80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 2

Editor: Thiên Thanh (@DiepThienThanh085)

♡Tác giả: Văn Cửu

♡Mang truyện đi nơi khác vui lòng ghi nguồn, tôn trọng người edit ạ.

♡ Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad của @DiepThienThanh085

_________

Chương 2

Cuối mùa thu sương đọng lại đay đặc, trời mơ hồ sắp tối. Trong viện tuy có trải tấm vải thô nhưng vẫn ẩn ẩn ẩm ướt.

Tống Thiên Tứ mới vừa đi vào sân liền thấy chị ba cậu ngồi dưới đất, vội vàng qua đi nâng cô đứng lên:

"Chị ba, chị ngồi dưới đất làm gì?"

Duỗi tay đem cô kéo lên, thuận tay thay nàng phủi sạch góc áo bị dính bụi. Miệng dong dài lải nhải không ngừng, chị ba vừa mới khỏi bệnh, cũng không thể ra ngoài để cho trúng gió, vạn nhất lại nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ?!

Tống Thiển vẫn đắm chìm ở trong suy nghĩ, nhu nhược mà đứng ngoan ngoãn nghe cậu nói xong.

Tống Thiên Tứ cũng không xấu hổ, đoán được chị ba còn không có ăn cơm, chủ động dắt cô đi nhà chính tìm đồ ăn.

Sang đông sang tây nửa ngày, mới từ trong tủ gỗ nhỏ trên tầng cao nhất tìm được củ khoai lang đỏ.

Sáng nay nấu cơm còn dư lại một củ, châm lửa, lấy cây xiên xuyên củ khoai lang đỏ rồi đem nướng.

"Chị, chị cũng ngồi xuống đây sưởi ấm đi, sau này trời sẽ ngày càng trở lạnh hơn nữa."

Tống Thiển lúc này mới lấy lại tinh thần, liền đi đến chỗ băng ghế nhỏ kế bên đóm lửa mà ngồi. Ngọn lửa chói lọi bừng cháy cứ như nhảy múa, củi gỗ bởi vì thiêu đốt phát ra tiếng "bùm bùm".

Em trai này của cô thỉnh thoảng khảy khảy đóm lửa, khoai lang đỏ thực mau liền tỏa ra mùa thơm nứt mũi, Tống Thiên Tứ cầm xiên khoai lang đỏ, thổi đi thổi lại.

Tống Thiển đôi tay nâng má, được ngọn lửa sưởi ấm cho thân thể ấm áp, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía cậu, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa lời cảm ơn này, trên mặt cậu dùng tốc độ mắt thường dần đỏ lên. Tống Thiên Tứ cực kỳ nghĩa khí mà nói câu:

"Khách khí gì chứ?! Chị là chị của em mà,chị ăn nhanh đi."

Duỗi tay đưa qua.

Lột da khoai lang đỏ màu sắc tươi sáng, no đủ mê người, Tống Thiển nhìn nhìn Tống Thiên Tứ hai mắt cậu phát sáng, liền đem khoai lang đỏ bẻ một nửa đưa đến cho hắn:

"Chị ăn không hết, nhiều như vậy."

"Rõ ràng chỉ là củ nhỏ, nơi nào có thể ăn không hết, chị nhanh ăn đi mà..."

Tống Thiên Tứ không khỏi phân trần mà đẩy trở về, thúc giục cô nhanh ăn.

Không lay chuyển được hắn cường ngạnh, Tống Thiển ở phần đầu khoai lang mà cắn một ngụm nhỏ, thơm ngọt mềm mại, một chút cũng không hề kém hơn so với mua ở bên ngoài.

Dạ dày rỗng của cô cứ thế bị vị ngọt ngấy này thu hút, Tống Thiển như cũ ăn ngoan ngoãn, một ngụm rồi một ngụm, không vội không chậm.

Tống Thiên Tứ nhìn tướng ăn của chị ba như con hamster nhỏ, không khỏi cười thành tiếng.

