9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 118

Cô lau tóc và đưa ra một quyết định táo bạo chết người. Nếu hot boy Lục của trường cũng đang diễn kịch, vậy thì để xem kết quả cuối cùng là ai táo bạo, ai sẽ có thể cười đến cuối cùng.

Cô hạ quyết tâm và điều chỉnh tâm lý. Khi chuẩn bị ra ngoài, cô cảm thấy buồn vì mình không mang chút quần áo nào theo người. Cô do dự quấn một chiếc khăn tắm lớn nhưng lại cảm thấy như vậy rất không an toàn.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô hỏi một câu thăm dò từ cửa phòng tắm: “Chủ tịch Lục, anh ngủ chưa?”

Lục Khải Vũ đang dựa cá người vào giường, đọc sách đợi cô, anh nhếch miệng cười: “Vẫn chưa, có chuyện gì thế?”

“Chuyện, chuyện là, có thể làm phiền anh vào phòng khách lấy giúp tôi một bộ đồ ngủ không?” Mạc Hân Hy đứng trong phòng tắm, nhỏ giọng nói. “Cửa phòng khách bị khóa rồi, chìa khóa là mẹ anh giữ. Bên trong không có khăn tắm sao? Em quan khăn rồi đi ra là được”

Trong phòng tắm, Mạc Hân Hy mắng một câu: “Anh nghĩ tôi là anh à, có thể để vai trần đi ra khỏi nhà tắm sao?” Lục Khải Vũ không biết xấu hổ mà cười ra tiếng. Mạc Hân

Hy hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng cầu xin: “Chú tịch Lục, anh có thể cho em mượn bộ đồ ngủ của anh không?”


Lúc này Lục Khải Vũ đã xuống giường, anh mở tủ quần áo ra và lấy một bộ đồ ngủ đưa cho Mạc Hân Hy. Sau khi mẹ của anh biết bọn họ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn thì lập tức yêu cầu người giúp việc thu don toàn bộ quần áo của Mạc Hân Hy đem sang phòng của anh.

“Anh tưởng em chỉ mặc đồ ngủ của em thôi. Vợ à, không ngờ em lại còn có thói quen này” Anh đứng ở cửa phòng tắm vừa nói vừa nở nụ cười.

Trong phòng tắm, Mạc Hân Hy đứng hình trong giây lát: “Ý anh là gì?” “Mẹ đã yêu cầu người giúp việc thu dọn tất cả quần áo của em để vào phòng anh rồi.”

Mạc Hân Hy ở trong phòng tắm im lặng một lúc lâu, không lên tiếng vì cô đột nhiên nhớ ra một việc hình như Lục Khải Vũ vẫn chưa giải thích với nhà họ Lục về chuyện bọn họ chỉ là kết hôn giả.

Thấy cô không lên tiếng một lúc lâu, Lục Khải Vũ có chút lo lăng gõ cửa: “Sao vậy? Còn cần đồ ngủ nữa không?”

Cửa phòng tắm khẽ hé mở, để lộ ra một cánh tay trắng nõn: “Đưa đây!” Giọng điệu của Mạc Hân Hy có chút lạnh lùng.


Lục Khải Vũ vội vàng đặt bộ đồ ngủ vào tay cô. Anh đi đến bên giường và lấy máy sấy tóc trong tử đầu giường ra. Không lâu sau, Mạc Hân Hy đi ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ với mái tóc ướt đẫm. Cô cảm thấy có chút không thoải mái nên lấy khăn lau một chút.

“Lại đây.” Lục Khải Vũ vẫy tay với cô.

Cô sững người một giây rồi mim cười bước tới, nếu mọi người đều đang diễn thì để xem ai có thể cười đến cuối cùng. “Chủ tịch Lục, có chuyện gì thế?” Cô hỏi kèm theo nụ cười trên môi.

Lục Khải Vũ không nói gì mà chỉ lấy khăn từ trong tay cô, bảo cô xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh giường rồi giúp cô lau tóc. Sau khi lau xong, anh lấy máy sấy cẩn thận sấy tóc cho cô.

Mạc Hân Hy hơi kinh ngạc, muốn đứng dậy từ choi: “Chủ tịch Lục, để tôi tự làm!”

Nhưng cô bị Lục Khải Vũ giữ chặt lại: “Có thể được sấy tóc cho vợ là may mắn của anh. Hôm nay, vì chuyện của Tôn Di mà em phải bận bịu cả một ngày rồi. Vợ à, em có mệt không?” “Cũng bình thường thôi!” Mạc Hân Hy ngồi trên ghế ngáp dài.

Khi Lục Khải Vũ giúp cô lau khô tóc xong, anh phát hiện Mạc Hân Hy đã dựa vào ghế mà ngủ. Từ sáng đến giờ cô chưa được nghỉ ngơi một chút nào nên chắc là cô mệt lắm rồi.


Bình Luận (0)
Comment