9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1270

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhưng cậu nghe thấy hình như chú Vương có điều gì muốn nói, nên cậu lại hỏi: “Sao thế? Còn có chuyện gì sao?”
Chú Vương do dự một lát rồi nói: “Tình huống nhà cô ấy có chút phức tạp.

Không tiện nói lắm”
Lòng tò mò của Lục Vũ Lý lập tức bị chú Vương gợi lên: “Chuyện gì thế? Chú Vương, chú mau nói cho cháu đi”
“Là như vầy, chú cũng chỉ nghe người trong thôn bàn tán thôi.

Nói là con gái của cô ấy vẫn ở nhà mẹ đẻ, chị dâu cô ấy có chút không muốn.

Hôm qua, con của chị dâu và con gái cô ấy xảy ra chút tranh chấp, chị dâu lập tức đánh cô bé kia mấy lần, còn mắng mấy lời rất khó nghe.

Nên cô bé mới chạy ra ngoài.” Giọng nói của chú Vương rất nhỏ, hình như là sợ người phía sau nghe được.

“Chắc là bọn chú phải lập tức về Hà Thành.


Bây giờ chị dâu Lưu Lệ đã ném quần áo của con gái cô ấy ra ngoài rồi”
Đúng là thanh quan khó quản việc nhà.

Sau khi Lục Vũ Lý nghe xong, vội vàng dặn chú Vương: “Tốt lắm, chú chăm sóc bác Lưu Lệ thật tốt, nếu như thực sự không xong, thì cứ đưa cả con gái bác ấy về đây đi”
Sau đó, cậu lập tức cúp điện thoại.

Mấy đứa nhóc còn lại đều tò mò nhìn cậu.

Mộc Lam không vui chỉ vào cậu: “Anh hai, sao vừa nãy anh không bật loa ngoài, để mọi người cùng nghe xem chú Vương nói gì?”
Lục Vũ Lý xấu hổ gãi đầu: “Xin lỗi, anh quên mất.

Nhưng, không sao đâu Mộc Lam, anh hai kể lại cho em nghe”
9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai-12

Lục Vũ Tuấn bắt đầu phân tích: “Ngũ bảo, chúng ta đều biết chuyện trước đây của bác Lưu Lệ.

Bây giờ thứ bác ây thiếu nhất chính là công việc cùng tiền.

Tiền lương và điều kiện nhà chúng ta cung cấp cho bác ấy gấp ba lần những giúp việc khác ở Hà thành.

Anh không tin bác ấy sẽ ngốc đến mức bỏ một công việc có điều kiện tốt như vậy!”
“Nhỡ đối phương cho bác ấy nhiều tiền hơn! Ví dụ như gần cả tỷ đồng thì sao? Anh cảm thấy bác ấy có thể chống lại sự mê hoặc này không?” Lục Tấn Khang hỏi ngược lại.

“Chuyện này..” Trong chốc lát Lục Vũ Tuấn không biết trả lời như nào.

Đúng vậy, mấy chuyện tình người này quá phức tạp.

Mạc Hân Hy đứng lên từ trên ghế sa lông, vỗ vai hai con trai: “Hai người các con đừng lo lắng, chuyện như vậy bố và mẹ sẽ tự có chừng mực.

Đã sắp sáu giờ, mấy người các con đã đói bụng chưa? Hôm nay mẹ sẽ tự mình xuống bếp làm cơm cho các con ăn, thế nào?”
Mấy tên nhóc vừa nghe, lập tức vỗ tay: “Tốt quá, tốt quá!”.

Bình Luận (0)
Comment