9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 383

Quế Dao thở dài: “Cũng chỉ đành vậy chứ biết làm sao!” Thanh Hoa nói xong thì quay người đi, Quế Dao chạy vội vào trong bếp bưng mấy ly trà ra ngoài phòng khách.

Lúc đi vào, bà ấy nghe được Lục Khải vũ đang hỏi: “Ông Tôn, người họ Phạm sống ở tổ năm có mua một đứa bé, bây giờ đứa bé đó ra sao rồi ạ?”

Quế Dao kinh ngạc đến nỗi bật thốt chen ngang: “Không phải cô cậu đến tìm chị của tôi sao?”

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy không hiểu gì, đồng thời quay đầu lại nhìn Quế Dao bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tôn Hữu Tài trừng bà ấy một cái rồi quát: “Nói lung tung cái gì đấy, không liên quan đến chị của con, trưa rồi, còn không đi nấu cơm trưa đi.”

Đang có khách, Quế Dao bị quát cũng không dám nói gì, đành phải bực bội xuống bếp chuẩn bị bữa trưa.

Trong phòng khách, Lục Khải Vũ còn hỏi: “Ông Tôn, bây giờ chúng cháu muốn gặp mặt đứa bé đó, ông có thể dẫn chúng cháu qua đó không?”

Tôn Hữu Tài chần chừ một lúc rồi gật đầu: “Được, để ông mang mấy đứa qua đó, nhưng mà các cháu phải chuẩn bị tâm lý, nó ở đó không tốt chút nào, Phạm Ngô Tam của nhà họ Phạm là một tên nát rượu khốn kiếp, uống rượu xong thường đánh vợ con mình để trút giận”

Trong lòng Lục Khải Vũ thắt lại, vội vàng đứng lên: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”


Tôn Hữu Tài thở dài, cũng đứng dậy theo

Lúc đi ra ngoài, chân của Mạc Hân Hy như nhũn ra, nếu không có Lục Khải Vũ đỡ lại đúng lúc thì có lẽ cô đã ngã xuống đất rồi.

“Vợ à, đừng lo lắng. Tứ Bảo của chúng ta nhất định không xảy ra chuyện gì đâu.” Anh nắm chặt lấy tay của Mạc Hân Hy.

“Ưm!” Mạc Hân Hy gật đầu thật mạnh.

Mấy năm nay Mạc Hân Hy vẫn cố gắng làm từ thiện, đi giúp những người khó khăn cần giúp đỡ, nhất định ông trời sẽ phù hộ đứa con của cô bình yên vô sự.

Thôn Hương Lúa nằm ở giữa sườn núi, thôn rất lớn, tổng cộng có năm tổ và mấy trăm hộ gia đình. Tổ một và tổ hai hầu như đều mang họ Tôn, tổ ba và tổ bốn thì có nhiều người mang họ Lý hơn, chỉ có người ở tổ năm là toàn bộ đều mang họ Phạm.

Tôn Hữu Tài dẫn đường cho họ đi cả buổi, qua hết một con sông mới đến chỗ ở của ông ba nhà họ Phạm tại tổ năm.

Đi đến cửa nhà ông ta, Tôn Hữu Tài gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời.


Hàng xóm của ông Phạm nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi ra xem, Tôn Hữu Tài vội vàng hỏi: “Ông Phạm Ngô Tam có nhà không?”

Hàng xóm nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng rồi thở dài, khẽ lắc đầu.

“Ở nhà, nửa đêm hôm qua ông ấy về nhà, không biết uống rượu ở đâu về rồi lại đánh vợ con, sáng hôm nay tôi nhìn thấy vợ ông ta dẫn theo đứa bé đi rồi. Chắc ông ta vẫn còn nằm ngủ ở trong phòng.”

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi. Tên nát rượu này ngày nào cũng đánh đứa bé, vậy bảo bối của họ bây giờ sao rồi? “Đứa bé sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” Mạc Hân Hy vội vàng kéo ống tay áo của người hàng xóm.

Hàng xóm hoảng sợ nói to: “Không, không biết, chỉ nghe thấy khóc rất thảm thiết.”

Tôn Hữu Tài nghe nói vậy thì tức giận thở phì phò, tiếp tục dùng sức gõ cửa: “Phạm Ngô Tam, mở cửa ra nhanh.”

Lục Khải Vũ đi lên kéo Tôn Hữu Tài sang một bên: “Ông Tôn, ông qua bên này một chút.”

Sau đó anh đưa một chân ra, dùng sức đạp mạnh một cước, cánh cửa gỗ của ông ba nhà họ Phạm đã cũ vì thời gian bị đạp lệch sang một bên trong chốc lát.

Anh cầm tay Mạc Hân Hy và đi vào trong sân.

Phạm Ngô Tam ở trong phòng nghe thấy tiếng cửa bị phá thì hùng hùng hổ hổ xông ra: “Ai? Thằng nào chán sống dám phá cửa nhà của bố mày?”

Phạm Ngô Tâm ngước đầu lên thì thấy Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, lập tức ngày người: “Các, các người, tôi thật sự không lừa tiền của các người, các người tìm tới nhà tôi làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment