9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 487


“Nói, ai sai khiến cô” Giây tiếp theo, Lục Khải Vũ đã bóp chặt lấy cổ của cô ấy.


Mai Huyền My hoảng sợ cố hết sức vùng vấy, cố gắng tách tay anh ra khỏi, nhưng rõ ràng chẳng có ích gì.


“Vẫn không chịu nói sao?” Sự tức giận hiện rõ trong mắt Lục Khải Vũ cảnh báo rằng anh có thể lỡ tay siết cổ giết chết cô ấy bất cứ lúc nào.


Mai Huyền My giống như một con cá thiếu khí oxy, há to miệng ra sức hít thở, không thể nói ra tiếng Dần dần mặt cô ấy chuyển sang sắc xanh tím, cơ thể cũng không còn vùng vẫy nữa.


Vào giây phút cuối cùng, Lục Khải Vũ đột nhiên buông ra, đẩy mạnh cô ngã lên giường.


Một lượng lớn không khí bị sặc trong cổ họng, Mai Huyền My đau đớn ho khụ khụ.


Lục Khải Vũ bước xuống giường, chỉnh lại quần áo trên người, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chäm: “Cô vẫn không muốn nói, đúng không?”
Vừa rồi anh vì áy náy trong lòng với Mai Huyền Hạ mới nhất thời sơ ý, bị Mai Huyền My thôi miên.


Cả người đi theo giọng nói của cô đến một khu rừng sương mù dày đặc.

Nhìn thấy dưới ánh mặt trời một chiếc giường rộng lớn êm ái, vừa định nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của bọn trẻ và Hân Hy.


Cả người anh mới tức thì bừng tỉnh.

Anh không dám nghĩ, nếu trong lòng anh không có Hân Hy và bọn trẻ, ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


Vì vậy, bây giờ, anh phải tóm bằng được kẻ sai khiến đẳng sau chuyện này, để cho kẻ đó phải trả giá thích đáng vì hành động của mình.


Trong lúc này, Mai Huyền My nhanh chóng mặc qua loa lại bộ đồ ngủ, cả người cô ấy tưởng như bị sụp đổ, khóc lóc thảm thiết và bắt đầu buộc tội anh: “Không có ai xúi giục tôi cả.

Là tôi muốn trả thù cho chị tôi.

Tất cả là tại anh.

Nếu không phải vì anh, chị gái tôi sẽ không chết thảm như vậy.

Tôi không phải gánh vác trọng trách gia đình nặng nề một mình, sống cũng không bảng chết.


“Lục Khải Vũ, tôi hận anh.

Chị gái tôi đã chết rồi.

Anh dựa vào đâu mà có vợ chồng ân ái, con cái đoàn tụ? Tôi muốn anh thân bại danh liệt, tôi muốn hủy hoại anh.

Có giỏi anh giết tôi đi! Dù sao, †ôi cũng không muốn sống nữa.


Mai Huyền My lúc này đã suy sụp hoàn toàn, cả người trông có chút điên cuồng, rất đáng sợ.



“Cô làm sao biết được tôi đang tìm con?” Lục Khải Vũ lúc này đã bình tính trở lại Mai Huyền My đang khóc lóc thảm thiết, sững người trong giây lát, trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào.


Lục Khải Vũ lạnh lùng “Hừ” một tiếng, giọng ác liệt: “Còn nói không có ai sai khiến cỡ?”
Nhìn máy theo dõi trên tường, ngẩng đầu, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Tống giám đốc Lục, anh giết tôi đi, tôi sẽ không nói được gì nữa”
Đôi mắt đen kịt và nghiêm nghị của Lục Khải Vũ nhìn chăm chăm vào một góc nào đó trên tường.

Anh bước lại mấy bước, lấy ngay ra khung ảnh dùng để ngụy trang trên đó.


Quả nhiên, một chiếc máy quay lỗ kim đã được tìm thấy đãng sau khung ảnh.


Ánh mắt Mai Huyền My lóe lên, toàn thân cô lập tức giống như một quả bóng xì hơi, cô ngồi phịch xuống đất Một phút sau, cô ấy như phát điên, đột nhiên xông tới, quỳ xuống trước mặt Lục Khải Vũ: “Tổng giám đốc Lục, anh giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không muốn sống nữa, sống thật quá mệt mỏi rồi.

Tôi thực sự không thể tiếp tục sống được nữa.

” Vừa nói khóc lóc thảm thiết.


Lục Khải Vũ lùi lại một bước, anh lạnh lùng nhìn cô ấy: “Cô thà chết cũng không chịu nói ra người sai khiến cô?”
“Không ai sai khiến tôi cả, mọi chuyện đều do chính tôi lên kế hoạch, tôi hận anh, tôi hận các người, hận tất cả những người trên thế giới này”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mai Huyền My trở nên dữ tợn và đáng sợ.



Lục Khải Vũ vẫn muốn hỏi thêm, nhưng trong điện thoại lại nhận được một tin nhắn: “Anh đang ở đâu? Nếu anh còn không xuất hiện, vợ anh sắp bị người ta cướp đi rồi.”
Tin nhắn là Lý Duy Lộc gửi.


Lục Khải Vũ cau mày, nghĩ tới người chủ trì bữa tiệc hôm nay là Lư Bạch Khởi, trong lòng anh cảm thấy có chút bất an.

Anh liếc nhìn Mai Huyền My: “Nếu cô đã không muốn nói, hôm nay là ngày giỗ chị gái cô, nể mặt chị gái cô, tôi không làm khó cô nữa, cô tự mà lo lấy! “
Nói xong, ở trước mặt Mai Huyền My, anh trực tiếp ném chiếc máy ảnh lỗ kim xuống đất, dùng chân giảm nát vụn.


Sau đó, anh không thèm quay đầu lại, rời khỏi phòng 1203.


Khi đến bữa tiệc ở tầng hai, anh nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng Mạc Hân Hy và Liễu Thanh Y đâu.

Trong lòng có chút lo lắng, anh vội vàng tìm tới tìm lui trong đám đông.



Bình Luận (0)
Comment