9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 362

Anh chỉ từng nghe từ Lý Duy Lộc một ít chuyện bề nổi mà thôi, có điều sắp tổ chức đám cưới rồi, có lẽ trong lòng Hân Hy cũng mong muốn bố mẹ có thể tới tham dự lễ cưới của mình.

“Em không có người nhà, người nhà của em chỉ có anh và bọn trẻ thôi” Mạc Hân Hy im lặng trong chốc lát rồi ôm chặt lấy anh.

Tuổi thơ của cô đã trôi qua quá sức thảm thương nên cô không muốn nhắc tới, cũng không muốn những người đã từng hại cô, làm tổn thương cô xuất hiện.

Với sự hiểu biết của cô về bố và bà nội mình, nếu như bọn họ biết cô được gả cho chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục thì không thể đoán được bọn họ sẽ làm ra những trò quỷ quái gì.

Thấy cô nhắc tới người nhà thì tâm trạng bỗng trở nên nặng nề hơn, Lục Khải Vũ vội vàng hôn lên tay cô, thay đổi chủ đề.

“Vợ à, bọn trẻ cũng sắp lên tiểu học rồi. Anh định mua một căn nhà ở khu vực quanh trường Tiểu học Số Một. Ở đây cách trường xa quá, bọn trẻ đi học cũng không thuận tiện, đến lúc đó chúng ta sẽ chuyển qua đó được không?”


“Chuyển qua đó á?” Mạc Hân Hy ngồi dậy, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

“Liệu bố mẹ và bà nội có đồng ý không?” Ba người lớn trong nhà đều coi bốn đứa trẻ như báu vật, sao có thể dễ dàng đồng ý cho bọn trẻ ra ngoài chứ! “Việc này em không cần lo lắng, cuối tuần chúng ta sẽ cho bọn trẻ về đây hai ngày. Hơn nữa bình thường nếu như mọi người nhớ bọn trẻ, chúng ta cũng có thể đưa chúng về mà. Đi lại hai nơi như vậy, có lẽ mọi người sẽ đồng ý thôi.” Lục Khải Vũ đã có dự tính trong lòng.

Nhìn anh dường như đã có quyết định của mình, Mạc Hàn Hy đột nhiên nhớ tới căn nhà trước kia của bọn họ.

“Nếu vậy thì không cần mua đâu, trước đây em cũng có một căn nhà có ba phòng ở gần đó, khéo sắp xếp có lẽ vẫn đủ để ở.”

Lục Khải Vũ đột nhiên nheo mắt lại, sau đó nghiêng người đặt cô xuống giường.

“Vợ, căn nhà đó quá nhỏ, nhà mình đông con như vậy thực sự không đủ ở đâu.”

“Vốn dĩ anh cho bọn trẻ học ở Trường Tiểu học Số Một mà không phải trường chất lượng cao không phải là vì muốn chúng được rèn luyện, để chúng được trưởng thành giống những đứa trẻ bình thường, tự đi lên bằng chính năng lực của mình sao? Chật chội một chút đầu phải vấn đề chứ?” Mạc Hân Hy không hiểu nên hỏi lại.

Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm cô, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên: “Em thật sự không biết là vì sao à?”

Mạc Hân Hy lắc đầu đáp: “Em không biết.”


Không hiểu sao tự nhiên anh đột nhiên tức giận hôn cô ngấu nghiến một hồi lâu mới chịu buông ta.

“Căn nhà kia là Lý Duy Lộc tặng cho em, em là vợ anh, anh ta dựa vào đầu mà tặng nhà cho em chứ?” Trong giọng nói của người đàn ông ngập tràn vị chua.

Lúc này Mạc Hân Hy mới chậm chạp phát hiện ra hóa ra là anh ăn phải hũ giấm của Lý Duy Lộc.

“Vâng, vậy thì nghe theo anh, mua thêm một căn lớn hơn chút.” Để tỏ lòng thành ý, cô ôm lấy cổ Lục Khải Vũ, tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

Quả nhiên biểu cảm trên mặt Lục Khải Vũ đã vui vẻ hơn rất nhiều.

“Vợ, ngày mai tổ chức hôn lễ rồi, anh sẽ có một món quà bất ngờ thú vị dành cho em!” Anh nở nụ cười thần bí.

“Cái gì mà bất ngờ thú vị vậy?” Mạc Hân Hy thật sự tò mò.


Anh cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó ôm cô vào ngực: “Mau ngủ đi, ngày mai em sẽ biết thôi.”

Mạc Hân Hy có chút tức giận nhéo lên cánh tay anh một cái: “Anh thật xấu tính, đã nói thì nói cho rõ, còn không thì đừng nói, anh úp úp mở mở như vậy em làm sao mà ngủ được bây giờ?”

Ánh mắt Lục Khải Vũ đột nhiên sáng lên: “Vợ, em không ngủ được đúng không?” Vừa nói, bàn tay anh bắt đầu thực hiện mấy hành vi thiếu đứng đắn.

Mạc Hân Hy lập tức hiểu ý đồ của anh, cô vội vàng xoay người, sửa lại lời lúc nãy: “Không phải, em thực sự rất mệt, có thể ngủ ngay được.”

Ngày mai cô còn phải dậy sớm trang điểm, làm tóc, tối nay nếu để cho anh giày vò thì ngày mai sẽ rất mất mặt.

Bình Luận (0)
Comment