9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 316

Khi quay lại, chóp mũi của Lưu Cửu Nhạ đã hơi đổ mồ hôi. “Khá nóng đấy, giám đốc Lục, anh chờ một lát rồi uống.” Cô ta đặt cốc nước lên cái bàn bên cạnh giường của Lục Khải Dã.

“Cô biết tôi à?” Lục Khải Dã không nhịn được lại nhìn cô ta.

Đây là lần thứ hai anh ta gặp cô gái này, nhưng người này lại biết thân phận của anh ta. Điều này khiến cho Lục Khải Dã vô cùng ngạc nhiên.

“Cái đó… tôi là trợ lý của chị Mẫn. Tôi mới gia nhập Công ty truyền thông Nguyệt Tú Media chưa đầy ba tháng.” Lưu Cửu Nhạ rất căng thẳng, xoa xoa hai bàn tay nhỏ nhắn với nhau. “Sao ở công ty tôi chưa từng nhìn thấy cô nhỉ?” Lục Khải Dã nhíu mày.

“Tôi chỉ làm một số việc cơ bản thôi, giám đốc Lục chưa từng thấy tôi cũng rất bình thường” Lưu Cửu Nhạ cúi đầu, vắt óc nghĩ cách rời đi càng sớm càng tốt.


Ở bên cạnh một người lãnh đạo như giám đốc Lục càng khiến cho cô ta cảm thấy lo lắng và bối rối hơn. “Tôi giống ác quỷ lắm hả?” Thấy cô gái trước mặt cứ như muốn chạy trốn khỏi nơi này càng sớm càng tốt, khoé miệng của Lục Khải Dã hiện lên một nụ cười trêu chọc. “Hơ.” Lưu Cửu Nhạ không ngờ anh ta lại hỏi đột ngột như vậy, cô ta sửng sốt một lúc rồi vội nói: “Không, giám đốc Lục rất đẹp, trông rất đẹp!”

Nói xong, mặt của cô ta lại đỏ bừng ngay lập tức! “Vậy thì sao cô trông giống như muốn nhanh chóng trốn khỏi đây vậy? Tôi đáng sợ lắm sao?”

“Không, không, giám đốc Lục, anh hiểu lầm rồi. Tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng quay về, nếu không thì bạn trai tôi sẽ hiểu lầm.” Lưu Cửu Nhạ nói, trong mắt hiện lên một nét bị thương và bất lực.

Tâm trạng của Lục Khải Dã vừa mới tốt lên được một chút lại đột nhiên trở nên tồi tệ: “Thằng cặn bã như thế mà cô còn không nỡ chia tay à?”

“Giám đốc Lục, có một số chuyện mà với những người có thân phận như anh sẽ không hiểu được! Người nhà của anh vừa gọi điện thoại đến, có thể sẽ nhanh chóng đến đây. Tôi xin phép đi trước.” Lưu Cửu Nhã rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó nhanh chóng nhìn về phía chia truyền dịch. “Dịch truyền sắp xong rồi, nhân tiên tôi sẽ gọi y tá đến rút kim tiêm cho anh.” Nói xong, cô ta không nhìn Lục Khải Dã nữa mà xoay người dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.

Với loại lãnh đạo lớn như vậy thì tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách. Nếu để cho người trong công ty biết thì chỉ cần nước bọt thôi cũng đủ để dìm chết cô ta.

Trên hành lang, cô ta gặp Lục Khải Vũ đang vội vã chạy tới.

Lục Khải Vũ liếc nhìn cô ta một cách kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều gì.


Dựa vào thông tin mà y tá cung cấp, anh đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Lục Khải Dã.

Lục Khải Dã đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, còn nghĩ rằng Lưu Cửu Nhạ đã trở lại, nhàn nhạt nói: “Không phải cô sợ bạn trai hiểu lầm sao? Sao lại quay lại đây?”

Lục Khải Vũ nhíu mày: “Em đang nói chuyện với ai vậy? Khải Dã, chuyện của Diệp Lan Chi vẫn chưa giải quyết xong đâu! Không phải em lại để ý bạn gái của người nào nữa à?”

Lục Khải Dã kinh ngạc quay đầu lại: “Anh cả? Sao anh lại ở đây?”

Lục Khải Vũ ngồi xuống trước giường: “Em nói xem! Anh lo lắng cho em, nửa đêm tìm em, gọi hơn mười mấy cuộc cũng không có ai bắt máy. Cuối cùng thì cũng có người nhận, nhưng lại là phụ nữ. Cô ta là thế?”


Lục Khải Dã rũ mắt xuống: “Chỉ là trợ lý mới tuyển của người đại diện thôi.”

“Em để ý người ta rồi? Lục Khải Vũ biết rõ tính tình của em trai mình, lắc đầu trêu chọc anh ta. “Anh, anh đang nói gì vậy! Cô ấy đã có bạn trai rồi. Chẳng qua là lúc em bất tỉnh thì tình cờ gặp được cô ấy thôi” Lục Khải Dã lo lắng giải thích.

Lúc này có tiếng gõ cửa, sau đó y tá bước vào, kiểm tra ống truyền dịch rồi giúp anh ta rút kim tiêm ra. “Bác sĩ nói là anh không sao cả. Sau khi truyền dịch xong thì có thể xuất viện, tuy nhiên phải đợi đến ngày mai bác sĩ đi làm mới có thể làm thủ tục xuất viện.

Trước khi đi, y ta đã nhiệt tình giải thích. “Vậy tiền đóng trước và phí thủ tục để tôi nhập viện là ai làm?” Lục Khải Dã hỏi. “Là cô gái đưa anh vào đây!”

“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô!” Nói xong, Lục Khải Dã cúi đầu, im lặng không lên tiếng nữa.

Bình Luận (0)
Comment