9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 323

Mạc Hân Hy tức giận đi tới gần cô ta: “Sao trước đây cô không nói?”

Diệp Lan Chi liếc mắt nhìn cô: “Cô cũng không hỏi mà!”

“Cô… Mạc Hân Hy tức giận xông đến muốn đánh cô ta nhưng bị Lục Khải Vũ giữ lại.

“Vậy tại sao bây giờ cô nói cho chúng tôi biết chuyện này, cô muốn làm gì?”

Lục Khải Vũ nhíu mày. Ngày hôm qua người phụ nữ này còn đòi sống đòi chết, hôm nay lại đột nhiên nói cho bọn họ biết những tin tức quan trọng như vậy, nhất định là có mục đích gì rồi.

“Tôi không có yêu cầu gì khác, tôi chỉ muốn đổi bảo mẫu mà thôi. Hơn nữa, tôi là một phụ nữ mang thai và đó còn là đứa con của Khải Dã, chắc chắn không chạy trốn được. Các người có thể bảo bọn canh gác đi đi!” Diệp Lan Chi đứng dậy đi đến trước bàn ăn rót một tách trà, uống vài ngụm.


Cô ta quay lưng về phía họ nên không ai nhìn thấy, trong lúc uống trà, cô ta lấy hai viên thuốc trước ngực ra và nuốt vào.

Mạc Hân Hy chế nhạo: “Diệp Lan Chi, cô cho rằng chúng tôi đều là đồ ngốc sao? Chỉ dựa vào chuyện cô nói cho chúng tôi biết dì Mai là đàn ông mà chúng tôi lại để cho cô tự do à, cô đừng nằm mơ nữa.

Diệp Lan Chi xoay người đi đến trước mặt cô, trong mắt hiện lên một chút toan tính: “Đương nhiên trong tay tôi không chỉ có thông tin này, tôi còn có những tin tức mới nhất của dì Mai!”

“Thật à? Cả ngày cô đều bị nhốt trong khu cư xá này, sao cô có thể biết được những tin tức mới nhất của di Mai?” Lục Khải Vũ rõ ràng là không tin vào những gì cô ta nói.

Diệp Lan Chi cúi đầu đưa tay vuốt bụng, ánh mắt phức tạp: “Tôi có cách của mình, tin tức này tuyệt đối là rất đáng tin cậy!”

Đúng, lần này cô ta cũng không phải cố tình đi tìm dì Mai, mà là dì Mai chủ động tìm đến chỗ cô ta.

Đối phương đã gửi cho cô ta một bưu kiện, trong đó là ảnh chụp của cô ta vào năm đó, uy hiếp cô ta và đòi ba tỷ đồng tiền mặt, gia hạn cho cô ta đến ba giờ chiều ngày mai, mang tiền đến cổng một nhà máy bỏ hoang bên cạnh đập nước Mạnh Giang ở phía Tây ngoại ô Hà Thành.

Nếu cô ta không làm theo, đối phương sẽ bán những hình ảnh và video kia cho các phương tiện truyền thông và các trang web đen.

Diệp Lan Chi không có tiền, cũng không muốn bị người ta lợi dụng điểm yếu để đe dọa nên nghĩ đến Mạc Hân Hy. Cô ta muốn lợi dụng Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ để bắt dì Mai, từ đó cô ta sẽ không cần phải sợ đối phương uy hiếp nữa.

Mạc Hân Hy nhìn cô ta chăm chăm, cố gắng tìm kiếm chút mạnh mối trên mặt cô ta nhưng không tìm được gì cả.


“Cô nói thử xem, nếu như đó là sự thật thì đợi đến khi bắt được dì Mai chúng tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô. Cô suy nghĩ một chút rồi cảnh giác nói.

Diệp Lan Chi do dự: “Hắn ta yêu cầu tôi đến cổng của một nhà máy bỏ hoang bên cạnh đập nước Mạnh Giang ở ngoại ô Hà Thành vào ba giờ chiều ngày mai và đưa ba tỷ tiền mặt.

“Hắn ta đe dọa cô? Vì sao?” Lục Khải Vũ hỏi.

“Vì năm đó tôi đã bán chín đứa con của các người, bây giờ ít nhiều thì tôi cũng là một người nổi tiếng. Hắn ta nói rằng nếu tôi không đưa tiền cho hắn thì hắn sẽ đưa bằng chứng cho cảnh sát và tổng tôi vào tù. Tôi không có tiền, tôi cũng chẳng muốn ngồi tù!”

Diệp Lan Chi suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói.

“Vậy thì làm sao cô biết hắn ta nằm trong tay tất cả hồ sơ buôn bán trẻ em!” Mạc Hân Hy hỏi, đây là mối quan tâm lớn nhất của cô, nếu có hồ sơ thì có lẽ con cô sẽ sớm được tìm thấy.

“Hồi đó tôi hay trò chuyện với hắn ta. Vì muốn để tôi tin tưởng và bán hết chín đứa trẻ cho mình, hắn đã cho tôi xem những ghi chép mua bán trẻ em trước đây. Địa chỉ rất rõ ràng, nếu không có địa chỉ thì hắn ta ghi chép lại đặc điểm nhận dạng và biển số xe của đối phương. Có điều không biết đã nhiều năm trôi qua như vậy, bản ghi chép đó còn hay không?”


Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc lâu, cảm giác cô ta không có vẻ gì là đang nói dối.

“Được rồi, chúng tôi sẽ tin cô một lần. Tôi sẽ chuẩn bị tiền, ngày mai cô cứ đúng hẹn mà đi gửi tiền cho hắn ta Sau đó Lục Khải Vũ không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nên kéo Mạc Hân Hy đi.

“Chờ một chút!” Diệp Lan Chi ở phía sau lo lắng, vội vàng gọi bọn họ lại.

“Còn chuyện gì nữa?” Mạc Hân Hy quay đầu lại, nghi ngờ hỏi.

Diệp Lan Chi ngượng ngùng cười một tiếng, trong lời nói có phần cầu khẩn: “À, trời nhiều mây, trong phòng có hơi ngột ngạt. Tôi muốn xuống lầu với hai người, sẵn tiện đi dạo trong vườn hoa dưới lầu một lát luôn, vậy có được không?”

Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ: “Được, để bảo mẫu đi theo cô.

Bình Luận (0)
Comment