9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 443


Ông Sở lúc này cũng nhìn thấy bọn họ, nhưng chỉ khẽ gật đầu không lên tiếng, sau đó đi cũng theo đám công nhân từ công ty chuyển vào nhà đối diện.


Mạc Hân Hy nhìn lại Lục Khải Vũ: “Chuyện, chuyện gì thế này?”

Lục Khải Vũ kéo cô vào thang máy nói: “Vợ à, Long Bách và Long Thiên cũng đến tuổi đi học tiểu học rồi nên bầy giờ họ chuyển đến sống ở nhà đối diện chúng ta đấy.”

Mạc Hân Hy nhìn anh chằm chằm, có chút không vui: “Anh cùng Long Uy có phải sớm đã bàn bạc xong xuôi rồi phải không?”

Lục Khải Vũ nhanh chóng giải thích: “Bà xã, em đừng nóng, anh là muốn cho em bất ngờ thôi?”

“Tại sao Long Uy lại đồng ý để Long Bách và Long Thiên đến trường học và sống ở phòng đối diện chúng ta?” Mạc Hân Hy khó hiểu.


Nói đến đây, Lục Khải Vũ khẽ cau mày: “Bởi vì cả gia đình Long Uy đều từ nước ngoài trở về rồi.
Bên kia đang giữ di chúc của ông nhà Long Uy lại có thêm sự hỗ trợ của một tập đoàn nước ngoài.

Con trai chủ Long Uy sẽ được trả tự do vào cuối tháng này.
Tất cả họ sẽ ra tay đối với Tập đoàn Long Uy nên Long Uy sợ bọn họ có thể sẽ bất lợi cho Long Bách và Long Thiên.


“Chỉ có gửi Long Bách và Long Thiên đến vùng ảnh hưởng của Tập đoàn Long Uy mới có thể đảm bảo an toàn cho hai cậu nhóc này”

Mâu thuẫn trong gia đình đã phổ biến từ thời cổ đại.
Vì quyền thừa kế, tiền bạc, bất động sản, bao nhiêu người đã chặt chém nhau, biển người thân trở thành kẻ thù của nhau.


Theo tin đồn, người thừa kế được ông già chọn là bác cả của Long Uy, nhưng bố của Long Uy và bác ba đã hợp lực giết gia đình bác cả vì quyền lợi.


Trong vụ tai nạn đắm tàu năm đó, họ cho rằng cả gia đình bác ấy đều đã thiệt mạng, nhưng không ngờ rằng bác và anh họ của Long Uy vẫn còn sống sót mà trốn ra nước ngoài, im lìm suốt bảy năm.


Bố của Long Uy là người con thứ hai.
Sau khi xử lý chuyện anh cả với người con thứ ba xong liền bị người này dùng mưu kế tước đi quyền lực của công ty, cuối cùng say rượu và đánh nhau với người trong một quán bar rồi bị người ta cố ý đâm chết.
Chị gái của Long Uy sau đó cũng chết trong một vụ tai nạn xe hơi.


Lúc đó, Long Uy vì chuyện của Long Bách và Long Thiên đã lấy hết tiền tiết kiệm rời nhà ra nước ngoài để chữa trị cho Long Bách và Long Thiên.
Đây hóa cũng là một sự may mắn giúp họ thoát khỏi kiếp nạn đó.


Sau khi Long Bách và Long Thiên lên ba tuổi, thân thể dần hồi phục, anh ta mới đưa hai đứa nhỏ này trở về nước, rồi dần dấn thân vào con đường trả thù đẫm máu này.


Có tin đồn rằng anh ta đã mất hai năm để dùng bản thân làm mồi nhử để đưa người chú thứ ba và gia đình vào tù, loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng còn lại của người chú thứ ba và gia đình ông ta trong Tập đoàn Long Uy.



Trong cuộc chiến gia tộc này, mặc dù Long Uy cuối cùng đã giành chiến thắng và trở thành người đứng đầu nhà họ Long, nhưng sức khỏe của anh ta bị tổn hại nghiêm trọng, người ta nói rằng phát súng của người chú thứ ba của anh ta khi đó xém nữa đã trúng vào tim của anh ta nếu không phải anh ta mạng lớn với lúc đó có một bác sĩ ở ngay bên cạnh thì có thể anh ta đã chết ngay tại chỗ rồi.


Nhưng đây đều là lời đồn đại của mọi người, không ai biết cuộc đấu đá nội bộ trong nhà họ Long lúc đó chính xác đã xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ là bọn họ nghe nói lúc nhỏ Long Bách cùng Long Thiên có vai trò khá quan trọng khi Long Uy nằm giữ vị trí chủ tịch.


Mạc Hân Hy có chút lo lắng, nằm lấy tay Lục Khải Vũ: “Hai đứa bé có biết chuyện này không? Chúng có đồng ý sống ở đây không?”

Lục Khải Vũ xoa xoa tóc an ủi cô: “Vợ à, đừng lo lắng, hai đứa không biết chuyện gì cả.
Quyết định của Long Uy, bọn nó cũng không dám cự tuyệt, nhất định sẽ ngoan ngoãn đến trường thôi.


“Vậy sau khi họ chuyển đến, liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

“Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp thêm nhân viên bảo vệ ở gần đó, sẽ đích thân sắp xếp người đưa đón bọn họ đến trường.
Có tập đoàn nhà họ Lục tham gia vào, bọn họ không dám hành động hấp tấp đâu.”

Mạc Hân Hy ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, em sẽ gọi điện thoại cho Lý Duy Lộc, nhờ anh ấy sắp xếp một vài người có năng lực tốt đưa đón bọn trẻ đi học về.”


Lần này, Lục Khải Vũ không từ chối, anh vòng tay qua eo cô gật đầu: “Được rồi, anh sẽ nghe lời em.”

Sau khi xác định nhà, Mạc Hân Hy và những người khác đến trung tâm mua sắm để mua một số quần áo, giày dép, sách, đồ chơi và những thứ khác cho mấy đứa nhỏ.


Lục Khải Vũ nhìn túi lớn nhỏ trong tay, có chút lo lắng: “Vợ à, mình một lúc mua nhiều đồ cho Tứ Bảo như vậy, anh sợ vợ chồng Lý Minh không nhận, có khi lại nghi ngờ đấy.”

Mạc Hân Hy liếc anh một cái rồi cười thần bí: “Em có cách của riêng mình, khiến họ không nghỉ ngờ gì nữa.”

Đi mua sắm xong, cô không biết kiếm đâu ra mấy túi rác đen, liền xé nhãn quân áo, đồ chơi vừa mua cho vào túi rác.



.

Bình Luận (0)
Comment