9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1280


Sắc mặt Lưu Cửu Nhạ tái nhợt nằm trên giường, anh ta nhẹ nhàng đi tới, xoa gò má gầy gò của cô ấy.

“Em nhìn xem, giờ đã gầy thành như vầy rồi, xem ra em gả cho Lục Khải Dã cũng không vui vẻ gì!”
Nói xong, tay anh ta từ từ trượt xuống, dừng lại trên cái nút trước ngực Lưu Cửu Nhạ.

Lúc đang chuẩn bị cởi bỏ, con chó trong hẻm nhỏ đột nhiên điên cuồng sủa inh ỏi.

Sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm: “Mở cửa, mở cửa, cảnh sát đây, mở cửa”
Dương Hải Khang hoảng sợ, vội vàng tắt đèn trong phòng.

Anh ta trốn ở cửa nghe lén tình huống bên ngoài.

Rất nhanh, chủ cho thuê nhà mở cửa ra, Lục Khải Dã lướt qua cảnh sát đầu tiên mà vọt vào.

“Dương Hải Khang ở căn phòng nào?”
Nhìn thấy một đám cảnh sát và bảo vệ đứng sau lưng Lục Khải Dã, vợ chồng chủ thuê sợ hãi, theo bản năng dùng ngón tay chỉ vào căn phòng ở lầu một đối diện cánh cửa.


Chủ cho thuê là một đôi vợ chồng già hơn sáu mươi tuổi, sống trong căn phòng chính ở lầu một, buổi tối ngủ sớm, bởi vậy cũng không biết Dương Hải Khang lén bế Lưu Cửu Nhạ trở về.

Lục Khải Dã không nói hai lời, trực tiếp tiến lên hai bước đá văng cánh cửa.

Trong nháy mắt cánh cửa bị đá văng, Dương Hải Khang đã từ bên trong lao ra.

Vừa rồi ở trong phòng, anh ta cũng không nhìn thấy ngoài cửa có nhiều cảnh sát và bảo vệ như vậy, anh ta còn nghĩ chỉ có người mà Lục Khải Dã mang tới thôi!
Bởi vậy anh ta ôm suy nghĩ ăn may, nghĩ có thể nhân cơ hội chạy đi.

Nhưng mà, chỉ cảnh sát bên ngoài thôi đã có hơn mười người, anh ta mới ra cửa đã bị đè lại trên mặt đất.

Lục Khải Dã không kịp quan tâm anh ta, trực tiếp chạy vào phòng, mò mẫn mà mở đèn, liếc một cái đã nhìn thấy Lưu Cửu Nhạ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.

Anh ta nhào qua, run rẩy lấy tay xoa gò má Lưu Cửu Nhạ: “Cửu Nhạ, xin lỗi, Cửu Nhạ, là anh quá khốn nạn”
Nói xong câu đó, anh ta lập tức ôm lấy Lưu Cửu Nhạ, đi ra ngoài: “Anh, giao nơi này cho anh, em đưa Cửu Nhạ đến bệnh viện trước.”
Lúc đi tới cửa, anh ta dừng bước, trừng Dương Hải Khang: “Anh, giúp em dạy cho tên cặn bã này một bài học nhớ đời!”

Lục Khải Vũ liếc nhìn em mình một cái, sau đó gật đầu.

Lục Khải Dã đi rồi, anh nhìn về phía cục trưởng phân cục hôm nay có đi làm, lấy sức ảnh hưởng của nhà họ Lục ở Hà thành, bọn họ đều là người quen.

“Cục trưởng Lưu, người này là kẻ khả nghi bắt cóc và xâm hại phụ nữ, ông xem nên xử lý thế nào!” Khi nói, anh trực tiếp đá một cái vào người Dương Hải Khang.

Dương Hải Khang đau đớn hét thảm lên.

Lúc này, xuyên qua ánh đèn le lói trong sân, anh ta nhìn thấy gương mặt tràn ngập tức giận của Lục Khải Vũ, trong lòng chợt lạnh lão.

Anh ta biết địa vị và quyền thế của nhà họ Lục ở Hà thành.

Lần này sở dĩ anh ta chịu hợp tác với chị Bình, là vì nghĩ đến chuyện Lưu Cửu Nhạ và Lục Khải Dã kết hôn lâu như vậy, mà vẫn không dọn vào nhà họ Lục.

Người nhà họ Lục nhất định chướng mắt loại đàn bà từng phá thai như Lưu Cửu Nhạ.

Cho dù anh ta làm gì Lưu Cửu Nhạ, người nhà họ Lục cũng không quan tâm.

Huống chị, thù lao chị Bình cho anh ta thật sự quá hấp dẫn.

Nhưng mà tại, nhìn thấy vẻ tối tăm, lạnh lẽo trên mặt Lục Khải Vũ, anh ta mới ý thức được mình đã nghĩ sai rồi..

Bình Luận (0)
Comment