9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 893


Nghe thấy lời cậu con trai mập mạp nói, Mạc Hân Hy giật mình sửng sốt: “Lục Bảo, con nói sao cơ? Ai trông giống hệt như thần tượng của con kia?”
Long Bách chu cái miệng nhỏ bực bội đáp lại: “Chính là củ cà rốt Mạc quê mùa đó.”
“Ý con nói là bạn Mạc quê mùa vừa mới chuyển đến học cùng lớp với con, trông rất giống Hồ Ly Huyễn Sắc Mạc Vũ Lý sao?” Trong lòng Mạc Hân Hy chợt cảm thấy có hơi lăn tăn.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy, Long Bách khe khẽ chau mày: “Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mẹ lại quan tâm đến Mạc Vũ Lý như vậy cơ chứ”
Mạc Hân Hy duỗi tay sửa sang lại mái tóc của mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Chẳng phải là vì Lục Bảo vẫn luôn muốn làm một ngôi sao nhí đó sao? Cho nên mẹ muốn tìm hiểu nhiều hơn về Mạc Vũ Lý này”
Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, chỉ là sự nghỉ ngờ của một mình cô mà thôi, bây giờ chưa phải lúc nói chuyện này với lũ trẻ.

Mạc Minh Húc giải thích: “Mẹ ơi, làm mẹ thất vọng rồi, bạn trong lớp chúng con hoàn toàn không phải Mạc Vũ Lý, mặc dù mặt mũi của bạn ấy rất giống Mạc Vũ Lý, nhưng mà bên khóe mũi của bạn ấy lại mọc một cái nốt ruồi vừa to vừa xấu.


Vả lại, bạn ấy rất nhạt nhẽo vô vị, không hề có chút khí chất nào như Mạc Vũ Lý nào.

“Bên khóe mũi có một cái nốt ruồi rất xấu sao?”
Chẳng lẽ trên đời này lại có đến tận ba đứa trẻ giống như Nhị Bảo?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Cô không thể hình dung ra được.

“Đại Bảo, mẹ rất tò mò về bạn học mới chuyển đến mà con gọi là Mạc quê mùa đó, nếu có thời gian, các con có thể..” Cô còn chưa kịp nói hết câu, trong phòng khách liền vang lên giọng nói của ông Lục bà Lục.

“Các cháu ngoan, các cháu đâu rồi, ông nội bà nội đến đây, à, còn mang rất nhiều đồ ăn ngon cho các cháu đây” Âm thanh của bà Lục tràn đầy vui sướng hạnh phúc.

Vũ Tuệ và Long Bách vừa nghe ông nội bà nội mang đồ ăn ngon đến, hai đứa nhóc béo mập liền nhanh chóng nhảy xuống giường lao ra ngoài.

Tư Nhã và Mộc Lam liếc nhìn Mạc Hân Hy, sau đó cũng theo ra ngoài.

Mạc Minh Húc và Long Thiên vẫn đứng mãi trước giường, không chịu ra ngoài.

Thấy Mạc Hân Hy kéo chăn ra định bước xuống giường, hai đứa nhóc nhanh chóng phân công rõ ràng, Long Thiên đỡ Mạc Hân Hy, Mạc Minh Húc liền vội vàng cầm đôi dép lê của mẹ để xuống trước giường.


Được hai cậu con trai ưu tú như vậy chăm sóc, trong lòng Mạc Hân Hy lập tức tràn ngập hạnh phúc.

“Hai đứa các con, không cần làm thế này, vết thương trên người mẹ cũng sắp sửa khỏi hẳn rồi, mẹ có thể tự mình làm được” Cô xoa xoa cái đầu nhỏ của Long Thiên, lúc này mới giật mình phát hiện, con trai thật sự đã gầy đi rất nhiều.

“Ngũ Bảo” Cô lo lắng giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của Long Thiên.

“Mẹ, sao vậy ạ?” Long Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt bồn chồn lo lắng của cô, trong lòng có hơi kinh ngạc.

Không phải mẹ đã nhìn ra được gì rồi chứ?
“Ngũ Bảo, có phải con cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Sao mấy hôm nay lại gầy đi nhiều như vậy!” Vừa nói, hai tay cô vừa chạm vào bờ vai nhỏ nhắn của Long Thiên, cả thắt lưng cậu bé nữa.

Cảm giác trong lòng bàn tay là gầy đến nỗi có thể sờ vào xương.


“Ngũ Bảo, đi, bây giờ mẹ đưa con đến bệnh viện kiểm tra” Không biết vì sao, trong lòng cô có chút bất an khó diễn tả.

Long Thiên và Mạc Minh Húc liếc nhìn nhau một cái, trên mặt cả hai đều lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Mạc Minh Húc vội vàng che chắn Long Thiên ra sau lưng, nắm lấy tay Mạc Hân Hy: “Mẹ ơi, mẹ lo lắng quá rồi, em trai không sao đâu, chỉ là gần đây hơi biếng ăn một chút”
“Biếng ăn?” Mạc Hân Hy nhíu mày, Long Thiên sao lại biếng ăn được? Mấy ngày nay thằng bé ăn cũng không ít?
“Phải đấy, chính là như vậy, lần trước em trai bị người của Long Minh Huệ bắt đi, bọn chúng cho em ấy ăn mấy loại thức ăn em ấy ghét nhất, mấy đồ lòng lợn nội tạng gì đó, cho nên từ đấy về sau, em trai vẫn luôn có hơi biếng ăn.”
“Mẹ à, mẹ cũng biết đấy, từ nhỏ em trai đã mắc bệnh sạch sẽ, bắt em ấy ăn mấy loại thức ăn như vậy, mặc dù là đồ chiên, nhưng mà mỗi lần nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn nôn, chán ăn”
Đầu óc Mạc Minh Húc mau chóng xoay chuyển, sau khi nói xong, còn không quên quay đầu lại nháy mắt với Long Thiên một cái..

Bình Luận (0)
Comment