9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 823


Nhìn thấy em trai tức giận, Lục Khải Vũ cũng không vội, cúi đầu cắn một miếng mì rồi mới hỏi: “Chân của bố Lưu Cửu Nhạ chắc gần lành rồi chứ!”
“Vâng, có chuyện gì vậy?” Đột nhiên anh trai nhắc đến bố vợ của mình, Lục Khải Dã có chút mơ hồ.

“Anh nghe nói trước đây ông ấy từng là đầu bếp? Có phải không?”
Anh hỏi như vậy khiến Lục Khải Dã càng mơ hồ hơn: “Đúng vậy, ông ấy nấu ăn cũng ngon lắm đó?”
Lục Khải Vũ gật đầu: “Quán đồ ăn này kinh doanh khá tốt, nhưng chủ cửa hàng có chuyện nên chuyển nhượng”
„_ Lục Khải Dã lúc này đã phần nào hiểu được ý của anh trai: “ý anh là anh muốn bố của Cửu Nhạ tiếp quản và tiếp tục hoạt động?”
“Cũng coi như em không quá ngốc!”
“Nhưng anh ơi, nếu tiếp quản cửa hàng này thì ít nhất cũng phải vài trăm triệu, em không có tiền phải làm sao đây?” Đây quả thực là một ý kiến hay.

Bố mẹ của Cửu Nhạ mới ở độ tuổi năm mươi, họ rất khỏe mạnh.

Bố cô ấy đã bó bột chân, hôm nay ông ấy đã cố gắng đi lại ở nhà.

Nghe nói, ở trong nhà vẫn luôn vội vàng tìm việc để làm!
Lục Khải Vũ liếc em trai một cái: “Đừng lo lắng, anh sẽ trả tiền.


Anh biết em keo kiệt rồi!”
“Em mới không keo kiệt đâu! Anh cũng biết mà, gần đây Ngô Chính Quang rất chèn ép em.

Cửu Nhạ và em chỉ nhận lương cơ bản trong công ty, sắp còn không có cơm mà ăn rồi”
Lục Khải Dã bĩu môi kêu tội nghiệp.

“Ngày mai anh sẽ bảo Lâu Văn Vũ đến gặp chủ cửa hàng để làm thủ tục chuyển nhượng liên quan.

Vị trí này chỉ cách bệnh viện phụ sản một con đường, bên đó còn có một căn nhà ba phòng ngủ của nhà chúng ta, em về bảo bố mẹ vợ em dọn đến ở đấy đi!”
“Đây là chìa khóa nhà” Lục Khải Vũ lấy chìa khóa đã chuẩn bị trước từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Lục Khải Dã nhìn chăm chằm chùm chìa khóa, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhíu mày.

“Ồ? Hóa ra là như vậy.

Anh ta chợt nhận ra, kéo theo một đoạn kết dài lê thê.


“Anh, có anh thật tốt.

Dì nhỏ và chồng dì nhỏ của Cửu Nhạ hai ngày này luôn nói chuyện chuyển về sống với bố mẹ cô ấy, nhưng dì của cô ấy hơn 40 tuổi, một người phụ nữ lớn tuổi đang mang thai, còn là mang thai đôi.

Bố mẹ cô ấy hiện tại sống ở bên đó không có bệnh viện lớn nào.

Hai ngày này mẹ cô ấy đã luôn lo lắng về chuyện này!”
“Còn có bố mẹ cô ấy, vợ chồng Triệu Hồng là bố mẹ nuôi của Tứ Bảo, sợ bọn họ chuyển đi sẽ xảy ra chuyện.

Hai ngày này cũng đã lo lắng lắm rồi!”
Ánh mắt anh ta nhìn anh trai đây ngưỡng mộ, chẳng trách mấy đứa cháu nhỏ của anh thông minh như vậy, đều được thừa hưởng gen của anh trai! Lục Khải Vũ nhìn em trai, đợi anh ta nói xong rồi mới nói tiếp: “Em nói xong chưa? Nói xong rồi thì anh giao việc này lại cho em.

Nhất định phải bảo bố mẹ vợ em, còn có vợ chồng Lý Kiến Quốc cũng chuyển vào căn nhà có ba phòng ngủ này.

Bình thường thì em và Cửu Nhạ cũng phải quan tâm đến Triệu Hồng nhiều hơn”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, khuôn mặt đen gầy của Mộc Tháp hiện lên trong đầu anh: “Triệu Hồng đã ngoài bốn mươi tuổi, mang thai đôi, nếu có chuyện gì xảy ra, anh và chị dâu, còn có Mộc Tháp sẽ rất tự trách”
Lục Khải Dã đứng lên, tự tin võ ngực: “Chuyện này anh cứ yên tâm! Em lo hết”
Ngay khi giọng nói của anh ta vừa dứt, một giọng nói trầm thấp, dịu dàng, dễ thương đột nhiên vang lên sau lưng anh ta: “Ông chủ, cho cháu muốn mười xiên thịt nướng.”
Giọng nói này? Mạc Vũ Lý?
Anh ta đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thấy một cậu bé có chiều cao tương đương với Minh Húc của bọn họ, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, chỉ để lại một đôi mắt hồng đào sáng và đẹp, đang đứng trước quầy thức ăn, nhìn chằm chằm thịt nướng đặt trên quầy, dường như đang nuốt nước bọt..

Bình Luận (0)
Comment