9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 456


Trong phòng làm việc nhà cũ nhà họ Long ở núi Thanh Khê Long Bách và Long Thiên đang ngoan ngoãn đứng ở trước bàn làm việc nghe Long Uy dạy bảo.


“Hai em đúng là càng ngày càng to gan, Mạc Hân Hy là ai chứ? Cô ấy chính là vợ của tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, các em cũng dám ra điều kiện với cô ấy, còn bắt cóc cô ấy.
Các em có biết đắc tội với Lục Khải Vũ, tập đoàn Long Uy chúng sẽ gặp rất nhiều phiền toái ở Hà Thành không?”

Anh ta đã nhận được tin tức, bác cả và con của ông ta là Long Anh Vũ đã từ nước ngoài trở về, đang có ý định liên lạc với con trai của chủ ba anh ta là Long Mạnh.


Những người đó, đặc biệt là Long Mạnh sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, bắt cử chuyện điên rồ gì cũng có thể làm được, bởi vậy, anh ta cần phải nhanh chóng tìm lý do đưa hai tên nhóc này cho Lục Khải Vũ.


Tuy nhiên, tính cách của hai tên nhóc này vô cùng cứng rắn, theo quan sát của anh ta, tháng nhóc Long Bách này đã sớm biết thân thể của mình, nhưng lại không chịu tha thứ cho Mạc Hán Hy Bởi vậy, bên này anh ta chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ đưa hai đứa nó qua, còn chuyện nhận lại hay không, anh ta không rành bận tâm, chỉ dựa vào bản lĩnh của hai vợ chồng Lục Khải Vũ.



Nghe Long Uy nói xong, Long Thiên hếch cao khuôn mặt nhỏ lạnh lùng lên, dùng giọng điện chắc chắn nói: “Lục Khải Vũ sẽ không dám làm gì tập đoàn Long Uy Cậu bé và Long Bách chính là con anh, nếu anh dám ra tay với tập đoàn Long Uy, cũng đừng trách bọn họ sẽ vĩnh viễn không nhận người bố này.


Long Uy nhíu nhíu mày, quả nhiên thắng nhóc này đã biết hết tất cả, nhìn về mặt của cậu bé, là ăn chắc vợ chồng Lục Khải Vũ rồi.
trong lòng Long Uy lập tức đầy đồng tình với Lục Khải Vũ.


Cũng may, anh ta vẫn chưa kết hôn, cũng không có đứa con trai thông minh lại kiêu ngạo như thế.
Nếu không, anh ta sẽ bị tức đến hộc máu không chừng, Nghĩ đến mục đích của mình, Long Uy giả vờ tức giận họ khan một tiếng: “Sao hà? Long Bách, bây giờ lời nói của anh em cũng không nghe sao?” Nhìn thấy anh trai tức giận, Long Bách ngậm cái miệng nhỏ lại, củi đầu.


“Người các em bắt cóc, bất kể đối phương là ai, đều là các em sai, làm sai thì sẽ phải nhận trừng phát Nói tới dây Long Uy tạm dừng một chút.


“Các em cũng sắp bảy tuổi rồi, nên học tiểu học.

Như vậy nhé, ba ngày nữa, các em sẽ dọn đến thành phố, anh mua cho các em một căn hộ ở trong khu chung cư bên cạnh, đến lúc đó sẽ để thím Mai và ông Sở đi theo các em, phụ trách việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của các em.” Long Bách ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt nhỏ, khó hiểu hỏi: “Anh, anh có ý gì?”

Long Uy nhìn bọn họ chăm chăm, giọng nói uy nghiêm không thể phản bác: “Sau khi các em khai giảng, tới Hà Thành học lớp một, thủ tục nhập học anh đã nói Hoàng Tuấn Phong làm xong hết rồi.”

Hai thằng nhóc cùng kinh ngạc.


Long Bách trực tiếp nhảy dựng lên: “Cái gì, tới Hà Thành đi học, em không đi Long Thiên kiêu ngạo cơ trí lóe loẻ hai mắt: “Anh, với năng lực hiện giờ của bọn em rõ ràng không cần tới tiểu học”

Long Uy đột nhiên vỏ lên bàn một cái đứng lên – không cần đi học? Hai đứa cho rằng mình là thần đồng sao”

Nói xong, ném một chống tạp chí trong tầm tay tới: “Các em xem xem, Lư Từ Tín này, bằng tuổi các em bây giờ người ta đã là thiên tài giới y học, hai đứa em thì sao? Ngoại trừ đánh nhau, gây chuyện, còn biết làm gì?”

Long Thiên nhất tạp chí lên nhìn: “Mẹ của Lư Từ Tín là nhân viên nghiên cứu của sở nghiên cứu nước ngoài nào đó, cậu ta đã phát biểu rất nhiều luận văn và độc quyền trong tay tất cả thành quả nghiên cứu năm đó của mẹ cậu ta, đó không phải là thành tích của chính cậu ta.”

Khoé miệng Long Uy giật một chút, sao cái gì thằng nhóc này cũng đều biết vậy!


.

Bình Luận (0)
Comment