9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 952


“Chuyện gì xảy ra?” Ông vội vã đi đến hỏi.

Vũ Bách ngẩng đầu nhìn thấy ông đi đến, trực tiếp bò đến ôm chân ông: “Ông, ông ơi, ông về rồi.

Anh cả bắt nạt cháu, anh ấy chụp trộm cháu, còn không xoá ảnh đi, cũng không mở cửa, ông phải làm chủ cho cháu đấy”
Nói xong, cậu lau hết nước mũi và nước mắt vào quần bố Lục.

Ông là chủ của gia đình, chỉ cần ôm chân ông thì Lục Minh Húc kia chắc chắn sẽ bị mắng.

Bố Lục cúi đầu nhìn cái quần thảm không nỡ nhìn của mình, theo bản năng muốn rút chân mình về, nhưng nhìn đứa cháu trai mập mạp biểu cảm uất ức nên nhịn xuống.

“Lục Bảo, đừng khóc, từ từ nói”
Ông cong người định kéo Lục Vũ Bách dậy, nhưng thằng nhóc này ôm chân ông rất chặt, nói thế nào cũng không buông.


Gương mặt Vũ Tuệ ghét bỏ bĩu môi: “Anh Lục, một thằng con trai mà khóc thành như vậy có mất mặt không!”.

Ngôn Tình Ngược
Tấn Khang cũng tán thành với lời nói của Vũ Tuệ: “Em nói rất đúng, thằng mập Lục, nhanh nín đi.

Không phải chỉ là một tấm ảnh thôi sao, nam tử hán đại trượng phu có cái gì mà phải xấu hổ chứ”
Tam Bảo Vũ Tuấn và Tứ Bảo Vũ Hạo cũng đi đến muốn kéo cậu lên: “Lục Bảo, mau đứng dậy, như vậy không giống con trai mạnh mẽ đâu!”
Mộc Lam chỉ vào hai má của mình: “Anh Lục, xấu hổ, mau đứng dậy đi, tẹo nữa bố mẹ ra sẽ mắng anh đó.”
Tư Nhã cũng học theo Mộc Lam nói: “Anh Lục, xấu hổ!”
Nghe thấy Mộc Lam nói thế, bố Lục cau mày nhìn lên phòng chính đang đóng chặt ở tầng hai: “Bố mẹ các cháu ở nhà à?”
Hai người lớn ban ngày ban mặt, trên người con dâu còn có vết thương, con cái đều nháo thành như vậy, trốn trong phòng không ra rốt cuộc là làm chuyện gì đây?”
Thằng nhóc Lục Khải Vũ kia không phải thật sự là không nhìn nổi nữa, mặc kệ vết thương trên người con dâu chứ?
Nếu mà như thế thì cũng khốn nạn quá.


Bố Lục chuẩn bị lớn tiếng gọi hai vợ chồng hai người ra thì cửa phòng chính mở ra.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy một trước một sau đi ra.

Bố Lục nhìn đứa con trai của mình vẫn đang mặc quần áo ngủ, lớn tiếng nói: “Con còn là đàn ông không thế!”
Nghe thấy câu nói chẳng đâu vào đâu của ông bố, Lục Khải Vũ sửng sốt: “Bố, bố có ý gì?
Bố Lục nhìn Mạc Hân Hy di sau anh một cái, nhịn không được răn dạy anh: “Mấy đứa con của con nháo thành như vậy, con làm bố mà không nghe thấy sao?”
Lục Khải Vũ cúi đầu nhìn thằng bé mập vẫn còn ôm chặt chân ông bố của mình, tự nhiên lại thấy lo cho tương lai của thằng mập.

Thăng nhóc này ngoài ăn, chơi.

Động tí là khóc, hành động ôm chân người lớn như thế này sửa kiểu gì đây, nếu lớn lên mà vẫn không có nhìn rộng như thế này thì chẳng phải là sau này đến vợ cũng không lấy nổi Sao.

“Vũ Bách, đứng lên, nói chuyện cho hẳn hoi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Giọng nói của anh có chút nghiêm túc.

Lục Vũ Bách nhìn ông bố mình một cái, hình như ông bố tức giận rồi.

Đôi mắt bé của cậu đảo đảo, lúc này mới buông chân bố Lục ra, từ từ đứng dậy..

Bình Luận (0)
Comment