9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 170

Vũ Tuệ đẩy cậu bé ra, vẻ mặt bướng bỉnh: “Em không muốn! Em muốn gặp bố! Em muốn để cho Mã Hùng Minh thấy, bố của em đẹp trai hơn bố cậu ta nhiều!”

“Mẹ sẽ phạt chúng ta mất. Mau về nhà với anh!” Mạc Minh Húc đã sốt ruột đến mức mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

“Không, em không về!” Vũ Tuệ bốc đồng lui về phía sau một bước.

Tiếng ồn ào của hai anh em đã hấp dẫn ánh mắt của một số người. Bố Lục và mẹ Lục nhìn thấy hai anh em đã sững sờ một lúc lâu không nói nên lời. Cô bé này là ai vậy? Sao lại nhìn giống hệt Mộc Lam thế?

Mẹ Lục lấy lại tinh thần xong bèn bước tới trước mặt Vũ Tuệ, hỏi: “Bạn nhỏ, tên cháu là gì?”

Vũ Tuệ nhìn mẹ Lục, cảm thấy người bà này rất thân thiết, nên cô bé không tùy hứng như lúc nãy nữa, ngọt ngào nói: “Bà ơi, cháu tên là Vũ Tuệ.”


“Bà vừa nghe cháu nói là cháu muốn tìm bố ư? Bố của cháu là ai?”

“Bố của cháu là..” Vũ Tuệ còn chưa nói xong đã bị Mạc Minh Húc bịt miệng lại.

“À, bà ơi, em gái cháu chỉ đang nói linh tinh thôi! Bà đừng nghe em ấy nói như vậy, chúng cháu chỉ đang bị lạc đường thôi. Vừa nói, cậu bé vừa dùng sức kéo Vũ Tuệ rời đi.

Bố Lục lại kéo cậu bé lại: “Cháu nói, cô bé này là em gái của cháu ư?”

Mạc Minh Húc nhíu mày, vì sao ông ấy lại có vẻ mặt kì lạ như thế? Nhưng theo phép lịch sự, cậu bé vẫn gật đầu: “Vâng, đây là em gái cháu.”

Bố Lục và mẹ Lục nhìn nhau một cái, sau đó đưa tay tách cả hai đứa bé ra.

“Gọi điện thoại cho chủ tịch của các cô, bảo nó đến đây ngay.” Bố Lục nói với lễ tân.

Mạc Minh Húc cảm thấy có gì đó không đúng: “Ông bà là ai vậy?”

Bố Lục bế cậu bé lên: “Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là, các cháu là con cái nhà ai?”

“Ông ơi, ông buông cháu ra đi.” Mạc Minh Húc dùng sức giãy giụa.


Thế nhưng bố Lục không chịu buông tay. Thằng nhóc này đã gần bảy tuổi rồi, còn giống như đúc với con trai của mình. Còn cô bé kia thì lại giống Mộc Lam như đúc, chẳng lẽ giống như Mạc Hân Hy đã nói, năm đó mẹ của Mộc Lam đã mang thai đa bào thai?

Trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục, Mã Tấn Hoàng đang đàm phán với Lục Khải Vũ.

“Chủ tịch, tôi không làm trái với bất cứ quy định nào của công ty, tại sao anh lại muốn khai trừ tôi? Nếu như anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ dùng pháp luật để giải quyết chuyện này.”

Lục Khải Vũ nhìn anh ta một cái, nói: “Tập đoàn không hề khai trừ anh, chỉ bảo anh chủ động từ chức mà thôi.” “Chỉ vì đứa con của một bà bảo mẫu kia thôi sao? Chủ tịch, thế còn anh thì sao?” Mã Tấn Hoàng nổi giận.

Anh ta thừa nhận là ngày hôm qua anh ta đã quá xúc động, con robot Transformer của con trai anh ta cuối cùng cũng được tìm thấy trong khe hở của giá sách. Anh ta chưa điều tra rõ ràng mà đã vu oan cho Imt là không đúng. Thế nhưng, điều đó thì có liên quan tới chủ tịch mà anh ta lại gọi điện cho tập đoàn, để cấp trên nói bóng gió với anh ta rằng anh ta phải từ chức?

Mã Tấn Hoàng anh ta đã làm việc cho tập đoàn nhà họ Lục mười năm rồi, ít nhiều gì cũng có một vài người có thể tin cậy được trong này, không phải Lục Khải Vũ nói đuổi là có thể đuổi được.


“Không muốn đi thật sao?” Đôi môi mỏng của Lục Khải Vũ hơi mở ra, lạnh lùng hỏi.

“Muốn tôi đi thì cũng phải cho tôi biết lý do chính đáng chứ. Anh nói có phải không, chủ tịch?”

Lục Khải Vũ cười lạnh một tiếng: “Bắt nạt kẻ yếu, hành hạ phụ nữ. Anh là một nhân viên của tập đoàn nhà họ Lục mà lại làm như thế, thì sao tập đoàn này dám dùng anh nữa?”

Mã Tấn Hoàng thấy anh quyết tâm muốn đuổi mình ra khỏi tập đoàn nhà họ Lục, nên cũng chẳng khách khí nữa: “Chủ tịch, chuyện này chẳng liên quan gì đến công việc của tôi cả! Nếu như không có tôi, thì sao công ty thời trang Nguyệt Tú có thể phát triển được như bây giờ? Sao công ty này có thể sáng tạo ra được thương hiệu của riêng mình?”

“Công lao của anh?” Lục Khải Vũ nhìn anh ta, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay lấy ra một tập văn kiện ném tới trước mặt anh ta, nói: “Chính anh tự xem đi!”


Bình Luận (0)
Comment