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

Cậu từ nhỏ liền đối với người chị lớn hơn mình mười một tháng này hảo cảm thật sự rất lớn. Nghe qua mẹ từng nói, chính là bởi vì để cậu không bị đói, chị chỉ vừa uống hai tháng sữa liền cai, toàn bộ nhường hết cho cậu.

Từ đó về sau đều chỉ uống nước canh, ngẫu nhiên dịp Tết có thể uống nước cơm, cho nên từ nhỏ thân thể bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, gập ghềnh lớn lên, sức khỏe so với cậu cùng chị hai kém hơn nhiều.

Tóc mái mỏng nửa che mắt con ngươi của cô nhìn về phía cậu, ý bảo cậu làm sao vậy!?!

Tống Thiên Tứ cũng chỉ là xua tay nói không có việc gì, tay tùy ý xoa lấy mảnh vụn thức ăn trên mặt cô.

Tống Thiển ngượng ngùng, ý cười treo đầy bên môi.

Cậu đối chính cô cũng thật tốt!

Trong hiện thực cha mẹ cô đã sớm qua đời, là ông bà cô kiên trì duy trì kinh doanh nhỏ để có phí sinh hoạt. Hơn nữa còn có hàng xóm cùng chính phủ tiếp tế, tuy kham khổ nhưng cũng hạnh phúc.

Chỉ tiếc không đợi cô tiến vào đại học, hai vị lão nhân liền lần lượt ra đi, không quá một tháng sau chính cô cũng xuyên thư.

Trong tiểu thuyết, cha mẹ Tống Thiển đều sống làng mạnh, có chị gái cùng em trai, trong nhà còn có vài mẫu đất, dựa vào tổ tông vất vả tích cóp, sinh hoạt cũng không tính là kém.

Nhưng lại là gia đình trọng nam khinh nữ, mà trong nhà lại có đến hai đứa con gái. Tống Chí Tiến cha cô cũng không cho nhiều đãi ngộ. Dùng lý lẽ của ông mà nói, nhi tử tương lai nối dõi tông đường, già rồi còn có thể cho ta dưỡng lão, nữ nhi gả đi ra ngoài chính là nhà người khác, đối với ông cũng không có ích lợi gì.

Mà nhà lại có 2 nữ 1 nam, đen đủi!

Nguyên chủ Tống Thiển còn thành thật dạ vâng, không giống với nữ chủ miệng ngọt thông minh làm người yêu thích, cô im lặng như thế liền càng dễ dàng làm cho người khác muốn khi dễ.

Nhưng may mắn trừ bỏ cha Tống, trong nhà đối cô đều là tình yêu thương a.

Trùng hợp ăn xong, Tống Thanh cũng từ bên ngoài đã trở lại, vừa vào cửa liền thấy hai đứa người đầu dựa đầu tránh ở chỗ đó, trong không khí còn tràn ngập mùa thơm của khoai lang nướng.

"Em chỉ vừa mới hết bệnh, như vậy mà còn liền xuống giường, còn ăn ít như thế, ăn xong thì nhanh nhanh quay về phòng nghỉ ngơi, đừng để bị nhiễm phong hàn, hiểu chưa..?"

Tống Thanh vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc.

Tống Thiển tay cầm khoai lang đỏ, ngơ ngác mà nhìn Tống Thanh, giật đầu như giã tỏi.

Tuy rằng ngữ khí cứng rắn, nhưng là cô biết bọn họ đối với cô là thật sự tốt!

Tống Thanh không nói chuyện nữa, lưu lại một bên chăm sóc cô ăn xong rồi về phòng nằm nghỉ.

Ăn xong liền chạy, cô kéo tay em trai nhanh chóng chạy quanh nhà chính ngó tới ngó lui.

Phòng nhỏ có ánh sáng mặt trời chíu vào, dạt dào sự ấm áp.

Tống Thiên Tứ khẽ sờ sờ bàn tay coi, buồn rầu, ấp ủ một hồi lâu mới lẩm bẩm nói:

"Chị, chờ em lớn lên em nhất định sẽ không......"

