9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 633


Long Uy lui về phía sau một bước, nhìn ba: “Bà làm gì vậy?”
“Thăng bé Hữu Sinh bị tiêm thuốc độc vào người, nhà họ Long các anh nhất định phải có thuốc giải, cầu xin anh, đến gặp người đàn bà kia xin thuốc giải đi, các người đều là người nhà họ Long, cô ta sẽ đưa cho anh mà” Nói xong, bà ta đã quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.

Hữu Sinh trên tầng nghe thấy tiếng khóc của mẹ, từ tầng hai lộ đầu nhỏ ra, sửng sờ nhìn mẹ, dường như ngẩn ngơ rồi.

Liễu Thanh Y nhìn thấy tình cảnh như vậy, đi đến trước mặt Long Uy:”Long Uy, anh có thể giúp bà ấy được không? Gia đình bọn họ cũng thật là đáng thương quá đi”
Cô duỗi tay có ý muốn kéo vợ Dương Ngọc Cương đứng lên.

Nhưng, Long Uy không đồng ý thì vợ Dương Ngọc Cương cũng không chịu đứng lên.

Long Uy nhíu mày thật sâu, về chuyện Hữu Sinh bị tiêm thuốc độc vào người này này, hôm nay anh ta cũng mới biết được.

‘Vừa nấy trên đường đi Lục Khải Vũ đã nói ngắn gọn với anh ta vấn đề này, nói là Long Anh Vũ phái người tiêm chất độc mãn tính vào người Hữu Sinh, nhưng thuốc giải lại ở trong tay chị Long Minh Huệ của anh.

Anh ta thật sự vô cùng khiếp sợ, cảm thấy kỳ quái, tại sao người chị xưa nay luôn tốt bụng lại biến thành bộ dạng kinh khủng thế này, Hữu Sinh vẫn còn là một đứa trẻ chưa đến bảy tuổi, sao chị ấy lại có thể làm ra chuyện xấu xa độc ác như vậy?
“Bà đứng lên trước đi, vì Dương Ngọc Cương, tôi sẽ giúp các người chuyện này”
Long Uy suy nghĩ một lúc, cũng coi như là đã đưa ra câu trả lời.


‘Vợ Dương Ngọc Cương sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của anh ta, lại dập đầu vài cái thật vang trên mặt đất: “Cảm ơn, cảm ơn Liễu Thanh Y thật sự là nhìn không nổi nữa, dùng sức kéo bà lên: “Bà đừng như vậy, như vậy sẽ Long Uy sẽ áp lực đấy” Sau khi nói xong, cô đột nhiên lại cảm thấy dạ dày quay cưồng một trận.

Trực tiếp chạy đến buồng vệ sinh nôn ra.

Long Uy lo lăng đi theo qua đó: “Thanh Y, em làm sao vậy?”
Liễu Thanh Y sau khi nôn xong, che ngực lại: “Không có việc gì cả, có thể là ngày hôm qua ăn phải cái gì đó rồi!”
Mạc Hân Hy đi qua, có điểm thích thú nhìn vào bụng Liễu Thanh Y, vừa muốn mở miệng, tiếng điện thoại Long Uy vang lên.

Anh ta nhận điện thoại, là ông Sở gọi tới, ông đã tới tầng 16 rồi, đang đợi anh ta ở cửa đối diện!
Long Uy nắm lấy tay Liễu Thanh Y một chút: “Thanh Y, em nghỉ ngơi một chút đi, anh quay lại sẽ đưa em đến bệnh vi Sau khi nói xong, quay đầu mở cửa đi hướng đối diện.

Ông Sở cung kính đứng ở cửa.

“Vào đi” Long Uy gật gật đầu với ông ta rồi đi vào trước.

Ông Sở cũng đi theo đi vào sau.


“Khoá cửa lại, tôi có chuyện cần nói với chú” Anh ta bảo ông Sở.

Trong lòng ông Sở cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu chủ lên tiếng, ông không dám nói gì cả.

Chỉ có thể làm theo.

Sau khi ông khoá cửa lại, Long Uy đã ngồi trên sofa trong phòng khách.

Ông vội vàng đi qua: “Cậu chủ, cậu có chuyện gì vậy?”
“Chị của tôi Long Minh Huệ còn sống, chú có biết không?” Long Uy nhìn chăm chăm vào ông Sở, hỏi.

“Cái gì, cô chủ còn sống sao?”Vẻ mặt ông Sở đầy khiếp sợ, không giống như là đang lừa gạt người ta.

“Vì sao năm đó chị ấy muốn nhảy lầu?”
Giọng nói của Long Uy tuy rằng bình đạm, nhưng lại để lộ khí thế khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.

Ông Sở khi đó tuy rằng địa vị không cao, nhưng cũng đã ở nhà họ Long hai năm, anh ta không tin ông cái gì cũng không biết.

Quả nhiên, nghe xong lời Long Uy nói, ông Sở cúi đầu.

Năm đó cô chủ bị tai nạn, sau khi tin tức cô ấy chết truyền đến, ông chủ đã khẩn cấp triệu tập họp gia đình, đã hạ mệnh lệnh, liên quan đến chuyện của Long Minh Huệ về sau không ai được nhắc đến nữa.

Nếu không, sẽ khiến cả gia đình bọn họ sống không bằng chết..

Bình Luận (0)
Comment