9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1457


Cô bé cùng với ba cô bé của nhà họ Lục cũng có mối quan hệ rất tốt, giống như khuê mật, cho nên cũng thường xuyên đi đến nhà họ Lục nhiều lần.

Còn quan hệ giữa cô bé và mấy đứa con trai nhà họ Lục thì lúc tốt lúc xấu, nhưng mà đại đa số nguyên nhân chính là do đại bảo quá tỉ tiện, còn nhị bảo thì quá thẳng tính.

Hai đứa nhỏ đó toàn đâm vào nỗi đau của máy học sinh nữ.

Một đoạn thời gian trước, Bạch Ức Chi có đeo một bộ niềng răng, bắt đầu để cho cả hàm răng đều lại, thì bị Nhị Bảo hung hăng cười nhạo một phen, thế là từ đó hai đứa liền biến thành cừu nhân.

Không nghĩ tới cuối tuần bọn họ đến La Trại Câu mà lại gặp được nhau.


Có thể coi là oan gia ngõ hẹp!
Nhìn thấy đối phương chính là Bạch Ức Chỉ thì cả hai người Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đều dừng bước, bọn họ cũng giống những đứa trẻ khác ở xung quanh, cũng đứng ở dưới tàng cây xem trò vui.

Bạch Ức Chi khom người thở dốc một hơi, sau đó lại nâng người lên căm tức nhìn về phía Lục Vũ Lý: “Lục Vũ Lý, cậu đang nói lung tung cái gì thế, chính là do tôi nhát gan, sau đó tự tôi nhảy vào trong sông sao?
Nếu không phải là do cậu đột nhiên ném đến một con sâu róm thì làm sao mà tôi sẽ trượt chân ngã vào trong sông được? Chưa từng thấy qua người có da mặt dày như vậy mà, đã làm sai mà không dám thừa nhận cái mình đã làm, không xin lỗi thì thôi đi lại còn trốn tránh trách nhiệm!”
“Sao tôi lại trốn tránh trách nhiệm, vừa nãy chính là do tôi nhảy xuống cứu cậu lên đấy.

Cậu là não cá vàng hay sao, mới có bảy giây đã mất trí nhớ rồi sao?” Lục Vũ Lý cũng không cam lòng chịu yếu thế.

“Ai bảo là cậu cứu được, mà ai cần cậu cứu được, cho dù không có.

cậu cứu tôi lên thì tự mình tôi cũng có thể lên được” Nói xong thì Bạch Ức Chỉ lại tiếp tục cầm nhánh cây lên đuổi theo.

Khóe miệng của Lục Vũ Lý nâng lên một nụ cười gợi đòn vô cùng vui vẻ: “Đến đây đi, Bạch Ức Chi, nếu như hôm nay cậu có thể đuổi kịp được Lục Vũ Lý tôi thì từ này về sau tôi sẽ gọi cậu là chị gái nhỏ!”
“Được, Lục Vũ Lý, đây chính là do cậu nói đấy!” Bạch Ức Chỉ cắn răng, vẻ mặt không chịu thua.

Chẳng qua là lúc này Lục Vũ Lý đã chạy cách xa cô bé một quãng đường rất xa.


Thiếu niên mười hai tuổi đẹp trai, lúc này lại giống như bao đứa bé bình thường khác, đắc ý lè lưỡi nhăn mặt với Bạch Ức Chỉ: “Bạch Ức Chị, nếu như mà hôm nay cậu không đuổi kịp tôi thì từ nay về sau phải ngoan ngoãn gọi tôi là anh trai tốt, cậu thấy thế nào?”
“Kêu Bạch Ức Chỉ tôi gọi cậu là anh trai tốt sao? Lục Vũ Lý, ai cho cậu dũng cảm này hả! Cậu đứng lại đó cho tôi” Bạch Ức Chi rất nhanh đã bị Lục Vũ Lý chọc cho tức điên lên, không giữ lại một chút hình tượng con gái nào cho mình, tóc vẫn còn nhỏ nước lại tiếp tục chạy đuổi theo.

Vũ Tuệ vẫn luôn ở một bên nhìn trận chiến sau đó còn kéo tay của Mộc Lam và Tư Nhã nhỏ giọng nói ra: “Anh hai lần này đúng là hơi quá đáng, vậy mà lại dám cầm sâu róm dọa chúng ta sợ, chúng ta phải giúp Ức Chi như thế nào đây?”
Mộc Lam gật gật “Được, đi.

Chúng ta đi giúp Ức Chi”
Thế là, ba chị em nhà họ Lục sắc mặt không đổi đi về phía trước.

Lục Vũ Lý cũng không chạy xa, chỉ chạy quanh hoa viên nhỏ bên bờ sông Bạch Thủy, dường như cậu muốn trêu đùa Bạch Ức Chi, mỗi lần đều đợi đến khi người ta sắp bắt được cậu thì lại tăng tốc chạy về phía trước.

Chạy được vài vòng, trên mặt Bạch Ức Chi đã mồ hôi mồ hôi nhễ nhại, mệt mỏi kiệt sức.


Mà Lục Vũ Lý lại giống như là không có chuyện gì, trên mặt vẫn mang theo dáng vẻ rất muốn ăn đòn.

Sau đó, ngay vào lúc cậu đang đắc ý, ba cô em gái của cậu lại nhào.

đến ôm chặt lấy cậu.

“Ức Chi, nhanh lên, bọn tôi đã giúp cậu đè anh hai lại, cậu mau đến đánh anh ấy đi!” Vũ Tuệ lớn tiếng gọi Bạch Ức Chi đến.

Bạch Ức Chi vốn là đã cảm thấy mệt mỏi đến nổi sắp ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy tới, trực tiếp cùng ba người Vũ Tuệ đè Lục Vũ Lý xuống đất..

Bình Luận (0)
Comment