Thiếu niên mười bốn tuổi nói nói, âm thanh nghe ra có chút nghẹn ngào.

Mấy đêm hôm nay, cậu mơ thấy rất nhiều lần bộ dạng cô bệnh chết ở trên giường, bọn họ còn đưa tiễn cô nữa.

Trong mộng hết thảy những chuyện phát sinh đều chân thật, vô luận cậu kêu la đến kiệt sức, không ai có thể nghe được. Từ xa có đám người lạnh nhạt đi qua để lại một đường máu tươi, cậu như thể chìm vào biển máu.

Vừa tỉnh tới, cậu liền chạy nhanh đến trước giường chị ba, nhìn gương mặt cô trắng bệch không chút máu, cực kỳ giống với trong mộng.

Bị giấc mộng làm cho kinh sợ, thời điểm rốt cuộc ở ngày thứ tư chị cũng tỉnh lại, trái tim thấp thỏm của cậu cũng bình tĩnh.

Tuy rằng sau khi tỉnh lại cô so với trước kia càng cẩn thận hơn, khách khí giống như người xa lạ, nhưng cô tỉnh lại là tốt rồi!!!

Đứng một bên Tống Thiển không biết nên an ủi cậu như thế nào, không biết làm sao lại vỗ vỗ hắn bả vai, học theo bộ dạng của phim truyền hình, nói:

"Không có quan hệ, em trai à, chị không --"

Nói còn chưa dứt lời, bên ngoài tiểu viện vang lên tiếng mắng chửi thô bạo:

"Ngươi cái đồ cẩu miêu súc sinh, lại dám tới trộm đồ vật, hôm nay lại còn bị ta bắt được, xem ra ta không đánh chết ngươi......"

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

Tống Thiển duỗi đầu nhìn ra cửa, muốn đi ra xem sao nhưng lại bị ngăn lại:

"Khẳng định là Mười Bảy, chị, chị đừng quan tâm hắn."

Cô dứt khoát không nghe lời cậu, vòng ra sau Tống Thiên Tứ liền đi ra ngoài. Thật sự là sợ hắn lại bị đánh giống như sáng nay, tuy rằng biết sẽ không gây ra án mạng.

Nhưng cô thật sự đau lòng cho hắn.

Tuy rằng về sau Hạng Loan Thành xoay người thành vai ác hắc hóa, làm người âm hiểm xảo trá, làm bao nhiêu người thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, lại một chút không để bụng, chỉ một câu:

"Ta là người cô độc, chẳng lẽ còn sợ hắn tới cửa lấy mạng."

Nhưng cô như cũ vẫn nhớ rõ ở chương 7 tiểu thuyết, bà nội Hạng qua đời, vì gom đủ tiền để bài trí lễ tang, mười lăm tuổi thiếu niên không ngủ không nghỉ ở bờ sông bắt cá ba ngày liền, mới miễn cưỡng tìm người hỗ trợ đem bà nội Hanh đi hỏa táng.

Tuy rằng cô không quá hòa nhập với xã hội này, nhưng cũng là gặp qua không ít lễ nghi nhạt nhẽo của đời người.

Tuy có người lòng hiểm ác, lợi dụng chút tình thâm để làm giàu, lòng dạ rắn rết, không coi mạng sống của ai ra gì!

Nhưng vẫn có người tâm nguyện đầy thiện ý, lại ở trong cái hoàn cảnh ác nhân ác báo mà lớn lên, thành ra về sau cũng sẽ thành kẻ xấu hung bạo.

Tống Thiển tin tưởng Hạng Loan Thành là thuộc về kiểu người sau, cũng không muốn đối với hắn nhìn thấy mà làm lơ.

Cô hy vọng sẽ trợ giúp được cho thiếu niên này, chẳng qua dù chỉ là một chút cũng được.

