9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 474


“Anh Lưu Nhật Vữ? Anh là anh Lưu Nhật Vũ?”
Qua sự nhắc nhở của anh ta, cuối cùng Mạc Hân Hy cũng ngh ĩra, kích động đứng lên, bạn cũ gặp nhau, Lưu Nhật Vũ cầm tay cô.


“Hân Hy, em biết không? Mấy năm nay anh vắn luôn hỏi thăm tin tức của em, nhưng mà người nhà em nói với anh bảy năm trước sau khi em thi đậu đại học Bắc Đại thì đã cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà, anh lại tới đại học Bắc Đại hỏi thăm, bọn họ lại nói em không học năm nhất tạm nghỉ học.” Ánh mắt Lưu Nhật Vũ nhìn Mạc Hân Hy rất nóng bỏng.


Liễu Thanh Y đầy nghỉ ngờ: “Anh cố gắng tìm Mạc Hân Hy làm gì?”
Trên gương mặt trắng nõn của Lưu Nhật Vũ lộ ra vẻ thẹn thùng, anh ta ngượng ngùng nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Từ nhỏ chúng tôi lớn lên cùng nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, ở khoảng thời gian đau khổ trong cuộc đời tôi, là Hân Hy đã cùng tôi vượt qua.”
Liễu Thanh Y đẩy Mạc Hân Hy một cái, đôi mắt hung hăng trừng hai người vẫn luôn nằm chặt không chịu buông tay ra: “Hai người có quan thân thiết như vậy, sao mình chưa từng nghe cậu nhắc tới chứ?”
Lúc này Mạc Hân Hy mới nhận ra hình như đối phương nắm lấy tay cô rất lâu rồi, có chút ngượng ngùng mạnh mẽ rút tay mình ra.



“Đều là chuyện khi còn nhỏ, mình đã không còn nhớ rõ lắm”
Lưu Nhật Vĩ nhìn thẳng chăm chăm vào cô: “Nhưng mà, anh vẫn nhớ rõ, chưa từng quên”
Lời này quá thẳng thắn, rất dễ khiến người ta sinh ra hiểu lầm.


Mạc Hân Hy nhanh chóng thay đổi đề tài: “Cái đó, sau khi anh và bố mẹ ruột trở về, hẳn là sống không tệ đúng không! Em thấy bộ quần áo bây giờ trên người anh, nhất định anh đã là một người thành công”
Bộ quần áo này của Lưu Nhật Vũ nhìn thì bình thường, nhưng lại là đồ thủ công được thiết kế riêng ở nước ngoài, giá trị xa xỉ.


Nhắc tới bố mẹ ruột của mình, ánh mắt như lửa của Lưu Nhật Vũ lập tức tối sâm xuống: “Bình thường thôi, mẹ anh đã qua đời, cơ thể bố anh không tốt, bố con anh vẫn luôn ở nước ngoài, mấy ngày hôm trước vừa mới về nước”
“Ồ vậy sao, thật xin lỗi, em không biết” Nhắc tới chuyện đau lòng của đối phương, Mạc Hân Hy.


có chút ngượng ngùng, “Không sao, có thế gặp được em, chính là may mắn lớn nhất ông trời cho anh.

Em làm việc ở đâu? Có danh thiếp không? Chúng ta lưu lại cách liên lạc của nhau nhé: “Được ạ.

Em làm nhân viên thiết kế ở công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú” Đối mặt với yêu cầu khách sáo của người bạn cũ, Mạc Hân Hy không cảm thấy có gì không ổn, trực tiếp mở túi xách ra, chuẩn bị đưa danh thiếp của mình cho đổi phương.


Tuy nhiên, tay cô còn chưa sờ được danh thiếp, đã bị một đôi tay ấm áp, to lớn quen thuộc trùm lên túi xách.



Không biết từ khi nào Lục Khải Vũ đã đi đến chỗ mọi người, một bàn tay thân mật ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một bàn tay đè lại bàn tay chuẩn bị lấy danh thiếp của cô.


“Bà xã, em không định giới thiệu một chút sao?” Anh lén cầm lấy danh thiếp từ tay Mạc Hân Hy ở trong túi xách.

Ý của anh rất rõ ràng, không muốn cô để lại thông tin liên lạc cho đối phương.


Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong lòng thở dài, cơn ghen lại trỗi dậy rồi Vào giây phút Lưu Nhật Vũ nhìn thấy Lục Khải Vũ ôm Mạc Hân Hy, sự nhiệt tình trong đôi mắt lập tức thay đối thành thù địch.

Vào lúc nghe được Lục Khải Vũ thân thiết gọi Mạc Hân Hy là “Bà xã”.

Thù địch biến thành khiếp sợ, sau đó một vẻ u ám trong ánh mắt chợt lóe qua “Hân Hy, em kết hôn rồi à?”
Tuy rằng anh ta đã cố gắng che sự mất mát trong giọng nói thì ba người ở đây ba người vẫn nghe ra được.



Mạc Hân Hy còn chưa lên tiếng, Lục Khải Vũ đã giành trả lời trước: “Đúng vậy, khoảng thời gian trước chúng tôi vừa mới kết hôn.

Nhưng đã có mấy đứa con, đã sắp phải đi học rồi”
Ánh mắt kiêu ngạo lạnh nhạt nhìn thẳng vào Lưu Nhật Vũ, trong giọng nói trông có vẻ bình thản lại, tuyên bố chủ quyền của mình.


“Vậy sao? Anh không ngờ.

Anh vẫn luôn cho răng em sẽ không kết hôn chứ! Khi con học trung học, em đã từng nói với anh, em là người theo chủ nghĩa không kết hôn”
Mạc Hân Hy có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Vậy sao, hình như em đã quên mất rồi”

Bình Luận (0)
Comment