9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 677

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Vương Kỳ sao?” Quả nhiên khi Tử Tín nghe được cái tên này, khuôn mặt nhỏ hiện vẻ kinh ngạc.

“Anh hẳn là biết cô ấy, em đã điều tra rồi, cô ấy từng là sinh viên khóa dưới mẹ anh”
“Đúng vậy, anh từng gặp cô ấy, nhưng sau đó nghe nói cô ấy bị mức lương cao bên nhà họ Mộ hấp dẫn đi”
“Như vậy, Viện Nghiên cứu Tùng Lâm đúng là sản nghiệp của nhà họ Mộ, xem ra Long Minh Huệ với nhà họ Mộ có quan hệ không tệ” Long Thiên biết viện nghiên cứu Tùng Lâm thật là sản nghiệp của nhà họ Mộ, xem ra Long Minh Huệ cùng nhà họ Mộ có quan hệ không bình thường” Long Thiên suy đoán.

Tử Tín không nói gì thêm, mà cúi đầu tập trung xem kết quả xét ngi máu của Hữu Sinh, sau khi xem xong, vẻ mặt cậu trở nên hết sức nghiêm trọng “Thế nào? Anh có cách không?” Long.

Thiên cẩn thận hỏi.

“Anh xem lại đã”
Nói rồi, Tử Tín bắt đầu kiểm tra những tài liệu Mạc Minh Húc đánh cắp trong máy tính.

Cậu tập trung xem từng trang một, mất khoảng vài chục phút, cuối cùng, nặng nề thở dài.


9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai-67
“Đúng vậy, thế nhưng, Long Thiên em đừng chán nản, trải qua vô số lần thí nghiệm, mẹ anh cuối cùng đã thành công nghiên cứu ra loại thuốc mới này.

Anh có trong tay toàn bộ tư liệu liên quan đến loại thuốc mới này.

Có thể từ loại thuốc này suy diễn ra quá trình thí nghiệm, rồi từ đó tính toán cách bào chế loại độc này” Tử Tín thấy sắc mặt Long Thiên rất kém, vội vàng an ủi “Thật sao? Em phải làm gì? Anh có cần phòng thí nghiệm không?” Long Thiên nghe xong lời Tử Tín nói, trong ánh mắt lại dâng lên một chút hy vọng.

“Ừ, anh cần phòng thí nghiệm, còn cần máu Hữu Sinh đế làm thí nghiệm” Tử Tín gật đầu.

“Được, cái này đơn giản, em lập tức bảo người đi làm” Nói xong, Long Thiên lập tức đứng lên Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Long Thiên, các em làm gì thế! Sao lại khóa cửa”
Tiếng Mạc Minh Húc vang lên ở ngoài cửa.

Long Thiên vội vàng đi ra mở cửa.


Long Bách và Mạc Minh Húc đi vào, phía sau họ còn có Lý Mộc Tháp đen gầy, hơi lo lắng.

Lý Mộc Tháp nghe nói Mạc Minh Húc đã trở vì vàng chạy từ trên tầng xuống, muốn chia sẻ với Mạc Minh Húc tin cậu đã đã nhận bác sĩ Tôn làm thầy.

Học tập mấy ngày qua, cậu cũng đã biết rất nhiều chữ.

Hiện tại đang học một ít lý thuyết đông y cơ bản nhất và các nhận biết các loại thảo dược đông y.

“Anh, có phải các anh đang ăn vụng cái gì ở bên trong không?” Sau khi vào phòng, Long Bách dùng sức hít một cái.

Long Thiên trừng mắt liếc cậu một cái, không vui nói: “Em cho rằng ai cũng giống như em, mỗi ngày chỉ biết ăn thôi sao!”
Ánh mắt Mạc Minh Húc nhìn về cửa sổ trên màn hình máy tính, cậu đi tới nhìn thoáng qua, nghỉ ngờ quay đầu: “Các em đang nghiên cứu thuốc độc mãn tính trên người Hữu Sinh sao?”
Long Thiên chột dạ giải thích: “Đúng vậy, chú Dương Ngọc Cương vì tập đoàn Long Uy hy sinh rất nhiều, chú ấy chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ lại chịu nhiều cực khổ như thế, em muốn giúp nhà chú ấy một chút”
Mạc Minh Húc vỗ vai cậu một cái: “Em trai, tốt lắm, đúng là chúng †a nên giúp chú ấy một chút”
Nói xong, cậu nhìn về phía Tử Tín: “Thế nào? Tìm được cách giải độc không?”
Tử Tín lắc đầu: “Còn chưa biết, em cần máu của Hữu Sinh để phân tích và thí nghiệm.

Thế nhưng, hiện tại không có phòng thí nghiệm và thiết bị, có chút khó khăn.”.

Bình Luận (0)
Comment