9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1339


Hàn Tá lấy làm kinh hãi: “Là chính cô giết chị cả của mình?”
Nếu như chuyện cũ đã bị vạch trần, cô ta cũng chẳng cần giấu trong lòng nữa.

Cô ta nở nụ cười đắc ý nhìn Hàn Tá: “Không sai, tôi không giết chị ta thì với tính cách của ông nội tôi sẽ phải chết.

Vì thế, tôi cố tình giả vờ khóc lóc năn nỉ chị ta, bảo chị ta cho tôi thời gian hai ngày, tôi sẽ thẳng thắn với nói hết với ông Trên thực tế, chị ra cũng sợ chuyện mình bị bại lộ sẽ ảnh hướng tới tình cảm của chị ta và Phó Sâm nên đã đồng ý”
“Sau đó, một đêm trời tối trước khi chị ta kết hôn, tôi cố ý lừa anh tới để người giúp việc phát hiện anh từng đến phòng chị ta.

Chờ anh đi rồi, tôi cố tình sai người gây ra hỗn loạn ở sân trước, tiếp theo nhân cơ hội chạy vào phòng chị ta.

Tôi cố ý lấy đoạn video của hai người ra chọc tức chị ta, vì lo lắng và thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài nên chị ta bị tức giận đến ngất đi.”
“Kế đó, tôi đóng cửa sổ và đặt bức thư tuyệt mệnh mà tôi nhờ người mô phỏng theo nét chữ của chị ta lên bàn trong phòng chị ta, tiếp theo tôi đốt than đã chuẩn bị sẵn, quét dọn căn phòng sạch sẽ một lần, xóa sạch hết tất cả dấu vân tay của tôi, sau cùng trở về phòng của mình mà thần không biết quỷ không hay.

Chúng tôi sống chung một tầng, tôi đã sớm làm hỏng camera giám sát ở hành lang, ngay cả cảnh sát cũng kết luận răng chị ta tự sát”
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Mộ Dung Lãnh Nhu hả hê: “Sao nào?

Tôi thông minh đúng không? Cho dù ông nội có hoài nghỉ thì mục tiêu của bọn họ cũng là Hàn Tá anh”
“Hàn Tá à, bây giờ anh chết cũng không hối Nói dứt lời, cô ta lùi về phía sau một bước, dặn dò Thạch Thiên Bằng: “Ra tay đi! Nhanh tay một chút đừng để anh ta phát ra tiếng, tôi ra ngoài chờ các anh!”
Hàn Tá nhìn vài tên vệ sĩ từng bước tới gần, anh ta hét lớn: “Sao cô làm được? Rõ ràng cửa sổ đã đóng kín, cửa được khóa từ bên trong.

Tại sao cô có thể giấu được cảnh sát khiến bọn họ nghĩ rằng chị cả cô tự sát chứ?”
“Tôi sắp chết rồi.

Cô ba, tôi muốn biết cô đã làm bằng cách nào?”
Bọn vệ sĩ đã quàng dây qua cổ anh ta, trên mặt Hàn Tá lộ ra vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có, nhưng anh ta vẫn nhìn Mộ Dung Lãnh Nhu đăm đăm, chờ đợi câu trả lời của cô ta.

Mộ Dung Lãnh Nhu quay đầu nhìn anh ta một hồi: “Chuyện này có gì khó khăn chứ, luồn một sợi dây câu vào trong móc vào tay nắm cửa là có thể thực hiện được.

Anh nên đọc thêm nhiều sách vào.”
Sau khi nói xong, cô ta gật đầu với Thạch Thiên Bằng, kế đó đi thẳng ra ngoài.


Tuy nhiên chưa đi được năm bước, toàn thân cô ta như hóa đá đứng im tại chỗ.

Mộ Dung Lãnh Nam và ông nội vốn đang dưỡng bệnh ở Châu Âu đứng trước mặt cách cô ta chưa đầy năm bước.

Sắc mặt ông cụ Mộ Dung xanh mét, ánh mắt nhìn cô ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ông, ông nội ơi, sao ông lại tới đây?” Một lúc sau, Mộ Dung Lãnh Nhu hoảng sợ hỏi.

Đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển, sao ông nội lại đến đây, nhất định là Mộ Dung Lãnh Nam đã nói cho ông ấy biết.

Thế nhưng, ông nội tới bao lâu rồi? Ông ấy đã nghe thấy những gì cô ta nói với Hàn Tá chưa?
Nếu như chưa nghe thấy thì cũng may, nếu như nghe thấy hết rồi thì cô ta nên giải thích thế nào?
Mộ Dung Lãnh Nam dìu ông cụ Mộ bước từng bước tới trước mặt Mộ Dung Lãnh Nhu, chưa đợi cô ta mở miệng đã tát cô ta một cái.

Một cái tát này đã dùng hết toàn bộ sức lực của ông ấy, chính ông ấy cũng cảm thấy khó thở sau cái tát.

Mặt của Mộ Dung Lãnh Nhu lập tức sưng đỏ, khóe miệng cũng rỉ máu.

“Mày, đó là chị ruột của mày đấy! Cái thứ nghiệp chướng không bằng loài rắn rết như mày! Sao nhà Mộ Dung lại sinh ra loại người độc ác như mày chứ?”.

Bình Luận (0)
Comment