9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 419


Dương Hải Khang không hề do dự, đáp ứng: “Được, tôi đồng ý.


Lục Khải Vũ quay đầu lại, khinh bỉ nhìn anh ta một cái: “Thành giao

Sau đó mở cửa đi đến một căn phòng khác, cùng với cảnh sát quen biết nói vài câu, ký tên rồi đi đến phòng bên cạnh dẫn theo Lục Khải Dã ra ngoài.


“Vĩ Hạo đầu rồi?” Anh thấy có chút kỳ quái.


Anh vừa đi nói chuyện với Dương Hải Khang mấy câu thôi mà cái tên nhóc Bạch Vĩ Hạo này lại bỏ chạy.
Thật là không có đầu óc.



Lâu Văn Vũ giải thích: “Dương Hải Khang bán nhà, bố mẹ cậu ta đến chỗ thi công làm loạn với công nhân ở đó.
Anh Bạch qua đó xử lý rồi.


Lục Khải Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi: “Còn cách thời gian phát sóng chương trình thứ hai của Trang trí nội thật Nguyệt Tú bao lâu?”

Lâu Văn Vũ tính toán một chút: “Vừa vặn đúng một “Được, gọi điện thoại báo cho đài truyền hình hủy tuần” bỏ toàn bộ video đã quay trước đây, sau đó giải thích với bọn họ là bởi vì nhân vật Dương Hải Khang xảy ra một chút vấn đề, nên Trang trí nội thất Nguyệt Tủ quyết định hủy dự án cải tạo miễn phí này.


Lâu Văn Vũ có hơi sửng sốt: “Nhưng còn phần hai của chương trình thì sao?”

“Chủ đề sẽ không thay đổi, thông báo với Bạch Vĩ Hạo nhanh chóng tìm một đôi tình nhân sắp kết hôn cỡ độ tuổi đó để thay thế.
Điều động toàn bộ nhân viên, việc trang trí và quay phim sẽ được tiến hành trong vòng một tuần.” Giọng điệu của Lục Khải Vũ trầm ổn, ý tứ rõ ràng.


“Cái này, không phải là hơi vội vàng sao?” Lâu Văn Vũ có chút lo lắng..
Lục Khải Vũ nhìn anh ta một lát: “Bảy ngày, trang hoàng xong một căn phòng tân hôn, cậu không biết điều này là một lợi thế tốt để các sản phẩm có thể bán chạy sao?”

Lâu Văn Vũ lập tức tỉnh ngộ: “Được, tôi sẽ thông báo với anh Bạch.
Bằng mọi giá tôi sẽ cố gắng thu xếp tất cả mọi thứ xong xuôi trong bảy ngày.


Trong tiểu khu Hạnh Phúc, Mạc Hân Hy nhanh chóng chạy tới sau khi nhận được tin tức, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.



Bố mẹ của Dương Hải Khang mang theo bà con họ hàng đập phá căn phòng thành một mớ hỗn độn.


Lúc cô đi, người thân của Dương Hải Khang đang tranh cãi với quản đốc ở đây, hơn nữa còn hung hăng đẩy quản đốc một cái, trợn mắt lên, mang theo vẻ mặt cao ngạo: “Cái phòng này là của cháu trai tôi, nó đã bản rồi mà đối phương cũng không thích phong cách trang trí như vậy, tôi bảo cậu phá hết toàn bộ thì có làm sao?”

Quản đốc không hề tỏ ra chút nào yếu thế, quay người đẩy lại đối phương: “Ông bao nhiêu tuổi rồi? Chúng tôi là đội trang trí được Nội thật Nguyệt Tủ mời đến, dựa vào cái gì mà phải nghe lời ông?”

Mẹ của Dương Hải Khang nhảy ra, chỉ vào cái mũi to của quản đốc mà mắng: “Cậu cũng chỉ là một con cu li làm thuê mà thôi, lên mặt cái gì, tôi nói cho cậu biết, căn phòng này hôm qua chúng tôi đã bán đi rồi, tối qua đối phương đến xem nhà có nói là rất không thích phong cách trang trí như vậy.
Cậu đi nói với ông chủ của các người, bảo với cậu ta trong vòng ba ngày phải mang căn phòng này khôi phục về nguyên trạng”

Mẹ của Dương Hải Khang dương dương tự đắc, thái độ vênh váo, một chút cũng không để mấy người công nhân này vào trong mắt.


Quản đốc tức giận đến mức giơ tay muốn ra tay, Mạc Hân Hy khẽ cười lạnh rồi đi qua, đùng lúc ngăng quản đốc lại.



Sau đó cô nhìn chăm mẹ Dương Hải Khang, giọng điệu vô cùng sắc bén nói: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Đây là công trình đang thi công, không phân sự miễn vào? Còn không nhanh đuổi hết những người này ra ngoài cho tôi, nếu bị thương thì tôi chịu trách nhiệm.


Nhóm người công nhận đã sớm bộc phát lửa giận, lửa hừng hực mỗi lúc một lớn, giống như chỉ đợi những lời này thốt ra thì bọn họ sẽ lập tức động thủ.


Mẹ của Dương Hải Khang vừa nghe xong liền cầm tấm ván gỗ dài một mét bên cạnh đưa lên chỉ thắng vào mặt Mạc Hàn Hy, tức giận: “Đây là nhà của chúng tôi, cô là ai mà dám vào đây? Sao lại dám gọi những người công nhân này đuổi chúng tôi ra ngoài?”

Mạc Hân Hy lạnh lùng nhìn bà ta một cái: “Nếu tôi nhớ không lầm thì căn phòng này là Lưu Cửu Nhạ với Dương Hải Khang góp tiền mua chung mà, còn bà là ai? Dựa vào cái gì mà ở trong này khoa tay múa châm, làm ầm làm ĩ”


.

Bình Luận (0)
Comment