9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 713


Lưu Cửu Nhạ chỉ vào màu vẽ trên mặt anh ra: “Mặt anh toàn màu thế này có phải nên tìm một chỗ để rửa không! Nếu không xuống xe sao có thể gặp người khác được đây!”
Lúc này Lục Khải Dã mới nhớ ra mình vì đóng vai Sở Thần Dật mà đổ đầy màu lên mặt.

“Tài xế Mãnh, dừng ở khách sạn phía trước một chút, tôi thuê một phòng để rửa cho sạch sẽ.”
“Em tới trung tâm thương mại phía trước mua cho anh bộ quần áo nhé! Bộ anh mặc trên người bẩn quá rồi! Lưu Cửu Nhạ chỉ chỉ vào quần áo dính đầy màu nước và tro bụi trên người anh ta rồi nói “Được, cảm ơn bà x㔓
Vì thế, tài xế Mãnh đưa Lưu Cửu Nhạ tới cửa trung tâm thương mại trước, sau đó mới chở Lục Khải Dã tới khách sạn.

“Cậu hai, có cần tôi ở đây chờ cậu không?”
Chú Mãnh ý vị thâm trường hỏi.

Dựa vào những gì ông ta hiểu cậu hai, chỉ cần anh ta thuê phòng với phụ nữ thì chưa tới giữa trưa ngày hôm sau sẽ không chịu rời khỏi Lục Khải Dã lập tức nghe ra ý tứ của tài xế Mãnh, trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Chú nghĩ cái gì đó! Cửu Nhạ là vợ tôi, chúng tôi muốn thân thiết thì về nhà là được rồi”

€ó điều, tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong đầu anh ta cũng hiện lên những suy nghĩ không nên có.

“Chú đi trước đi, không cần chờ tôi, lát nữa tôi và Cửu Nhạ ngồi tàu điện ngầm về nhà”
Anh ta vội vàng gạt đi những suy nghĩ xấu xa trong đầu mình, Cửu Nhạ là một cô gái đơn thuần như vậy, giữa ban ngày ban mặt sao anh †a có thể nghĩ linh tinh tới những điều đó chứ!
Sau khi đi vào khách sạn thuê phòng, nhân viên lễ tân đều nhìn anh ta với vẻ mặt khiếp sợ.

Lục Khải Dã không thèm quan tâm sờ sờ.

khuôn mặt đẹp trai của chính mình: “Nghệ thuật đấy, chưa từng thấy qua sao?”
Nhân viên lễ tân vội vàng gật đầu, thu tiền rồi nhanh chóng đưa thẻ phòng cho anh ta Anh ta nhìn thoáng qua số phòng, gửi tin nhắn cho Lưu Cửu Nhạ rồi sau đó đi lên lầu.

Ở bên trong nhà vệ sinh của khách sạn, anh ta bị chính dáng vẻ của mình trong gương dọa sợ.

Có điều anh ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, trông anh ta thành ra thế này, sao Lưu Cửu Nhạ vẫn nhận ra anh ta chứ?
Ngâm rồi rửa thật lâu, khó khăn lắm anh ta mới có thể lau rửa sạch sẽ màu vẽ trên mặt.

Nhìn dáng vẻ đẹp trai của mình trong gương, anh ta búng tay một cái: “Đấy mới là dáng vẻ đẹp trai không ai bằng của mình!”
Thế nhưng rất nhanh đã có một vấn đề khiến anh ta khó xử.

Vừa rồi anh ta đã bỏ tất cả quần áo vào bên trong thùng rác, lúc này ngoại trừ cái khăn tắm quấn bên ngoài thì anh ta không có quần áo để mặc nữa.


Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

“Khải Dạ, mở cửa!” Giọng nói của Lưu Cửu Nhạ truyền vào nhà vệ sinh Lục Khải Dã đành phải quấn khăn tăm rời khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi mở cửa, Lưu Cửu Nhạ nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì có chút giật mình, vẻ mặt thoáng đỏ lên.

Không thể không nói, dáng người của Lục Khải Dã rất tuyệt, cơ bụng tám múi có thể so được với huấn luyện viên thể hình luôn.

“À, em giúp anh mua quần áo rồi đây” Cô ta trực tiếp đi tới trước giường, đặt quần áo xuống rồi chuẩn bị rời đi.

Bên trong khách sạn, trai đơn gái chiếc, điều này khiến trong lòng cô ta có chút bối rối!
“Em đi trước đây!” Không khí nơi này khiến cô ta nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ miên man, cô ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.

“Cửu Nhạ, em rất sợ anh sao?”
Lưu Cửu Nhạ vẫn như cũ cúi đầu, không dám nhìn anh ta: “Không, không phải”

“Vậy thì sao lại vội vàng muốn đi như vậy!
Nhìn mặt Lưu Cửu Nhạ đỏ bừng lên, dáng vẻ câu nệ, Lục Khải Dã nhịn không được muốn trêu cô ta một chút.

“Em, em, mẹ em gọi điện thoại bảo em tới chỗ bà ấy ăn cơm!” Lưu Cửu Nhạ viện bừa một cái lý do, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Cửu Nhạ, em biết không? Khi em nói dối đều không dám nhìn vào mắt đối phương.

Bởi vì em đang chột dạ!” Lục Khải Dã trực tiếp vây Lưu Cửu Nhạ trên tường, thì thầm nói nhỏ vào tai cô ta.

Hơi thở ấm áp của anh ta khiến trái tim Lưu Cửu Nhạ run lên..

Bình Luận (0)
Comment