Bước ra sân lớn, bên ngoài đã không còn động tĩnh gì, Tống Thiển nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một cái thân hình thon gầy đáng thương, đang hướng về con đường nhỏ sâu mà đi tới.

Hắn bước đi một chút khập khễnh, lảo đảo về phía trước, cũng không có quay đầu lại.

"Chị, đừng xem nữa, bên ngoài lạnh lẽo, về phòng đi."

Tống Thiên Tứ thật sự không biết cái tên tiểu tử thối kia có cái gì đáng xem, đã không đứng đắn còn trộm đồ vật?!!

Tống Thiển không nói gì, đứng lặng trong chốc lát mới thật cẩn thận mà núi góc áo em trai, hỏi địa chỉ mà Hạng Loan Thành đang ở.

Tống Thiên Tứ có chút không kiên nhẫn phủi phủi tay:

"Trước kia hắn còn trộm đồ ăn của chị, chị quan tâm hắn làm cái gì?"

"Hắn, đáng thương."

Cô ngoan ngoãn đứng không nói lời nào, một đôi thanh triệt sáng lấp lánh nhìn về phía hắn.

Tống Thiên Tứ không tình nguyện mà chỉ cho cô nơi ở của hắn. Ở thôn trang hàng sau góc trong cùnh, không tính là xa, đi bộ mười lăm phút pà đến nơi.

Tống Thiển yên lặng ghi nhớ, theo em trai trở về cũng không quên nói cảm ơn!

Đã đến giờ buổi trưa, xung quanh không khí ấm áp, từng nhà truyền ra mùi đồ ăn thoang thoảng, Tống Chí Tiến khiêng cái đuốc cùng Đổng Thành Mai đã trở lại.

"Hai người các ngươi đứng ở đây làm thần giữ cửa hay gì??! Thật xa liền thấy hai ngươi."

Tống Chí Tiến to tiếng nói, không ít âm thanh còn vọng lại từ gian phòng.

Tống Thiên Tứ bởi vì sự việc Tống Thiển bị đánh, liền cùng Tống Chí Tiến sinh khí vài ngày. Thấy ông trở về lập tức lôi kéo Tống Thiển hướng trong viện đi tới.

"Hắc, ngươi cái tên tiểu tử còn làm bộ không thấy ta! Xem ra ta hôm nay không đánh người là không được."

Tống Chí Tiến tuy là nói như vậy, trên mặt lại không nhìn ra bất luận cái gì không cao hứng. Thời điểm tiến vào sân trong miệng còn "hừ hừ" vài tiếng.

Mong ngôi sao mong ánh trăng một hồi lâu mới được đứa con trai... Nói như thế nào đều là không nỡ đánh!!!

Không giống nữ nhi, đều là nuôi tốn lương thực!!!

Trừ bỏ trọng nam khinh nữ, Tống Chí Tiến còn có cái thói hư tật xấu chính là thích uống rượu, say vào liền đánh người. Trừ bỏ Tống Thiên Tứ, còn lại nếu là bắt được ai thì xuống tay không nhẹ không nặng.

Bởi vì Tống Thiển thành thật nghe lời, không dám kêu lớn tiếng. Thời điểm bị đánh chính là Đổng Thành Mai cùng Tống Thiên Tứ phác giác ra ngăn cản cũng không còn kịp nữa. Nữ nhi luôn một thân da thịt non mịn lại bị đánh đến xanh tím không ngừng.

Bất quá cái nội dung này, tiểu thuyết cũng chỉ là miêu tả qua loa vài câu mà thôi, cũng không quá dài hay chi tiết hơn.

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

Chỉ biết cha cô cuối cùng là chết trong buổi tối không trăng. Đi đại tiện đêm khi mơ mơ màng màng rơi vào trong hồ, chờ ngày hôm sau bị phát hiện ra, đã vô dụng.

Đổng Thành Mai buông nông cụ liền đi đến bên người Tống Thiển, sờ sờ cái trán, đối lập chính mình, xác định không còn nóng mới mở miệng:

"Như thế nào lại đi ra tới đây?"

