9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 243

Lục Khải Vũ cầm tấm ảnh, vô số cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Thực ra Mạc Hân Hy đã giải thích rõ với anh mọi thứ từ lâu, nếu như không có hai anh em Lý Duy Lộc thì e rằng cô, Minh Húc và Vũ Tuệ đã không còn ở trên đời này nữa.

Anh tin tưởng Lý Duy Lộc và cũng tin tưởng Mạc Hân Hy.

Nhưng điều khiến anh cảm thấy khó hiểu là hai đứa trẻ cầm những bức ảnh có thể gây hiểu lầm này đưa cho anh là có mục đích gì?

Lục Khải Vũ cúi đầu nằm chặt những bức ảnh trong tay, lông mày càng lúc càng cau lại, sự tức giận xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng. Thấy vậy, Long Thiên và Long Bách nhìn nhau cười.

Xem ra cá thật sự mắc câu rồi.


Lục Khải Vũ suy nghĩ một hồi lâu nhưng cũng không thể đoán được ra ý định của hai đứa trẻ này.

Thế nên Lục Khải Vũ chỉ có thể ngẩng đầu lên, không hiểu gì hỏi lại: “Giám đốc Long, hai cậu đưa cho tôi những thứ này là có ý gì?”

Long Thiên ngây người ra một lát, với tính cách của Lục Khải Vũ, khi nhìn thấy những bức ảnh này không phải nổi trận lôi đình thì cũng ném thẳng chúng đi hay sao? Vì sao Lục Khải Vũ có thể bình tĩnh như vậy được? Chuyện này đúng là quá không hợp lý.

Mặc dù cảm thấy nghi hoặc trong lòng nhưng Long Thiên vẫn trả lời được trôi chảy câu hỏi của Lục Khải Vũ.

“Giám đốc Lục coi trọng tập đoàn Long Uy của chúng tôi như vậy, bằng lòng giao một đơn hàng lớn như vậy cho chúng tôi. Đây cũng chỉ là một món quà nhỏ biểu thị chút lòng thành của chúng tôi để cảm ơn sự tin tưởng của giám đốc Lục thôi.”

“Chúng tôi thật sự không muốn nhìn thấy một người nổi tiếng trên thương trường, ra tay quyết đoán như giám đốc Lục lại bị người khác coi như món đồ chơi trong lòng bàn tay.

Lý do Long Thiên đưa ra cũng chỉ nói ra qua quýt cho có lệ.

Đột nhiên Lục Khải Vũ đứng dậy, đi qua đi lại mấy vòng trong văn phòng.

Anh thật sự muốn lột quần của hai đứa trẻ này ra và đánh cho bọn chúng mỗi đứa một trận.


Bất luận vì nguyên nhân gì thì hai đứa chúng cũng không thể đổ tội cho chính mẹ ruột của mình như vậy. Mạc Hân Hy vì hai đứa trẻ mà trải qua vô số chuyện gian khổ, thập tử nhất sinh, khó khăn lắm cô mới buông bỏ được sự đắn đo suy nghĩ trong lòng để chấp nhận anh.

Đến bây giờ cô vẫn không từ bỏ một cơ hội nào, vất vả đi tìm hai đứa trẻ này.

Hai đứa nhỏ này làm vậy thật sự quá xấu xa.

Nhìn thấy Lục Khải Vũ tức giận đi đi lại lại trong phòng làm việc.

Hai đứa bé tưởng rằng anh tin vào nội dụng trong ảnh và nghĩ rằng Mạc Hân Hy và Lý Duy Lộc có quan hệ bất chính gì với nhau.

Long Bách đứng dậy, bước đến trước mặt Lục Khải Vũ trên đôi chân ngắn cũn rồi nâng khuôn mặt tròn xoe của mình lên: “Giám đốc Lục, tôi thấy tốt nhất anh nên dẫn con của anh đi làm giám định quan hệ cha con. Nhỡ đâu những đứa trẻ đó là của Lý Duy Lộc thì anh không chỉ bị cắm sừng mà còn nuôi con không công cho người khác. Nếu là tôi thì chắc tôi tức chết mất.”

Hành động vẽ rắn thêm chân của Long Bách làm cho Long Thiên tức giận, cậu bé quát to: “Long Bách, quay lại đây, mất mặt quá đấy.”


Nghe thấy trong giọng nói của anh trai ẩn hiện sự tức giận, Long Bách ngoan ngoãn chạy về ngồi lại bên cạnh của Long Thiên. Nhưng Long Bách vẫn không thấy phục nên nói lại một cậu: “Em cũng đâu có nói cái gì sai”

“Con của giám đốc Lục đều đã làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con rồi. Đầu em là đầu heo sao? Đến chuyện này mà cũng có thể quên được.” Long Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Bách rồi cốc một cái lên đầu em.

Măng Long Bách xong, Long Thiên quay đầu lại nhìn về phía của Lục Khải Vũ và giải thích: “Em trai của tôi nhanh mồm nhanh miệng, giám đốc Lục đừng để ý. Những đứa trẻ đó đúng là của giám đốc Lục. Nhưng trong lòng tổng giám sát Lam Hiểu đang suy nghĩ điều gì thì chúng tôi cũng không ai biết được. Giám đốc Lục vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Lục Khải Vũ cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, anh cần rằng nói: “Không biết giảm đốc Long có đề nghị gì hay không?”

Long Thiên tưởng rằng Lục Khải Vũ thật sự tức giận vì chuyện của Lý Duy Lộc và Mạc Hân Hy nên không khỏi cảm thấy đắc ý trong lòng. Nhưng bên ngoài Long Thiên vẫn giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng như lúc thường.

Bình Luận (0)
Comment