9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1547


Cô ấy vì khiếp sợ, nâng cao giọng nói, những cô gái xung quanh lặng lẽ liếc trộm Lục Vũ Tuấn đều nghe rõ những gì cô ấy nói.

Tưởng Đoan Lê vừa mới ngồi trở về bên cạnh Bạch Lâm ‘Yên có chút kinh ngạc, trong giọng nói lộ ra một chút vui sướng khi người khác gặp họa: “Lâm Yến, thì ra cậu đã lừa gạt chúng tớ sao? Cậu ba nhà họ Lục căn bản cũng không biết cậu”
Hai má trắng nõn trắng nõn của Bạch Lâm Yên lúc này là một mảnh xanh trắng.

Cô ta không nói gì, tay nắm chặt cái thìa trong tay, hàm răng hung hăng cắn vào nhau.

Hàn Tương Trúc! Lại là cô nữa.

Không nghĩ tới, bốn năm trôi qua, Lục Vũ Tuấn đối xử với cô ấy vẫn như cũ.

Chờ đã, tôi sẽ xem ai trong chúng ta có thể cười đến cùng.

Bạch Lâm Yên đứng dậy, tao nhã cao ngạo, liếc mắt nhìn về phía cô ta là ánh mắt hoặc đồng tình, hoặc là khinh bỉ, còn là ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.


Sau đó bưng đĩa lên, quay lại và rời đi.

Bạch Ức Chỉ chỉ vào bóng lưng cô ta nói với Lục Vũ Tuấn: “Vũ Tuấn, chính là cô gái kia, lúc học lớp chín các cậu còn học cùng trong một lớp, hơn nữa cô ấy vẫn là thành viên trong ban cán sự học tập! Cậu không quên, phải không?”
Lục Vũ Tuấn cúi đầu ăn một miếng thức ăn, rất thành thật nói: “Đã nhiều năm rồi, những người không liên quan tôi còn nhớ bọn họ làm g Bạch Ức Chi giống như ngửi được bí mật gì đó, trưng ra vẻ mặt tò mò tiến tới: “Phải không? Vậy ai là người có liên quan đến cậu vậy? Ngoài ra, tôi thực sự tò mò, tại sao cậu chuyển sang Nham Hoa vào một thời điểm quan trọng như thế này?”
Nhìn vẻ mặt tò mò của Bạch Ức Chi, Lục Vũ Tuấn thần bí cười: “Cô rất muốn biết sao?”
Bạch Ức Chi liên tục gật đầu: “Được rồi, được rồi, loại chuyện này, tôi quá tò mò?”
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
Lục Vũ Tuấn trắng mắt nhìn cô ấy một cái.

“Dừng lại, tôi cũng không thể đoán được nếu cậu không nói? Chủ nhật tôi sẽ đi hỏi đám Mộc Lam là biết.

Tôi sẽ không tin đến cả gia đình cậu cũng sẽ không biết!”
Bạch Ức Chi không nghe được tin mình muốn biết, rất tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó bưng đĩa cơm của mình đứng lên: “Tôi cũng không muốn ngồi cùng loại người đầu óc thần bí này ăn cơm! Không chỉ làm tức giận, mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống! Lục Vũ Tuấn, cậu cứ chậm rãi ăn đi!”
Bạch Ức Chi đứng dậy lúc này mới vừa đi một bước, đã bị Tưởng Đoan Lê kéo qua.


“Bạch Ức Chi, hãy đến với chúng tớ, nơi này có chỗ trống”
Các cô gái được sinh ra đều vô cùng tò mò với những chuyện như vậy!
“Cái kia, Ức Chi à, làm sao cậu lại quen biết cậu ba nhà họ Lục vậy?”
Tưởng Đoan Lê là người đầu tiên hỏi.

Bạch Ức Chi nhìn cô ta như một đứa ngốc: “Đoan Lê, cô không phải là người có tin tức thông suốt nhất sao? Cô thậm chí còn không biết điều đó à? Tôi bắt đầu học cùng chín chàng trai nhà họ Lục từ hồi tiểu học, và chúng tôi cũng là bạn cùng lớp.

Cho đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi và chín chàng trai đó là tình bạn chín năm.

Và ba chị em gái của họ cũng là bạn thân của tôi”
“Cô thậm chí còn không biết điều đó sao? Than ôi, có vẻ như tôi là quá nhỏ bé, cho nên mới không nổi bật!”
Nói xong, cô ấy thở dài một hơi.

Một tia hâm mộ xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta.

“Thật sao? Ức Chỉ thì tôi lại thấy vô cùng ghen tị với cô đó!
Đúng rồi, cô gái vừa rồi đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn kia là ai?
Vì sao cậu ba nhà họ Lục lại quan tâm đến cô ấy như vậy? Ánh mắt nhìn cô ấy cũng rất khác nhau!”.

Bình Luận (0)
Comment