang ngồi xổm trên mặt đất tới gần mình, An Khê không rõ chuyện gì liền lảo đảo đụng vào người Giang Triều.
Mà nơi cô vừa ngồi xổm có một hạt thông rơi xuống đất, rậm rạp, giống như mưa..

Bình Luận (0)
Comment