Trong giọng nói lộ ra rõ ràng sự quan tâm, đôi tay đầy vết chai sạn nhưng lại dễ chịu sờ vào trán cô, động tác tràn đầy ôn nhu.

Tống Chí Tiến "hừ" vài tiếng mới vào phòng, phiên đổ trong chốc lát lại ra tới, lúc này cầm trên tay ăn mặc tốt cái tẩu cùng que diêm.

Ngồi xổm dưới hiên nhà, miệt mài hút, nhả khói thả ra vài vòng sương mù.

Cùng lúc đó, Tống Thanh từ nhà chính đi ra, ngọt ngào ngoan ngoãn mà kêu:

"A! ba, mẹ."

Tống Chí Tiến "ừ" một tiếng, mạo hiểm từ mũi phun ra một luồng khói, một điếu lại thêm một điếu, sờ đấu ngón tay thô to, móng tay chứa đầy bùn đen.

"Đừng dong dong dài dài, mau đi nấu cơm, đói chết lão tử, nha đầu chết tiệt kia có cái gì đẹp?!!"

"Phá sản ngoạn ý nhi, cho ngươi đọc sách, ngươi còn không nghiêm túc, ngươi nhìn xem ngươi tỷ ngươi đệ cái nào không thể so ngươi lợi hại......"

Nam nhân làm như có điều bất mãn yêu cầu biểu đạt, lo chính mình mắng.

Đổng Thành Mai không có phản bác, cũng thành thói quen khi hắn đánh chửi, nhịn một chút liền qua đi, không dám nhiều chậm trễ vào nhà chính.

Tống Thiên Tứ lôi kéo Tống Thiển cũng đi theo đi vào.

Đổng Thành Mai rất quen thuộc với việc nấu nước, lấy rau cải trắng, hạt bắp, trộn lẫn trộn lẫn.

Một bữa cơm trưa đơn giản thực nhanh đã làm xong.

Một nhà năm người, chỉnh chỉnh tề tề ngồi cùng trên một bàn ăn không nhỏ.

Ai cũng đều không có nói chuyện, Tống Thiển bởi vì mới vừa ăn qua một cái khoai lang đỏ, còn không đói bụng, ăn rất chậm.

Tống Chí Tiến vừa nhấc đầu liền thấy nàng chỉ ăn vài ngụm nhỏ liền kén ăn, ném chiếc đũa liền mắng:

"Ăn mà cũng không xong, ngủ mấy ngày liền xương cốt đều mềm có phải hay không?! Nếu ngại ăn không ngon thì lăn đi."

Không khí trên bàn ăn vốn quỷ dị, lúc này đột nhiên lắng đọng lại xuống dưới.

Đổng Thành Mai nhút nhát mười mấy năm, không dám phản kháng cũng không dám xen mồm, chỉ hy vọng đương gia có thể sớm một chút xin bớt giận, bằng người chịu khổ lại là Nhị Nha.

Tống Thiển chân tay luống cuống mà buông chén, đôi mắt phiếm hồng lấp lánh nước mắt, không biết làm sao!!!

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085

_________

Đôi lời của editor: Đây là bối cảnh hiện đại nha mọi người >< Vì còn nhỏ tuổi mà lại ở nông thôn, sống trong làng, hoàn cảnh không quá giàu,... Nên có đôi nét hơi giống cổ đại!!!! Nhưng ta đây xin nhấn mạnh, đây là hiện đại, đợi đến lúc nam chính xoay chuyển, nữ chính trưởng thành liền sẽ khấm khá hơn đôi xíu.... Lúc đầu ta cũng tưởng nhầm đây là cổ đại, nhưng không phải, đây là thời đại 4.0 nha!!!

Cảm ơn đã đọc truyện! Nếu hay thì hãy bình chọn cho Thiên Thanh nha? Ấn vào nút sao nha!!!

Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Bình Luận (0)
Comment